Kể về một kỷ niệm đáng nhớ với mẹ bao gồm 26 mẫu văn siêu hay kèm theo hướng dẫn chi tiết viết. Bằng cách viết về một kỷ niệm sâu sắc nhất với mẹ, các bạn học sinh có thể lựa chọn cách tiếp cận và phong cách văn phòng phù hợp để nó trở thành một phần quý giá của kiến thức cá nhân.
Bài văn kể lại một kỷ niệm sâu sắc với mẹ được viết rất tốt với phong cách rõ ràng, dễ hiểu, giúp bạn tự học và nâng cao kiến thức. Điều này sẽ giúp cải thiện kỹ năng văn và chuẩn bị tốt cho việc học môn Ngữ văn.
Kể về một kỷ niệm đáng nhớ với mẹ nhất
- Dàn ý kể về một kỷ niệm sâu sắc với mẹ
- Kể về một kỷ niệm đáng nhớ với mẹ một cách ngắn gọn
- Cảm xúc sâu sắc về mẹ
- Viết về một kỷ niệm sâu sắc nhất với mẹ
- Bài văn kể về một kỷ niệm sâu sắc với mẹ
Dàn ý kể về một kỷ niệm đáng nhớ với mẹ
1. Mở đầu
- Miêu tả tình cảm yêu thương của mẹ.
- Giới thiệu về kỷ niệm cụ thể.
2. Phần chính
- Tóm tắt cuộc sống thơ ấu của tôi.
- Kỷ niệm quan trọng về chiếc búp bê của bạn hàng xóm.
- Tôi phạm lỗi bằng việc lấy cắp đồ của người khác do lòng ganh tỵ và suy nghĩ trẻ con.
- Sau khi bị mẹ phát hiện và trách phạt, tôi không chấp nhận lỗi mình và còn cãi lại mẹ.
- Mẹ đã dùng chiếc áo quý giá của mình để tạo ra một con búp bê mới cho tôi và dạy tôi nhận ra lỗi lầm và hành động không đúng của mình.
- Chỉ khi nhìn thấy mẹ mệt mỏi sau một đêm thức trắng, tôi mới thấu hiểu và cảm nhận sâu sắc rằng mẹ luôn yêu thương tôi bằng cách của riêng mẹ.
- Tôi trả lại đồ và xin lỗi mẹ.
3. Tóm tắt
Khẳng định lại những cảm xúc và nhận thức sâu sắc hơn về kỷ niệm sau khi trưởng thành.
Kỉ niệm đáng nhớ về mẹ
Bài mẫu số 1
Chỉ với một đêm mưa, không khí đã trở lạnh, báo hiệu mùa đông đã tới. Vào ngày chủ nhật, không có lịch học, em dành thời gian cùng mẹ chuẩn bị đồ dùng cho gia đình trong mùa đông.
Đầu tiên, em cùng mẹ giặt sạch và cất giữ những chiếc chăn mỏng từ mùa hè. Tiếp theo, em cất đệm và thay chăn ga cho các giường trong nhà. Em cảm nhận được sự gắn kết và sức mạnh từ những lời động viên của mẹ.
Sau khi xong việc sắp xếp giường, em và mẹ cùng thu gọn những bộ quần áo mùa hè vào túi và hút chân không, tiện lợi và tiết kiệm không gian. Tiếp theo, em và mẹ sắp xếp quần áo mùa đông vào tủ, phối hợp một cách nhịp nhàng và vui vẻ.
Buổi chiều chủ nhật đó đã kết thúc với nhiều niềm vui và ý nghĩa. Em rất hạnh phúc khi có thể giúp đỡ mẹ và chia sẻ những phút giây bên nhau.
Bài viết mẫu 2
Chắc chắn mọi người đều có những kỷ niệm đáng nhớ riêng của họ. Tôi cũng vậy, tôi cũng có một kỷ niệm về người mẹ yêu thương của tôi. Mẹ là người quan tâm nhất đối với tôi và cũng là người tôi yêu quý và biết ơn nhất trong cuộc đời này. Mỗi khi nhớ đến mẹ, những kỷ niệm đẹp không thể nào quên ấy lại hiện về trong tâm trí tôi.
Khi ấy, cha tôi phải đi công tác xa nhà nên hàng ngày mẹ phải đến trường đón tôi sau giờ học. Buổi trưa đó, trời bất ngờ đổ mưa to và kéo dài suốt hàng giờ. Từ nơi làm việc, mẹ vội vã đạp xe tới trường. Thấy tôi đang đứng ẩn nấp dưới cổng, mẹ nhanh chóng cởi chiếc áo mưa để trùm cho tôi và nói: “Con mặc vào đi, đừng để ướt đẫm”. Nhận ra sự lo lắng của tôi, mẹ an ủi: “Đừng lo con ạ! Mưa chắc cũng sẽ tạnh thôi! Mẹ khỏe mạnh hơn con, việc bị ướt một chút cũng không sao đâu”.
Mưa vẫn rơi lớn, nước chảy tràn trên đường, tuôn trào xuống cống thoát nước. Trên đường vắng vẻ và không có xe cộ hoặc người đi lại. Trong các mái hiên, mọi người trú mưa chen chúc. Mẹ tôi vẫn gù lưng đạp xe trong cơn mưa. Tôi thật lòng thương mẹ và không biết phải làm gì. Khi về nhà, mẹ vội thay quần áo rồi nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Tôi cũng giúp mẹ một tay. Đến bữa ăn, mẹ có vẻ không ngon miệng. Tôi động viên: “Mẹ hãy cố gắng ăn uống để khỏe mạnh!”. Mẹ tươi cười nhẹ: “Chắc không sao đâu con ạ! Mẹ chỉ cảm thấy hơi không thoải mái một chút thôi”. Sau đó mẹ uống một viên thuốc cảm và đi nghỉ. Buổi tối đó, mẹ bắt đầu phát sốt. Tôi bối rối không biết phải làm gì nên chạy sang nhờ bà Lan hàng xóm đưa mẹ đi bệnh viện. Bác sĩ sau khi kiểm tra nói rằng mẹ bị viêm phổi cấp do cảm lạnh. Khi đặt tay lên trán mẹ, trán mẹ nóng như lửa. Đôi môi mẹ khô cằn, hơi thở mệt mỏi và gắng gượng. Tôi thật lòng thương mẹ, nước mắt tuôn rơi. Bà Lan lấy một chiếc khăn lạnh đặt lên trán mẹ. Hai bà cháu cùng với cô y tá trực bên mẹ suốt cả đêm. Mẹ được tiêm một số mũi thuốc, đến sáng sớm, cơn sốt của mẹ mới bắt đầu hạ dần. Mẹ gọi tôi lại gần rồi ra hiệu cho mở cửa sổ. Những tia nắng sớm chiếu vào làm sáng cả căn phòng.
