
blogradio.vn - Trong xã hội này, chỉ có hai loại người chấp nhận sống trong những chiếc “lồng chim” như vậy, một là những người muốn tạm thời trải nghiệm cuộc sống lãng mạn, đầy ý vị và có chút hoài cổ, hai là kiểu người không có tiền.
“Mỗi chúng ta đều như những chú chim nhỏ
Nhìn ngắm bầu trời bao la từ nơi những chiếc lồng gỗ
Ước mơ đầy con con đè trên vai gầy…”
Những ngày này, Hà Nội lúc nào cũng chìm trong những cơn mưa dày đặc. Không khí ẩm ướt và nặng nề khiến người ta cảm thấy thêm khó thở.
Nhìn qua khung cửa sổ gỗ cũ kỹ, Phương thấy tán lá xanh nhỏ bé của Minh bay qua hẻm nhỏ, giống như một chiếc lá sen ướt sũng đang trôi dạt trên con đường cuộc sống. Cô nhẹ nhàng cười, đếm thầm trong lòng. Vừa mới đếm tới ba mươi, tiếng bước chân của Minh đã vang lên trước cửa.
- Bên ngoài yên ắng như ngày Tết ấy, chị em ạ.
Minh mở cửa, mang theo một luồng không khí ẩm ướt và mát mẻ vào phòng, đồng thời tháo khẩu trang và đưa chiếc túi nặng trên tay cho Phương. Anh cầm lọ dung dịch sát khuẩn, nghiêm túc thực hiện các bước khử trùng trước khi tiến tới giường cạnh cửa sổ.
Cô gái nhỏ gầy gò với làn da trắng xanh nhạt đang nằm trên giường nhìn anh với nụ cười nhẹ nhàng. Đôi mắt của cô lấp lánh ẩn sau hai vòng mắt sâu thẳm.
- Dịch bệnh lại tái phát mạnh mẽ, đúng không anh Minh?
- Đúng vậy - Minh lấy khăn lau nhẹ nhàng qua mái tóc ướt, nở một nụ cười - Khu Trúc Bạch đã bị phong tỏa mấy ngày nay rồi.
Lúc này, Phương đã xếp xong những đồ cần thiết mà Minh mang về trong tủ lạnh. Cô ra khỏi phòng, nghe Bảo than thở:
- Đã lâu rồi, em không có cảm hứng viết gì cả!

Dừng lại một lát, cô bé nhìn ra phía giàn hoa giấy khẳng khiu trên bức tường đối diện khung cửa sổ gỗ rộng mở, ngắm nước mưa nhảy nhót trên gai khô và góc tường rêu phong, lắng nghe mình thì thầm:
- Trái tim của em đang nặng nề, nhưng em không thể diễn đạt ra. Ý tưởng chỉ lặn khuất trong đầu em.
Tiếng mưa rơi nhỏ nhẹ vào tường gạch làm cho giọng của cô bé thêm u uất, vang dội trong căn phòng nhỏ kỹ cũ. Khóe mắt Phương cay xè, nhưng cô chỉ có thể lặng lẽ nén lại, mỉm cười, ngồi bên giường, đối diện với Minh. Cô nắm lấy tay nhỏ của cô bé, dịu dàng nói:
- Đừng lo, Bảo. Nhớ không, em không phải là nàng Giôn-xy của “Chiếc lá cuối cùng”. Em là Bảo của anh chị, người mạnh mẽ nhất, kiên cường nhất, tài giỏi nhất. Dịch bệnh sẽ qua thôi, sức khỏe của em sẽ tốt lên. Em có thể quay lại trường, đi làm thêm và viết ra những tác phẩm vĩ đại.
Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa dường như càng trở nên dày hơn, làm cho bầu trời tối sầm. Những tia sáng yếu ớt phản chiếu trong đôi mắt lớn của Bảo khiến Phương cảm thấy nghẹt thở. Cuối cùng, cô bé cười, nắm chặt tay Phương, đáp lại:
Dù bông hoa giấy kia phai tàn trong một đêm, tôi vẫn sẽ tiếp tục sống mạnh mẽ như mọi khi.
