23 tuổi, mới bước chân ra từ mái trường, bắt đầu với những ngày làm việc dài và làm quen với môi trường mới, gặp gỡ những gương mặt mới, nhận ra cuộc sống ở công ty khác xa với cuộc sống của sinh viên ngây thơ và hồn nhiên.
Khi những cơn mưa rào tháng sáu đổ dồn dập, thấm ướt mặt đất khô nóng, lòng người lại bao trùm bởi lo âu và lo lắng của cuộc sống hàng ngày. Trong tuổi thanh xuân bước chân vào đời, tôi còn phải đối mặt với nhiều lo lắng: về gia đình, về tình yêu và về cuộc sống… nhưng phần lớn là về công việc. Vừa mới tốt nghiệp một năm, công việc vẫn chưa ổn định, tôi vẫn đang tìm kiếm lời giải cho câu hỏi làm thế nào để có thể tìm được một công việc tốt, làm thế nào để có thể phát huy hết khả năng của bản thân? Làm thế nào để có thể tiến xa tới giấc mơ mà tôi ao ước?
Trong nháy mắt, tuổi 23 đã gần kề nhưng khi nhìn lại, chẳng thấy được gì ngoài những cảm xúc lẫn lộn, có khi cao lên đỉnh, có khi lại nhẹ nhàng rơi rồi lặng lẽ tan biến. Thời tiết cũng thay đổi theo tâm trạng của con người, sáng nắng rực rỡ, chiều lại mưa rào không ngớt, trưa phơi phới những đám mây. Chiều nay, trên đường trở về, đi ngược gió, ngược dòng, ngược những ước mơ...
Tâm hồn trẻ lại bắt đầu xao động trong những tò mò chưa biết sắp xếp điều gì, đôi khi chỉ muốn đi đến một nơi nào đó yên bình để có thể lắng lòng trước quá nhiều dòng đời này. Những câu hỏi tưởng chừng đơn giản “Có”-“Không” hay là “Đúng”-“Sai” chưa bao giờ dễ dàng để có thể lựa chọn. Ra trường đã được một năm, không còn cái vỏ bọc của sự ngây thơ, yếu đuối nhưng con người vẫn còn quá ngu ngơ và đầy những nỗi dại khờ. Chỉ mới bước ra một tí là đã vấp phải, chỉ muốn chạy về nhà, ôm mặt vào lưng mẹ như một đứa trẻ con. Khóc lóc.
Những ngày bắt đầu rời xa cái bóng sinh viên để bước vào cái áo nhân viên đã là bắt đầu những chuỗi ngày phức tạp. Cuộc sống đi làm thực sự khác biệt so với thời sinh viên vui vẻ, hồn nhiên, khác biệt với những tiếng cười trong trẻo, khác biệt với những ngày lo lắng vì sách vở. Tất cả những kỷ niệm xa vời ở cuối con đường, chỉ còn lại một con người đang ngẩn ngơ, trước mặt vẫn là những rối loạn mà ta khó lường trước, cảm thấy mình chẳng khác gì “con nai đang bị mắc kẹt trong lưới, không biết đi về đâu, đứng bơ vơ trong bóng tối”.
Lại thấy buồn vì những nỗi buồn không tên. Công việc có phải là đam mê hay chỉ đơn giản là những ngày làm việc mệt mỏi với những thứ chất chồng và phải đối mặt với những con người dễ chịu nhưng thực sự khó chiều.
Chặng đường phía trước vẫn còn dài và xa, nhưng mỗi khó khăn vượt qua, con người lại trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn trước. Nhìn lên bầu trời, tôi cảm thấy nắng rất tươi, gió êm dịu, lòng người như trong sáng hơn.
Nguồn: vieclamnhamay.vn