Lần đó, mẹ phải nằm viện năm ngày. Hàng ngày, bà Lan thay thế mẹ đến trường đón tôi. Mỗi chiều, tôi đều ghé qua bệnh viện thăm mẹ. Hai mẹ con ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây bàng, nhỏ to chia sẻ lòng với nhau. Mẹ vuốt nhẹ tóc tôi và khuyên bảo: “Đừng để tâm trạng mẹ bệnh làm con lơ mắt với việc học hành nhé! Ngày mai, mẹ sẽ trở lại bên con”. Tôi nằm đầu vào vai mẹ như những ngày thơ ấu… Khi mẹ trở về nhà, thấy mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ, mẹ rất vui. Mẹ khen tôi: “Con gái mẹ thật giỏi!”. Tôi ước mong một ngày nào đó sẽ trở thành một phụ nữ như mẹ, hiền lành và chịu trách nhiệm.
Từ thời điểm đó, tôi càng nỗ lực học tập để trả ơn mẹ. Mẹ ơi! Đúng như bài hát đã nói: “Trái tim mẹ rộng lớn như biển Thái Bình bao la. Tình mẹ sâu đậm như dòng suối ngọt ngào… ” Những lời ca tạ ấy sẽ luôn sống mãi trong con suốt cuộc đời ạ!
Hãy kể một kỷ niệm đáng nhớ về mẹ một cách ngắn gọn
Bài viết mẫu 1
“Mẹ là điều gì?” Nếu có ai đặt câu hỏi này cho tôi, tôi chắc chắn sẽ rất bối rối. Trong từ điển của ngôn ngữ, họ định nghĩa như thế này: “Mẹ là người phụ nữ đã sinh ra bạn”. Nhưng tôi không thể đồng ý với định nghĩa đó. Trong kinh Vu Lan, Đức Phật đã dạy:
“Nếu có người ân sâu sắc
Con mang mẹ cha trên vai
Đến núi Tu Di cũng không sai
Một trăm ngàn kiếp ân khác vẫn chưa đủ.”
Đúng vậy, tình thương của mẹ không gì sánh bằng. Tấm lòng của mẹ như biển cả vô bờ. Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này bởi vì mẹ chính là mẹ của con.
Mẹ của tôi không phải là một hoa hậu hay một nữ hoàng, mẹ chỉ là một người mẹ đơn giản thôi. Mỗi đêm, khi tôi say giấc thì mẹ vẫn cố gắng làm việc, đối mặt với mọi khó khăn trong cuộc sống. Bàn tay mẹ gầy guộc chứng tỏ sự cố gắng mẹ đã dành. Dáng vẻ mẹ khiêm tốn. Mái tóc đen đã có vài sợi bạc. Dù đã qua tuổi bốn mươi nhưng mẹ vẫn chăm sóc tôi từng li từng tí. Sáng sớm khi tôi thức dậy, mẹ đã đi làm nhưng trên bàn vẫn có bát mì mà mẹ đã nấu sẵn cho tôi để tôi no bụng trước khi đi học. Trưa, khi tôi về, tôi thấy mẹ lại bận rộn với công việc tiếp theo. Buổi tối, khi tôi học bài, mẹ lại lo dọn dẹp nhà cửa. Mặc cho bận rộn, mẹ vẫn quan tâm đến việc học của tôi. Mỗi khi tôi đạt được điểm cao, trên khuôn mặt mảnh khảnh của mẹ lại hiện lên nụ cười hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Tuổi thơ của tôi không được hạnh phúc như những đứa trẻ khác. Mẹ và ba tôi đã ly hôn khi tôi mới bước vào lớp Một. Từ đó, tôi sống cùng mẹ, và từ đó, gia đình chúng tôi đã mất đi sự vui vẻ như trước. Gia đình chúng tôi không giàu có, mẹ tôi làm ở một xưởng may, lương mỗi tháng cũng không nhiều. Từ khi ly hôn, mọi gánh nặng tài chính của gia đình đều nevấn lên đôi vai nhỏ nhắn của mẹ. Từng chiếc áo, từng quyển sách, từng bữa ăn, từng giấc ngủ, tất cả đều do mẹ chăm sóc. Nhưng tôi lại là một cô bé ngây ngô và không biết quan tâm đến mẹ. Đôi khi mẹ mắng: “Tại sao mẹ bảo con ăn xong rồi phải rửa chén mà con lại để đó?”, “Tại sao con đi học về mà giày dép vẫn vứt lung tung như thế?”. Những lúc đó, tôi thường đóng cửa và bật tivi to lên để không nghe thấy tiếng mẹ mắng nữa.
Hôm đó, khi tôi đi học, tôi nói dối với mẹ rằng tối tôi sẽ về muộn vì có học nhóm. Sau khi học, tôi cùng vài người bạn đi lòng vòng trong phố để khi về nhà tôi không bị mẹ la mắng. Tôi cảm thấy vui vẻ. Nhưng không may, trên đường về thì trời đổ mưa. Tôi bị cảm nặng. Tối hôm đó, tôi chỉ biết nằm mê man trên giường. Mẹ đã ở bên tôi suốt đêm, lo lắng cho tôi đến khi tôi dần dần hồi phục. Mẹ cho tôi ăn từng muỗng cháo, uống từng viên thuốc. “Con nghịch ngợm nhưng lòng mẹ vẫn bao la. Con là niềm vui của mẹ như nước sôi trào.” Từ lúc đó, tôi mới hiểu được tình mẫu tử là gì.
Mặc dù tôi là một cô bé mạnh mẽ nhưng mỗi khi ai đó nhắc đến mẹ, tôi không kìm được nước mắt. Có người hỏi tôi có cảm thấy thiếu vắng ba không khiến tôi buồn không. Tôi luôn khẳng định: “Có lẽ tôi không sinh ra trong hoàn cảnh hoàn hảo nhưng tôi biết mình vẫn hạnh phúc hơn nhiều người khác vì có mẹ.”
Mẹ luôn là người yêu thương và che chở chúng ta, dù cho chúng ta đã trưởng thành. Nhưng trong quá trình trưởng thành đó, ai cũng có những lúc làm mẹ buồn, và với tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng nghèo. Thời tôi còn nhỏ, mọi người chỉ sử dụng tiền xu, một trăm, hai trăm đồng. Một trăm đồng có thể mua hai viên kẹo, và với một đứa trẻ như tôi, đó là niềm vui lớn. Vì cuộc sống khó khăn, những món đồ chơi với tôi là một giấc mơ.
Dù vậy, cô bạn hàng xóm lại sở hữu một chiếc búp bê xinh đẹp, mái tóc vàng óng ánh, mặc váy công chúa và đội vương miện đính ngọc. Tôi ngắm nhìn con búp bê không rời mắt, cô bạn bảo: 'Mày thích nó phải không? Còn lâu tao mới cho mày mượn.' Tôi cảm thấy buồn và cũng ghen tỵ.