Những lời cam kết ấy khiến Phương thở dài nhẹ nhõm.
Phương và Minh trò chuyện với Bảo cho đến khi cô bé ngủ say, rồi họ rời đi một cách êm đềm. Phương nhìn Minh với ánh mắt ý nghĩa trước khi bước xuống cầu thang.
Căn phòng họ thuê nằm trên gác sáu của một căn nhà cũ kỹ, sâu trong con hẻm nhỏ. Hai đứa trẻ cùng chia sẻ một không gian chật hẹp, nhưng họ vẫn cố gắng tránh những cuộc trò chuyện riêng tư để không làm phiền Bảo.

Khi Minh đến, Phương đã ngồi trước cửa tầng một, ôm gối và chờ đợi. Cô vươn tay lên, nhặt những giọt mưa rơi qua không gian giữa hai dãy nhà.
Công ty tớ quyết định cho làm việc từ nhà để tuân thủ lệnh giãn cách xã hội và giảm 50% lương.
Tiếng mưa rơi làm giọng của Phương trở nên xao xuyến, phản ánh sự tuyệt vọng và đau khổ. Minh cũng không thể nói gì, chỉ đơn giản ngồi xuống và đưa tay vào làn mưa lạnh:
Cửa hàng tớ làm thêm cũng đã phải đóng cửa…
Hai tin tức không may đến đồng loạt khiến cả hai bất lực không biết phải làm gì. Họ im lặng, im lặng đến mức muốn rơi vào vực sâu. Cuối cùng, Phương gục đầu vào đầu gối, tiếng nức nở chen lẫn với tiếng nói vang lên:
Bảo đang đau đớn, không thể ngủ. Hôm nay, khi cậu chưa về, con bé lại không thể thở. Tớ nghĩ nó đã không qua khỏi…
Dưới bầu trời u ám, vài tia sét sáng bừng, vang tiếng sấm vang vọng tan mưa rào. Minh ôm vai Phương, như một người anh trưởng an ủi đứa em nhỏ, dù anh lớn hơn Phương hai tháng theo tuổi chính xác.
- Phương, chúng ta đưa Bảo vào viện.
Bảo không phải là em ruột của hai người. Minh, Phương và cô bé chỉ là ba hạt bụi lạc lõng trên con đường cuộc sống, sau này họ tình cờ gặp nhau dưới mái nhà cho thuê giữa lòng Hà Nội ồn ào này.
Ba năm trước, cả Minh và Phương đều thấy thông tin tìm người ở chung mà Bảo đăng trên một nhóm thuê nhà. Giá cả rẻ, giao thông thuận tiện, không sống chung với chủ, gần nơi làm - những điều này làm một cô gái mới ra trường như Phương và một họa sĩ nghèo như Minh đều thích. Nhưng họ đều lo lắng về một vấn đề: người đăng tin chỉ mới hai mươi tuổi, yêu cầu người thuê chỉ cần là người trung thực, sạch sẽ, không quá nặng về vấn đề giờ giấc, chứ không hề có yêu cầu về giới tính.
Lần đầu tiên đến xem nhà và gặp một người khác giới đã đủ làm Minh và Phương ngạc nhiên, nhưng họ càng ngạc nhiên hơn khi gặp Bảo, vì cô bé trông trưởng thành hơn tuổi rất nhiều. Với một từ 'nghèo', và sự hòa hợp, ba người xa lạ bắt đầu cuộc sống chung. Căn phòng nhỏ được chia thành hai phần bởi một chiếc rèm. Một giường đôi cho Phương và Bảo, một phần còn lại là nơi Minh trải chiếu để ngủ. Trên đầu họ, có một căn gác xép chật chội, nơi Minh sáng tạo ra 'những tác phẩm để đời' - như những gì anh thường đùa với hai cô gái kia.
