Mình muốn kể cho mọi người nghe về một mối tình yêu... hơi 'kỳ lạ' của mình. Đó là tình yêu đơn phương với nghề báo.
Khi còn học cấp 2, mình thích màu xanh áo của công an nhất. Nhưng từ lúc nào, mình lại chuyển từ màu xanh áo sang màu xanh của bút mực. Chỉ biết rằng, trong buổi sinh hoạt về chủ đề 'nghề nghiệp' vào năm cấp 3, thầy chủ nhiệm hỏi: 'Ước mơ của em là gì?', mình đã không do dự và nói: 'Em muốn trở thành nhà báo.' Mình đã trả lời rất nhanh, dường như không cần suy nghĩ.
Tại sao mình lại yêu nghề báo?
Đơn giản vì khi đứng trước hai từ đó, mình cảm thấy nhỏ bé vô cùng. Người ta nói, nếu ước mơ của bạn không đủ lớn, bạn sẽ không cảm thấy sợ khi nghĩ về nó. Nhưng khi nói đến nghề báo, mình có phần lo sợ. Mình nghĩ, đó là suy nghĩ của một học sinh 'nông thôn' và 'đam mê lớn'. Nhưng chính sự khao khát được khám phá nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người và hi vọng nhìn thấy những người mình ngưỡng mộ đã khiến mình gần gũi hơn với nghề này. Và mình đã quyết tâm, dù quyết định này có là sai lầm, dù sau này ra trường không làm đúng ngành nghề, mình cũng sẽ không hối hận!
- Vậy những khó khăn mà em có thể gặp khi chọn học ngành này là gì?
- Dạ, những khó khăn là: phải đối mặt với áp lực đề tài, xây dựng mối quan hệ, vấn đề tiền bạc, dễ bị ghét, dễ mắc sai lầm, và mất đi đạo đức nghề nghiệp,...
Mình đã chia sẻ rất nhiều rồi. Đối với mình, mỗi ngành đều có những thách thức riêng. Nếu thầy cho một ngày, mình cũng có thể “moi” hết những khó khăn ra để kể. Cuối cùng, thầy còn đùa rằng: “Này nhà báo, đừng có ‘báo nhà’ nha!”
Mọi tình yêu đều có một chút... nghi ngờ
Do đó, trong một số thời điểm, mình cũng từng phải nghi ngờ về ngành nghề mình đang học. Không biết liệu nó có phù hợp với mình không? Liệu mình có trở thành “nhà báo” thực sự hay chỉ đơn giản là làm kẻ “báo nhà”? Đặc biệt là khi mọi người thường bình luận rằng “nhỏ không học, lớn làm nhà báo” đối với những bài viết họ cho rằng là “báo lá cải”.
Mình luôn cảm thấy tức giận khi đọc những bình luận đó, và luôn muốn đối mặt với những người đó. Mình đã dành ba năm cấp 3 vất vả để được vào học ngành Báo chí. Mình đã hy sinh không chỉ là mồ hôi mà còn là nước mắt. Mình biết rằng ngành Báo chí ở trường mình vào thời điểm đó là một trong hai ngành có nhiều người lựa chọn nhất. Ngành này xứng đáng được tôn trọng chứ không phải bị coi thường như vậy. Nhưng cuối cùng, mình chỉ “muốn” thôi, chứ không làm. Bởi vì mình hiểu, không cần phải lý giải cho những người có quan điểm hạn hẹp. Mọi ngành đều có người ủng hộ và phản đối. Nếu họ chỉ nhìn thấy điều tiêu cực, dù ta nói gì họ cũng không thay đổi. Và những thời điểm như vậy, mình càng kiên nhẫn hơn với lựa chọn của mình.
