“Vươn lên trong đời, hai bàn tay trắng, tiền bạc còn không mua được. Quay về nhà ít nhất còn có bát cơm ấm” (Trích từ phim “Yêu đến từng sợi”)
Dịp Tết này, bạn có định quay về nhà không? Nếu câu trả lời là “không”, dù lý do là gì, hãy dừng lại một lát ở đây nhé! Hy vọng rằng tôi có thể mang lại chút ấm áp cho trái tim bạn trong ngày cuối năm nay!
Tôi đã từng cố gắng chạy vội vàng để kịp chuyến xe cuối cùng trong ngày về nhà. Tôi đã từng háo hức chuẩn bị đồ đạc để trở về. Tôi đã từng trốn học để sớm về nhà hơn một chút. Nhưng giờ đây, dù có một kỳ nghỉ dài, tôi vẫn không chọn quay về.
Trong một năm, bạn đã quay về nhà bao nhiêu lần?
Khi đặt ra câu hỏi này, tôi tự hỏi về số lần trở về nhà của mình. Trong năm nay, chỉ đếm được chưa đầy một bàn tay. Dường như mỗi năm lại ít đi một chút.
Là sinh viên sống ở một thành phố cách nhà khoảng 90 km, tôi nhớ những lần trở về nhà từ năm nhất. Ban đầu, về nhà mỗi 2 tuần, sau đó là 4 tuần, và khi bận rộn nhất là 6 tuần. Nhưng sau đó, tần suất trở về nhà dần giảm. Chỉ còn vào những dịp lễ như 30/4, quốc khánh, hoặc tết âm lịch tôi mới quay lại. Mặc dù vẫn là sinh viên và khoảng cách vẫn như vậy, nhưng tôi không còn háo hức như trước. Thay vào đó, là nỗi sợ hãi khi kỳ nghỉ dài đến. Về nhà không còn là điều tôi 'muốn', mà là 'phải', đôi khi là sự chọn lựa, và câu trả lời của tôi là 'không'.
Trong năm nay, tôi đã về nhà ba lần. Còn bạn, đã về bao nhiêu lần?
Tôi Lo Sợ Khi Phải Quay Về Nhà
Tôi không biết khi nào bắt đầu sợ về nhà. Hoặc có thể nói, khi nào tôi bắt đầu ít trở về nhà.
Khi công việc bán thời gian của tôi chiếm hết thời gian, liệu có còn thời gian cho bản thân?
Khi có bạn trai và muốn dành thời gian cho anh ấy, liệu có còn thời gian cho riêng mình?
Khi về nhà phải đối mặt với những câu hỏi không mấy tế nhị như “Bạn làm ở đâu? Lương tháng bao nhiêu?” hay “Khi nào lấy chồng?”
Khi bị so sánh với những người khác trong gia đình hoặc hàng xóm?
Khi bạn bè ở quê dần xa cách và không còn thời gian tụ tập như trước?
Khi thấy bố mẹ già vẫn phải làm việc vất vả mà tôi không thể giúp gì?
Có hàng loạt lý do khiến tôi sợ hãi khi nghĩ đến việc trở về nhà.
Dù ở nhà có thể sống thoải mái hơn so với ở trọ, nhưng cảm giác mệt mỏi khi trở lại thành phố là không thể tránh khỏi. Bố mẹ thường dậy sớm, đi ngủ sớm, hoàn toàn khác với lối sống của tôi ở thành phố.
Tôi đã trở thành một vị khách trong ngôi nhà mà tôi lớn lên
Mỗi khi trở về, tôi cảm thấy ngôi nhà lạ lẫm hơn.
Tôi phải thử nghiệm cách sắp xếp mới trong nhà. Mọi thứ dường như không còn ở đúng chỗ như trước. Ngay cả việc mở nồi cơm điện cũng khác so với cách mà tôi đã quen. Tay nắm cửa luôn mở ra mỗi khi tôi chạm vào và chỉ bố mẹ mới biết cách điều khiển nó. Ngay cả việc mở vòi nước cũng phải làm theo cách đặc biệt. Thay vì mắng mỏ tôi không biết làm gì, bố mẹ lại chỉ tôi ra một góc để họ tự xử lý với các thiết bị điện trong nhà khi tôi cảm thấy bối rối.