Căn phòng của họ tồn tại từ lâu với tường vôi đã sứt mẻ vì thời gian. Mái vòm ban công gập ghềnh mỗi khi trời mưa và nứt nẻ trong những ngày nắng gay gắt. Ánh sáng duy nhất trong căn phòng là từ một cửa sổ gỗ, bên cạnh đó là một giàn hoa giấy bên tường rêu xanh. Dù giàn hoa đã phai mờ, nhưng vẫn là điểm nhấn đặc biệt trong căn nhà nhỏ bé này. Ba người thường gọi đây là lồng chim.
Trong xã hội này, chỉ có hai loại người ở trong những căn 'lồng chim' như thế, một là những người muốn trải nghiệm cuộc sống thú vị và có chút hoài niệm, hai là những người không có đủ tiền. Mặc dù ai cũng muốn thuộc loại thứ nhất, nhưng thực tế, ba người họ đều là loại thứ hai.
Minh luôn coi mình là người nghèo nhất trong ba người. Thực ra, anh chàng không thích kiếm tiền. Anh thường ngày ở nhà vẽ minh họa sách hoặc vẽ theo đơn đặt hàng. Khi có nhiều đơn, anh sẽ mời Phương và Bảo đi ăn. Còn khi không có khách, anh sẽ ăn mì tôm với rau và thịt mà Phương hoặc Bảo mua. Thời gian rảnh rỗi của anh thường dành cho việc sáng tạo trên căn gác.
Đôi khi, Phương ngưỡng mộ Minh. Dù khó khăn, anh vẫn giữ được tinh thần lạc quan và hưởng thụ cuộc sống.
Khác với Minh, Phương làm nhân viên Marketing và thêm công việc part-time. Tiền kiếm được, cô đầu tư vào việc học. Cô luôn tin rằng cần phải học hỏi thêm để có thể kiếm lương tốt hơn. Bảo, mặc dù mới là sinh viên năm hai, nhưng luôn bận rộn với việc kiếm tiền từ nhiều công việc. Phương thấy Bảo giống cô, cả hai đều lẻ loi trong cuộc sống.
Do đó, Minh và Phương luôn yêu thương Bảo như em ruột.
Bảo thường về phòng khi cả Phương và Minh đã ngủ say. Cô bé rất thông minh, không bao giờ gây ra tiếng ồn để không làm phiền hai người. Nhưng chỉ có một lần, vào đầu mùa đông, Phương bị tiếng khóc vỡ đến giữa đêm. Mở mắt ra, Phương thấy Bảo đang cố nín khóc bên bàn thức ăn mà cô và Minh đã giữ ấm cho cô để ăn khi về.
Có lẽ sau quá nhiều cô đơn, chỉ cần một chút quan tâm nhỏ cũng có thể làm cho con người trở nên nhạy cảm. Ba người, như ba cây cỏ dại, tựa nhau để sống giữa thành phố lớn.
Cuộc sống của ba người đã êm đềm trôi qua cho đến khi Minh và Phương nhận được điện thoại báo rằng Bảo đang bị ngất sau một buổi làm thêm và đã được đưa đi cấp cứu.

Buổi chiều ấy cũng là lúc mưa rơi nhẹ nhàng, làm ướt tóc và quần áo của cả hai. Cô bé 22 tuổi của họ nằm trên giường bệnh viện, môi nhợt nhạt vẽ lên nụ cười:
- Chắc là chúng ta không thể giấu nổi nữa rồi...
Bảo bị bệnh, và tình trạng của cô ấy rất nghiêm trọng.
Tại thời điểm này, Phương và Minh hiểu mọi thứ đột ngột.
Tại sao một cô gái 22 tuổi lại phải làm việc kiếm tiền một cách điên cuồng? Tại sao cô bé lại muốn chia sẻ căn nhà với người khác?
Chỉ đơn giản là Bảo cần tiền để sống, để chi trả cho thuốc và điều trị y tế.
Hôm đó, Phương đã khóc cả buổi chiều và sau đó quyết định hủy kế hoạch học thêm để đi làm thêm ngoài giờ. Minh, người họa sĩ, cũng từ bỏ ước mơ của mình để đi làm thêm.
