Quãng thời gian bảy năm như một thử thách mà chúng tôi dành cho nhau, may mắn thay, dù trải qua biết bao chuyện, chúng tôi vẫn tìm thấy nhau một lần nữa.
(Tiếp nối phần 3)
Tôi cố gắng bước từng bước trong mưa, thì bất ngờ có một cánh tay kéo tôi lại:
- Nghi, em đang làm gì vậy, không thấy trời đang mưa sao?
Tôi quay lại, trước mắt tôi là anh, tôi không thể kiềm chế, lao vào lòng anh mà khóc nức nở:
- Anh đi đâu vậy? Sao anh lại đến đây trong lúc bão thế này? Anh không biết hôm nay có bão à mà còn ra đường? Sao lại đậu xe dưới gốc cây lớn thế kia? Anh có biết em lo cho anh lắm không? Nếu anh có chuyện gì, em biết phải làm sao đây? Anh không...
Tôi chưa kịp nói hết, anh đã nâng cằm tôi lên và đặt một nụ hôn lên môi tôi, rồi anh nói:
- Em vừa nói em lo cho anh phải không? Nói lại một lần nữa đi, được không?
Tôi không trả lời, chỉ ôm anh chặt hơn, tiếng nức nở không ngừng vang lên. Một lúc sau, một thành viên đội cứu hộ hét lên:
- Hai người kia không có não à? Trời đang mưa bão, muốn làm gì thì vào nhà mà làm. Đang làm việc còn phải chứng kiến cảnh tình tứ này.
Tôi bình tĩnh lại rồi kéo anh về quán, ngoài trời mưa vẫn rất nặng hạt, cả hai chúng tôi đều ướt sũng.
- Đợi chút, em đi lấy khăn... Nhưng mà quần áo...
- Trên xe có, để anh ra lấy.
Anh vừa quay đi, tôi vội nắm tay anh lại:
- Cẩn thận nhé.
Anh mỉm cười nhìn tôi:
- Anh biết rồi.
Sau khi thay đồ xong, tôi không biết đã đứng bao lâu trong nhà vệ sinh. Tôi không biết nên đối diện với anh thế nào cho hợp lí, chỉ ước rằng mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là mơ. Đột nhiên có tiếng gõ cửa:
- Em ổn chứ?
- Ừ... Em ổn, không sao, đợi em một chút.
- Không sao, anh thấy em ở trong đó lâu nên hơi lo.
Tôi mở cửa bước ra. Tôi né tránh ánh mắt anh, hỏi:
- Anh muốn uống cà phê không?
- Được.
Anh lặng lẽ ngồi nhìn tôi pha cà phê, rồi lên tiếng:
- Vừa nãy... Điều em nói... Là thật đúng không?
Tôi ngập ngừng:
- Điều gì cơ.
- Lúc nãy em nói em lo cho anh, rằng nếu anh có chuyện gì thì em biết phải làm sao?
- Không có, chắc anh nghe nhầm rồi, có lẽ do mưa lớn quá.
- Vậy sao? Nhưng lạ là anh nghe rất rõ, có người còn chủ động ôm anh, khóc nước mắt nước mũi tèm lem trên áo anh nữa.
Tôi đỏ mặt, không biết phải đáp lại thế nào. Anh nói tiếp:
- Nếu biết trước thế này, anh đã sớm làm vậy rồi.
Tôi tức giận đặt ly cà phê lên bàn:
- Anh định làm gì? Anh có bị ngốc không? Lúc nãy anh còn chưa trả lời em, sao anh lại ra đường lúc này, anh không nghe tin có bão à? Lại còn đậu xe dưới gốc cây nữa, anh nghĩ mạng mình lớn lắm à?
Anh bật cười:
- Còn nói là không lo cho anh, em xem kìa, giận đến mức hai hàng chân mày dính vào nhau.
Tôi trừng mắt nhìn anh:
- Còn đùa được à?
Anh nắm tay tôi, kéo tôi ngồi cạnh anh:
- Được rồi, không đùa nữa. Anh thật sự không biết hôm nay có bão, anh chỉ muốn đến gặp em như mọi hôm thôi.
Tôi vẫn còn nổi giận:
- Anh đã kiểm tra thời tiết chưa? Tại sao lại đậu xe dưới cây, không sợ gió mạnh à?
- Anh đậu xe ở đó sao? Không phải xe của anh chứ?
- Không phải xe của anh? Thật à...
- Em quả thực hơi ngốc, anh không suy nghĩ đến mức đó đâu. Anh mới vừa đến, đang mua cà phê ở cửa hàng bên kia, ra thì thấy em đang đứng dưới mưa. Nhìn kìa, ly cà phê vẫn còn đấy.
- ...
- Vậy là từ phía em, em nghĩ người trong xe là anh nên mới chạy ra và khóc đến vậy à?
Tôi gật đầu.
Anh tiếp tục hỏi:
- Hôm trước em không phải nói là chưa từng yêu anh sao? Tại sao lại quan tâm anh như vậy? Đừng nói là bạn bè, anh không tin đâu.
Tôi gật đầu và bắt đầu nói với âm lượng chỉ đủ để hai đứa nghe được:
- Em sợ, sợ rằng anh sẽ trở thành bản sao của bố mẹ em, sợ rằng anh sẽ rời bỏ em như họ vậy. Bố mẹ em cũng từng rời bỏ vào một ngày như thế này, em lo sợ rằng em sẽ phải đối mặt với mất mát thêm một lần nữa.
Anh ôm tôi nhẹ nhàng vào lòng, vỗ về lưng tôi:
- Không sao cả, mọi chuyện đã qua rồi. Chỉ cần em không trốn chạy nữa, anh sẽ không bao giờ để em một mình đâu.
- Em xin lỗi, em xin lỗi rất nhiều.
- Là tại anh, vì anh không tạo cho em cảm giác an toàn nên mọi chuyện mới diễn ra như vậy. Vì anh không thể nói rõ tình cảm của mình sớm hơn nên em phải chịu đựng lâu như vậy.
- Làm sao? Có nghĩa là trước đó...
- Anh yêu em. Đêm đó không phải là một sai lầm như em nghĩ, với anh nó không phải là một sai lầm. Dù em có say đến đâu, anh cũng không làm những điều đó với người mà anh không yêu. Anh thực sự yêu em, không biết từ khi nào nhưng mỗi khi thấy em cười, anh cũng cảm thấy hạnh phúc. Khi em buồn, anh muốn ở bên cạnh em nhưng lúc đó em thật sự không cho anh một cơ hội nào cả.
- Có gì đâu, em đã quên à.
- Em luôn tránh anh, anh nhớ chỉ có hai lần được nói chuyện với em. Một là khi em bị đứt tay, và một là hôm liên hoan lớp 12, khi em đưa anh về nhà.
- Vậy là em cố ý à.
- Tại sao hả?