Mấy ngày sau đó, khi tôi đi qua nhà cô bạn, tôi thấy con búp bê đặt trên giá sách, không có ai ở nhà, tôi đã lén lút mang nó về và giấu dưới gối. Tôi ao ước được sở hữu nó và không thèm để ý đến lời nói của cô bạn.
Đến một ngày, khi tôi đi ngang qua nhà cô bạn, tôi thấy con búp bê đặt trên giá sách, không có ai ở nhà, tôi đã lén lút mang nó về và giấu dưới gối. Tôi ao ước có được nó và không để ý đến lời nói của cô bạn.
Buổi tối, khi chuẩn bị đi ngủ, mẹ phát hiện chiếc gối hơi cộm và lật lên thì phát hiện con búp bê. Mẹ hỏi tôi: 'Con lấy con búp bê này ở đâu?' Tôi bối rối trả lời rằng nhặt được trên đường đi học về. Mẹ tức giận và phạt tôi.
Tôi khóc vì đây là lần đầu tiên mẹ đánh tôi, mặt mẹ đỏ bừng, giọng nói trầm thấp: 'Mẹ đã dạy con không được lấy cắp đồ của người khác. Con búp bê này của Trang, mẹ đã thấy nó đeo nói rồi.'
Tôi nghĩ rằng mẹ không thương tôi. Tôi gắt lên: 'Vì mẹ không mua búp bê cho con, bạn của con ai cũng có đồ chơi đẹp nên con lấy của nó. Mẹ không thương con gì cả!' Tôi thấy mẹ khóc, đôi mắt mẹ đỏ hoe, trong suy nghĩ non nớt.
Bố tôi đi làm xa, chỉ có ba mẹ con ở nhà, cuộc sống khó khăn hơn khi em trai tôi thường bị bệnh. Mẹ vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc tôi và em trai nên rất vất vả. Mẹ gầy gò và mảnh dẻ, có lẽ mẹ khóc vì sự bất lực của mình.
Mẹ kêu tôi đứng úp mặt vào tường và tự kiểm điểm. Tôi thấy oán trách nhưng không dám cãi lời mẹ. Tôi tỉnh dậy vì tiếng em trai khóc. Mẹ vội đến vỗ về em trai và nói: 'Ngoan, ngủ đi! Mẹ thương, mẹ thương nào!' Tôi cảm thấy ghen tỵ với em trai, mẹ dường như chỉ quan tâm mỗi em trai.
Tôi nhìn kỹ và phát hiện con búp bê được làm từ chiếc áo trắng mà bố mua cho mẹ, những chiếc áo mẹ chỉ mặc khi đi chơi. Mẹ thấy tôi ngạc nhiên và nói: 'Chúc mừng sinh nhật con gái! Mẹ chưa đủ tiền mua búp bê đẹp cho con, nhưng mẹ hứa sẽ mua cho con sau!'
Nhìn kỹ mẹ, tôi thấy đôi mắt lõm sâu, làn da sạm, đôi tay run run có lẽ vì bế em cả đêm và khâu con búp bê. Thấy tôi kinh ngạc, mẹ nói: 'Nhưng lấy đồ của bạn là sai. Hôm qua mẹ đã phạt con rồi. Con chỉ có thể có đồ chơi khi con xứng đáng. Hãy mang búp bê sang và xin lỗi bạn đi!'. Tôi nhận ra mẹ vẫn yêu thương tôi theo cách của riêng mình. Tôi xin lỗi và mang búp bê sang trả bạn.
Một kỷ niệm khiến tôi có chút xấu hổ về lỗi lầm của mình, nhưng đó là cơ hội để hiểu hơn về tình yêu thương của mẹ.
Một cảm nghĩ sâu sắc về mẹ
Bài làm mẫu 1
Nhà thơ Trần Quốc Minh đã sáng tác những câu thơ ấn tượng về mẹ:
“Có sao rụng lên trời đêm
Không bằng mẹ thức với niềm yêu con thơ
Giấc ngủ êm đềm con tròn bóng
Mẹ là gió đưa con suốt cuộc đời”
Cảm ơn vì mẹ đã cho con làm con của mẹ, cảm ơn vì có mẹ để yêu thương và cảm ơn vì những tình yêu thương và công lao của mẹ. Với tôi, mẹ luôn là người phụ nữ vĩ đại nhất, tôi yêu mẹ hơn bản thân mình.
Mẹ tôi đã ngoài năm mươi nhưng mọi người thấy mẹ già hơn. Đó là bởi cuộc đời mẹ đầy gian nan, vất vả in dấu trên khuôn mặt nắng, mái tóc xám, bàn tay chai sạn của mẹ. Nhưng với tôi, mẹ mãi là người phụ nữ đẹp nhất.
Mẹ là người phụ nữ giỏi việc nhà và công việc. Mẹ luôn đầy trách nhiệm, với mọi người và trong gia đình, mẹ luôn là người yêu thương chồng con và biết lo toan cho gia đình.
Mẹ luôn dành tình yêu thương và chăm sóc cho con, luôn muốn con được học tập và vui chơi tốt nhất. Dù khi con mắc lỗi, mẹ không trách mắng mạnh mẽ mà lại chỉ ra những sai lầm của con để con nhận thức được.
Mẹ là người phụ nữ tôi trân trọng nhất, người đã hy sinh nhiều để con có thể phát triển tốt như ngày hôm nay. Mẹ luôn là người mạnh mẽ, vĩ đại, luôn hết mình vì công việc và gia đình.
“Mẹ dạy con từ sớm khôn lớn
Bao dung, che chở suốt cuộc đời
Đừng làm mẹ buồn vì mẹ không thể giấu nước mắt,
Hãy để mẹ luôn thấy hạnh phúc…”
Tình yêu thương của mẹ vô hạn như biển cả, luôn đong đầy và không bao giờ ngừng nghỉ. Để đáp lại tình yêu của mẹ, tôi hứa sẽ cố gắng học hành chăm chỉ và trở thành người có ích.
Bài làm mẫu 2
“Dù bầu trời tối tăm, hoa vẫn nở
Dù trái tim lạnh lùng, mẹ vẫn yêu thương
Mẹ, người phụ nữ không thể thiếu trong cuộc đời
Chẳng cần là anh hùng, nhưng mẹ vẫn là người thi sĩ”
( Maksim Gorky)
Mẹ - một từ ngắn gọn nhưng ẩn chứa biết bao tình cảm sâu nặng. Mọi người đều khao khát được sống trong tình yêu thương của mẹ.
