Mẫu văn lớp 10: Phân tích bài thơ Lính đảo hát tình ca trên đảo của Trần Đăng Khoa bao gồm 3 mẫu văn khác nhau cùng với hướng dẫn chi tiết. Giúp học sinh có thể tham khảo để cải thiện kỹ năng văn học của mình với các mẫu văn phân tích thơ hay.
Bài thơ Lính đảo hát tình ca trên đảo là một tác phẩm ca ngợi về người lính hải quân ở Trường Sa. Tác phẩm phác họa một cách đơn giản nhưng sâu sắc về cuộc sống của họ trên biển cả, từ những khó khăn, vất vả đến tinh thần kiên cường và yêu đời. Ngoài ra, nó cũng tôn vinh vẻ đẹp của người lính đảo trong bài thơ.
Dàn ý phân tích bài thơ Lính đảo hát tình ca trên đảo
1. Giới thiệu:
- Giới thiệu về tác giả và tác phẩm.
- Đưa ra nhận định tổng quan về bài thơ.
2. Phần chính:
* Chủ đề: hình tượng của người lính trên đảo.
2.1. Phân tích và đánh giá nội dung của bài thơ:
a. Sân khấu của những người lính trên đảo:
- Sân khấu với sự thiếu thốn, tạm bợ: được làm từ đá san hô và vài tấm tôn.
- Diễn viên và khán giả: là những chàng trai đầu trọc. Sống ở những hòn đảo xa xôi, họ cùng nhau biểu diễn, vừa làm giải trí, vừa là kỷ niệm đáng nhớ trong cuộc sống của người lính.
=> Đối mặt với thời tiết khắc nghiệt, thiên nhiên, những người lính không bao giờ chịu khuất phục mà luôn lạc quan, yêu đời. Dù hình dáng ngoại hình không hoàn hảo, họ có tấm lòng và tâm hồn phong phú, trong sáng và lãng mạn.
b. Hình ảnh của người lính trên đảo:
* Vẻ ngoại của họ:
- Đầu trọc lốc, giống như câu 'Cùng bà con xa và bụt ốc này mà' -> giọng thơ vui vẻ, hóm hỉnh và đầy sảng khoái.
* Bản tình ca mà họ trình bày:
- Sự tương phản giữa âm nhạc và lời ca:
- Âm nhạc mạnh mẽ, phóng khoáng như làn gió biển.
- Lời ca nhẹ nhàng, ngọt ngào, tràn đầy tình yêu và nhớ nhung.
=> Họ là những người thường dân, mang trong mình nhiều cảm xúc, khao khát hạnh phúc và tình yêu.
- Từ những lời ca dành cho người yêu thương, những người lính vẫn hát về quê hương, đất nước:
- Dù giữa biển khơi khổng lồ, tình yêu đối với Tổ quốc vẫn rực cháy không nguội.
- Chứng minh rằng quê hương được hình thành từ những vùng đất này.
2.2. Phân tích và đánh giá về đặc điểm nghệ thuật:
- Sử dụng ngôn từ đơn giản, trong sáng và dễ hiểu.
- Hình ảnh thơ quen thuộc, gần gũi.
- Sử dụng thành công các biện pháp tu từ như so sánh 'Những giai điệu ngang tàn như làn gió biển', điệp ngữ 'Hãy hát lên cho',...
3. Kết luận:
- Tái khẳng định giá trị của tác phẩm.
Phân tích bài thơ Lính đảo hát tình ca trên đảo - Mẫu 1
Nếu nói về những chữ viết là tinh túy nghệ thuật, thì những nhà thơ chính là những nghệ sĩ tài hoa. Họ sử dụng từ ngôn từ để tái hiện ra những bức tranh tuyệt đẹp. Trần Đăng Khoa chính là một danh họa văn chương như thế. Qua bài thơ Lính đảo hát tình ca trên đảo, hình ảnh cảnh vật, con người hiện lên rực rỡ. Vẻ đẹp đó được nâng cao bởi ý nghĩa sâu sắc của công việc họ đang thực hiện, của nhiệm vụ thiêng liêng gìn giữ nơi biển đảo. Những hình ảnh về những người lính được ông mô tả dưới một góc nhìn vừa thơ mộng, vừa thể hiện được đầy đủ sự khó khăn của cuộc sống trên biển xa xôi.
