Mắt Biếc là một bộ phim điện ảnh Việt Nam được đạo diễn bởi Victor Vũ, dựa trên tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Bộ phim kể về câu chuyện tình đơn phương giữa Ngạn và Hà Lan, và bi kịch tình cảm của cả hai sau này.
Mắt Biếc là một bộ phim điện ảnh Việt Nam được đạo diễn bởi Victor Vũ, dựa trên tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Bộ phim kể về câu chuyện tình đơn phương giữa Ngạn và Hà Lan, và bi kịch tình cảm của cả hai sau này.

Có thể nói, Ngạn là hình mẫu của một chàng trai tốt. Từ khi còn nhỏ, Ngạn đã có một sự gắn kết đặc biệt với bạn Hà Lan của mình. Cậu nhận ra bản thân yếu đuối trước cô bạn từ những cảm xúc đầu tiên, mở đường cho những khổ đau về sau. Cậu sẵn sàng đổ máu, chịu đau để lấy dùi trống cho Hà Lan, sẵn sàng làm lành dù Hà Lan cứng đầu vô lý, và liều mình làm điều không nên chỉ để thấy cô gái ấy mỉm cười.

Tình bạn của họ cứ êm đềm trôi đi, trong sáng và ấm áp. Cuối cùng, Ngạn không biết từ lúc nào đã yêu cô bạn của mình, giống như thời xưa cậu từng tuyên bố sẽ cưới Hà Lan làm vợ khi bà nội cậu còn sống. Cậu không thể từ chối cô bất kỳ điều gì, cũng không chịu được việc thấy cô khóc. Nhưng cuối cùng, tình cảm ấy vẫn chỉ là tình cảm đơn phương. Nó có thể sâu đậm, nhưng không thể chuyển biến để sang một trang mới.
Ngạn yêu si mê, chân thành và không tính toán. Khi Hà Lan buồn, cậu cảm thấy áy náy. Khi Hà Lan u sầu, cậu tự trách mình dù không có liên quan. Ngạn luôn gánh chịu mọi thứ về mình, nhưng dù như vậy, vẫn chưa bao giờ đủ.

Ngạn quá nhút nhát trong chuyện tình cảm, đây là điều kiêng kỵ nhất. Không dám bày tỏ tình cảm với Mắt Biếc, Ngạn chỉ biết thể hiện qua những bài hát. Nhưng khi lần đầu cậu trình diễn Có Một Ngày Đã Đến do chính mình sáng tác, cậu thiếu dũng khí để nhận là của mình.
Ngạn đổ sáng tác cho những nhạc sĩ tưởng tượng như Cung Tiến, Phạm Đình Chương hay Từ Cung Phụng. Ngày qua ngày, cậu sáng tác và cho rằng đó là của người khác. Những nhân vật này thay cậu tỏ tình với Hà Lan, trong khi Ngạn vẫn không thể nói ra lời yêu một cách trực tiếp.

Ngạn mong muốn có thể nói lời yêu chỉ một lần, nhưng cậu không thể vì sợ bị Hà Lan từ chối. Dù Hà Lan luôn hiểu tình cảm của Ngạn, nhưng sự thừa nhận công khai lại rất quan trọng đối với phụ nữ, điều mà Ngạn không nhận ra.
Khi Hà Lan gặp khó khăn, Ngạn không thể can thiệp. Dù biết Dũng không trung thực, làm Hà Lan buồn, Ngạn hy vọng trận đòn bên bờ sông khiến Dũng thay đổi. Tuy nhiên, cuối cùng Ngạn đã sai lầm. Dù vậy, Ngạn không phải chịu trách nhiệm về sự đau khổ của Hà Lan.

Hà Lan yêu Dũng mãnh liệt, vì anh ấy cho cô sống thật với bản thân mình. Khác với Ngạn, người được coi là lạc hậu, Dũng hiện đại và hiểu biết nhiều về âm nhạc, vũ đạo và thời trang. Với người muốn thoát khỏi vùng quê nghèo khó như Hà Lan, yêu Dũng là điều dễ hiểu.
Hà Lan rất hạnh phúc khi yêu Dũng. Cô nhận ra Dũng là kiểu người thu hút phụ nữ, không như Ngạn được coi là quá nhạt nhòa. Cuối cùng, Hà Lan chọn đến với Linh, người giống Dũng hơn là giống Ngạn, vì cảm thấy không xứng đáng với sự tốt bụng của Ngạn.
Hà Lan chưa bao giờ yêu Ngạn, nên việc cố gắng cũng chẳng mang lại gì. Sau tất cả, không quan trọng trai tốt hay trai đểu nữa. Ngạn không lỗi với Hà Lan, và Hà Lan cũng không có lỗi với Ngạn. Tình yêu có thể đẹp nhưng cũng tàn nhẫn như vậy. Hà Lan chỉ cần hạnh phúc, và cuộc sống trên thành phố không khiến cô thiếu thốn.
'Tôi đã bảo rồi, tôi không té. Tôi lớn rồi, tôi sẽ không ngã ở đây. Cái thang này tựa vào đầu hồi chứ đâu tựa vào trái tim của Hà Lan. Trà Long còn nhỏ, nó chỉ lo tôi bị thương, chứ đâu biết trái tim tôi rạn vỡ. Cháu đâu biết tìm trứng chim cho cháu dễ, nhưng tìm hạnh phúc cho mình tôi lại khó hơn. Mẹ cháu đã lấy đi tất cả.'

Nếu Ngạn phải chịu khổ, đó là vì cậu không thể buông bỏ quá khứ. Ngạn không lỗi với Hà Lan, nhưng cậu đã làm tổn thương chính mình. Thiếu dũng khí để thổ lộ tình yêu, cũng thiếu can đảm để từ bỏ quá khứ và bắt đầu lại.
Người nhớ về quá khứ như Ngạn luôn bị ám ảnh bởi kỷ niệm và hình ảnh của Hà Lan. Khi nhìn Trà Long, cậu chỉ thấy bóng dáng Hà Lan hồi trẻ. Đó là lý do Ngạn ra đi, nhận ra Trà Long chỉ là hình ảnh của Hà Lan trong tâm trí cậu.

Hà Lan và Ngạn như một giấc mơ đẹp. Giống như đêm định mệnh hồi nhỏ khi họ tắm cùng nhau dưới ánh trăng ở giếng làng, Ngạn thấy Hà Lan như lơ lửng trong ánh trăng, mơ hồ và diệu kỳ. Cuối cùng, tất cả chỉ tan vào kỷ niệm, chẳng thể đem lại hạnh phúc cho cả hai.
Nếu có thể quay lại quá khứ, liệu em có chọn Ngạn không, Mắt Biếc?