Hôm đó, Phương và Minh lần đầu tiên nắm tay Bảo và nói dịu dàng:
- Đừng cố gắng một mình nữa, chúng ta có thể dựa vào nhau.
Đó là lần đầu tiên Phương thấy Bảo khóc nức nở.
Cô ôm lấy đứa bé gầy guộc đó, vuốt nhẹ mái tóc ngắn rối rắm của em, trong lòng vừa đau xót vừa nặng trĩu…
Sau khi mắc bệnh, tình hình sức khỏe của Bảo biến chuyển xấu tới đáng sợ. Cô bé thường gặp khó khăn trong việc thở, sức khỏe suy yếu từng ngày và phải chịu đựng những cơn đau ngực mỗi đêm. Bảo phải ngừng học ngay trước kỳ thi tốt nghiệp và phải nằm suốt ngày trên giường nhìn ra ô cửa sổ.
Tuy vậy, cô gái nhỏ kiên cường từ tổ chim trên gác mái không bao giờ nản chí. Sử dụng chiếc máy tính cũ, cô dành thời gian không bị bệnh để sáng tác và gửi tác phẩm cho các nhà xuất bản.
- Dù tài năng của em có giá trị như thế nào đi nữa, chỉ cần em còn sống, em sẽ không ngừng sáng tạo.
Khi Bảo nói như vậy, Phương thấy một tia lửa sáng trong đôi mắt trong veo của cô bé...
Tuy nhiên, vào dịp tết Nguyên Đán vừa qua, tình trạng sức khỏe của Bảo trở nên tồi tệ hơn. Em phải ngủ nhiều hơn vì cảm thấy mệt mỏi, chỉ tỉnh dậy khi những cơn đau kéo tới làm em gục ngã. Phương và Minh đều nhận ra rằng, việc điều trị tại nhà không còn hiệu quả nữa. Bảo cần phải nhập viện để được chăm sóc chuyên sâu.
Nhưng họ thiếu tiền.
Đại dịch Covid-19 như một cơn sóng thần cuốn trôi nền kinh tế, khiến tình hình của họ càng trở nên khó khăn hơn. Mất việc làm, giảm lương, Minh và Phương đều lo lắng về việc mất Bảo mọi lúc mọi nơi.
Trong khi đó, tình hình sức khỏe của Bảo ngày càng tồi tệ. Mỗi khi ra ngoài về, Minh và Phương luôn cố gắng khử trùng kỹ lưỡng. Phổi của Bảo yếu đến nỗi nếu em bị nhiễm Covid-19, em có thể không qua khỏi được.
Thậm chí, chỉ cần một cơn sốt đột ngột cũng đủ khiến em ra đi…
Một ngày, sau bao tháng ngày mưa dầm dề, cuối cùng, ánh nắng cũng ló dạng trong Hà Nội. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, làm dịu đi không gian xung quanh, đặc biệt là giường của Bảo. Em dần tỉnh giấc sau những giấc ngủ dài, cảm thấy như mình là nàng công chúa đang tỉnh giấc từ giấc ngủ dài, hay như chú mèo mướp sưởi ấm dưới ánh nắng buổi sớm.
Bảo nhìn dàn hoa giấy ngoài cửa sổ, sau đó bất ngờ hỏi Minh và Phương:
- Nếu biết ngày mai mình sẽ chết, anh chị muốn làm gì nhất?
Giọng của em êm đềm, như tiếng đồng hồ đếm ngược thời gian, nhẹ nhàng như việc quyết định bữa ăn cho tối nay.
Phương im lặng trước câu hỏi, Minh nắm lấy tay Bảo, dịu dàng như đang an ủi một em gái nhỏ:
- Đừng nói như vậy! Chị Phương đã nói rồi, em sẽ mau khỏi mà.
Bảo không phản đối lời Minh, mặc dù cô bé hiểu rõ rằng đó chỉ là lời nói dối. Dựa vào lòng Phương, đôi mắt Bảo nhìn xa xăm những nhành hoa giấy gầy guộc:
- Hoa giấy nở muộn năm nay, không biết liệu em có chờ được không.
