Nhìn lại 8 năm ở Calgary, tôi tự hỏi liệu thời gian có thể nhẹ nhàng với mình chút không, để bản thân được lớn chậm thôi.
Cách đây 8 năm, tôi đặt chân đến Canada. Ở tuổi 18, tôi tràn ngập hy vọng nhưng khi bắt đầu tự loay hoay với giấy tờ, tôi shock toàn tập và rơi vào hoang mang cực độ.
Có lẽ tôi chưa đủ trưởng thành như người đồng trang lứa, hoặc tuổi 18 và 19 cách nhau quá nhanh. Mọi thứ đã dần trở nên khắc nghiệt hơn, đặc biệt khi ở nước ngoài.
Khi phải dùng tiếng Anh giải quyết mọi thứ, tôi nhận ra sự hiểu biết hạn hẹp của mình và đưa ra nhiều lý do cho sự trì trệ của mình.
Sau khi nhận ra, tôi nhận ra việc đình trệ đống giấy tờ và kế hoạch cho cuộc đời có hại hơn tôi tưởng. Tôi tỉnh ngộ rằng chẳng ai có thể giúp mình ngoài chính mình.
Sau một thời gian trì trệ, tôi gặp những đứa trẻ khác cũng đang trải qua tình huống tương tự khi ở nước ngoài. Môi trường cấp ba ở đây dễ thở nhưng cũng đầy khó khăn. Lớp 10 và 11 hầu như không có gì đặc biệt, học sinh không cần quan tâm đến điểm số vì chỉ cần đậu là đủ. Tuy nhiên, mọi thứ sẽ thay đổi ở lớp 12, khi mọi điểm số trở nên quan trọng và thái độ của giáo viên nghiêm khắc hơn, làm bọn trẻ hoang mang và mất định hướng cho cuộc đời.
Từ việc lo giấy tờ, thi bằng lái, tìm việc làm đến việc chọn ngành học, cuộc đời bỗng trở nên hỗn loạn. Tưởng như đã được xả hơi hai ba năm thì đột nhiên áp lực học hành lại ập đến. Mọi thứ trở nên loạn xạ và sự trì trệ xuất hiện, khiến tôi như những người tôi từng gặp. Tôi biết là tôi không thể giúp họ, vì tôi cũng đã từng trải qua điều đó.