Hơn Hết, Tôi Hiểu Rằng Tôi Quan Trọng Như Thế Nào, Và Tôi Phải Sống Với Mọi Giá.
(Kế Tiếp Từ Phần 1)
Sau Đêm Đó, Tôi Nhận Ra Mình Đã Phạm Phải Một Sai Lầm Lớn, Tôi Không Biết Phải Đối Mặt Với Nó Như Thế Nào. Với Tư Duy Của Một Đứa Trẻ 18 Tuổi, Tôi Chọn Cách Trốn Tránh. Tôi Đi Học Sớm Và Rời Nhà Sớm Hơn, Cắt Đứt Mọi Liên Lạc Với Anh. Bây Giờ, Khi Nhìn Lại, Tôi Có Thể Đã Sai, Nhưng Đó Là Điều Tôi Có Thể Làm. Tôi Không Muốn Làm Cho Cậu Thất Vọng, Có Lẽ Tôi Đa Tình, Nhưng Tôi Không Muốn Ảnh Hưởng Đến Tương Lai Của Anh. Tôi Chắc Chắn Anh Chọn Tôi Không Phải Là Vì Tương Lai Của Mình, Chúng Ta Không Phải Của Nhau.
Sau Khi Đến Thành Phố, Tôi Tìm Được Việc Làm Ở Một Cửa Hàng Tiện Lợi. Hàng Ngày, Tôi Cố Gắng Học Và Làm Để Hỗ Trợ Cậu. Khi Gọi Về Nhà, Tôi Nghe Em Kể Rằng Anh Đã Tìm Kiếm Tôi, Nhưng Không Nói Lý Do. Em Hỏi Về Chuyện Gì Xảy Ra, Tôi Giải Thích Một Cách Rõ Ràng Và Nói Rằng Sẽ Xử Lý Tự Mình.
Thời Gian Trôi Qua, Tôi Cảm Thấy Không Khỏe Mạnh. Dù Làm Việc Và Học Hành, Nhưng Tôi Cảm Thấy Mệt Mỏi. Tôi Nghĩ Chắc Chắn Là Do Chưa Quen Với Cuộc Sống Ở Thành Phố, Một Thời Gian Nữa Sẽ Ổn Thôi. Nhưng Một Ngày, Khi Đang Thanh Toán Hóa Đơn, Tôi Bỗng Cảm Thấy Đau Đầu Và Mất Ý Thức. Tôi Được Đưa Đến Bệnh Viện Và Được Bác Sĩ Thông Báo Rằng Tôi Đang Mang Thai 9 Tuần. Tin Tức Đó Làm Tôi Sốc, Tôi Không Tin Vào Những Gì Mình Nghe Được. Tôi Cảm Thấy Mệt Mỏi, Bàng Hoàng, Và Sợ Hãi. Tôi Tự Hỏi Tại Sao Mọi Chuyện Lại Xảy Ra Với Tôi, Tại Sao Phải Là Tôi. Tôi Bắt Đầu Oán Trách Và Suy Nghĩ Về Sự Bất Công. Thế Giới Trước Mắt Tôi Như Sụp Đổ, Tôi Khóc Trong Tuyệt Vọng Và Bất Lực. Tôi Khóc Không Phải Vì Ghét Con, Mà Vì Tại Sao Con Lại Đến Với Tôi Trong Thời Điểm Này, Khi Tôi Chưa Sẵn Sàng Lo Lắng Cho Bản Thân, Thì Làm Sao Tôi Có Thể Lo Lắng Cho Con. Tôi Trở Nên Thẫn Thờ, Không Thể Suy Nghĩ Được Gì. Cả Ngày Hôm Đó, Tôi Như Người Mất Tích, Không Ăn, Không Uống Cho Đến Tối Muộn.
Bác Sĩ Gặp Tôi Trong Phòng Bệnh, Dường Như Cô Ấy Nhận Ra Đứa Bé Này Không Phải Ý Muốn Của Tôi. Cô Ấy Hỏi:
- Cháu Còn Người Thân Nào Khác Không? Dù Sao Cũng Nên Thông Báo Cho Gia Đình, Bao Gồm Cả Bố Của Em Bé.
- Cháu Không Thể... - Tôi Lặng Lẽ Trả Lời.
- Vậy Cháu Có Ý Định Bỏ Đứa Bé Hay Không?
- Không, Đứa Bé Này Là Con Cháu Của Tôi, Là Máu Thịt Của Tôi.
- Vậy Thì Cố Mà Ăn Chút Gì Đi. Dù Tình Hình Của Cháu Ra Sao, Nhưng Với Hiện Tại Này, Nếu Cháu Vẫn Giữ Tình Trạng Như Thế Này, Cháu Có Thể Nuôi Con Được Không?
Những Lời Bác Sĩ Nói Đã Làm Tôi Thức Tỉnh, Tôi Không Thể Mặc Kệ Trong Tuyệt Vọng. Tôi Phải Tiếp Tục Mạnh Mẽ Để Đứa Bé Có Thể Dựa Vào Tôi. Tôi Cố Ăn Hết Suất Ăn Của Bệnh Viện, Tôi Cố Nuốt Mọi Thứ.
Sáng Hôm Sau, Tôi Thực Hiện Thủ Tục Xuất Viện, Xin Nghỉ Việc Ở Cửa Hàng Tiện Lợi, Giải Quyết Tất Cả Công Việc Ở Thành Phố Này. Tôi Quyết Định Nghỉ Học Và Chuyển Đến Một Nơi Khác Để Sống. Tôi Tắt Điện Thoại Vì Sợ Sẽ Không Kìm Nén Được Nếu Kể Cho Cậu Mợ Nghe Về Những Khó Khăn Mà Tôi Đang Đối Mặt.
Tôi Thuê Một Căn Phòng Nhỏ, Đủ Để Đặt Một Chiếc Giường, Một Góc Bếp Và Một Bàn Làm Việc. Tôi Mua Lại Một Chiếc Laptop Cũ Và Bắt Đầu Kiếm Tiền Bằng Việc Viết Truyện Ngắn. Mọi Thứ Bắt Đầu Suôn Sẻ, Nhưng Rồi Một Biến Cố Lại Ấp Đến. Trong 1 Tháng Ở Đó, Tôi Bắt Đầu Cảm Thấy Nặng Nề, Không Thể Ngửi Và Ăn Được Bất Kì Thứ Gì Ngoài Bánh Mì. Phòng Tôi Luôn Có Bánh Mì, Bánh Mì Như Cuộc Cứu Rỗi Cho Tôi. Dần Dần, Bụng Tôi Lớn Lên, Chủ Nhà Trọ Bắt Đầu Tò Mò. Tôi Biết Mình Không Thể Giấu Lâu Nên Thẳng Thắn Thừa Nhận Mình Đang Mang Thai. Đáp Lại Sự Thẳng Thắn Của Tôi, Cô Chủ Trọ Cũng Thẳng Thắn Trả Lời. Cô Nói Rằng Tôi Không Thể Tiếp Tục Ở Đó, Cô Không Thích Loại Con Gái Chưa Kết Hôn. Lời Nói Đó Làm Tôi Sốc, Lẽ Ra Tôi Nên Đã Biết Trước Điều Này Kể Từ Khi Phát Hiện Mang Thai. Trong Vòng Một Tuần, Tôi Phải Tìm Nơi Khác Ở Và Rời Khỏi Nơi Này.