Mình đã bỏ ra rất nhiều công sức để thuyết phục cha mẹ cho việc học ngành này, tiêu rất nhiều tiền để mua trang thiết bị, dành nhiều thời gian để đọc sách, nghĩ đề tài, phỏng vấn, lắng nghe định kiến,... Vì vậy, với mình, những lời đó giống như một lời kích thích. Và những lời kích thích thường khiến chúng ta hành động quyết định hơn thôi
Và thêm một chút tình yêu
Đôi khi mình suy nghĩ, nghề báo giống như một người yêu mình mà mình luôn thầm mến. Người đó luôn lạnh lùng, mình phải luôn đuổi theo. Chỉ cần mình bỏ lỡ vài phút, người đó lại bỏ mặc mình đi xa. Người khác thấy mình cuồng nhiệt đuổi theo, có người cười mỉa mình, có người chỉ trích. Có người nói mình chạy theo vì muốn hào nhoáng. Có người nói áp lực sẽ khiến mình từ bỏ. Nhưng chỉ có mình biết mình hạnh phúc như thế nào. Người đó đưa mình gặp gỡ những người mới, dạy mình cách giao tiếp để tìm ra câu chuyện của họ. Người đó từ chối đăng tên mình để mình phấn đấu hơn. Người đó tạo cơ hội cho mình trải nghiệm nhiều hơn và học cách trân trọng những điều mình có, cố gắng mỗi ngày. Người đó thấy mình mệt mỏi vì deadline, nhưng không bao giờ chê mình. Vì đó là 'nét đẹp lao động' mà người đó ban tặng mình. Người đó giúp mình có một 'sự tôn trọng vô hình'. Người đó giúp mình làm việc trong khả năng của mình.
Và quan trọng nhất, nhờ người đó, mình được là chính mình, kiếm tiền từ ước mơ của mình.
Tất nhiên, người đó cũng nhiều lần 'đánh thức' mình để mình nhận ra một số điều. Mình từng tự tin lắm, đến mức thầy cũng nói mình 'cao cao tự đại, nghĩ cái gì cũng giỏi'. Mình từng nghĩ, chỉ cần cố gắng làm, không gì là không thể. Nhưng mình lớn lên, mình hiểu rằng mình chỉ là một phần nhỏ trong cái vũ trụ to lớn. Mình hiểu rằng không chỉ cần cố gắng, mà còn phải chấp nhận. Chấp nhận những định kiến: “Nhà báo nói dối để kiếm tiền”, “Con gái học báo, không thể có sự nghiệp và gia đình”. Chấp nhận bài viết không được đăng, nhân vật từ chối phỏng vấn. Chấp nhận thực tế và những lời chỉ trích.
Nghề báo đã giúp mình trưởng thành. Mình bắt đầu từ bỏ nhiều thứ trong góc riêng tư của mình. Bởi vì có nhiều người, nhiều câu chuyện còn quan trọng hơn mình. Mình không còn tán thuyết về đam mê như trước nữa. Vì mình không còn đủ kiên nhẫn, mình sợ. Mình sợ rằng việc nắm giữ quá chặt sẽ khiến thứ đó trở nên xa xôi hơn. Mình không còn đam mê mãnh liệt để nói về nghề, như mọi người đã, đang và sẽ làm vào ngày 21/6.
Nhưng cuối cùng vẫn là tình yêu
Hiện tại, mình chỉ biết cố gắng hơn mỗi ngày. Mình từng cam kết, dù là “đồ ngốc”, mình cũng sẽ là “đồ ngốc” nỗ lực nhất. Và mình cảm nhận được, sâu trong tâm hồn mình, có một thứ luôn phát triển, giống như cách rễ cây bám chặt vào đất. Không ai thấy được rễ cây phát triển ra sao, chỉ biết rằng, rễ cây sẽ luôn phát triển để giữ cho cây cứng cáp. Và rễ cây đó chính là tình yêu mình dành cho nghề báo.
Có ba câu hỏi mình nghĩ bạn cần đặt ra cho bản thân khi chọn ngành nghề: Bạn có yêu nghề đó không? Bạn có yêu nghề đó không? Và bạn có yêu nghề đó không? Bởi chỉ có bạn mới biết được “gu” nghề nghiệp của bạn là như thế nào!
Tin mình đi, “người học báo không nói dối đâu”!
Cre: Nghề Nghiệp - Career.gpo.vn