Mình 22 tuổi, học ngành du lịch, nhưng vẫn chưa nhận bằng đại học vì COVID-19 làm hoãn lễ tốt nghiệp. Trước đây, mình không hề quan tâm đến Marketing. Tháng 3 vừa rồi, mình đột nhiên hứng thú với viết lách và chụp ảnh. Thích thì làm thôi, bởi nếu không bắt tay vào thực hiện ngay thì cảm hứng cũng sẽ mất dần.
Dù chưa học viết chuyên nghiệp hay sở hữu máy ảnh xịn, mình vẫn viết ra giấy, gõ trên word và dùng điện thoại giá rẻ hơn 3 triệu để chụp ảnh. Mình tranh thủ mọi lúc rảnh để học hỏi và thực hành.
Mình đăng tất cả lên Facebook cá nhân và TikTok, không ngại ngùng gì, chủ yếu làm cho bản thân xem trước. Dù xấu hay đẹp, đó đều là sản phẩm của mình và cảm giác thật vui khi hoàn thành.
Nguồn: Freepik
Lúc đó, mình vẫn đang là thực tập sinh trong nhà hàng của khách sạn, không ai để ý đến, chỉ làm công việc phục vụ và rửa bát rồi đi về.
Một lần tình cờ, mình kết bạn với chị nhân sự trên Facebook và được chị đồng ý. Vài ngày sau, chủ bảo mình rảnh thì chụp đồ ăn ở nhà hàng đi, chụp vui thôi. Thật bất ngờ, ở khách sạn lớn mà thực tập sinh như mình hiếm khi được tiếp xúc trực tiếp với chủ đầu tư.
Dù không có yêu cầu cụ thể, nhưng khi được giao nhiệm vụ chụp ảnh, mình vẫn làm việc chỉn chu hết sức. Mình nghĩ rằng ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, đã nhận thì phải làm nghiêm túc, không thì tốt hơn đừng làm.
Sau bộ ảnh đó, mình được ưu ái hơn, được chụp ảnh món ăn, phòng, và cả các celeb đến lưu trú. Mình còn viết vài bài cho khách sạn. Chị HR kể rằng chị ấn tượng với ảnh và bài viết của mình, rồi gửi cho chủ đầu tư xem. Đó là lần đầu tiên mình bén duyên với Marketing.
Hai tuần sau, mình nhận được lời mời làm nhân viên chính thức và làm Marketing cho khách sạn. Mức lương rất cao so với một đứa chưa ra trường và không có nền tảng gì. Thậm chí, chỉ một bài đăng trên Facebook mình cũng có thể nhận 400k.
Nhưng tại sao mình từ chối?
NGƯỜI THẦY ĐẦU TIÊN RẤT QUAN TRỌNG
Nguồn: Freepik
Lúc ấy mình nhận thấy khách sạn không có phòng Marketing cụ thể vì dịch bệnh giữa thời gian, nhưng dịch vẫn hạn chế và có khách đến nhiều. Chỉ khi dịch giảm mới cân nhắc vấn đề này. Khi viết và chụp ảnh, mình chỉ tuân theo ý tưởng và mong muốn của chủ, tự làm mà thôi. Chủ cũng không rõ muốn gì, bài viết của mình chưa được chấp nhận và không biết lỗi ở đâu.
Sau đó, mình chuyển qua làm việc với giám đốc điều hành, nhưng chị làm mình cảm thấy rất độc hại, không hài lòng với điều gì thì sẽ đào lại vấn đề cá nhân của mình.
Mình nhận ra rằng chị không phải là người thầy phù hợp để mình tiếp tục theo đuổi, mình còn trẻ và không cần phải đánh đổi, bị ảnh hưởng tiêu cực như vậy. Mình đã trao đổi thẳng thắn với chị và từ chối tiếp tục làm việc.
Và giờ đây mình rất may mắn được làm việc tại công ty hiện tại, nơi mình được dẫn dắt từng bước trở thành Marketer và hiểu rõ hơn về công việc của mình.
