Vượt qua cánh cửa tuổi 18 vào đầu tháng một, tôi vẫn là một cô học sinh lớp 12 đang nỗ lực ôn thi Đại học. Khi đó, mục tiêu không chỉ là một khát vọng nằm trong tâm trí mà còn hiện hữu mỗi ngày, mỗi bước tiến của tôi. 18 tuổi là thời kỳ của sự học hành và sự ăn, không phải là thời điểm để quan tâm đến việc kiếm tiền ngay lúc này, dù nước rút đang tiến triển. Kì thi đã đến, tôi vượt qua mong đợi, được vào ngôi trường Đại học mà tôi luôn ao ước. Nhưng đến giờ, học kỳ I sắp kết thúc nhưng tôi vẫn phải ở nhà vì Covid. Nếu được quay lại học trực tiếp, tôi có thể tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa hơn, có thể kiếm thêm chút tiền để tiêu vặt hoặc làm những điều thú vị với tuổi 18. Nhưng vào lúc này, tôi chỉ có thể ngồi ở nhà than trách với những người xa lạ.
Thỉnh thoảng, những người lạ có thể nói điều gì đó khiêu khích hoặc không tốt về chúng tôi, nhưng chúng ta thường không quan tâm quá nhiều. Nhưng chỉ cần người thân nói một câu là đủ làm xúc động chúng ta, đủ để trong lòng dậy sóng, nước mắt cứ tuôn trào và suốt cả ngày suy nghĩ về những gì họ nói. Những người mà chúng ta yêu quý, chúng ta thường dễ bị tổn thương bởi những lời họ nói.
Mới đây, tôi có kì thi giữa kỳ, kết thúc vào lúc 12h15 trưa nhưng thời gian làm bài bắt đầu ngay sau đó và đến 4h mới kết thúc. Mọi người trong lớp đều ngồi làm bài ngay lập tức vì biết rằng nộp sớm sẽ được ưu tiên hơn. Và chúng tôi đã ngồi suốt từ trưa đến 3h mới hoàn thành bài, sau đó mới ra ngoài ăn. Nếu tôi đang ở một mình, tôi có thể cảm thấy việc đó là bình thường đối với một sinh viên Đại học và có thể chấp nhận được. Nhưng khi ở nhà, nếu tôi xuống bếp để lấy đồ ăn, mọi người lại nghĩ rằng tôi đã bỏ bữa. Và nếu đêm nào tôi thức khuya để hoàn thành deadline và sáng hôm sau ngủ gật, mọi người lại nói xã giao này nọ, bảo rằng tôi như nghiện ngáp.
Trong quá khứ, khi còn học cấp 3, cấp 2, không có gì phải lo lắng vì mọi người thường thấy tôi đi học sớm hoặc về muộn. Nếu ở nhà, họ cũng biết rằng tôi đang làm bài tập. Nhưng ở Đại học, không còn thời gian học theo lịch trình cố định như vậy nữa, có thể hôm nay bạn học đến 9h35 là nghỉ, nhưng ngày mai lại học từ 9h35.
Trước kia, việc đi học đòi hỏi phải mang theo một cặp sách nặng, đi từ nhà tới trường và từ trường về nhà. Nhưng hiện nay, ở trình độ Đại học, mọi thứ hoàn toàn trở thành trực tuyến. Việc tôi dùng laptop phần lớn thời gian theo quan điểm của người lớn thường không được coi là 'Học chăm chỉ'. Học theo cách của họ là phải có giấy và bút, chứ không phải cầm laptop gõ từng chữ suốt cả ngày...
