TOP 4 bài viết Đóng vai vợ ông giáo kể lại câu chuyện lão Hạc bán chó RẤT HAY, cùng với 2 Dàn ý chi tiết. Thông qua đó, giúp các em học sinh lớp 8 nhập vai vợ ông giáo, kể về hoàn cảnh khó khăn, đáng thương của gia đình Lão Hạc.

Với 4 bài viết Hóa thân vào vai vợ ông giáo kể lại câu chuyện lão Hạc bán chó, còn giúp học sinh biết cách kể chuyện theo ngôi thứ nhất, tích lũy vốn từ vựng, rèn luyện trí tưởng tượng của mình ngày càng phong phú hơn để học tốt môn Văn 8. Vậy hãy cùng tải miễn phí bài viết dưới đây từ Mytour:
Dàn ý diễn vai vợ ông giáo kể chuyện lão Hạc bán chó
Dàn ý 1
A. Khai bút
- Giới thiệu về bản thân
B. Nội dung
- Tôi đang từ bếp bước lên, thì thấy ông Hạc đã đến cổng gọi ông tôi.
- Lão chưa kịp ngồi đã than thở: 'Cậu Vàng đi rồi, ông giáo ạ'
- Lão đã tiễn đưa người bạn thân của mình, mỗi lần ghé nhà tôi, lão đều đưa cậu Vàng theo.
- Trong lúc kể, lão không giấu được nước mắt. Tôi tự hỏi sao người già như lão lại khóc nhiều như vậy, chắc là do lão quá đau lòng
- Ánh mắt lão tràn đầy đau buồn, như vừa mất đi một điều gì đó quý giá hơn cả mạng sống
- Lão dần dần đi đến bước đường cùng của nỗi đau, khuôn mặt tràn ngập nước mắt, miệng vẫn lầm bầm như trẻ con và lão khóc nức nở
- Lão kể cho ông tôi nghe về việc thằng Mục và thằng Xiên bắt cậu Vàng, trong lời kể có sự đớn đau
- Một người như lão Hạc, phải bán đi cậu Vàng - kỷ vật của người con trai, tôi đoán lão cũng phải chịu nhiều đau khổ và chỉ khi nào không còn cách nào thì mới phải làm như vậy.
C. Phần kết
- Nhìn nhận và chia sẻ suy nghĩ của mình.
Dàn ý 2
II. Mở đầu:
- Là vợ ông giáo, nhìn thấy cuộc sống khó khăn, vất vả của Lão Hạc, tôi cảm thấy rất đau lòng nhưng không biết phải làm gì
- Hôm nay, khi lão đến nhà tôi, tôi nhận ra rằng tâm trạng lão thật sự rất buồn, và lý do là lão đã bán đi cậu Vàng
II. Phần thân bài:
- Lão bước sang nhà tôi, thấy chồng tôi đang uống nước, lão chưa ngồi xuống nhưng đã nói 'Cậu Vàng đã ra đi rồi ông giáo ạ'.
- Lần này lão đã thực sự bán đi con chó ấy, một con chó mà lão xem như con của mình.
- Lão kể chuyện và khóc, đôi mắt lão rơi lệ. Tôi tự hỏi làm sao một người già như lão vẫn còn khóc. Chắc là do lão quá đau buồn.
- Khuôn mặt lão đầy đau đớn, như vừa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
- Lão đã đạt đến giới hạn của sự đau khổ, mặt lão méo mó, khóc như con nít.
- Lão kể về việc bán Cậu Vàng, làm tôi cảm thấy xót xa cho lão khi đã bán đi một con chó tin tưởng lão.
- Lão kể cho chồng tôi nghe với giọng khóc đầy nuối tiếc, hy vọng cậu Vàng sẽ được sống hạnh phúc hơn ở kiếp sau.
III. Phần kết:
- Khi nghe câu chuyện của Lão Hạc, tôi cảm nhận được tấm lòng yêu thương sâu sắc mà lão dành cho Cậu Vàng: một tình cảm thương mến không biên giới.
