blogradio.vn - Không bao giờ Nga hiểu hết ý nghĩa của câu nói này, rằng cuộc sống tồn tại nhờ lòng tốt của người khác. Cuộc đời rộng lớn, vô tận, ai có thể tự hào đã đi qua khắp thế giới để gặp được bao nhiêu người có tấm lòng nhân ái như anh Trăng ấy.
Nga đã đến thành phố đó nhiều lần, mỗi lần đều muốn ghé qua một quán bánh canh nổi tiếng mà cô nghe nói ai đến đó đều phải thử. Đó là món ăn Nga rất thích, nhưng mỗi lần cô lại vội vã vàng lên xe để kịp giờ, rồi tiếc nuối và nói lần sau nhất định sẽ thưởng thức món ăn đó.
Nga đến quán vào một buổi chiều, thời gian lý tưởng cho bữa tối. Quán đông đúc, cô tìm chỗ ngồi trong một góc và chờ đợi bữa ăn.
Nga nhìn xung quanh quán, thấy nơi đây bình dị và không có bất kỳ trang trí nào liên quan đến tên gọi của quán, đó là Mặt Trăng.
Quán bánh canh nổi tiếng với giá cả phải chăng nên luôn đông khách. Dù nằm sâu trong con hẻm và việc gởi xe phía ngoài có phần phiền toái, nhưng vẫn thu hút nhiều người. Hơn nữa, từ khi quán mở ra, còn có thêm một bãi giữ xe ở đầu hẻm, tạo công việc và thu nhập cho nhiều người, khiến con hẻm luôn rộn ràng và vui vẻ.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên. Có lẽ ai đó đã kể cho ông về Nga, khiến ông tự mình đến bàn của cô để mời cô thưởng thức bánh canh. Nga tươi cười nhưng vẫn im lặng gởi tiền cho cô bé phục vụ.
- Anh có thể giải đáp một điều tôi không hiểu không? Tên quán rất đẹp và thú vị, có phải là tên của anh không ạ?
- Không, đó là tên của một người bạn thân của tôi, cũng có thể là một vị phật sống. Cô biết không, tôi có quán này nhờ anh ấy. Đến giờ này, tôi vẫn biết ơn anh ấy. Anh ấy đã làm thay đổi cuộc đời tôi, đưa tôi đi con đường mới, trở thành người có ý nghĩa hơn.
Nga nghe lời ông ta với sự biết ơn và sự chân thành, làm lòng cô rung động. Nga nhìn ông cẩn thận hơn, thấy ông ta toát lên vẻ cần cù và kiên nhẫn.
- Cô Nga, tôi đã qua bốn mươi rồi, đừng nghĩ xấu về tôi. Không có vợ con, nhưng quán này đã giúp tôi ổn định được. Tất cả nhờ người bạn ấy, người đã cứu rỗi cuộc đời tôi. Nếu không có anh ấy, tôi có thể sẽ ở trong tù ngày hôm nay. Tôi từng đi cướp, đi ăn trộm vì tôi cần tiền và thức ăn. Tôi còn nhớ lần thứ hai tôi vào tù vì ăn trộm của người khác. Thậm chí đôi khi tôi nghĩ rằng việc vào tù cũng không tồi, vì ít nhất tôi có nơi ngủ và thức ăn mỗi ngày.
- Và anh gặp anh ấy trong tình huống nào?
- Mỗi lần tôi vào tù chỉ mấy tháng thôi, vì tội của tôi cũng không nặng. Rồi tôi may mắn lê lết đến một vùng quê, một nơi trồng trọt rất nhiều cây trái. Tôi gặp anh ấy trong một buổi trưa khi tôi đang lang thang không biết nên đi về đâu. Anh ấy mang tôi về vườn của mình, một nơi rộng lớn và thú vị. Tôi ở lại vườn của anh Trăng, đó là tên của anh ấy, gần một năm. Anh ấy cho tôi ăn và ở lại miễn phí suốt một năm đó.
- Tôi sống ở vườn của anh Trăng, đã gần một năm. Một ngày, anh ấy cho tôi về thành phố và đưa cho tôi một số tiền khá lớn để khởi nghiệp. Anh ấy giới thiệu cô Nga cho tôi, người đã giúp tôi khởi đầu kinh doanh. Cô ấy đã dạy tôi mọi thứ, từ cách mở quán đến kinh doanh hiệu quả. Bây giờ, quán của tôi phát triển và có thu nhập tốt nhờ vào cô ấy. Tôi thực sự biết ơn cô ấy.
- Xin lỗi, tôi quên hỏi tên anh.
- Tôi tên là Tiến. Cô Nga không sống ở đây, nhưng anh biết cô là nhà báo từ cách cô nói chuyện.
- Tôi sống cách đây mấy trăm cây số. Làm sao anh biết tôi là nhà báo?
- Người kia nói với tôi rồi đi mất.
Trong cái thành phố này đông người như vậy, vẫn có người biết đến cô Nga, mặc dù cô chỉ đến đây vì công việc.
Sau khi rời khỏi quán, Nga đã quay lại để khen ngợi đầu bếp, người nấu chính của quán. Bánh canh thực sự rất ngon, nhưng Nga không thể hỏi bí quyết nấu của người đó vì lúc nào cũng đông khách.
Trên đường về, Nga nghĩ về một người đàn ông tên là Trăng. Có lẽ anh ấy cũng ở độ tuổi trung niên như anh Tiến, và cô nghĩ anh ấy giỏi trong việc trồng trọt. Nga cảm thấy tiếc vì không lấy địa chỉ của anh ấy, một người có cái tên đặc biệt như vậy.
Nga nhắm mắt lại, cô muốn chìm vào giấc ngủ dù hương vị của tô bánh canh và hình ảnh quán trong con hẻm sâu vẫn còn hiện hữu trong tâm trí cô.
Quán Bánh Canh Trăng.
Có ai tò mò về tên của quán như cô không? Nhưng chắc chắn không cần thiết, chỉ cần nghe tên và đến thưởng thức tô bánh canh nóng hổi và thơm là bạn sẽ yêu cuộc sống này nhiều hơn.
Nga nhớ đến chồng và con ở nhà, cô ao ước có thể làm ra những tô bánh canh đặc biệt ngon như thế ở nhà, quán Trăng ạ.
Nga mơ màng ngủ trên xe, chắc đoạn đường cũng không còn xa lắm đâu.