Nhưng tất cả những gì đã diễn ra giữa họ, liệu có ý nghĩa gì không, rồi cô tự trả lời. Tình yêu là như vậy, đôi khi mê đắm vào hôm nay, nhưng ngày mai lại vô tâm quay lưng vì trong lòng đã chứa đựng một hình bóng khác.
Khi mắt mở, cô cảm thấy như đã ngủ rất lâu, hoặc có lẽ là do liều thuốc đã được tiêm vào cơ thể. Cô thấy mình đã khỏe hơn, có lẽ sau những đêm dài thao thức, nhưng từ khi đến bệnh viện này, cô đã được ngủ một giấc rất sâu, nhưng rồi lại tỉnh dậy. Cô luôn mong giấc ngủ sẽ mang cô đi xa, nơi cô sẽ luôn bình yên và hạnh phúc.
Cảm giác lạ lẫm trên cơ thể, cô nhìn quanh và thấy bộ y phục của bệnh viện. Chắc hẳn đây là phòng cấp cứu, ba mẹ cô đã đưa cô đến đây vì cô quá mệt mỏi. Cô nhớ rõ lời của bác sĩ, cô đã kiệt sức và sức khỏe của cô đang rất xấu.
Khi nhắm mắt lại, cô không biết đã ngủ bao lâu, nhưng cảm giác muốn ngủ vẫn còn, hoặc có thể là do ánh sáng căn phòng chói chang. Sự yên tĩnh của căn phòng như một người bạn, như muốn ru cô vào giấc ngủ, dịu dàng xoa dịu nỗi đau của cô.
Bất giác, cô mỉm cười, nhớ lại những kỷ niệm. Cô nhớ về anh, người đã mang đến niềm hạnh phúc vô tận và cũng là người cho cô biết nỗi đau tột cùng. Kỷ niệm về chuyến đi, đó là một ngày đặc biệt, một ngày kỷ niệm yêu thương, và thậm chí còn khác biệt với cả việc cô phải tăng ca đột xuất nữa.
Ánh nhắm mắt nhưng không thể ngủ, cả trí não và trái tim cô rối bời với những kỷ niệm. Cô nhớ về một dòng suối trong lành và tiếng cười tươi vui vang lên không ngừng. Hôm ấy, hai người cùng đi trên chiếc xe máy của anh, cô ngồi sau và mong muốn níu lấy lưng anh, không phải vì nắng mà vì cô yêu cái mùi thân quen và thích thú từ cơ thể anh. Không chỉ là mùi mồ hôi, không chỉ là hương thơm từ nước xả hoặc sữa tắm mà anh sử dụng, có lẽ là tất cả những mùi đó kết hợp lại khiến cô thấy anh mỗi khi ngồi sau xe, cảm giác ấm áp và thân thuộc.
Cho đến bây giờ, khi anh nói không còn yêu cô nữa, khi anh dũng cảm đối mặt để nói trái tim anh đã dành cho người khác, cô vẫn tin rằng dòng suối đó vẫn là biểu tượng cho tình yêu ngọt ngào mà anh đã dành cho cô trong chuyến đi đó.
Cô nhớ lại.
Đó là một địa điểm xa thành phố, khoảng hai mươi cây số từ nơi anh và cô sống, và hôm đó, mọi người đều đến đó với niềm háo hức. Cô nhớ khi cô trượt chân trên những viên đá dưới dòng suối, anh đã kịp ôm cô vào lòng, và sau đó hai người đã cùng nhau thưởng thức bánh mì và hoa quả cô mang theo. Cô còn nhớ khi cô hỏi anh làm sao anh biết đến địa điểm này, anh chỉ cười và nói như vậy làm sao anh lại không biết. Anh còn chải tóc và buộc tóc cho cô, hai người ngồi gần nhau và anh nhìn cô lâu, khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.
- Sao em lại buồn vậy, hay là hôm nay em xấu quá?
- Không phải, anh nhìn em vì đôi mắt em buồn lắm, buồn đến tận trong lòng.
Cô giật mình, vậy sao, cô đang rất vui và hạnh phúc bên anh, anh biết rõ mà.
- Có anh bên cạnh rồi, sao em buồn vậy?
- Em cũng không biết nữa, nhưng trong lòng em rất vui.
Sau chuyến đi đó, chỉ vài tháng sau đó anh nói anh hết yêu cô, cô chỉ nhìn anh rời xa mà không nói lời nào. Cô chỉ nghe tim mình đang gào lên, cô chỉ biết bão tố đang dội xuống trong thân thể cô. Làm sao anh có thể thay đổi nhanh đến vậy, làm sao anh có thể yêu một người khác nhanh đến vậy. Vậy tất cả những gì từng có giữa anh và cô chẳng có ý nghĩa gì hết sao, rồi cô tự trả lời được. Tình yêu là như vậy, người ta có thể yêu mình nồng nàn say đắm hôm nay, rồi ngày mai lại hững hờ quay lưng vì trong tim có một hình bóng khác.