Không thể không nhắc đến Lỗ Tấn trong dòng Văn học hiện thực Trung Quốc. Anh là biểu tượng của tinh thần dân tộc Trung Hoa. Tư duy sáng tạo của anh thể hiện trong việc chọn những người bất hạnh làm đề tài, để khám phá và giải quyết vấn đề của họ.
Truyện “Cố hương” tái hiện chuyến về quê hương của nhân vật 'tôi'. Đây là lần trở lại cuối cùng của 'tôi'. Sự thay đổi tiêu cực của làng, tính cách của con người đều gây nên nỗi buồn. Điều đau lòng nhất là sự suy sụp của Nhuận Thổ - người bạn thân từ nhỏ của 'tôi'.
Ấn tượng đầu tiên về sự thay đổi của Nhuận Thổ. Tác giả sử dụng sự tương phản giữa quá khứ và hiện tại để mô tả sự thay đổi của anh - từ một người đầy năng lượng, thông minh đến một người già nua, u ám. Điều này gợi lên cảm giác xót xa và tiếc nuối.
Nhuận Thổ không chỉ mất dần vẻ ngoại hình, mà tâm hồn anh cũng sụp đổ. Anh sống trong hoàn cảnh khốn khó, mọi thứ đều trở nên ác liệt: 'Mùa bão, thuế nặng, bạo loạn, tham nhũng, quan lại và bị kỳ thị. Điều này khiến Tấn và Nhuận Thổ có khoảng cách lớn. Bức tường này làm họ khó lòng chia sẻ và tìm hiểu lẫn nhau.
Khi trở về, Nhuận Thổ muốn có một bức tượng Phật gỗ, biểu tượng của đạo Phật. Anh vẫn tin vào mê tín, điều này khiến tâm hồn anh bị bóp nghẹt, chẳng thể thoát khỏi suy tư này.
Nhuận Thổ là hình mẫu của những người bất hạnh trong xã hội của Lỗ Tấn. Nhà văn đã tập trung vào việc phân tích và chỉ ra những vấn đề cơ bản như mê tín và tư tưởng phong kiến, gây áp đặt lên người dân.
Nhuận Thổ cũng phản ánh xã hội Trung Quốc vào đầu thế kỉ XX, một xã hội giảm sút. Lỗ Tấn thông qua nhân vật này đã lên án những thực trạng đáng buồn trong xã hội và tính cách của người lao động.
Lỗ Tấn, một nhà văn hiện thực và cách mạng, không chỉ phơi bày vấn đề mà còn truyền cảm hứng và hi vọng vào tương lai. Những nhân vật như Nhuận Thổ, bé Thủy Sinh và cháu Hoàng cho thấy mong muốn của các thế hệ sau cho một cuộc sống tốt hơn, không khổ sở như Nhuận Thổ.
Tham khảo: Mytour