Tôi choáng ngợp khi nghe những lời mà cô ấy nói, thật sự tôi chưa từng nghĩ đến những điều đó. Tôi làm mọi thứ mà tôi nghĩ là tốt nhất cho mọi người nhưng chưa bao giờ hỏi họ rằng liệu họ thực sự cần những thứ đó hay không.
(Tiếp theo phần 2)
Một tiếng động vang vọng chói tai tôi, trước mắt tôi là khuôn mặt tôi vẫn mong nhớ ngày đêm nhưng cũng là khuôn mặt mà tôi không muốn gặp lại nhất. Tai tôi ửng hết cả lên, tôi không còn nghe được gì nữa, cơn đau từ ngực lại kéo đến. Đã rất lâu rồi cơn đau này không xuất hiện nhưng hôm nay có vẻ nặng hơn rất nhiều so với trước kia. Tôi dường như không thể thở được, cơn đau ngày càng dữ dội, tôi ôm lấy ngực mình và từ từ ngã xuống. Anh vội vàng đỡ lấy tôi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của anh. Anh có nói gì đó nhưng tôi không nghe được. Trước khi mất ý thức, tôi nhìn thấy bóng dáng cô Hoa và bé An mở cửa bước vào.
- Nghi, Nghi ơi, con sao vậy? Mau tỉnh lại đi, đừng làm cô sợ.
Bé An đứng bên cạnh khóc òa:
- Bà ơi, mẹ con sao vậy, mẹ chết rồi ư, mẹ không cần con nữa sao. Bà ơi, bà mau gọi mẹ con dậy đi, con không đòi đi công viên nữa, bà gọi mẹ con dậy đi.
- An ngoan nào, mẹ không sao đâu. Con im lặng để bà đưa mẹ đi viện, con chạy lên phòng lấy áo khoác cho mẹ nhanh lên.
Lúc này Minh mới nói:
- Cháu có xe sẵn, để cháu đưa mọi người đi.
- Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu.
Nói xong anh bế tôi lên xe và đưa đến bệnh viện. Sau khi giải thích tình hình với bác sĩ, anh ngồi đợi trước cửa phòng cấp cứu, bé An đang ngủ yên trong vòng tay của cô Hoa. Anh lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:
- Cháu xin lỗi nhưng... Cô là ai của Nghi và rốt cuộc thì cô ấy bị làm sao thế ạ? Đây có vẻ không phải như lần đầu cô ấy bị giống vậy đúng không ạ?
- Câu hỏi là ai nên tôi nên hỏi cậu mới đúng. Con bé vừa mới gặp cậu đã có phản ứng như thế, tôi có thể đoán cậu là ai.
- Cô có ý gì vậy ạ?
- Lẽ ra tôi không nên can thiệp, nhưng suốt bảy năm nay nó sống cùng tôi, tôi coi nó như con ruột của mình, tôi không thể nhìn nó như vậy mà không làm gì. Chuyện của cậu và nó lẽ ra nên để tự nó nói ra sẽ tốt hơn, nhưng tôi nghĩ với tình hình này cậu không nên gặp nó.
- Rốt cuộc chuyện gì vậy ạ?
- Bảy năm trước, nó một mình vác bụng bầu đến nhà tôi thuê trọ. Lúc đó tôi cũng không có ý định cho thuê nhưng trong mắt nó hiện lên sự bất lực, khốn khổ đến tận cùng nên đã đồng ý cho nó ở lại. Lúc nó sinh bé An xong thì mới phát hiện bệnh trầm cảm, mỗi lần cảm thấy áp lực nó sẽ đau như vậy. Mấy năm nay tôi không thấy nó đau nên cứ nghĩ mọi chuyện đã ổn, nhưng hôm nay, nó gặp cậu vẫn xảy ra như vậy. Tôi không biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì nhưng tạm thời cậu không nên gặp nó, nếu chuyện như vừa nãy tiếp tục xảy ra, tôi không chắc mình có đủ bình tĩnh để ngồi đây nói chuyện với cậu đâu.
Minh ngạc nhiên, anh nghi ngờ về những điều vừa nghe, anh nhìn vào bé An rồi dè chừng lên tiếng:
- Cô... Cho cháu bế bé một lát được không?
Cô Hoa không nói gì, đưa bé An sang tay anh:
- Vậy nhờ cậu trông bé một lát, tôi đi mua ít đồ cho mẹ nó.
Anh bế bé An trong vòng tay, quan sát mặt bé rồi lại ôm bé vào lòng mà bật khóc:
- Bố xin lỗi, xin lỗi hai mẹ con. Nếu bố tìm được hai mẹ con sớm hơn thì...
An vụt qua, nheo mắt nhìn tôi:
- Bạn là ai? Bà ngoại tôi đâu?
Minh lau đi những giọt nước mắt:
- Bạn là... Là... Bạn của mẹ tôi. Bà ngoại đã đi mua ít đồ cho mẹ rồi. Tôi buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi.
An đứng dậy rời khỏi Minh rồi ngồi xuống ghế bên cạnh:
- Con không muốn ngủ nữa, con đợi mẹ.
Minh không kìm chế được mà dùng ánh mắt trìu mến nhìn An:
- Con... Có ai nói là con giống mẹ nhiều không?
- Tất nhiên rồi, con là con của mẹ mà.
- Vậy... Bố con...
- Mẹ nói bố đang sống ở một nơi rất xa. Khi con lớn lên, mẹ sẽ kể cho nghe về bố, nhưng mẹ từng nói bố là một người rất tốt.
Đôi mắt Minh đỏ hoe, anh có kìm lại những giọt nước mắt chỉ chực trào ra:
- Lúc nãy chú nghe mẹ con nói hôm nay là sinh nhật con phải không? Con thích quà gì, chú tặng con.
- Mẹ không cho con nhận đồ của người lạ. Nhưng con cũng không cần quà, con chỉ muốn mẹ khỏe mạnh, sống lâu bên cạnh con và bà ngoại.
Minh đưa tay xoa đầu em bé:
- Tất nhiên là mẹ sẽ khỏe lại, mẹ sẽ sống thật lâu. Nhưng chú cũng không phải người lạ, chú là bạn của mẹ con mà, nên quà của chú tất nhiên là được nhận.
- Con thật sự không cần, nhưng nếu chú muốn tặng... Vậy đợi mẹ con tỉnh lại, con hỏi mẹ đã nhé.
- Được. - Minh mỉm cười.
Lúc này bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu bước ra:
- Người nhà của bệnh nhân Tuyết Nghi.
Cô Hoa cũng vừa trở lại:
- Tôi ạ.
Minh nói:
- Có.
- Tình trạng của bệnh nhân hiện tại đã ổn định, các xét nghiệm không thấy bất thường gì. Tôi nghĩ vẫn là nguyên nhân cũ, người nhà nên gặp lại bác sĩ tâm lý thì tốt hơn.
- Cảm ơn bác sĩ.