Cảm ơn những mùa thu đã qua, đã cho tôi cảm nhận ánh nắng vàng óng ả của buổi chiều khi dạo bước trên những con đường. Cảm ơn những cơn gió nhẹ nhàng mỗi sáng, cả cái nắng gay gắt của mùa hè và cái lạnh của mùa đông, thời gian trôi qua vô tận. Cảm ơn mỗi ngày trôi qua êm đềm như vậy, cảm ơn bốn mùa luân phiên để tôi được sống và cảm nhận hết mình cuộc sống.
Tôi nhìn em như thấy mình đang mơ màng trong một thế giới xa xôi, khi em ngồi lặng lẽ bên cửa sổ suốt hàng giờ. Từ khi còn bé, tôi đã bị sự mỏng manh của em thu hút mà không biết lý do. Một cậu bé nghịch ngợm trong xóm như tôi đã có thể ngắm nhìn em suốt buổi mà không thấy chán chường.
Nhà em chuyển đến ngôi nhà 'cô độc' trong khu vực chúng tôi ở. Gọi nó là 'cô độc' vì đây là một ngôi nhà lớn nhưng cô đơn, nằm lẻn trên một đồi xanh mướt, nghe nói ngôi nhà lớn đó thuộc về một gia đình giàu có nào đó, đã để bỏ không từ nhiều năm trước mà chưa ai thấy mặt chủ. Chỉ đến năm đó, khi mùa thu bắt đầu rực rỡ, em mới xuất hiện.
Tôi gặp em trong bầu không khí của mùa thu, khi mọi thứ từ đất đến trời đều ngập tràn hương vị chín lịm nhất trong năm. Chúng tôi trở thành bạn, tôi tự cho mình là người anh lớn của em. Em nhỏ bé so với những đứa trẻ cùng trang lứa, và tôi là người lớn nhất trong làng, điều đó khiến tôi cảm thấy như một người anh thực sự với em.
Tôi chưa bao giờ tự hỏi tại sao nhà em lại giàu đến nỗi thuê cả mấy người giúp việc. Chưa bao giờ tôi tự hỏi về mặt mũi của người bố luôn bận rộn của em như thế nào suốt năm tháng. Chưa bao giờ tôi ngạc nhiên trước sự ân cần đặc biệt mà mẹ em dành cho tôi ngay từ lần đầu gặp.
Em thật không giống mẹ em chút nào, tôi nhận ra điều đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mẹ em rất năng động, nhiệt tình và rạng rỡ. Bà là một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp theo tiêu chuẩn của tất cả mọi người. Em thì lại khác hoàn toàn, gầy gò và luôn có vẻ buồn rầu. Em mắc phải một căn bệnh, khiến cho sức khỏe em không được tốt như những đứa trẻ khác cùng tuổi.