Mẹ của tôi đã trải qua nhiều năm tuổi thọ nhưng vẻ đẹp của mẹ vẫn không phai mờ. Dù mẹ không cao lớn nhưng trái tim mẹ vẫn rộng lớn và tình yêu thương của mẹ vẫn đong đầy.
Nhớ lại những kỷ niệm, tôi nhận ra tình yêu và sự quan tâm của mẹ vô hạn. Mỗi lần tôi gây ra vấn đề, mẹ đều dành cho tôi sự nhẹ nhàng và lời khuyên chỉ bảo. Đặc biệt, có một sự cố mà tôi không bao giờ quên được và từ đó, tôi học được nhiều từ sự quan tâm và nhẫn nhịn của mẹ.
Mỗi người đều biết rằng người mẹ có vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc đời. Nghĩ về mẹ là nghĩ về tình mẫu tử thiêng liêng. Vì thế, hãy ghi nhớ những lời dạy của mẹ:
“Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Một lòng thờ mẹ, kính cha,
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”.
Viết về một kỷ niệm đáng nhớ nhất của mình với mẹ
Bài mẫu số 1
Gia đình là điều thiêng liêng và quan trọng nhất. Đó là nơi chúng ta luôn muốn quay về, bất kể trong hoàn cảnh nào. Ở đó, có những người thân yêu luôn sẵn lòng chào đón. Và mẹ, đặc biệt là mẹ, luôn yêu thương chúng ta nhất trong cuộc đời.
Mẹ của em, như bao người mẹ khác, luôn hy sinh cả đời vì con. Năm nay, mẹ em đã bước qua tuổi bốn mươi. Khuôn mặt phúc hậu vẫn giữ được nét tròn trịa. Dù da không còn trắng mịn như xưa, nhưng những nốt tàn nhang kể lại câu chuyện của thời gian. Mẹ có dáng người mảnh mai, đôi bàn tay chai sần đầy vết thương tổn. Với em, mẹ là người phụ nữ đẹp nhất. Mẹ em là bác sĩ, công việc bận rộn nhưng vẫn luôn dành thời gian chăm sóc gia đình. Em thích nhất là được thưởng thức những món ăn mẹ nấu, vì chúng mang trong đó tình yêu thương của mẹ dành cho em và bố.
Ngày 20 tháng 10 - ngày Phụ nữ Việt Nam, em và bố đã chuẩn bị một món quà bất ngờ cho mẹ. Em và bố đã tự tay chuẩn bị một bàn ăn gồm những món mà mẹ yêu thích: sườn xào chua ngọt, canh cá nấu chua, măng kho tương… Em còn cắm một lọ hoa hồng giữa bàn ăn. Dù không đẹp bằng lọ hoa mẹ thường cắm, nhưng em tin chắc nếu mẹ biết là do con gái tự tay cắm, mẹ sẽ vô cùng hạnh phúc. Mọi công việc đã hoàn thành, hai bố con đồng lòng nhận ra công việc nội trợ vô cùng vất vả. Mẹ thật phi thường khi vừa giỏi việc nước, vừa lo lắng cho công việc nhà. Khi mẹ về nhà và nhìn thấy bàn ăn sẵn sàng, mẹ đã bất ngờ lắm. Bố còn tặng mẹ một bó hoa loa kèn - loài hoa mẹ rất yêu thích. Em nhìn thấy trong ánh mắt mẹ là niềm vui. Sau đó, chúng tôi cùng nhau thưởng thức bữa cơm vui vẻ, mẹ khen những món ăn rất ngon và cảm thấy rất tự hào khi con gái cắm lọ hoa đẹp như vậy.
Có lúc em làm mẹ buồn lòng. Em vẫn nhớ khi em còn học lớp 5, một lần em đến nhà bạn chơi và quên mất giờ về. Trên đường về, em lo sợ sẽ bị mẹ mắng. Nhưng về đến nhà, em không thấy mẹ đâu, bố đi công tác đến cuối tuần mới về. Nhưng trên bàn ăn đã sẵn một bát cơm. Em ăn xong cơm và cảm thấy lo lắng. Sau khi ăn, em lén vào phòng và thấy mẹ đang nằm trên giường. Em khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Em đến bên cạnh giường và mẹ thì thào rằng mẹ bị ốm. Lúc đó, em cảm thấy hối hận và lo lắng. Em pha cho mẹ một bát cháo, giúp mẹ uống thuốc và ngồi bên cạnh nhìn mẹ. Ánh mắt mẹ trìu mến nhìn em. Em bật khóc và xin lỗi mẹ. Nhưng mẹ chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc và an ủi em. Sau kỷ niệm đó, em hiểu được sự vất vả của mẹ và tự nhủ sẽ cố gắng ngoan ngoãn để mẹ luôn vui lòng.
Với em, mẹ là người rất quan trọng. Không chỉ dạy dỗ em nhiều điều mà còn dành cho em tình yêu thương vô bờ. Mẹ chính là điểm tựa của cuộc đời này.
Bài mẫu số 2
Mẹ luôn yêu thương và bảo vệ chúng ta, ngay cả khi chúng ta đã trưởng thành. Nhưng trong quá trình trưởng thành, ai cũng từng làm mẹ buồn, và đối với tôi cũng vậy.
Tôi sinh ra ở một làng quê nghèo. Thời ấu thơ, mọi người vẫn dùng đồng tiền một, hai trăm để mua sắm. Đó là khoản tiền đủ để làm cho một đứa trẻ như tôi hạnh phúc cả ngày. Nhưng với cuộc sống khó khăn, những đồ chơi là niềm ước mơ.
Gần nhà tôi, có một cô bạn sở hữu một con búp bê đẹp lung linh, mặc bộ váy công chúa và đội vương miện đính ngọc. Tôi ghen tị và buồn bã, nhưng cảm thấy ghét cô bạn hơn, cảm giác ghen tị trỗi dậy.
Một hôm, khi tôi đi qua nhà cô bạn, tôi thấy con búp bê đang để trên giá sách. Không thấy ai ở nhà, tôi đã lén lút mang nó về và giấu dưới gối.
Buổi tối, khi mẹ tôi phát hiện ra chiếc gối cộm và con búp bê dưới đó, mẹ hỏi tôi nơi tôi lấy nó. Tôi bối rối nói rằng tôi nhặt được nó trên đường về nhà. Mẹ tôi tức giận và trừng phạt tôi.
Dù mẹ tôi khá nóng tính, nhưng lần này là lần đầu tiên mẹ đánh tôi. Mặt mẹ đỏ bừng, giọng nói trầm buồn: 'Mẹ đã dạy con lấy cắp đồ của người khác à? Con búp bê này của Trang, mẹ đã thấy nó khoe với con rồi đấy.'