Chẳng ai trong số họ biết liệu Bảo có chờ được không…

Trái tim họ đang đập vì lo lắng, những ngày nắng rụng rời, cơn mưa lại ập đến. Trong khi Phương đang nỗ lực kiếm tiền để đưa Bảo vào viện, Minh lặng lẽ đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng.
- Tớ đã bán hết rồi - Minh cười, nhưng đôi mắt lại ướt nhòe - Toàn bộ bức tranh trên gác xép.
Thông báo ngắn gọn khiến bàn tay của Phương run lên. Bức tranh ấy đích thực là tâm huyết, là ước mơ, là tuổi trẻ của Minh - người luôn mong mơ về một triển lãm tranh, sáng tạo ra những tác phẩm để đời.
- Không gì quan trọng bằng sức khỏe của Bảo. Chúng ta nên nhập viện ngay!
Muôn vàn lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, Phương ôm chặt lấy Minh, cuối cùng chỉ có thể nói:
- Nếu muốn khóc, cứ khóc đi.
Ba người bọn họ, trên quãng đường ngắn ngủi hai mươi mấy năm qua, đã hy sinh nhiều, khóc thầm rất nhiều lần, từ bỏ rất nhiều ước mơ. Vì thế, họ không thể bỏ lỡ nhau.
Nhưng dường như số phận vẫn chưa dừng lại với họ.
Trong lúc việc nhập viện cho Bảo suôn sẻ, dịch Covid bùng phát tại Bệnh viện Bạch Mai. Với tình trạng sức khỏe hiện tại của Bảo, Phương và Minh phải để cô bé ở nhà, mời bác sĩ tới chăm sóc mỗi ngày.
Suốt thời gian đó, cây hoa giấy ngoài cửa sổ vẫn chưa nở hoa.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, số người nhiễm Covid-19 vẫn tăng, thế giới vẫn trong biển động của đại dịch. Bảo dành mỗi giờ tỉnh táo để làm việc trên máy tính, tiếng đánh máy vang lên trong căn phòng nhỏ, xen kẽ với tiếng thở dài của Minh.
- Chưa có bức ảnh tốt nghiệp…
Một ngày nọ, Bảo nâng đầu từ máy tính, nói với Phương và Minh điều đó. Trong thời gian giãn cách xã hội, không thể ra ngoài chụp ảnh, Phương nảy ra ý định mang bộ áo tốt nghiệp về nhà để Minh vẽ chân dung cho Bảo.
Khoảnh khắc đó có lẽ là thời gian hạnh phúc nhất của họ. Bảo khoác áo tốt nghiệp, gương mặt sáng sủa, hạnh phúc. Minh luôn lấm lem như mèo mướp, với mảng màu trên khuôn mặt, còn Phương, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của họ, cô đã cảm thấy nhẹ lòng.
Sau hơn một tuần làm việc chăm chỉ, bức tranh đã hoàn thành.
Nhưng chưa bao lâu sau khi hoàn thành bức chân dung, Bảo đã ra đi.
Khi em rời bỏ, trời mưa rơi như đổ lụt, bên ngoài cửa sổ, bông giấy vẫn chưa kịp hé nở.
Không thể chờ đợi thêm một mùa hoa nữa, không thể chờ đợi thêm bất kỳ mùa hoa nào nữa. Em đã được giải thoát khỏi căn bệnh khó hiểu đó sau khi kiên cường cho đến phút cuối cùng.
Đám tang thời đại dịch Covid-19 của những người nghèo thật buồn tẻ, chỉ có Phương và Minh, cùng nhân viên nhà tang lễ. Trên con đường dẫn lên nghĩa trang là bức tranh do Minh vẽ, một cô gái với đôi mắt lớn, trong veo, mặc chiếc áo cử nhân, với nụ cười nhẹ nhàng, như đang động viên hai người bạn cùng phòng của cô bé đừng buồn.