“Gió làm mặt cứ khắc nghiệt, đảo luôn thay hình dạng
Sỏi cát bay như bầy chim hoang
Cứ để cho nó! Nào hỡi các chiến sĩ
Chúng ta bắt đầu thôi. Mây nước đã mở màn…”
Ngay từ đoạn mở đầu, người đọc đã cảm nhận được cảnh khắc nghiệt của cuộc sống trên biển đảo. Nơi này chỉ thấy nắng và gió, đảo theo dòng nước mà luôn thay đổi hình dáng. Trên nền cảnh vật tưởng chừng như chẳng có điểm dừng ấy, chim hoang vỗ cánh làm cảnh vật trở nên u ám hơn. Mỗi ngày, cuộc sống của con người ở đây đều phải chịu đựng sự vất vả ấy. Nhưng chính vì vậy, họ dần trở nên quen thuộc và bình thản trước những sóng gió ấy. Trên nền cảnh vật cằn cỗi, sự kiên cường và quyết tâm của những người lính làm sáng tỏ cả bức tranh chỉ toàn gam màu vàng và xanh. Họ lạc quan, động viên lẫn nhau tiến bước về phía trước bất kể sự khó khăn vây quanh. Với họ, có lẽ chỉ cần có “đồng đội” thì mọi khó khăn cũng trở nên dễ dàng và chỉ còn lại niềm vui và những trải nghiệm thú vị. Hình ảnh so sánh mây nước như một buổi biểu diễn, màn ấy như một sân khấu lơ lửng giữa đất trời. Đó là một sáng tạo vô cùng độc đáo và thú vị của tác giả.
“Sân khấu lô nhô mấy chàng đầu trọc
Người xem ngổn ngang cũng… rất lính trọc đầu
Nước ngọt hiếm, không thể để dành gội đầu
Người trẻ, người già đều trọc tóc như nhau
Khi vui cứ gọi đùa là sư cụ
Là bà con xa với bụt ốc đây mà
Thôi im lặng đi. Có điều gì đang bí ẩn
Thì ra là sư cụ hát lên bài tình ca”
Những câu thơ tiếp theo vẫn là hình ảnh khắc nghiệt của thiên nhiên trên hải đảo. Không chỉ là gò cát làm khó khăn hoạt động của những người lính, mà nó còn gây ra những ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống và sức khỏe của họ. Những người lính hiện lên với hình ảnh ai nấy đều trọc đầu, kể cả trẻ già đều như nhau. Đó là do họ tự cạo hết tóc của mình để tránh sử dụng nhiều nước trong khi vệ sinh cá nhân. Bởi ở đây, điều hiếm hoi và cần thiết nhất chính là nước ngọt. Xung quanh đảo đều là nước, nhưng đó lại là nước biển mặn chát không thể sử dụng được. Thứ mà chúng ta ở đất liền coi như không quan trọng, lại được những người ở đây quý trọng từng giọt nhỏ. Để làm dịu đi không khí nặng nề ấy, tác giả đã sử dụng những ngôn từ, hình ảnh hài hước. Đó là câu nói những người lính trọc tóc trông thật “tươi tắn” và đùa vui so sánh họ với hình ảnh “sư cụ”. Sự đoàn kết của những người lính không chỉ là bạn bè, họ là những anh em cùng chung hoàn cảnh, là những người như một gia đình. Và cuối cùng, bài hát vang lên với giai điệu nhẹ nhàng như sóng biển. Đó là sức hút khi con người và thiên nhiên hòa quyện vào nhau, khi biển cả hát và con người thể hiện khúc tình ca.
“Giai điệu như gió biển xô bờ
Nhưng lời ca chỉ tràn đầy nhớ thương
Đêm buông xuống, gian nguyện không rõ nữa
Như đảo đá kể thành lời…”
Nhớ đêm trăng dẫn em đi dạo
Khuôn mặt em hiền dịu, cây xanh cũng tươi tắn
Mở mắt nhìn bầu trời sóng vỗ
Và đôi tay lại nắm chặt lấy nhau
Người yêu ơi, các em ở phương nào?
Cao thấp thế nào? Trời có biết không?