Đóng vai vợ ông giáo kể chuyện lão Hạc bán chó - Mẫu 1
Buổi trưa, ánh nắng mạnh mẽ vẫy gọi qua khung cửa nhỏ, rọi vào góc nhà làm tôi cảm thấy ngột ngạt. Tôi đang bận rộn trong bếp, còn ông nhà ngồi đọc sách, vẫy quạt mát. Bỗng lão Hạc từ cửa bước vào, hàng xóm nghèo của tôi. Dù tuổi cao sức yếu, nhưng lão vẫn luôn vui vẻ, hoà đồng.
Lão chậm rãi bước vào, không đáp lời mời của ông nhà tôi. Ngồi xuống, lão im lặng. Mọi người đều ngạc nhiên, chồng tôi rót nước chè cho lão. Lão uống nước một cách lắng nghe, rồi lên tiếng:
'Cậu Vàng đã bị bắt, ông giáo ạ!'
'Cụ đã bán nó à?' - chồng tôi ngạc nhiên.
'Vâng, cụ đã bán rồi. Họ mới bắt nó đi.'
Lão kể với giọng khàn khàn, làm cho tôi nghe không rõ. Lão mỉm cười, nhưng cười của lão lạ lắm, miệng lão cười nhưng môi run rẩy, cả người lão cũng run lên. Lão cười nhưng như mếu vậy. Tôi cảm thấy lão không vui như lão cố tỏ ra trước chồng tôi, và chồng tôi cũng nhận ra điều đó. Ông hỏi:
- Thế nó bị bắt à!
Lão Hạc thay đổi biểu hiện, mắt lão nhắm nghiền lại, cười mặt trước đây đã biến mất. Rồi từ hai khóe mắt của lão chảy ra nước mắt dài trên khuôn mặt xương xẩu. Cái vẻ trên khuôn mặt lão biến đổi, lão khóc nhiều hơn, nước mắt tuôn chảy không ngừng. Tôi ngạc nhiên, từ xưa đến nay chưa thấy lão khóc bao giờ. Và lão Hạc đã già, có lẽ đã lên chức ông chức cụ, vậy mà lão khóc như một đứa trẻ. Chồng tôi cũng biểu lộ sự bất ngờ.
Lão Hạc kể chuyện bán chó mà tiếng khóc vang lên, trông thấy thì thấy tội nghiệp.
- Thật tày trời… Ông ạ! – Lão nói lên- Chúng nó có biết gì đâu! Khi tôi gọi thì chúng vui vẻ chạy đến, vẫy đuôi hạnh phúc. Tôi cho chúng ăn ngon lành, bởi vì tôi cho chúng toàn món ngon, đó là bữa cuối cùng của chúng. Rồi, khi chúng đang sung sướng, thì bỗng thằng Mục và thằng Xiên nhảy ra, tóm gọn chúng. Thằng cậu trông béo tốt thế mà lại nhát, nên chẳng bao lâu chúng đã bị trói gọn cả bốn cẳng lại. Bấy giờ chúng mới biết chết. Và chúng nó khôn lắm! Chúng nhìn tôi như trách tôi. Nhìn ánh mắt chúng, chắc chúng đang thầm nghĩ rằng: “Ôi! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão lại đối xử với tôi như vậy à? Tôi già đến mức này rồi mà lại phải lừa một con chó ông ạ.
Nói đến đây, lão Hạc tự đấm thùm thụp vào ngực mình, vì có lẽ lão sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho mình được. Lão rên rỉ, trách móc mình mãi, cùng với những cảm giác đau đớn, lão đang vật lý trí với lòng mình, đến mức chồng tôi phải ngăn lão lại thì lão mới ngừng. Ông an ủi lão Hạc
- Đủ rồi cụ ạ! Nó không hiểu gì cả! Nuôi chó để ăn thịt mà! Việc bán nó đi chính là để nó sống một cuộc đời mới.
