Khi đó, chúng ta lại đặt toàn bộ niềm hy vọng vào con cái, cố gắng thuyết phục họ tiến lên trên con đường cao tốc. Các con hãy cố gắng, bước lên con đường cao tốc. Tiếp tục, chạy nhanh. Ba mẹ sẽ điều chỉnh đường lối.
Thật kỳ lạ, tại sao chúng ta lại khao khát cuộc sống trên con đường cao tốc của đời. Liệu chúng ta mong muốn đến đích sớm?
Tôi thích dạo bước trên con đường 'thấp tốc' hơn nhiều. Con đường không chỉ dẫn dắt ta đi đến một nơi nào đó. Nó không chỉ là nơi để đi qua. Nó là một phần của cuộc sống của mỗi người chúng ta.
Nhưng con đường mà tôi đi hôm nay đây. Người già ngồi ra hiên uống trà hít hơi. Những cô gái vội vàng giăng bao ngô lên sân phơi, tận dụng ánh nắng cho bội thu. Những chàng trai làng đùa nghịch, thể hiện kỹ năng trước các cô gái. Trẻ con chơi trốn tìm ầm ỹ. Còn phụ nữ đeo áo trắng, mang theo xô nước bước đi. Chị ấy đang suy nghĩ về điều gì nhỉ?
Thiên nhiên cũng đùa giỡn với con đường ấy. Mọi thứ lung linh bên cạnh. Cúc vàng trong nắng. Ngô xanh trên cánh đồng. Lau trắng vẻn vẹn. Hoa đua sắc rực rỡ. Dòng sông rì rào chào đón du khách, rồi thản nhiên rút lui sau bụi cây xanh mượt. Các chú chó sủa phấn khích khi xe qua. Tiếng bánh xe lướt qua những đám đá nhỏ. Đàn chim hót vang, điệu vũ trên trời. Âm thanh của trẻ con, tiếng kêu nức nở.
Rừng bạch đàn dày đặc bên trái, tăm tối và u ám, có thể là nơi ẩn náu của các loài quỷ ác. Còn cây gạo đơn độc, chỉ dẫn lối vào làng, chắc chắn rằng vào buổi tối sẽ là nơi ma quỷ tụ tập. Thần cây đa, ma cây gạo ơi! Chỉ cần nghĩ đến đó, một cây đa xanh mướt đã hiện lên, với tán lá mở ra ôm trọn con đường như một chiếc cổng chào đón.
Và bạn có biết tại sao các con đường lại quanh co không? Đó là dấu vết của thời gian. Tại mỗi điểm nơi đó, chắc chắn đã từng có một mái nhà, một cây đa, một ngọn đồi, một bãi lầy, hoặc thậm chí cả một ngôi làng phồn thịnh. Tất cả đã chìm vào quên lãng. Chỉ còn lại con đường uốn khúc, lạnh lùng chứng kiến sự thay đổi của mọi thứ.
Nhưng đừng nghĩ rằng con đường không dẫn đến đâu. Quanh co, leo lên xuống mãi, thậm chí đi qua mấy bãi lầy, con đường bắt đầu của chúng tôi đột ngột dừng lại giữa một vùng trời nước bao la. Nước cây hòa quyện thành một biển xanh thẳm. Thật tuyệt vời!
Nên vào đêm đầu năm 2016, gia đình tôi ra đường. Ý là ra ngoài đường ngay lập tức.
Thấy đường chính là bản thân mình. Bản thân mình cũng chính là đường.
Người ta đi sao cứ như đường cao tốc đời vậy, đúng không các bạn!
Nguyễn Thành Nam