Bóng dáng nào sẽ đến bên anh?
Trông xung quanh chỉ thấy âm u mây nước
Hát lên cho biển đại ngàn biết
Rằng chúng ta là những con người
Yêu em mãi hơn cả muối biển
Dù thư tình chưa biết gửi cho ai…”
Hát lên cho đêm tối hiểu biết
Rằng tình yêu sáng trong lòng ta
Chúng ta kiên cường trên đảo xa sóng gió
Quê hương Việt Nam bắt đầu từ đây…”
Giọng hát giống như bản dạng của con người, những người lính khi hát được mô tả là mạnh mẽ, thể hiện đúng bản chất của những chiến sĩ. Tuy nhiên, những giai điệu mà họ tạo ra lại mang trong mình những khúc ca lãng mạn, toàn những kỷ niệm đầy ý nghĩa. Lời ca thể hiện sự yêu đời, lạc quan, đồng thời cũng là mong ước về một tình yêu của những lính trẻ. Trong bóng tối đó, họ tạm gác lại mọi gánh nặng, trở thành những chàng trai tràn đầy hi vọng, chờ đợi. Các hình ảnh tiếp theo là ước mơ về một tương lai hạnh phúc. Rời xa hiện thực, mọi người như bước vào một thế giới khác với biển đảo, những cảnh đẹp của vùng biển. Hai dòng cuối cùng, “Ta đứng vững trên đảo xa sóng gió'
Tổ quốc Việt Nam bắt đầu từ đây” như là một tuyên thệ. Họ sẽ mãi ở đó, bảo vệ mảnh đất này. Bởi sự hòa bình, một đất nước nguyên vẹn cũng bắt đầu từ sự yên bình trên hải đảo xa xôi.
“Tiếng hát cao vút lên, vang xa
Bỗng cảm thấy bất ngờ khi nhìn lại quá khứ
Ngoài mép biển, có người đông đúc
Ồ, thì ra toàn những viên đá trọc đầu…”
Sau đoạn hát đầy cảm xúc, tác giả bỗng cảm thấy kích động. Hóa ra đó là những “đầu trọc” của đồng đội, như một cách đưa mọi người về lại hiện thực và trách nhiệm của họ. Tuy nhiên, khi đọc đến đây, người đọc không cảm nhận được sự không thoải mái của những người lính. Họ dồn hết tâm huyết vì Tổ Quốc yêu dấu.
Bằng ngôn ngữ thơ mộc mạc nhưng lại đầy nghệ thuật, Trần Đăng Khoa sử dụng nhiều từ gợi hình để làm người đọc hiểu sâu hơn về cuộc sống và con người ở vùng đảo xa xôi. Đó là những con người dũng cảm, mang tinh thần và tình yêu sâu sắc. Dù chỉ là một tờ giấy, ta vẫn có thể hình dung được họ, đẹp đẽ và nên thơ đến vậy!
Phân tích bài Lính đảo hát tình ca trên đảo - Mẫu 2
Các tác phẩm thơ của Trần Đăng Khoa về biển đảo và người lính đã được độc giả hoan nghênh như Tự tình người lính biển, Đợi mưa trên đảo Sinh Tồn, Đồng đội tôi trên đảo Thuyền Chài,... và bài thơ Lính đảo hát tình ca trên đảo không ngoại lệ. Tác phẩm mang một dáng vẻ độc đáo, vừa hóm hỉnh, tươi sáng nhưng cũng đầy cảm xúc, sâu lắng về cuộc sống của lính trên đảo xa. Nhờ vậy, bài thơ đã ghi dấu sâu trong lòng độc giả suốt nhiều thập kỷ.
Khổ thơ đầu tiên trong bài thơ miêu tả cảnh thời tiết gắt gao của quần đảo Trường Sa với nắng và gió gay gắt. Sân khấu dựng lên giữa biển cả kia phải được xây dựng cẩn thận và độc đáo để chống chọi với những cơn gió dữ như muốn đẩy tung, tấp vào khuôn mặt của con người. Sân khấu được lắp ráp từ đá san hô biển, các cánh gà phải dùng tôn để chống đỡ, tất cả chỉ là giải pháp tạm thời, vì không có màn phông nào chịu nổi sức mạnh của gió biển Trường Sa:
Các tấm tôn kê lên đá san hô tạo thành sân khấu
Cảm ơn em đã chịu đựng những tạm bợ này
Em đừng trách chúng tôi, chúng tôi đã làm hết sức
Vì không có bức màn nào chịu nổi gió biển Trường Sa.