Tôi chỉ nghĩ rất đơn giản và cảm thấy như mẹ không quan tâm đến tôi. Tôi gắt lên với mẹ: 'Vì mẹ không mua búp bê cho con, bạn của con ai cũng có đồ chơi đẹp, nên con lấy của nó đấy. Mẹ không thương con gì cả!'. Tôi thấy lúc đó mẹ khóc, đôi mắt mẹ đỏ hoe, trong suy nghĩ non nớt, tôi không hiểu vì sao mẹ lại khóc cho tới khi lớn lên một chút.
Ba tôi đi làm xa, chỉ còn ba mẹ con ở nhà, cuộc sống trở nên khó khăn hơn khi em trai tôi thường xuyên bị bệnh. Mẹ phải làm việc và chăm sóc tôi cùng em trai một tuổi, điều này làm mẹ rất vất vả. Mẹ gầy gò và mảnh dẻ, có lẽ mẹ khóc vì sự bất lực của mình.
Mẹ vừa khóc vừa bảo tôi đứng úp mặt vào tường và tự kiểm điểm. Lúc đó, tôi chỉ thấy oán trách và tức giận, nhưng cũng không dám cãi lại mẹ. Tôi tỉnh dậy bởi tiếng cậu em trai khóc lên, chỉ thấy mẹ vội vàng đặt thứ gì xuống và chạy đến vỗ về: 'Ngoan, ngoan, đi ngủ đi! Mẹ thương, mẹ thương nào!' Tôi cảm thấy ghen tỵ với cả cậu em, mẹ dường như chỉ quan tâm đến em trai.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mẹ đang bế em, trên tay cầm ly thuốc. Tôi ngạc nhiên khi thấy mẹ bế em, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên hơn là một con búp bê bằng vải đặt bên gối. Không phải bộ váy màu sắc xa hoa, không phải mái tóc vàng óng ánh, mà là bộ váy trắng tinh, mái tóc đen tết bằng những sợi chỉ. Mẹ nói: 'Chúc mừng sinh nhật con gái! Mẹ không đủ tiền mua búp bê đẹp cho con, nhưng mẹ hứa sẽ mua cho con vào dịp khác!'
Lúc này, tôi chú ý nhìn mẹ kỹ hơn, đôi mắt lõm sâu, làn da sạm lại, đôi tay run run có lẽ vì bế em cả đêm và có lẽ cũng là vì khâu con búp bê cả đêm đến đêm cả vào ngón tay bởi tôi thấy ngón tay mẹ sưng lên. Thấy tôi kinh ngạc, mẹ nói: 'Nhưng con lấy đồ của bạn là sai, hôm qua mẹ đã phạt con rồi. Con chỉ có thể có đồ chơi khi con xứng đáng. Hãy mang con búp bê sang và xin lỗi bạn đi!'. Nhìn vẻ mệt mỏi nhưng kiên quyết của mẹ, tôi nhận ra, mẹ vẫn yêu thương tôi theo cách riêng của mình. Tôi rén rén đến bên mẹ thì thầm: 'Con xin lỗi mẹ! Con sai rồi!' Thế là tôi ba chân bốn cẳng mang con búp bê sang trả bạn và xin lỗi nó. Sau này, nhờ học hành chăm chỉ, mẹ giữ đúng lời hứa mua cho tôi con búp bê mới, nhưng không bao giờ nó tốt bằng con búp bê mẹ tự tay tặng tôi.
Một kỷ niệm có chút xấu hổ về lỗi lầm của mình, nhưng chính nó đã giúp tôi hiểu hơn về tình yêu thương của mẹ dành cho mình.
Một ký ức sâu sắc về mẹ
Bài văn về mẹ
Tết vừa qua, tôi được mẹ đưa đi chợ Viềng ở Nam Định. Đó là một kỷ niệm đáng nhớ và cũng có phần sợ hãi mà có lẽ tôi sẽ không thể quên suốt đời.
Hằng năm, vào mùng 7 Tết Âm lịch, diễn ra lễ hội chợ Viềng, còn được biết đến là lễ hội Cầu May, nơi mọi người đến để cầu mong một năm mới may mắn cho gia đình và mua cây cảnh để trồng lấy lộc. Lễ hội này được coi là rất thiêng liêng nên thu hút đông đảo du khách. Sáng hôm đó, mẹ tôi nói sẽ đưa tôi đi. Tôi vui mừng và háo hức. Cả ngày đó, tôi loay hoay và háo hức vì sắp được đi xa. Không phải vì muốn cầu may như người lớn mà tôi muốn đi để được ngắm nhìn những cây cảnh đẹp vì tôi thích trồng cây xương rồng.
Khoảng năm giờ chiều, xe lăn bánh. Ở xóm tôi, mọi người đều đi đông, các trẻ con cũng được phép đi cùng. Mọi người thuê một chiếc xe khách bốn lăm chỗ để đi. Sau khoảng hai tiếng rưỡi trên đường, chúng tôi đến nơi. Biển người, đông đúc, tôi choáng ngợp trước cảnh tượng này. Phải ba, bốn cây số nhưng xe phải đậu ở ngoài vì đông quá, không thể đi được. Mọi người phải bước đi. Mẹ bảo tôi nắm chặt tay mẹ để không bị lạc. Tôi nghe lời mẹ, một tay nắm tay mẹ, một tay cầm túi bánh mà trước khi đi mẹ đã chuẩn bị sẵn vì sợ trên đường tôi đói. Mẹ và những người lớn đi trước, len lỏi giữa đám đông để rẽ đường cho trẻ con bước theo. Người này dẫm lên người kia, có những đoạn đông quá còn không di chuyển được bước nào. Đường đông quá, mọi người còn phải nhảy xuống đi dọc theo bờ ruộng.
Tại lễ hội này, có nhiều đền chùa, mọi người đến đây phải đi thăm hết. Ai cũng mang theo túi đồ làm lễ. Bánh kẹo, hoa quả, vàng hương... mọi người thay phiên nhau mang. Mẹ dắt tay tôi đi qua biết bao nhiêu người chen chúc và xô đẩy nhau. Cuối cùng, chúng tôi cũng đến ngôi đền đầu tiên. Tôi không rõ lắm, hình như thờ cô Chín gì đó. Tôi chỉ thích đi theo thôi nên cũng không để ý lắm về vấn đề này. Các người lớn vào điện để thắp hương còn những đứa trẻ con ở ngoài sân xem đồ bán. Có nhiều vòng mã não đẹp lắm, rồi nhẫn, bím tóc... thật thích mắt. Khoảng ba mươi phút sau, đoàn người xóm tôi bước ra. Mẹ tôi mua cho tôi một chiếc vòng mã não màu xanh ngọc bích. Mọi người lại lên đường để đến ngôi đền tiếp theo. Càng đi sâu vào trong, càng nhiều cờ được treo hai bên đường. Những cái cờ ở đền chùa làm tôi có cảm giác sợ hãi vì tôi không thích. Tiếng gõ mõ, tiếng người cúng bái xôn xao. Tôi chỉ thấy mẹ đứng trước một điện thờ rồi cầu bình an may mắn cho cả gia đình. Mẹ cầu cho cả nhà được mạnh khỏe, làm ăn phát đạt. Mẹ đọc tên tôi rồi mong các cụ phù hộ cho tôi được khỏe mạnh, học hành tiến tới.
