(Mytour) Vì sao con người đau khổ, buồn phiền, liệu có phải vì xung quanh chúng ta luôn có những 'con bò' vật chất khiến ta luôn lo sợ, lo âu? Hãy lắng nghe lời dạy của Phật để giữ tâm trạng an lạc, học cách sống chánh niệm.
1. Mỗi người đều mang một 'con bò'
Về mặt tâm linh, lắng nghe lời dạy của Phật qua một câu chuyện nhỏ. Một ngày kia, Đức Phật và các đệ tử ngồi dưới gốc cây bồ đề. Khi họ đang trong thiền định, một người Bà-la-môn đến với tâm trạng lo lắng, sợ hãi. Người này nói với Đức Phật rằng:
- “Sa Môn Cù Đàm ơi, bạn có thấy con bò nào chạy qua không?”.
Đức Phật đáp:
- 'Vừa rồi, khi ta ngồi thiền với các thầy ở đây, không thấy bóng dáng của con bò nào cả!'.
Người Bà-la-môn nghe Đức Phật nói như vậy chỉ càng hoang mang và sợ hãi hơn trong việc tìm kiếm con bò của mình.
Đức Phật quay lại hỏi các thầy bên cạnh:
- “Các thầy ạ, tại sao người đàn ông kia lại bị lo sợ và hoang mang như thế?”.
Các thầy tỷ kheo đáp:
- 'Bởi vì người đàn ông đó vừa mất đi một con bò'.
Đức Phật tiếp tục hỏi:
- 'Các thầy có ai đã từng mất một con bò không?'.
Các thầy đáp lại:
- “Thưa Đức Thế Tôn, chúng con không có một con bò nào bị mất cả!”.
- “Đúng vậy, vì các thầy không có con bò nào để mất, nên các thầy mới có thể ngồi an lạc và hạnh phúc dưới gốc cây bồ đề này”, Đức Phật phát biểu.
Những vật chất xung quanh ta đều là những 'con bò' cả, và nếu ta không có tâm thái an lạc như một người tu học Phật, thì những 'con bò' ấy sẽ luôn làm ta lo sợ và lo âu. Bởi khi ta có, ta lo sợ mất; khi mất rồi, ta chịu đau khổ không lối thoát!
Bài học từ đây: Nghe lời dạy của Phật về nỗi sợ mất mát, tâm trạng không lo sợ mất mát bất cứ điều gì là một điều tuyệt vời của người tu học Phật. Đó cũng chính là bài học về cách sống chánh niệm. Chỉ khi chúng ta biết buông bỏ phiền muộn, tâm hồn mới được an lành, cuộc sống mới thực sự an lạc, tự tại.
2. Đừng phạm tội với chính cơ thể của mình
Chúng ta thường không quên điều gì, đặc biệt là tiền bạc, vật chất lại càng không. Nhưng đôi khi ta lại quên mất chính bản thân mình, với thân xác đã đi theo mình từ ngày mình ra đời đến nay, cùng mình trải qua biết bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn.
Chúng ta đã bao giờ trò chuyện với trái tim của mình, đặt tay lên tim mình và nói lời xin lỗi hay cảm ơn chưa. Nếu chưa, đó là dấu hiệu của sự vô tình, lạnh lùng!
Trong khi đó, trái tim mình, từ khi sinh ra đến khi mất đi, nhờ có trái tim mình mới được sống, nhưng mình lại bỏ quên (bên trong) để theo đuổi những thứ bên ngoài. Thậm chí hàng ngày, mình đứng trước gương để trang điểm, nhưng đó chỉ là những điều bên ngoài.
Do đó, mình thường bỏ quên trái tim mình, lá gan, lá phổi... tất cả các bộ phận khác trên cơ thể. Và khi mình bị bệnh: đau tim, đau gan, đau phổi, đau mắt, đau chân, đau tay... thì mình thường đổ lỗi cho người khác!