Nhưng điều thú vị nhất lại là ở khổ thơ thứ hai. Ở đây có sự đối lập giữa sự gian khổ của thiên nhiên và lòng dũng cảm, lạc quan của người lính. “Gió cứt mặt”, “sỏi cát bay như lũ chim hoang”, nước triều liên tục lên khiến cho đảo càng ngày càng thay đổi hình dạng. Thực sự là một vùng đất gian nan, thách thức với người lính. Tuy vậy, họ vẫn kiên cường, lãng mạn và kiêu hãnh:
Gió vẫn rát mặt, Đảo vẫn thay hình dạng
Sỏi cát bay như bầy chim hoang
Hãy để nó! Hỡi các chiến hữu thân yêu
Chúng ta bắt đầu thôi. Mây nước đã mở màn...
Từ “mây nước mở màn”, hình ảnh người lính đảo hiện lên rất độc đáo, hóm hỉnh qua vẻ bề ngoài và sâu thẳm trong tâm hồn, điều này đã giúp Trần Đăng Khoa tạo nên một phong cách thơ vui tươi, đùa nghịch nhưng cũng chứa đựng nhiều cảm xúc sâu lắng trong lòng người đọc.
Cuộc sống trên đảo Trường Sa gian khổ, khắc nghiệt “đến cả cây cỏ cũng không sống được”, vì vậy người lính phải thích nghi với môi trường. Thiếu nước ngọt, nên họ thường phải cạo trọc đầu để tránh cảm giác rít khi không có nước ngọt để gội đầu, từ đó “lính trẻ lính già đều trọc tếu như nhau”. Điều này khiến chúng ta nhớ đến hình ảnh người lính trong bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng, cũng vui vẻ và “bặm trợn” đặc biệt giữa cuộc sống khắc nghiệt nơi miền núi Tây Bắc: “Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc / Quân xanh màu lá dữ oai hùm”
Sân khấu xô bồ với những chàng lính trọc đầu
Người xem đông đúc cũng... rất lính trọc đầu
Nước ngọt khan hiếm, có lẽ dành để gội tóc
Lính trẻ, lính già đều trọc tếu như nhau.
Họ đùa nhau gọi là “sư cụ”, là “bà con xa với bụt ốc”, biến cái khó khăn thành niềm vui vẻ với hình ảnh “sư cụ hát tình ca”, tạo ra một cảnh tượng đầy duyên và lãng mạn! Thật vậy, cuộc sống giữa biển trời bao la ấy, hình tượng người lính Trường Sa hiện lên vô cùng lãng mạn và hào hoa. Họ hát tình ca trên đảo với hàng ngàn cảm xúc và tâm trạng: Khát khao tình yêu cháy bỏng, biểu hiện sự nồng nàn và trung thành thiết tha.
Cái giọng tình ca ở đây cũng vô cùng đặc biệt, 'ngang tàng như gió biển' nhưng lời ca đầy ái ân, tràn đầy cảm xúc 'toàn nhớ với thương thôi'. Có lẽ là những năm tháng sống cùng đồng đội trên biển cả bao la, nơi đảo trôi, đảo chìm của Tổ quốc đã truyền cho Trần Đăng Khoa những trải nghiệm chân thực và sâu sắc đến vậy. Đọc những bài thơ này, người đọc không chỉ hiểu thêm về cuộc sống của người lính Trường Sa mà còn cảm nhận được những xúc cảm sâu lắng và xúc động. Chính cái giọng tình ca, tươi vui lại chứa đựng nỗi xót xa, làm rơi nước mắt của người đọc:
Giai điệu như gió biển,
Những lời ca ngọt ngào
Trong bóng tối tăm tối tăm
Cứ như vỏ ốc cất thành lời…
Có đêm trăng dắt em đi dạo
Gương mặt em dịu dàng
Hàng cây tươi xinh
Bên nhau, lắng nghe sóng vỗ
Và tay kề tay, chