Bất giác tôi nhận ra sự thiếu vắng của hào quang hạnh phúc ở nơi anh từng đứng, thay vào đó là hình ảnh của tôi 10 năm trước. Khi đó, bầu trời dường như đổ sụp, người quan trọng nhất với tôi đã ra đi.
Bạn đã trải qua một mối tình học đường chưa? Đối với nhiều người, đó chỉ là tình cảm nhỏ bé của tuổi trẻ, chỉ là cảm xúc thoáng qua và có lẽ không phải là tình yêu thật sự.
Tôi và anh đã cùng nhau học từ lớp 6 đến lớp 12 - một khoảng thời gian dài. Tình cảm của tôi dành cho anh có lẽ bắt đầu từ cái băng dính cá nhân mà anh dán cho tôi khi tôi vô tình bị thương tay trong một buổi liên hoan cuối năm lớp 9. Đó là một hành động nhỏ nhưng với tôi, nó có ý nghĩa lớn.
Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo - nơi mà nhiều người đã rời bỏ để tìm cuộc sống mới. Gia đình tôi cũng đã trải qua nhiều sóng gió. Năm tôi 8 tuổi, cả bố lẫn mẹ đều mất trong một tai nạn giao thông. Từ đó, tôi sống với gia đình của cậu tôi và được cậu mợ yêu thương như con của mình. Mặc dù có những lời nói đau lòng về tôi, nhưng tôi vẫn cố gắng để không trở thành gánh nặng cho gia đình.
Khác biệt với tôi, anh sinh ra trong một gia đình khá giả. Anh không phải lo lắng về cuộc sống như tôi. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi dự định đi làm để giúp gia đình, nhưng cậu tôi đã khuyên tôi nên đi học đại học. Với sự ủng hộ của gia đình, tôi đã đỗ vào trường đại học và thực hiện được ước mơ của mình.
Năm đó, lớp tớ đỗ đại học, cao đẳng rất đông, chỉ có vài bạn chọn hướng đi làm để giúp gia đình. Trong buổi liên hoan chia tay và chào đón chúng tớ bước vào đoạn đường mới, tớ rất muốn được thổ lộ tình cảm của mình một lần. Tớ muốn nói ra không phải vì mong anh sẽ đáp lại, mà chỉ để thừa nhận rằng có lẽ đây sẽ là lần cuối tớ gặp anh. Tớ muốn biết ơn anh vì miếng băng cá nhân ngày nào, biết ơn anh vì đã là điểm sáng suốt quãng thời gian học sinh của tớ. Nhưng đời không ai đoán trước được điều gì sẽ xảy ra. Đêm đó, vì vui quá nên cả lớp có hơi quá chén, các bạn lần lượt về nhà, tớ tìm anh để nói lời biệt và cảm ơn. Lúc ấy anh đã say, vì tớ và anh cùng hướng nên cô giáo nhờ tớ đưa anh về. Chúng tớ đi cùng nhau trên con đường quen thuộc, từng cơn gió mùa hạ thổi qua, chưa bao giờ tớ cảm thấy khó nói chuyện như thế. Anh nói trước:
- Cậu học trường nào vậy?
Tớ trả lời:
- Đại học sư phạm, còn anh thì sao?
- Thú vị nhỉ, ít nhất cậu cũng được làm điều mình muốn. Ba tớ bảo tớ thi vào trường lục quân và không may là tớ đỗ rồi. - Anh thở dài.
- Cậu không thích à? Tớ thấy cậu quyết tâm lắm mà, tớ tưởng rằng đó là sự lựa chọn của cậu?
Anh cười nhẹ:
- Tôi chỉ học thôi, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết mình thích làm gì cả.
- Vậy à. Dù sao đã chọn rồi, cậu hãy thử tiếp nhận nó đi, có lẽ sau này cậu sẽ thấy mình thích nó đấy.
- Đúng là lời của cô giáo. Vậy là được, tôi hiểu. Chúc mừng cậu đã đỗ đại học nhé.
Tôi cười:
- Tôi cũng giống cậu, đây không phải thứ tôi muốn. Tôi chọn nó vì tiền, học sư phạm không mất học phí, cậu hiểu mà.
- Vậy cậu thích làm gì nhất?
- Kiếm tiền.
Anh bật cười lớn:
- Hahaha, thì cậu vẫn đang làm điều cậu thích đấy thôi, sau này cậu có thể kiếm tiền từ đó mà.
- Cậu không hiểu đâu, mỗi người có một mối quan tâm riêng, tôi và cậu cũng vậy. Điều cậu quan tâm là đam mê, còn tôi chỉ quan tâm đến tiền. - Tôi lắc đầu nói.
Anh ngập ngừng một lúc:
- Cậu thực sự rất giỏi trong việc kết thúc câu chuyện, chỉ một câu nói của cậu đã làm tôi không thể nói thêm gì -- Tôi sẽ coi đó là một lời khen.
- Thực sự tôi chưa từng trải qua cảm giác của cậu nên tôi không hiểu rõ, và cũng không biết nên khuyên cậu như thế nào...
Anh chưa kịp nói hết câu thì tôi đã chặn lại:
- Không cần đâu. Tôi không cần sự thương hại, tôi tự mình có thể vượt qua, đừng lo lắng cho tôi.
- Đây không phải là thương hại, mà là sự đồng cảm giữa bạn bè, cậu đừng quá tiêu cực như vậy. Dù sao đi nữa, tôi vẫn mong cậu sẽ hạnh phúc. - Anh trả lời.