Nghe câu này của chồng tôi, lão Hạc nhìn lên trời, lão vẫn khóc, nhưng lão vừa khóc vừa cười, tiếng cười của lão đắng cay và chua xót. Lão nhắm mắt lại để ngăn nước mắt, rồi nói rằng lão mong rằng con chó sẽ được hóa kiếp thành người, như lão mong ước. Tôi thấy chồng tôi cũng đau buồn cùng lão, nước mắt rơi, nhưng ông không muốn làm lão buồn thêm nên cố nén lại, và cố gắng kiềm chế để không khóc theo lão. Ông nắm lấy đôi vai gầy của lão Hạc, an ủi lão. Cảnh tượng thật làm lòng người xao xuyến.
Đóng vai vợ ông giáo kể chuyện lão Hạc bán chó - Mẫu 2
Hôm nay trời đẹp, mặt trời chiếu ánh sáng rực rỡ qua những tán cây. Tôi đang bận rộn nấu ăn, còn chồng thì đọc sách. Bỗng nhiên, lão Hạc với dáng vẻ buồn buồn từ từ tiến lại gần nhà tôi, không rõ lý do lão lại đến đây. Tôi tò mò đưa đầu ra hỏi han.
Khi mới đến cửa, lão nói với chồng tôi, gương mặt hốc hác, cúi đầu thấp:
- Cậu Vàng đã ra đi rồi ông Giáo ạ!
Thì ra lão đến đây để nói về chú chó mà lão yêu quý như vàng. Không tránh khỏi sự ngạc nhiên, ông nhà tôi hỏi:
- Cụ đã bán rồi à?
- Đúng vậy, tôi đã bán rồi.
Lão phát biểu với giọng ngấn ngầy, khuôn mặt lão cố tỏ ra phấn khởi nhưng lòng đau thương vẫn còn sâu kín. Lão cười, cười lạ lùng, nhưng trong đôi mắt đỏ hoe lại chứa đựng nước mắt. Ông nhà tôi cảm thấy xót xa, rót ly rượu mời lão và hỏi tiếp:
- Vậy nó đã ra đi à?
Câu hỏi này có lẽ đã chạm vào vết thương mà lão Hạc vẫn cố che giấu. Lão bắt đầu rơi nước mắt, khóc như một đứa trẻ, những giọt nước mắt ấy kết hợp với nỗi đau làm quặn lòng lão. Chồng tôi cũng đau lòng, ông ôm lão và tôi thấy thương lão Hạc biết bao!
Người ngoài có thể nghĩ lão không bình thường, nhưng thật ra lão có lý do để khóc. Tôi hiểu rõ hơn hoàn cảnh của lão và thấy thương lão lắm. Lão sống cùng cậu Vàng nhưng phải bán đi vì muốn giữ lại mảnh đất cho con trai. Nhưng sau khi cậu Vàng ra đi, lão sẽ phải sống như thế nào?
Nhìn thấy đồng hồ điểm mười hai giờ trưa, tôi phải tiếp tục nấu ăn. Còn lão Hạc với chồng tôi vẫn nói chuyện ở gian trên.
Lão Hạc là một người đáng thương, có tấm lòng yêu thương con trai và con vật như bản thân mình. Cuộc sống thật trớ trêu khi ép buộc con người sống trong đau khổ kéo dài. Ông giáo cũng sống trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng lòng rộng lượng của ông đã khiến tôi cảm phục.
Đọc truyện ngắn của Nam Cao, đoạn lão Hạc báo tin bán chó cho ông giáo, làm tôi cảm nhận được nỗi đau của họ. Đây là đoạn tôi ấn tượng nhất.
Tôi là vợ ông giáo, sống cùng làng với lão Hạc. Câu chuyện về cuộc đời đáng thương của lão luôn gợi trong tôi những cảm xúc sâu lắng.
Nhà lão Hạc nghèo khó hơn rất nhiều so với nhà tôi. Câu chuyện về cuộc đời đáng thương của lão luôn khiến tôi xót xa.
Nhà lão thuộc loại nghèo nhất trong làng, nhưng lão vẫn nuôi con bằng gà trống. Con trai lão đẹp trai, sáng sủa, nhưng vẫn phải đi làm xa nhà để kiếm sống vì hoàn cảnh gia đình.