Khi mẹ bị tai nạn và bị bó băng tay hoặc khi bố phải dùng thuốc nam chữa đau vai, không ai nói cho tôi biết, chỉ khiến tôi lo lắng thêm. Khi tôi về nhà và thấy mọi thứ kỳ lạ, thì bố mẹ cũng đã bắt đầu hồi phục.
Trong ngôi nhà mà tôi từng cảm thấy thuộc về, bây giờ lại khiến tôi nghi ngờ. Liệu đó có phải là nhà của tôi không? Thời gian, khoảng cách hay bất kỳ lý do gì đã làm cho tôi mất đi sự hiểu biết về ngôi nhà của mình? Cảm giác thuộc về dần mất đi. Nếu nhà không còn là nơi mang lại sự an lành, thì đâu mới là nơi mà tôi có thể tìm được điều đó?
“Tết này, tớ sẽ không về!”
Cô bạn thân của tôi nói nhẹ nhàng khi chúng tôi ngồi ở quán cà phê và chia sẻ về những khó khăn gần đây.
Năm ngoái, mẹ nó vừa sinh em bé.
Nó và mẹ thường xuyên cãi nhau, dù chỉ nói ba câu. Việc mẹ tái hôn càng khiến nó không muốn đối diện với mẹ. Trong vài ngày Tết, trở về nhà với một loạt vấn đề, nó nghĩ rằng ở lại thành phố làm thêm kiếm tiền sẽ tốt hơn.
Tôi nói nó điên, Tết là ngày sum vầy của gia đình. Nhưng thực tế, tôi cũng cảm thấy áp lực. Mặc dù không có tình huống như nó, nhưng những vấn đề tôi đã liệt kê cũng khiến tôi lo lắng. Tết, về nhà, thực sự là mệt mỏi!
Khi
á
p
Sức ép từ gia đình lớn hơn áp lực của cuộc sống.
Bố tôi luôn thắc mắc tôi về nhà làm gì, tiền đi xe có thể dùng để làm việc khác. Những lời than vãn về việc kiếm tiền khó khăn từ bố khiến tôi cảm thấy áy náy và bất lực vì chưa thể tự lập. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì phải tìm kiếm một lý do để trở về nhà làm bố hài lòng.
Mẹ luôn mong tôi về nhà. Nhưng mỗi lần về, mẹ lại tạo ra áp lực khi hỏi về học hành, về tương lai, và cứ nhấn mạnh vào việc chọn ngành nghề không đúng theo ý mẹ. Chuyện học hành khiến tôi cảm thấy khó chịu và tôi không muốn nhắc lại.
Những tranh cãi với bố mẹ khiến tôi không muốn trở về. Đôi khi, tôi cảm thấy việc đi làm, bị mắng mỏ hay thất nghiệp còn dễ chịu hơn là phải nghe mẹ càm ràm. Ở bên ngoài, tôi và xã hội có mối quan hệ trao đổi công bằng. Nếu không thể chịu đựng, tôi có thể nghỉ việc, chấm dứt mối quan hệ đó. Nhưng với bố mẹ, dù thế nào thì họ vẫn là máu ruột của tôi.
Tôi luôn muốn làm hài lòng bố mẹ vì những điều họ đã hy sinh cho tôi. Nhưng sự kỳ vọng quá lớn từ gia đình khiến tôi cảm thấy mệt mỏi hơn cả những khó khăn bên ngoài. Cảm giác tội lỗi về việc không thể hoàn thành chữ 'hiếu' khiến tôi đau lòng. Có lúc tôi ước gì mẹ bớt yêu tôi lại một chút, để tôi không cảm thấy áp lực như vậy.