Khi tim đau, ta trách nó đau, khi gan đau, ta trách nó đau... Và chúng ta còn hành động tàn bạo hơn: 'Mày đau, tao sẽ giúp mày hết đau, tao uống thuốc cho mày hết đau luôn, tao chích cho mày hết đau, tao mổ cho mày hết đau, tao thay đổi mọi thứ cho mày hết đau!'
Đó là chúng ta, trước hết là vô tình, sau đó là ác độc, tàn nhẫn với chính bản thân, vô tâm, vô tình! Đó là điều mà nhiều người ngày nay đã quên. Thậm chí, có người khi chết vẫn oán trách trái tim của mình mà không hề biết biết ơn.
Có thể bạn từng nghe ai nói rằng, thân này chỉ là tạm bợ, nó vô thường nhưng không có nghĩa là chúng ta không quan tâm đến nó. Bởi nhờ có thân này mà chúng ta có thể thực hiện tất cả mọi thứ trong cuộc sống này.
Nghe lời dạy của Phật, bài học rút ra: Nếu chúng ta biết yêu thương trái tim, lá phổi, tất cả các bộ phận trên cơ thể của mình, thì mới có thể yêu thương được những người xung quanh.
Khi mà chính trên cơ thể của mình, ta chưa biết yêu thương, thì nói gì đến chồng, con, hàng xóm... Những lời nói ấy nghe có vẻ xa xỉ, có vẻ giả tạo!
Vì vậy, khi ta quay về với chính mình, yêu thương chính mình trước hết, ta sẽ cảm thấy được sự nhiệm màu trong cuộc sống, hạnh phúc, đến từ cuộc sống mà ta kiểm soát. Khi ta có một trái tim khỏe mạnh, ta hạnh phúc hơn những người đau tim.
3. Muốn sống thực sự và đầy đủ, hãy thử “tập chết” một lần xem sao
Không phải tập chết để mình chết đi để không còn đau đớn, mà là để trải nghiệm sự đau khổ khi chết, và nhận ra rằng trong cuộc sống hàng ngày này: 'Cả người thông minh tài giỏi và kẻ ngu dốt dại dột đều phải đối mặt với cái chết'.
Cuối cùng, ai cũng phải đối mặt với cái chết, trải qua quá trình sinh ra, già nua, bệnh tật và tử vong: 'Ai sẽ cao cười hơn ai trong cõi chết, khi chúng ta cùng nhau đối diện với cái chết?”.
Vì vậy, khi chúng ta nhận ra điều đó, chúng ta sẽ thấy rằng, trong cuộc sống hàng ngày, lo lắng để kiếm tiền cho miếng cơm là đúng. Nhưng chúng ta cũng phải nhận thức rằng đó chỉ là những thứ tạm thời, phù du. Có một điều duy nhất chắc chắn trong cuộc đời này là... mọi người đều sẽ phải đối mặt với cái chết.
Khi chúng ta biết rằng mình sẽ phải đối mặt với cái chết, chúng ta sẽ sẵn lòng tha thứ cho người khác, không còn sợ hãi nữa. Bạn có biết những loại người nên được tha thứ trong cuộc đời để chính mình trở nên thanh thản?
Đừng 'sống để thỏa mãn nhu cầu, chết mang theo' mà hãy 'sống không để thỏa mãn nhu cầu, chết không mang theo'. Rất đơn giản, người nào gánh nặng nhiều thì đi xuống, người nào gánh nặng ít thì bay lên.
Trong quá khứ, sư tổ thường nhắc nhở rằng, hãy ghi chữ “Tử” lên trán mình để tự nhắc nhở: Hãy cẩn thận, một ngày nào đó bạn cũng sẽ kết thúc!
'Khi chứng kiến người khác chết, lòng tôi như lửa, không phải vì họ, mà bởi sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt tôi'.
Học pháp là để thực hành, chỉ khi thực hành ta mới nhận ra sự phi thường trong đó. Khi ta có thể tự quán chiếu, ta sẽ nhận ra những điều vô thường trong cuộc sống, và lúc đó ta sẽ sống tự do, không gò ép.
T.H