Lão Hạc sống một mình chỉ có cậu Vàng làm bạn, thương con chó đến mức đặt biệt tên gọi cho nó. Nhưng lão đã bán cậu Vàng đi trong cảnh khốn khổ.
Cậu Vàng là người bạn duy nhất của lão, nhưng lão đã phải bán nó khi cuộc sống của lão rơi vào cảnh khó khăn.
Lão ốm giường hai tháng, nhờ thuốc chữa bệnh mà lão hồi phục. Nhưng cuối cùng, lão vẫn phải bán cậu Vàng đi.
Sau khi khỏe lại, lão quyết định bán cậu Vàng. Khi đó, tôi phát hiện hai thằng lính nhà trưởng làng rình rập trước sân nhà lão.
Khi lão bán cậu Vàng, tôi nhìn thấy hai thằng lính đang chờ trước cổng. Tôi biết họ không phải là người tốt.
Ngày hôm sau, lão Hạc đến nhà tôi và tiết lộ rằng cậu Vàng đã được bán đi, nói:
- Cậu Vàng đã ra đi rồi, ông giáo ạ!
Cho đến lúc đó, tôi mới hiểu hai thằng lính đứng trước nhà hôm qua làm gì.
- Cụ đã bán à? - Chồng tôi hỏi lão.
- Đúng rồi! Họ mới bắt xong.
Tại thời điểm này, tôi chỉ chú ý đến lão Hạc, người vẫn cố gắng giả vờ vui vẻ. Có lẽ chồng tôi cũng đã hiểu vấn đề, anh ấy hỏi tiếp:
- Vậy cậu Vàng đã bị bắt à?
Trong đầu tôi cũng thắc mắc, cậu Vàng là chú chó thông minh mà lại để chúng lôi đi dễ dàng như vậy sao. Lão Hạc co rúm lại, đặt tay lên trán, dường như không chịu nổi nặng của cuộc sống, lão đổ phịch xuống sàn, lão khóc lóc, lúc khóc lúc nói:
- Thật đáng trách... Ông giáo ơi!... Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi là chạy ngay về, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục lẩn trong nhà, từ phía sau nó, nắm lấy hai chân sau của nó và đẩy nó ngược lên. Chính vì vậy, thằng Mục cùng thằng Xiên, hai tên ấy chỉ mất một lúc để trói chặt bốn chân nó lại. Giờ đây, cậu ấy mới biết rằng cuộc sống của cậu ấy đã kết thúc!... Này! Ông giáo ơi! Cậu chó cũng thông minh lắm! Nó nhìn tôi với ánh mắt trách móc; nó kêu ư ử, nhìn tôi, như muốn nói: 'A! Lão già tệ lắm! Tôi đã sống cùng lão nhưng lão lại xử đối với tôi như thế này à ?'. Cuối cùng, tôi, người bằng tuổi với lão, đã phản bội cậu ấy.
Mọi sự thật đều đã được phơi bày, tôi cảm thấy lòng lão thật đau đớn, khuôn mặt già nua, nếp nhăn sâu rất đau lòng khiến nước mắt lão chảy ra. Chồng tôi cũng cảm động, ngồi lại an ủi lão. Thấy vậy, tôi rời đi để làm việc khác. Tôi không cảm thấy tiếc nuối gì cho con chó của lão, chỉ thương xót cho lão đã già mà gặp khó khăn.
Không biết chồng tôi với lão nói gì, nhưng sau khi lão Hạc về, tôi thấy ông suy tư nhiều hơn. Nhưng chỉ vài ngày sau đó, tôi rất sốc khi nghe tin lão qua đời. Lão qua đời sau khi ăn bát thức ăn dành cho chó! Tôi cho rằng điều này có thể là vì lão hối hận với cậu Vàng, vì vậy lão đã dùng thức ăn của chó để thử sự đau đớn và nỗi đau khổ đó, để khi qua đời, lão giảm bớt oán trách bản thân.
Qua câu chuyện về cuộc đời của lão, tôi chỉ cảm thấy thương cảm đối với những người sống một cuộc sống đạo đức nhưng lại gặp phải số phận khó khăn. Nhưng liệu điều này có xứng đáng không? Con lão có trở lại được không? Mặc dù chồng tôi luôn chăm sóc mảnh vườn mà lão gửi lại, nhưng tôi nghĩ rằng cuộc sống của lão không nên khốn khổ như vậy.