Tình yêu của bố mẹ là động lực giúp tôi tiến lên, nhưng cũng là áp lực gây ra mệt mỏi. Sự bất đồng quan điểm giữa các thế hệ nhiều lần khiến tôi mắc kẹt. Cảm thấy hoang mang và sợ hãi trước quyết định về ngành học, tôi chọn con đường theo đuổi không theo đuổi đam mê của mình để làm hài lòng bố mẹ. Nhưng sau này, tôi lại hối hận về quyết định đó.
Có những người chịu áp lực từ gia đình giống như tôi, và cũng có những người mối quan hệ gia đình không trọn vẹn như bạn tôi. Tất cả những điều đó có thể khiến mình ngại trở về.
Khi niềm vui của mình không đến từ gia đình
Khi ngoài kia, mình tìm thấy niềm vui nhiều hơn khi trở về nhà, thì việc trở về chỉ là một sự lựa chọn xếp sau rất nhiều lựa chọn khác.
Tôi gặp bạn trai vào năm thứ ba đại học, một mối tình đầu của tôi. Bạn mang lại cho tôi cảm giác yêu thương, quan tâm và sự chia sẻ, điều mà tôi chưa từng nhận được từ gia đình. Ở bên bạn, tôi có thể thể hiện mình một cách tự do, không sợ bị trách móc hay kỳ vọng. Mối tình đầu đã khiến tôi tin rằng mình có thể vượt qua mọi thử thách. Mỗi kỳ nghỉ, thay vì về nhà, tôi ở lại thành phố để dành thời gian bên bạn.
Khi thế giới mở rộng, niềm vui đến từ nhiều mối quan hệ khác nhau như bạn bè, đồng nghiệp, và bạn trai. Mặc dù có những mối quan hệ đáng trân trọng, nhưng cũng có những mối quan hệ không đáng để theo đuổi. Chạy theo những cuộc vui làm tôi càng ít khi trở về nhà.
Một thời gian, khi nhận cuộc gọi từ mẹ, tôi thường không nhấc máy vì sợ nghe những chuyện làm tôi khó chịu. Tôi giả vờ bận rộn với việc học để giải thích cho việc bỏ lỡ cuộc gọi, mặc dù lúc đó thực tế tôi chỉ đang lướt facebook.
Một đợt nghỉ hè, tôi về nhà nhưng không muốn ghé thăm bà vì không có wifi, không thể lên mạng gặp gỡ bạn bè. Bà thường cằn nhằn về việc con gái lớn nhưng không biết nấu nướng, và việc ngủ quên giờ giấc khiến tôi càng trở nên ngại ghé thăm.
Nhưng niềm vui thật sự của mình lại là gia đình
Khi tôi quên mất đi niềm vui của gia đình trong cuộc sống hối hả, thì đôi khi lại làm tổn thương họ.
Thời điểm mẹ gọi mà tôi bỏ qua không để ý, sau này mới biết đó là lúc mẹ gặp phải tai nạn. Mẹ chỉ mong nghe tôi kể về cuộc sống hàng ngày, điều mà từ khi nhỏ tôi đã thường làm. Khi thế giới của tôi mở rộng, sự quan tâm dành cho bố mẹ thường bị giảm đi để dành cho những điều khác. Nhưng với bố mẹ già dần, niềm hạnh phúc lớn nhất của họ vẫn là từ con cái.
Khi trò chuyện với bà ngoại, dù bà kể lại những câu chuyện đã nghe nhiều lần, tôi vẫn giả vờ ngạc nhiên như lần đầu nghe. Cuộc sống của người già không có nhiều điều mới mẻ nhưng những câu chuyện từ quá khứ là điều họ có thể chia sẻ với con cháu.
Một số người lớn tuổi như bà tôi thường cảm thấy bất lực khi không thể giúp đỡ con cháu. Dù có những lúc thái quá nhưng họ vẫn cố gắng làm những điều tốt nhất cho gia đình.