Mình không nói rằng người chỉ hỏi thăm mới là sếp tốt hay khi bị chỉ trích một hai câu thì nên từ chối làm. Không phải vậy. Chúng ta mới ra trường, còn rất trẻ, và mình tin rằng người quản lý đầu tiên sẽ ảnh hưởng lớn tới suy nghĩ và phong cách làm việc sau này của mình. Khi gặp khó khăn và áp lực quá nhiều, hãy thẳng thắn bày tỏ để người quản lý có thể hỗ trợ.
Nếu không phù hợp, hãy tìm một nơi khác thích hợp hơn. Đừng giữ trong lòng quá lâu rồi mới than thở trên mạng xã hội, về sau chỉ tổn thương chính bản thân mình thôi. Trong ngành này, mọi người quen biết rất nhiều.
Nếu rễ không chắc, ngọn cũng sớm tàn
Nguồn: Freepik
Lúc ấy, mình chẳng biết gì cả, viết theo cảm xúc. Không có ai chỉnh sửa cho mình. Mình không ngần ngại tự tìm hiểu, học hỏi, nhưng lĩnh vực marketing rộng lớn, mò mà không biết bắt đầu từ đâu.
Thực ra, có thể viết bừa rồi kiếm tiền, chẳng ai quan tâm. Nhưng mình nghĩ nếu tiếp tục như vậy, sau này mình vẫn sẽ như bây giờ thôi. Vẫn mù mịt. Mông lung như vậy, mình không thích.
Làm việc như vậy thì đủ rồi. Chỉ cần hiểu đúng là được. Nếu chỉ làm mù quáng thì dễ bị lạc hướng, tiêu tốn thời gian, tiền bạc và công sức. Dĩ nhiên việc làm sai sẽ là bài học kinh nghiệm sau này, nhưng cần phải tìm cách giảm thiểu những sai lầm đó.
Chẳng hạn, khi viết bài trên Fanpage, thường nghĩ rằng chỉ cần viết nội dung hay là đủ, nhưng kết quả là bị bỏ quên ngay khi không ai đọc, chạy quảng cáo cũng không hiệu quả. Bởi vì không biết đối tượng mục tiêu là ai, họ muốn gì, và thông điệp của mình phải chạm đến họ thông qua kênh nào. Marketing không chỉ là việc viết và chạy quảng cáo.
“Anh cho em ứng tuyển làm Trainee trước đi ạ, em sẵn sàng chấp nhận mức lương thấp để nắm bắt kiến thức cơ bản trước đã”
Hãy đi chậm, hãy đi chắc chắn trước khi bắt đầu, vội vàng không chỉ không đạt được kết quả mà còn có thể gây hỏng việc. Hãy quan sát, học hỏi những kiến thức cơ bản trước đó, sau đó tự nhiên sẽ có được cái nhìn sâu xa hơn. Nếu không, chỉ dừng lại ở mặt ngoài thôi.
Đó là quan điểm cá nhân của mình, có thể mình còn trẻ con và mơ mộng, và cũng không có khôn ngoan hơn ai.
Sau khi rời khỏi đó, mình đang là một nhân viên marketing ở nơi khác, hiện tại mình đang học hỏi và cải thiện bản thân rất nhiều. Mình cũng có cơ hội nhận thêm công việc ngoài dù ít nhưng vẫn rất vui.
Mình chỉ mong muốn có thể chia sẻ để có ích cho những người đọc. Mình nhận thấy rằng có nhiều người gặp vấn đề với việc không biết nên đi hay ở lại khi sếp có nhiều vấn đề hoặc khi chưa có kinh nghiệm, không biết nên bắt đầu từ đâu. Và cũng với vấn đề lương thấp này kia. Mình nghĩ rằng chỉ cần thẳng thắn nói ra, bày tỏ thì sẽ có người giải đáp. Giấu trong lòng chỉ tạo thêm căng thẳng. Cơ hội mới sẽ đến.
Thời gian mỗi người đều có hạn, đừng vội vì mục đích ngắn hạn mà làm ảnh hưởng tới tương lai. Mình bắt đầu viết khá phức tạp rồi hay sao ý. Mình cũng chỉ là một Người mới thôi, chúng mình cùng nỗ lực nhé!