Thưa thầy! Khi thời gian trôi qua, em mới nhận ra rằng sự nghèo nàn về tri thức là một thiếu sót, một mất mát nghiêm trọng cho tuổi trẻ của mình.
Câu chuyện này được em sưu tầm và lưu lại từ khá lâu, tuy nhiên không tìm được thông tin về tác giả nên em để nguồn sưu tầm. Nếu có độc giả nào biết thông tin, xin để lại comment bên dưới để em có thể bổ sung thông tin nhé! Xin cảm ơn.
Cậu học trò của ngày xưa
Rồi một ngày em xa rời mái trường thân yêu, xa rời thầy cô và bạn bè để bước vào cuộc sống, em mới cảm thấy tiếc nuối cho những tháng ngày đã qua. Cái thời tuổi xanh, thời áo trắng bình yên và mộng mơ đã không còn nữa, thay vào đó là nỗi tiếc nuối!
Nỗi tiếc nuối của những lần gặp khó khăn trước những thách thức khắc nghiệt, đầy rẫy cạm bẫy của cuộc sống thực. Bài học ngày xưa thầy đã dạy đã đâu? Kiến thức bao năm đèn sách giờ chỉ còn là một lỗ hổng lớn; Không đủ để giúp em vững bước trên con đường đời ...
Thưa thầy! Khi thời gian trôi qua, em mới nhận ra rằng sự nghèo nàn về tri thức là một thiếu sót, một mất mát nghiêm trọng cho tuổi trẻ của mình; Và cho dù tiếc nuối, hối tiếc thì cũng đã quá muộn!
Ngày xưa, em đã không hiểu rõ rằng tuổi học trò vừa đầy mơ mộng nhưng cũng phải đầy hoài bão cho tương lai. Bài học chiều nay mà thầy đã dạy chính là điều quan trọng để em thực hiện hoài bão ấy. Tuy nhiên, bài học đó em đã bỏ quên ngoài cửa lớp, để mình say mê nghe chim hót và mơ mộng thành bướm và hoa.