Voi Mary, nặng 5 tấn, nổi tiếng trong rạp xiếc Sparks với tên gọi 'Mary sát nhân'. Cô là ngôi sao của nhiều màn biểu diễn nổi tiếng.
Mary giết một huấn luyện viên ở Kingsport, Tennessee. Sau đó, cô bị treo cổ vào năm 1916, gây ra tranh cãi và là câu chuyện đau lòng về việc ngược đãi động vật.

Mary là ngôi sao hàng đầu của rạp xiếc Sparks, biểu diễn nhiều màn kỹ thuật độc đáo như đứng lộn ngược, chơi nhạc cụ và ném bóng.

Vào đầu thế kỷ 20, nhiều người chưa từng thấy voi trước đây, giá trị của Mary dao động từ 8.000 đến 20.000 đô la Mỹ. Cô là lý do chính khiến rạp xiếc Sparks thu hút nhiều người xem.

Charlie Sparks, con trai của chủ rạp xiếc, mua Mary vào năm 1898 khi cô chỉ mới 4 tuổi. Mary trở thành thú cưng của họ và được đối xử thân thiện và tôn trọng.

Vào ngày 11 tháng 9 năm 1916, Walter Eldridge, một người vô gia cư với mái tóc đỏ, được thuê làm trợ lý huấn luyện voi cho rạp xiếc Sparks.
Red là một người vô gia cư không có kinh nghiệm huấn luyện voi nhưng được thuê làm trợ lý và chỉ yêu cầu sử dụng giáo quản tượng. Dù chưa được đào tạo chính thức, anh chỉ được nhắc phải đối xử nhẹ nhàng với động vật.

Ngày 12 tháng 9 năm 1916, rạp xiếc Sparks biểu diễn tại hội chợ quận đầu tiên của Kingsport. Red dẫn đầu đoàn voi diễu hành, cưỡi trên lưng voi Mary, thu hút đông đảo khán giả.

Ngày đó, Mary bị đau răng và dừng lại trên đường diễu hành để nhặt dưa hấu từ khán giả. Red dùng giáo quản tượng chọc vào Mary, vô tình chạm vào răng đau của cô, khiến cô nổi điên và tấn công Red, dẫn đến cái chết của anh.

Giấy chứng tử của Walter Eldridge, biệt danh Red.
Khi khán giả hoảng sợ, một thợ rèn địa phương bắn Mary nhưng không chính xác. Charlie Sparks chạy đến trấn an Mary và giúp cô bình tĩnh lại, nhưng người dân Kingsport đòi giết Mary.

Chính quyền Kingsport đến hiện trường và bắt giữ Mary, nhốt vào lồng. Cái chết của Red lan truyền nhanh chóng, biến Mary từ con voi hiền lành thành 'Mary sát nhân'.
Nhiều điểm đến tiếp theo của rạp xiếc Sparks bị hủy bỏ vì sự hiện diện của Mary. Nhiều thị trấn từ chối cho phép rạp xiếc biểu diễn nếu giữ lại Mary.

Để giải quyết khủng hoảng của rạp xiếc và xoa dịu đám đông, việc tử hình voi Mary là cần thiết. Các phương án như bắn, đầu độc hay sử dụng điện không khả thi. Nhiều đề xuất khác cũng không được chấp nhận.
Chính quyền quyết định treo cổ voi Mary bằng cần cẩu công nghiệp gắn trên đường ray, được xem là phương pháp 'nhân đạo' nhất trong số các phương án có thể thực hiện.

Ngày 13 tháng 9 năm 1916, trong sương mù dày đặc và mưa phùn, voi Mary được vận chuyển đến Unicoi County ở Erwin, Tennessee. Hơn 2.500 người, bao gồm trẻ em và người dân địa phương, đã tụ tập theo dõi cuộc hành quyết.

Bốn con voi khác từ rạp xiếc cũng được đưa đến sân ga để theo dõi và hộ tống Mary, giống như chúng đã làm trong các cuộc diễu hành.
Charlie Sparks hy vọng bốn con voi sẽ giúp Mary bình tĩnh, nhưng Mary dường như cảm nhận được điều gì sắp đến và tỏ ra do dự, sợ hãi và hú lên liên tục.
Khi Mary đến nơi hành hình, nhân viên sân ga buộc một chân của cô vào đường ray để ngăn cô chạy thoát. Những con voi khác được đưa đi để không phải chứng kiến sự việc đau thương.
Thợ rèn và công nhân đường sắt đang đào ngôi mộ lớn, khung cảnh im lặng lạ thường. Nhân viên sân ga quấn dây xích quanh cổ Mary và thông báo khi sẵn sàng.

Khi cần cẩu 100 tấn bắt đầu kêu lên và nâng Mary khỏi mặt đất, dây xích buộc chân Mary vào đường ray khiến nhiều người kinh ngạc. Khi Mary được nâng lên 1,5 mét, dây xích trên cổ bị đứt, Mary rơi xuống và gãy xương hông. Đám đông hoảng loạn, la hét và bỏ chạy.
Nhân viên nhà ga thay sợi xích dày hơn, tiếp tục quá trình treo cổ Mary. Mary bị nâng lên và chịu đau đớn trong tiếng hò reo và cười của khán giả.
Mary im lặng sau vài phút và tiếp tục treo lơ lửng trên không. Nửa giờ sau, bác sĩ thú y xác nhận cái chết của Mary. Cô được hạ xuống và chôn cất trong hố đã chuẩn bị trước.

Rạp xiếc vẫn biểu diễn như thường, nhưng sau khi kết thúc, một con voi đã chạy về phía đường ray, có lẽ đang tìm Mary hoặc chào tạm biệt. Con voi nhanh chóng bị bắt và đưa về rạp.
Cuối cùng, mọi người xem đây là sự giải thoát cho Mary vì cô không còn phải sống trong cảnh giam cầm. Đến nay, không ai biết vị trí cụ thể của nơi chôn cất Mary, và không ai bận tâm tìm kiếm hài cốt của cô.