Trong bài này, tôi muốn thảo luận về một hiện tượng phổ biến ngày nay là sự không muốn chấp nhận việc trưởng thành của những người trẻ. Họ có xu hướng muốn duy trì bản thân trong vai trò của một đứa trẻ, luôn cần sự quan tâm từ mọi người xung quanh. Đối tượng mà tôi nhắc đến ở đây là những người trẻ trong độ tuổi từ 18 đến 25, nhưng họ thiếu sự tự chủ, trách nhiệm và kỷ luật.
Có nhiều nguyên nhân dẫn đến hiện tượng này, nhưng hai yếu tố quan trọng nhất là gia đình và bản thân cá nhân. Gia đình đóng vai trò quan trọng trong việc hình thành tư duy của con người từ khi còn nhỏ, và ảnh hưởng này kéo dài đến cả giai đoạn trưởng thành. Còn bản thân cá nhân, những người từ 18 đến 25 tuổi cần phải tự chủ trong việc đưa ra các quyết định về cuộc sống của mình. Do đó, sự không muốn trưởng thành là trách nhiệm của chính họ.
Hãy cùng đi sâu vào hai yếu tố này.
Sự Phụ Thuộc vào Gia Đình
Hai Mô Hình Cha Mẹ
- Cha Mẹ Tự Nhiên: Những người đã sinh ra và nuôi dưỡng ta từ khi ta còn nhỏ, khi chúng ta chưa thể tự chủ về cuộc sống này (thường chỉ có một cặp cha mẹ)
- Cha Mẹ Văn Hóa: Những người chỉ dạy chúng ta trên con đường trở thành người trưởng thành (có thể là người ngoài, một người thầy, một người bạn, hoặc người yêu,...)
Hiện nay, một số cha mẹ đảm nhận cả hai vai trò trên. Họ dạy con cái phải luôn nghe lời cha mẹ nếu muốn có cuộc sống tốt, vì vậy, nhiều đứa trẻ vẫn cảm thấy phụ thuộc vào cha mẹ và không thể tự lập dù đã trưởng thành. Họ luôn cần ý kiến của cha hoặc mẹ trong mọi quyết định, khiến cho một sự phân liệt giữa cuộc sống và bóng dáng của cha mẹ tồn tại trong họ.