Trên đường đi, bác hàng xóm nhờ mẹ bê hộ cái mâm đựng đồ làm lễ. Mẹ thả tay tôi ra rồi bảo tôi bám tay vào áo mẹ để không bị lạc. Cả đoàn đi như vậy. Bên đường người ta bán những cây xương rồng thật đẹp. Có một cây gai phủ trắng như tuyết còn có cả một bông hoa màu đỏ rực rỡ. Thấy bông hoa đẹp quá, tôi đứng lại ngắm nhìn mà quên mất đã buông tay khỏi áo mẹ. Chợt nhận ra, tôi hoảng hốt vì không thấy mẹ đâu, người thì lại đông đúc. Tôi đứng khóc. Rồi một bác lớn tuổi thấy vậy, đến hỏi chuyện rồi dẫn tôi đến một cái phòng nhỏ của cái điện trước mặt. Người ta hỏi tên tôi rồi nói trên loa rằng tôi bị lạc, đang cần tìm mẹ. Tôi đợi một lúc mà chẳng thấy mẹ đến. Lúc đó tôi sợ lắm, lỡ mẹ không tìm ra tôi thì sao đây. Càng đợi, tôi càng khóc thật to và run lên bần bật. Mãi một lúc sau tôi thấy dáng mẹ đang hớt hải chạy lại, tôi ôm chầm lấy mẹ.
Sau lần đó, tôi chẳng dám rời xa mẹ nữa. Ngày hôm đó nếu không có bác tốt bụng kia thì tôi không biết chuyện gì xảy ra nữa. Đó là một lần đi chơi mà tôi cảm thấy sợ hãi nhất. Thật may vì hai mẹ con tôi tìm được nhau.
Bài làm mẫu 2
Nếu ai hỏi em điều em tự hào nhất trong cuộc sống của mình là gì, em sẽ nói rằng đó chính là có mẹ. Mẹ là người em yêu quý nhất, là người em mãi mãi kính trọng và yêu mến.
Trong cuộc sống hàng ngày, mẹ luôn quan tâm, chăm sóc em từ những điều nhỏ nhặt nhất, từ việc chuẩn bị bữa cơm, giấc ngủ, đến học tập và cuộc sống tình cảm. Sự quan tâm, che chở, và bảo vệ con cái dường như đã trở thành bản năng tự nhiên nhất của mẹ. Em luôn nhớ một lần đi chợ cùng mẹ.
Một buổi sáng chủ nhật trời đẹp, mẹ đưa em đi chợ huyện trên chiếc xe đạp cũ để mua thức ăn, rau củ và một số con gà về nuôi trong vườn. Buổi đi chợ đó thật vui vẻ, em được mẹ dẫn đi khắp chợ, cùng mẹ mua sắm các đồ cần thiết, và cùng mẹ thưởng thức bữa sáng tại một góc chợ nhỏ nhộn nhịp.
Trên đường trở về nhà, bất ngờ trời đổ mưa rào, vì không mang theo áo mưa và không có cửa hàng để mua, mẹ đã dùng chiếc túi bóng từ giỏ đồ để che cho em, sau đó mẹ tháo chiếc áo chống nắng mẹ đang mặc để che cho em khỏi những giọt nước mưa. Sau khi đã chăm sóc em, mẹ cố gắng đạp xe trong cơn mưa để đưa em về nhà. Những giọt mưa rơi trên vai mẹ làm ướt đẫm chiếc áo nâu bạc mà mẹ mặc, nhìn thấy điều đó, em thấy thương mẹ rất nhiều.
Khi trở về nhà, mẹ không quan tâm đến bản thân mình mà vội vàng lấy khăn khô và quần áo cho em thay đồ để tránh em bị cảm lạnh. Thấy mẹ lo lắng, em đã mang quần áo khô cho mẹ và giúp mẹ cất đồ vừa mua vào tủ để mẹ có thời gian thay đồ.
Mẹ luôn như vậy, yêu thương con cái hơn cả bản thân mình. Em cảm thấy hạnh phúc vì có mẹ, điều em tự hào nhất chính là được làm con của mẹ.
Bài làm mẫu 3
Trong cuộc đời, mỗi người đều có người thân yêu và quý mến, nhưng có ai đã từng tự hỏi: 'Người mình yêu nhất là ai và ai là người để lại cho mình những kỷ niệm không thể phai mờ?'. Với mọi người, đó có thể là bạn bè, ông bà hay anh chị em, nhưng đối với tôi, người mà tôi mãi yêu mến và sẽ mãi yêu là Mẹ - người đã trao cho tôi cuộc sống.
Mẹ tôi nay đã gần bốn mươi tuổi. Mọi người vẫn khen mẹ trẻ và xinh đẹp, nhưng đôi khi khi tôi ở bên cạnh mẹ, tâm sự cùng mẹ, tôi cảm thấy mẹ đã già đi nhiều. Đôi mắt ấm áp và trìu mến của mẹ giờ đây có những vết chân chim. Vầng trán của mẹ cũng đã xuất hiện nhiều nếp nhăn. Trên khuôn mặt mẹ, điểm nhấn là chiếc mũi cao và đôi môi đỏ. Tôi vẫn nhớ rõ những nụ hôn ấm áp mà mẹ dành cho tôi khi tôi còn bé. Làn da của mẹ mềm mại và trắng hồng nhưng cũng đã có những nốt tàn nhang do tuổi tác. Khi tôi còn bé, mái tóc dài và mềm mại của mẹ là một trong những điều tôi nhớ nhất. Khi tôi vào lớp Năm, mẹ đã thay đổi kiểu tóc, cắt mái tóc dài và thay bằng mái tóc xoăn. Dù mái tóc ngắn và xoăn hơn, màu nâu đỏ bồng bềnh trên vai nhưng tôi vẫn thích mẹ để mái tóc dài như trước.
Nhớ mãi ngày đầu tiên bước chân vào trường, tối hôm đó, sau khi ăn tối, mẹ mang vào phòng một bọc quà lớn. Tưởng là đồ chơi, thì ra toàn là sách, vở, đồ dùng học tập và chiếc cặp sách in hình siêu nhân mà tôi thích. Bộ đồng phục đã được mẹ là phẳng phiu. Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi rất thích thú đợi đến ngày mai — ngày đầu tiên bước vào lớp Một. Sáng hôm sau, mẹ âu yếm dắt tôi đến trường. Rời tay mẹ, tôi thấy mình thật bơ vơ và lạc lõng. 'Cố lên con, rồi con sẽ quen với cô giáo và các bạn.'
