Một thiền sư đang lang thang qua các vùng miền, tới một ngọn núi nào đó thì bị ốm. Một bà lão làm chủ quán trà đã cứu giúp và chăm sóc ông. Dù quán nghèo khách thưa, nhưng bà vẫn ân cần chăm sóc và điều trị cho thiền sư...
Sau hơn ba tháng, thiền sư mới bình phục. Trước khi ra đi, ông dành một tuần đào một cái giếng gần quán để bà lão tiện lợi hơn trong việc lấy nước.
Không ngờ, nước từ giếng thiền sư đào được lại thích hợp để pha trà. Trà của bà lão ngon đặc biệt, thu hút nhiều khách. Người ta đến uống một lần đã thích, quay lại không ít. Tiếng tăm lan xa, quán trà của bà lão đông khách.
Một vài năm sau, thiền sư quay lại quán để thăm bà lão. Thấy quán phát triển, ông rất vui mừng. Hỏi về giếng nước, bà lão than phiền:
- Nước từ giếng rất tốt, chỉ là không đủ dùng vì khách đông. Bà cần một giếng khác với nước nhiều hơn để phục vụ khách hàng. Ông có thể giúp được không?
Một thiền sư sau khi nghe xong, chỉ lắc đầu và nói: Không tốn kém gì cả. Nước từ bầu trời mà ra, kiếm ra nhiều tiền như vậy mà bà vẫn không thấy hài lòng sao?
Bà lão tự tình trả lời: Nước không tốn tiền để mua, thì càng có nhiều càng tốt chứ, phải không?