Đóng vai vợ ông giáo kể chuyện lão Hạc bán chó - Mẫu 4
Tôi là vợ ông giáo, sống cùng làng với lão Hạc. Nhà chúng tôi đã từng trải qua những ngày khó khăn, và lão Hạc còn khốn khổ hơn. Nhà của lão thuộc loại người nghèo nhất trong làng, và lão còn phải đối mặt với việc phải nuôi con một mình từ mấy năm trước. Con trai lão sáng sủa và đẹp trai, nhưng cũng do hoàn cảnh gia đình khó khăn mà không thể kết hôn. Phẫn chí quá, con trai lão đã rời bỏ cha để đi làm công nhân ở đồn điền cao su suốt sáu, bảy năm qua. Ở nhà một mình, lão Hạc chỉ có cậu Vàng làm bạn, mà cậu Vàng là chú chó mà con trai lão mua về. Lão thương cậu Vàng, thường xuyên chăm sóc và cho cậu ấy ăn như một người. Điều này khiến tôi thương lão, đặc biệt là khi tôi nhìn thấy lão phải bán cậu Vàng đi.
Dường như có cậu Vàng, cuộc sống sẽ trở nên ý nghĩa hơn. Nhưng không ngờ rằng ông trời không một chút thông cảm với những người nghèo như chúng tôi, và đặc biệt là với lão Hạc. Chỉ trong một khoảnh khắc, cơn bão tàn phá làng đã cuốn đi toàn bộ ruộng đất và nhà cửa của chúng tôi. Đúng là bất công! Dù vợ chồng tôi đã dành dụm suốt mấy năm qua để có được ít tiền để sống qua ngày, nhưng tất cả đã biến mất trong nháy mắt. Lão Hạc cũng không khá hơn, căn nhà đổ nát không đủ chỗ cho hai người sống, đồng ruộng và khu vườn bị phá hủy hoàn toàn, và lão cũng bị bệnh. Nhưng dù thế, tôi cũng không cảm thấy tiếc nuối cho lão, vì nhà tôi cũng không có khả năng giúp đỡ được gì cho nhà lão!
Lão nằm trên giường suốt hai tháng, chồng tôi thỉnh thoảng qua thăm. Lão nhờ chồng tôi mua thuốc, tôi nghĩ lão đã tiêu hết tài sản vào trận bệnh đó. May mắn là lão hồi phục, nhưng trong nhà không còn gì quý báu. Lão quyết định bán cậu Vàng. Trước khi bán, lão còn đến nhà tâm sự với chồng tôi.
Khi tôi ngồi rửa bát ngoài giếng, nghe được vài lời của lão Hạc. Lão dường như rất phân vân trước quyết định bán cậu Vàng. Chồng tôi tỏ ra quan tâm, nhưng tôi biết ông ấy không thật sự hiểu và không có sự đồng cảm. Còn tôi, tôi không ngạc nhiên với quyết định này, sớm muộn thì cậu Vàng cũng phải trải qua điều đó, giữ lại không có ý nghĩa gì cho cả hai. Với tôi, lão Hạc là người ngốc nghếch, không chỉ nghèo mà còn giữ phong cách, giữa lúc khó khăn vẫn cứ tỏ ra như người giàu, muốn giữ cậu Vàng như những người giàu. Đúng là không biết điều!
Một hôm, khi tôi về từ sông sau khi giặt đồ, tôi thấy hai thằng lính nhà ông trưởng làng nấp dưới khóm lau trước sân nhà lão Hạc, tay cầm dây thừng và một cái bao. Tôi tránh xa bọn họ, vì chúng không có vẻ thân thiện. Nhưng khi tôi về đến nhà, tôi thấy lão Hạc chạy theo sau, trông lão vừa đáng thương vừa buồn cười: tóc tai rối bời, quần áo không đúng với tuổi tác, lão chạy mà như sắp ngã, hơi thở hổn hển, lão gọi:
- Cậu Vàng đã bị bắt, ông giáo ạ!