Rồi, một sinh mệnh có thể biến mất một cách yên bình và tĩnh lặng đến nhường nào, im lặng như một viên đá chìm sâu vào lòng hồ, không còn dấu vết nào nổi lên...
Buổi tang lễ kết thúc, Minh và Phương trở về căn nhà nhỏ của họ, cảm giác không gian hai mươi mấy mét vuông dường như trở nên rộng lớn hơn. Những vật dụng cá nhân của Bảo đã được dọn dẹp đi, giống như cô bé chưa từng tồn tại trên thế giới này. Tuy nhiên, trong lòng hai người, ba năm ở bên cạnh cô bé đã trở thành những ký ức không thể phai mờ.
Minh bắt đầu làm việc tại một công ty thiết kế đồ họa. Anh nói rằng, anh đã vẽ được bức tranh cuộc đời mình muốn, anh đã hài lòng rồi.
Phương hiểu rằng, ý của Minh là bức tranh chân dung cho Bảo.

Cô đã học cách che giấu khoảng trống mà Bảo để lại trong tâm hồn. Cuộc sống không dừng lại vì một chú chim bé trở về với bầu trời xanh. Dịch bệnh dần được kiểm soát, công ty hoạt động trở lại, cuộc sống hàng ngày dần trở nên ổn định hơn. Đôi khi, Phương giật mình lo lắng, nếu không có bức tranh mà Minh vẽ làm dấu ấn nhắc về Bảo, liệu cuộc sống này có quên đi sự tồn tại của cô bé hay không?
Hai tháng sau khi Bảo ra đi, giàn hoa giấy trước cửa sổ cuối cùng cũng nở rộ. Đồng thời, có một người đàn ông tới lồng chim ở mái nhà của Minh và Phương.
- Tác phẩm của cô bé đạt giải nhất cuộc thi Văn học trẻ, được chọn để xuất bản, nhưng ban tổ chức không thể liên lạc được qua email hoặc số điện thoại. Vì vậy, tôi tìm đến địa chỉ mà Bảo ghi để đến đây.
Phương nắm lấy tay người đàn ông, trong lòng rộn ràng, dẫn ông lên góc phòng của họ, để ông nhìn thấy nụ cười tươi sáng của cô gái trẻ trên bức tranh ẩn sau làn khói hương.
- Em ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Cảm ơn anh đã đến báo tin.
Phương vẫn nhớ, Bảo luôn nói, em sẽ viết ra một tác phẩm để lại dấu ấn. Chỉ là, cô không ngờ, Bảo đã thực sự làm được điều đó trong những ngày cuối cùng trên giường bệnh, giữa những cơn đau dày vò hai lá phổi của mình.
Khi cuốn sách của Bảo được xuất bản, người đàn ông lại đến tìm Phương và Minh một lần nữa để thắp hương cho Bảo và tặng hai người bọn họ hai cuốn sách. Cuốn truyện ngắn có tựa đề “Lồng chim trên mái nhà”, kể về cuộc sống của hai cô gái và một chàng trai trẻ đấu tranh để sống giữa cuộc sống xô bồ. Họ đầy nước mắt và nỗi buồn, nhưng luôn đầy tự tin và yêu thương. Bìa sách là tác phẩm của Minh, chỉ có một chú chim nhỏ nhìn về bầu trời xanh phía sau những lồng gỗ, bên cạnh là một giàn hoa giấy rực rỡ.
“Chúng ta đều là những chú chim nhỏ, bị giam cầm trong cái lồng chật chội của tiền bạc và công việc. Bầu trời xanh kia là ước mơ, cơn gió mát kia là nguồn cảm hứng. Dù thân thể ta bị buộc vào áp lực của cuộc sống, trong áp lực của sự nghiệp và thành công, đừng bao giờ quên đi bầu trời xanh phía trên. Một chú chim sẽ chết, khi nó quên đi cảm giác của mình được tung cánh trên bầu trời.
Hôm nay, ngày mai, và ngày sau nữa, đừng từ bỏ, những chú chim nhỏ phía sau hàng rào vẫn đang chờ đợi...