Các bạn có cảm giác như thế không? Cảm giác rằng bạn đang làm đúng, bạn đang cố gắng, bạn đang phát triển bản thân nhưng trong mắt người khác, bạn đang lười biếng và không quan tâm đến gia đình. Đó là cảm giác bị hiểu lầm, bị đánh giá thấp và tất cả những điều đó cứ tích tụ từng ngày một gây áp lực lên tâm trí của bản thân tôi. Khi bạn đang ở trong ánh sáng và làm việc, mọi người đều nhìn thấy và công nhận, nhưng khi công việc đè nặng và bạn phải làm việc cả đêm, họ không thể hiểu được. Nói một cách khác, việc làm việc một cách im lặng sẽ không được đánh giá cao, chỉ khi bạn đưa ra thành quả của mình, họ mới công nhận. Đó không phải là những người xa lạ, mà là những người thân thiết, mà ta đang mong muốn được công nhận từ họ.
Ngay bây giờ, tâm trí tôi cảm thấy lẫn lộn vì không thể cân bằng được giữa công việc và gia đình. Tôi không thể từ chối mỗi khi họ cần sự giúp đỡ, trong khi tôi đang bận rộn với những bài tập gần đến hạn nộp. Đôi khi, tôi chỉ muốn được ở một mình để sử dụng thời gian cho riêng mình, nhưng hiện tại với tình hình Covid này, điều đó không thể thực hiện.
Thầy cô, bạn bè, sếp, đồng nghiệp không tin tưởng bạn, thậm chí coi thường bạn, điều đó thường khiến bạn phát triển mạnh mẽ hơn để chứng minh khả năng, năng lực thực sự của bản thân.
Nhưng bố mẹ, anh chị em trong nhà nếu nói những lời làm tổn thương lòng tự trọng, sự cố gắng của bạn, bạn sẽ cảm thấy yếu đuối và đau đớn khác lạ. Sau đó, bạn sẽ vực dậy, nhưng không còn niềm kiêu hãnh như khi bạn tự hào chứng minh với người lạ, thay vào đó có thể sẽ là nỗi buồn mà cả đời không thể quên.
Không ai biết được những thành công mà một ai đó đạt được là sự nỗ lực một mình mà không có sự khích lệ, động viên từ gia đình. Con đường đó đầy tăm tối và lạc lõng, vì nếu ngã, phải tự mình đứng dậy; nếu túng thiếu, không muốn ngả tay xin sự giúp đỡ từ gia đình.
Một viên đạn có thể giết chết một người trong tích tắc và một lời nói cũng có thể giết chết một ai đó, nhưng thời gian họ đau đớn sẽ là cả cuộc đời.
Bạn sẽ chẳng biết được vì họ có lẽ sẽ không kể cho bất kì ai về những tổn thương từ gia đình của mình, vì sợ bị hiểu lầm, thậm chí bị nói là ấu trĩ, trẻ con. Để tránh điều này, xin những người làm cha mẹ, làm anh chị em hãy yêu thương và thấu hiểu lẫn nhau nhiều hơn. Xin đừng dùng những lời 'Mày có làm được không, mày có năng lực không mà làm' để tổn thương lẫn nhau nữa.
Nếu thấy con cái suốt ngày chỉ ở trong phòng mà không ra ngoài bao giờ, thì hãy khoan đã mắng họ, đánh giá họ và kêu ca than trách. Hãy hỏi con xem con đang làm gì, khuyên con ra ngoài vận động một chút và nếu cần, hãy nói nhẹ nhàng với con cái và chắc chắn họ sẽ sẵn lòng làm. Mắng mỏ và bắt nạt chỉ khiến con cái bực tức vì đang làm việc mà bị sai vặt. Tôi luôn tin rằng, không quan trọng bạn nói gì, quan trọng là thái độ của bạn. Cùng một câu nói, nhưng tùy cách biểu đạt mà người nghe có thể đồng cảm và thích bạn, nhưng nếu ngược lại sẽ thật đáng buồn.
Cuối cùng, gia đình là nơi tổ ấm chứ không phải là nơi mà ta không dám về, hay nơi mà ta xem đó là gánh nặng. Hãy cùng nhau xây dựng tổ ấm đó bằng những lời yêu thương, hãy luôn tin và yêu để trái tim mọi người luôn được động viên cố gắng hơn mỗi ngày. Dù không trao nhau những cái ôm thật chặt, nhưng hãy trao nhau những lời nói đẹp.