Sau đó, tôi mới biết hai thằng lính đứng đấy làm gì. Nhưng lúc đó tôi chỉ quan tâm đến lão Hạc, tôi cũng gọi theo:
- Đi nhanh, có chuyện với lão Hạc rồi kìa!
Chồng tôi vội vàng chạy ra, áo quần rối bời, dường như vừa dậy ngủ. Chắc chắn ông cũng biết chuyện đã xảy ra, chồng tôi hỏi:
- Sao lại để bắt dễ dàng thế kia nhỉ?
Trong lòng tôi cũng tự hỏi, cậu Vàng thông minh mà lại để chúng bắt dễ dàng như vậy sao. Lão Hạc chống tay lên trán, dường như không chịu nổi gánh nặng của mình, lão đổ phịch xuống sân, mắt đỏ ngầu nước:
- Thật là đau lòng, ông giáo ạ! Nó chẳng biết gì cả. Tôi thường cho nó ăn và kể chuyện để nó ngoan. Nhưng hai thằng Mục với Xiên đã đến và bắt cậu Vàng đi. Cảnh tượng rất dã man. Cậu ấy vẫy vùng gắt gao, miệng nhai bao mà vẫn rên rỉ, ánh mắt nhìn tôi như trách: 'A! Ông già đê tiện! Tôi sống cùng ông như thế mà ông lại đối xử với tôi như vậy...!'Tôi hối tiếc lắm, cậu ấy là bạn thân của cháu tôi mà tôi không thể giữ lại được. Tôi thực sự hối tiếc!
Ở tuổi này, lão đang gặp nhiều khó khăn. Gương mặt hiện lên biểu hiện của nỗi đau buồn: những nếp nhăn đầy cảm xúc, đoạn nước mắt đọng lại. Chồng tôi cảm động ngồi bên cạnh lão nói:
- Cụ đừng buồn nữa, việc cụ đã làm là đúng đắn! Việc bán nó là giúp nó chuyển kiếp, mong rằng kiếp sau nó sẽ được sống thoải mái hơn.
Tôi cũng lên tiếng an ủi:
- Được rồi, hai ông vào trong thềm ngồi, để tôi đun ấm trà và lấy thuốc lào ra cho các ông hút để giảm bớt nỗi buồn.
- Vợ tôi nói đúng rồi cụ ạ! Với chúng ta, điều này đã là hạnh phúc rồi. Cụ vào ngồi đây đi.
Khi tôi chuẩn bị đun nước, lão Hạc ngăn lại tôi, mặc dù đã lau khô nước mắt nhưng mắt vẫn đỏ hoe, lão vẫy tay nói:
- Bà giáo hãy để tôi. Tôi muốn nói vài lời với ông giáo một chút.
Tôi bất ngờ tức giận vì lão Hạc không chấp nhận lời mời của tôi. Tôi không nói gì mà chỉ lặng lẽ rời đi để cho đàn gà ăn. Thực ra, tôi không đặc biệt thương hại cho con chó của lão, tôi chỉ đau lòng khi thấy lão già mà vẫn kiêu ngạo như vậy.
Tôi ngồi trong vườn nhưng cố gắng tập trung vào cuộc trò chuyện giữa họ. Thôi thì lão Hạc yêu cầu chồng tôi giữ hộ 30 đồng để sắm tang lễ khi lão qua đời và tiếp tục chăm sóc mảnh vườn cho đến khi con trai lão trở về. Tôi chỉ biết điều đó vì lão Hạc đã rời đi một cách im lặng, chồng tôi dường như rất suy nghĩ về điều đó.
Qua câu chuyện này, tôi thấy lão Hạc rất khó hiểu, đôi khi lão tốt bụng nhưng đôi khi lại giả tạo. Tôi thấy như vậy vì lão luôn từ chối sự giúp đỡ từ người khác, thậm chí cả tôi cũng không được lòng lão một cách đầy đủ. Tuy vậy, tôi cũng phải công nhận rằng lão thật đáng thương và khó khăn.