blogradio.vn - Bác nói rằng ông rất thích đọc sách, và tôi cũng vậy, nhưng tôi chưa có cơ hội đọc những cuốn sách tiếng Việt như vậy. Trong chốc lát, tôi nhận ra rằng kiến thức và hiểu biết, cũng như tình cảm mà tôi dành cho đất nước của mình là quá ít.
Chuyến bay từ Pháp về đã rất dài, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Trên máy bay, tôi đã cảm thấy buồn nôn. Sự việc này khiến tôi ngạc nhiên và nghĩ rằng sức khỏe của tôi có vấn đề. Tôi đã bay đi vài lần như thế này trước đây mà không có vấn đề gì, tại sao lần này lại cảm thấy mệt mỏi đến vậy.
Tôi gọi điện cho bác, tôi biết rằng bác sẽ còn thức và đang đợi tôi về. Tôi đã thông báo cho bác trước khi đi, may mắn là chuyến bay đã diễn ra suôn sẻ và không bị trễ.
Tôi nhìn thấy phố phường của thành phố này, đã nhiều năm trôi qua mà không có nhiều thay đổi. Nhưng tôi cảm nhận được rằng cảm xúc của tôi là thật. Tôi không thích lắm những chuyến về quê hương như vậy, không phải vì tôi không yêu quê hương mình, mà vì tôi là một công dân rất đặc biệt của đất nước.
Mẹ tôi kể rằng tôi rời khỏi đất nước khi tôi mới bốn tháng tuổi trong bụng, và mẹ tôi đã mang theo tôi như vậy sang xứ người để sinh sống. Do đó, tôi không có bạn bè cùng trang lứa, không có giờ học và không có trường học với thầy cô ở đất nước này. Tôi cũng không có một tuổi thơ đầy đủ như những đứa trẻ khác, không có ba mẹ chăm sóc và kể chuyện cho tôi nghe về đất nước. Tôi chỉ được mẹ dạy tiếng Việt và truyền cho tôi những kiến thức cơ bản của một người con gái, của một phụ nữ Việt Nam. Nhưng tôi vẫn rất vui vì tôi nói tiếng mẹ đẻ rất giỏi, dù thời gian tôi dành cho trường và công việc sau này là sử dụng phần lớn tiếng Pháp.
Đây không phải lần đầu tiên cô trở về quê nhà, nhưng bác ruột của cô, chị của ba cô, luôn mong muốn cô ở lại đây. Bác nói đã gần hai mươi năm, gần như cô chưa bao giờ trở về, lo rằng sẽ có lúc cô trở nên lạnh lùng và vô tâm. Rồi cô sẽ quên đi những điều tốt đẹp nhất mà phụ nữ Việt Nam đang và sẽ trải qua.
Cô hiểu ý bác rất nhanh, bác muốn cô ở lại để trải nghiệm lại cuộc sống ở đây, để học hỏi những điều mà cô đã bỏ lỡ. Dù là phụ nữ gốc Việt, nhưng gần hai mươi năm đã làm cho cô quên hết, từ cách sinh hoạt đến công việc hiện tại. Cô cũng không có bạn bè gốc Việt ở đây, khi trở về, cô cần hoàn thành công việc mà ba cô giao.
Cô thích món rau muống xào thịt bò và canh chua mà bác nấu, nhưng cô phải học lại cách cầm đũa. Bác khích lệ cô rằng mọi thứ đều cần thời gian để học. Cô đi dạo vào buổi tối để thích nghi với cuộc sống và gặp gỡ người dân địa phương. Với vẻ ngoài nhỏ nhắn và mái tóc đen, không ai nghĩ cô đã xa quê hương nhiều năm.
Cô đi chậm và quan sát đường phố. Ở đây, xe máy nhiều hơn và không gian yên tĩnh hơn. Cô nhớ những lúc ngồi một mình ở quán cà phê và quan sát mọi người. Cô cảm thấy cần thêm thời gian để có nhiều trải nghiệm hơn ở đây, quê hương của cô.
Cô nhìn thấy những bậc thang và quyết định leo lên. Nhìn từ trên cao, cô cảm thấy xúc động khi thấy những chiếc xe đạp đi trên con đường sáng đèn dưới đất. Cô cũng thường đạp xe ở nơi khác, và giữa hai suy nghĩ là về hay ở lại, cô bắt đầu phân vân.
Cô cầm một quyển sách, sách của bác. Bác thích đọc sách, và cô cũng vậy, nhưng chưa đọc sách tiếng Việt như vậy. Cô nhận ra kiến thức và tình cảm của mình đối với đất nước còn ít ỏi. Cô nhìn tên quyển sách: “Đồi gió hú”, một cuốn sách ngoại văn được dịch sang tiếng Việt. Cô nhìn thấy nhiều quyển sách khác mà cô nghĩ mình sẽ cần mấy tháng để đọc hết. Bác khuyên cô nên đọc mỗi ngày, từ từ cô sẽ hiểu hơn về đất nước, về văn hóa. Cô lấy thêm hai quyển sách khác, “Nhật ký trong tù” và “Truyện Kiều” của Nguyễn Du, cô cảm thấy hứng thú hơn với hai quyển này.