Tuổi trẻ, có gì đâu
Tôi đã từng nghĩ, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mà không có gì, chỉ bằng đôi bàn tay trắng. Dù cố gắng nỗ lực đến đâu cũng như muối bỏ biển. Khi nhìn thấy bạn bè cùng tuổi dễ dàng đạt được thành công nhờ sự ảnh hưởng từ bố mẹ hoặc vì gia thế khủng, đôi khi tôi ước gì bố mẹ tôi cũng giàu có như vậy.
Người ta thường mong ước những điều mà họ không có hơn là trân trọng những điều mình đang sở hữu.
Khi thiếu tiền bạc, người ta thường ước mình giàu có.
Khi gặp trở ngại, người ta thường ước mình thành công.
Khi thiếu tình yêu, người ta mong ước được yêu thương.
Một ngày, khi tôi trở về nhà mệt nhoài sau những cố gắng với cuộc sống bên ngoài, tôi đã phải đối mặt với sự phân vân về việc quay trở lại. Tôi nghĩ rằng có lẽ tốt hơn nếu tôi ở một mình trong căn phòng trống trải, vì khi thất bại, không ai sẽ chịu đón nhận tôi. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn chọn quay về.
Bà đã nấu cho tôi một bữa cơm đơn giản. Mặc dù chỉ là một bữa cơm giản dị, nhưng với tôi, sau bao nhiêu ngày ăn cơm hàng cháo chợ, bữa cơm ấm áp với món cá kho đủ đã khiến tôi cảm thấy ngon miệng. Bà hẹn tôi vào bữa sau sẽ nấu món chả rươi - một món đặc sản của quê tôi, điều này khiến tôi thầm cười. Trong mắt bà, việc nấu một món ăn mà cháu yêu thích là cách để làm cho cháu hạnh phúc. Nhưng thực ra, sự hiện diện của bà chính là niềm vui của tôi rồi. Tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng, trở về nhà không bao giờ là một sự lựa chọn sai lầm.
Nhìn thấy bà, nhìn thấy mẹ vui vẻ khi tôi trở về, tôi nhận ra rằng trong tuổi trẻ này, tôi có quá nhiều điều.
Khi có tiền, người ta muốn có nhiều tiền hơn.
Khi thành công, người ta muốn đạt được thành công lớn hơn.
Khi lòng người ấm áp, chỉ muốn giữ mãi khoảnh khắc này.
Tuổi trẻ tôi, quả thật, đáng trân trọng. Có thời gian trở về. Có mái nhà chờ đón. Có cha mẹ, ông bà yêu thương. Tôi thấy mình thực sự giàu có!
Ngôi nhà không còn mãi mãi ở đó
trạng thái hiện tại
Nhà của sự biến đổiTôi không sống trong quá khứ hay tương lai. Chỉ có hiện tại là thực tế và chỉ quan tâm đến hiện tại. Nếu luôn ở trong hiện tại, chúng ta sẽ là những người hạnh phúc.Sadhguru (yogi, nhà huyền linh) từng nói: “Điều duy nhất chúng ta có là cuộc sống. Phần còn lại đều là sự tưởng tượng.” Có lẽ bây giờ tôi có gia đình, có thành công và tiền bạc, nhưng thời gian có thể lấy đi những người thân yêu nhất của tôi. Vậy nên, liệu có đáng để dành cả tháng lương để về nhà ôm chầm bố mẹ không?
Tôi chưa bao giờ trải qua một cái Tết xa nhà. Nhưng từ khi chị tôi lấy chồng, cái Tết đã không còn vui vẻ như xưa. Có lẽ sau này, khi tôi có gia đình riêng, cái Tết của bố mẹ sẽ trở nên thật trống trải.
Một ngày cuối tháng 12, tôi nhận được tin một thầy giáo trong trường đột ngột ra đi. Thầy rất trẻ, không bệnh tật gì, nhưng đã ra đi vì đột quỵ. Điều này lại một lần nữa chứng minh rằng cuộc đời thật không thể dự đoán.
Lời kết
Trên thế gian này, chỉ có 2 điều không nên bỏ lỡ: việc trở về nhà và tình yêu chân thành từ những người quan trọng với ta.
Tác Giả: Sỏi