Mẹ ôm tôi vào lòng âu yếm: 'Con lớn rồi mà, từ hôm nay con đã là học sinh lớp Một rồi. Hãy tự tin lên nào!'. Tôi nghe lời mẹ, vào lớp học. Ngày hôm đó đối với tôi thật dài, tôi rất nhớ mẹ, chưa bao giờ tôi lại thấy yêu mẹ và cần mẹ hơn lúc này.
Đã tám năm trôi qua kể từ ngày đầu tiên đi học nhưng tôi không thể nào quên được hình ảnh thân thương của mẹ và những cảm xúc của mình trong cái ngày đáng nhớ ấy. Mẹ đã giúp tôi tự tin, vững vàng bước những bước đi đầu tiên trên con đường tri thức.
Đã có lần, tôi vô lễ với mẹ và tôi nhớ mãi để không bao giờ tái phạm nữa. Có một ngày mưa, khi tôi đi học về với vẻ mặt buồn bã. Mẹ rất quan tâm, mẹ hỏi han rất nhiều. Nhưng vì quá bực bội nên tôi đã gắt lên với mẹ. Nói rồi tôi bật khóc và chạy lên phòng, đóng sập cửa lại. Tôi khóc rất to, mắt đã đỏ hoe. Chỉ vì thằng bạn thân hiểu nhầm tôi mà chúng tôi cãi nhau to. Cả ngày hôm đó, tôi không có tâm trí nào để tập trung vào việc học được nữa và hậu quả là tôi đã không làm được bài kiểm tra môn Toán. Nghĩ đến những việc đó, đầu óc tôi lại như phát điên. Tôi nằm bẹp suốt một giờ đồng hồ. Cảm giác cô đơn và lạnh lẽo khiến tôi tỉnh táo hẳn. Tôi nghĩ đến mẹ, nghĩ đến câu mình vừa nói với mẹ. Trời ơi, tôi đã mắc phải một sai lầm lớn! Tại sao mình lại có thể nói vô lễ với người luôn yêu thương, chăm sóc mình được chứ? Tôi ân hận lắm! Chỉ vì bị bạn hiểu lầm mà tôi đã trút giận lên mẹ. Tôi bật dậy, định chạy ra ngoài xin lỗi mẹ thì mẹ tôi đã mở cửa phòng bước vào. Như đoán được suy nghĩ của tôi, mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến và ngồi xuống bên tôi. 'Mẹ ơi, con xin lỗi, con sai rồi!'. Tôi nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi nói thật nhẹ nhàng: 'Mẹ cũng có lỗi vì đã không thông cảm và hỏi han con'. Tôi rất ân hận vì đã làm mẹ — người tôi luôn yêu thương bấy lâu nay, phải buồn. Chính những lời nói nhẹ nhàng, cử chỉ âu yếm của mẹ làm tôi thêm day dứt vì lỗi lầm của mình hơn. Tôi đã kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Mẹ đã an ủi và động viên khiến tôi phấn chấn hơn nhiều. Từ lần đó, tôi luôn tự hứa phải suy nghĩ kĩ trước khi nói và không được làm mẹ buồn nữa.
Có những lần tôi bị ốm, mẹ đã chăm sóc tôi tận tình và dành cho tôi tình yêu thương nồng ấm để tôi mau khỏi bệnh. Những đêm tôi ôn thi, mẹ đã thức cùng tôi, ở bên động viên và giúp tôi học.
Mẹ với tôi như làn mây che cho tôi mỗi khi gặp khó khăn, như ngọn lửa thôi thúc con tim tôi vững bước trên đường đời. Dù mai sau nếu mẹ ra đi, trong tôi, mẹ mãi sống và luôn đi cùng tôi suốt cuộc đời.
Bài làm mẫu 4
Nếu được hỏi, ai là người quan trọng nhất với em, em sẽ không ngần ngại trả lời rằng, đó là mẹ của em, người đã sinh ra em, nuôi dưỡng em và là người bạn tốt nhất của em. Với em, mẹ là người vô cùng tuyệt vời.
Mẹ em năm nay 40 tuổi, vẻ ngoài mẹ cao ráo, nhỏ nhắn nhưng rất hoạt bát, nhanh nhẹn. Mẹ làm việc văn phòng cho một công ty may tư nhân, hàng ngày mất gần 30 phút đi lại. Dù vất vả nhưng mẹ vẫn sắp xếp thời gian để chăm sóc gia đình.
Mẹ em là người phụ nữ cầu toàn, đặc biệt trong việc chăm sóc gia đình. Mỗi sáng mẹ dậy sớm nấu đồ ăn cho cả nhà, mẹ rất chú trọng vào dinh dưỡng và vệ sinh an toàn thực phẩm. Buổi tối mẹ tranh thủ thời gian để trò chuyện với chúng em, không có khoảng cách nào giữa mẹ và con.
Em cảm thấy may mắn khi là con của mẹ, với mẹ luôn là điểm tựa an toàn và ấm áp nhất. Mẹ luôn dạy em sống đúng, sống đẹp và trân trọng gia đình. Mẹ là người con hiếu thảo, quan hệ tốt với mọi người.
Mẹ luôn là nguồn cảm hứng vô tận cho em. Khoảnh khắc khó khăn, mẹ luôn ở bên cạnh, hy sinh vì gia đình. Kỉ niệm về những lần em ốm đau, mẹ luôn là người lo lắng, chăm sóc em một cách vô điều kiện.
Với em, mẹ là người tuyệt vời nhất. Em yêu thương mẹ rất nhiều và luôn mong mẹ được hạnh phúc.
Bài làm mẫu 5
Dù đi du lịch vui vẻ, nhưng em vẫn luôn nhớ về mẹ - người mẹ yêu thương và hiền lành. Mỗi khi nhớ mẹ, những kỷ niệm về gia đình lại tràn ngập trong em.
Dạo này, ba em đi công tác xa, mẹ phải đến trường đón em mỗi ngày về. Một ngày mưa, mẹ vội vã đạp xe từ cơ quan tới trường để đón em. Thấy em đứng dưới mưa, mẹ cởi áo mưa trùm cho em và nói:
- Con mặc áo vào đi, tránh ướt nhem.
Nhìn thấy em lo lắng, mẹ an ủi:
- Đừng lo con ạ! Mưa sẽ tạnh thôi mà! Mẹ khoẻ hơn con mà, ướt một chút cũng không sao đâu.
Mưa vẫn rơi rất to, nước chảy dài trên đường. Trên đường vắng bóng người, những người khác đang trú mưa trong các hiên nhà. Mẹ vẫn cố gắng đạp xe trong mưa. Em thương mẹ lắm mà không biết làm thế nào để bày tỏ.
Về nhà, mẹ nhanh chóng thay đồ và bắt tay vào nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Em cũng giúp mẹ một tay. Đến bữa ăn, mẹ dường như mệt mỏi, không ăn ngon miệng. Em động viên:
- Mẹ hãy cố gắng ăn cho khỏe nhé!
Mẹ cười gượng:
- Không sao đâu con! Mẹ chỉ cảm thấy khó chịu một chút thôi. Rồi mẹ uống một viên thuốc cảm và đi nghỉ. Đến chiều, mẹ vẫn đi làm như mọi ngày.
Đêm đó, mẹ bắt đầu sốt cao. Em bối rối không biết phải làm gì nên chạy sang nhờ bác An hàng xóm đưa mẹ đi bệnh viện. Bác sĩ sau khi khám bệnh nói rằng mẹ bị viêm phổi cấp tính do cảm lạnh. Em chạm vào trán mẹ, thấy nó nóng bỏng như lửa. Đôi môi mẹ khô cằn, hơi thở mệt mỏi và khó khăn. Em thương mẹ lắm, nước mắt rơi không ngừng. Bác An lấy một chiếc khăn lạnh đặt lên trán mẹ. Hai bác cháu cùng một cô y tá ở lại bên mẹ suốt đêm. Mẹ được tiêm nhiều mũi thuốc, đến gần sáng, cơn sốt dần giảm đi.
Mẹ gọi em lại gần và ra hiệu cho mở cửa sổ. Những tia nắng sớm chiếu vào làm sáng cả căn phòng. Gương mặt của mẹ trở nên rạng ngời hơn.
Lần này, mẹ phải nằm viện mất năm ngày. Ngày qua ngày, bác An đến trường đón em. Mỗi chiều, em lại vào viện thăm mẹ. Hai mẹ con ngồi trên ghế đá dưới gốc cây bàng, nhỏ to trò chuyện. Mẹ vuốt tóc em và nói:
- Đừng để mẹ bệnh làm xao lạc việc học của con nhé! Ngày mai, mẹ sẽ về bên con. Em nhẹ nhàng tựa đầu vào vai mẹ như thời thơ ấu…
Khi mẹ về nhà, thấy nhà gọn gàng, sạch sẽ, mẹ rất vui lòng.
Mẹ khen em:
Mẹ dạy con giỏi quá! Con ao ước sau này trở thành người phụ nữ như mẹ, hiền lành và mạnh mẽ.
Từ đó, con cố gắng học hành chăm chỉ để đáp lại tình yêu của mẹ. Mẹ ơi, như câu hát: Tình mẹ bao la như dòng sông dạt dào. Tình yêu của mẹ như nguồn suối ngọt ngào... Những lời ca ấy sẽ đi theo con suốt cuộc đời.
Bài viết mẫu số 6
Tôi đến với cuộc sống này một cách yên bình, chỉ có gia đình và người thân hiểu về điều đó. Nhưng có vẻ do cuộc sống quá êm đềm nên tôi không biết trân trọng khoảnh khắc mình được sinh ra như thế nào.
Mẹ của tôi, người đã dành cả cuộc đời để nuôi dạy con cái và chăm sóc gia đình. Tôi biết điều này vì chị gái tôi thường nói với tôi như thế: “Mẹ đã cực khổ để sinh ra chúng tôi...”
Trong thời gian học ở trường, tôi đã học được ý nghĩa của sự trung thực. Sự trung thực giúp con người tiến bộ và trải qua nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống. Nhưng tôi đã từng không trung thực. Một lần, tôi nói dối mẹ rằng mình phải học thêm để đi chơi điện tử với bạn bè.
Do quá chơi đùa, tôi đã trễ giờ về nhà. Khi tôi về, tôi bị mắng. Mặc dù biết mình sai nhưng tôi vẫn cố gắng biện minh, thậm chí tiếp tục nói dối mẹ. Khi đó, mẹ nhìn tôi với ánh mắt thất vọng. Mẹ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thôi, muộn rồi, con đi ăn cơm đi không đói!”. Tôi thấy lỗi lầm và đêm đó không thể ngủ được.
Sau sự việc đó, tôi đã thay đổi. Tôi tự hứa sẽ không làm mất lòng mẹ.
Bài viết mẫu số 7
Cuộc sống có những kỷ niệm không thể nào quên được. Tuổi thơ của tôi đầy cảm xúc và kỉ niệm đẹp. Mẹ là người đã giúp tôi trải nghiệm những điều tuyệt vời ấy.
Những ký ức từ tuổi thơ của mẹ và tôi dù đơn giản nhưng là những điều đẹp nhất trong cuộc sống. Mẹ luôn là người tôi yêu nhất và không bao giờ thay đổi.
Cuộc sống của tôi luôn được chăm sóc kỹ lưỡng. Mẹ không chỉ quan tâm đến vật chất mà còn quan tâm đến những giá trị vô hình. Mẹ dạy tôi cách trở thành một con người đúng đắn từ khi tôi còn nhỏ.
Mẹ luôn khuyến khích tôi trải nghiệm tuổi thơ và trân trọng những kỷ niệm đẹp đẽ đó. Mẹ từng có những kỉ niệm tuy nhỏ bé nhưng đậm đà trong tâm trí tôi.
Những bài học mà mẹ dạy tôi đã giúp tôi trưởng thành hơn mỗi ngày.
Bài viết mẫu số 8
Kỷ niệm về mẹ luôn là những khoảnh khắc đơn giản, nhẹ nhàng nhưng tràn ngập hạnh phúc trong tâm hồn của tôi.
Những món đồ chơi mẹ dành cho tôi không phải là những đồ chơi xa xỉ, mà là những vật liệu đơn giản nhưng đầy sáng tạo. Từ những vỏ sò, vỏ ốc đến những chiếc lá, mẹ đã giúp tôi hiểu được giá trị của sự đơn giản và sáng tạo.
Những chuyến đi cùng mẹ không cần phải xa xôi, sang trọng. Chỉ cần là những ngả đường quê bình dị đã đủ làm cho tôi yêu quê hương hơn và trân trọng mẹ hơn.
Mẹ luôn ủng hộ và khuyến khích tôi, dù phần thưởng không lớn nhưng đủ để tạo động lực cho tôi tiếp tục cố gắng.
Mẹ của tôi đơn giản nhưng sâu sắc. Mẹ giúp tôi yêu cuộc sống hơn và nhớ mãi những kỷ niệm từ tuổi thơ. Tôi yêu mẹ lắm, và mỗi sáng thức dậy, điều tôi muốn nói đầu tiên là: 'Con yêu mẹ!'
.........
Tải file để đọc về những kỷ niệm đáng nhớ nhất của em với mẹ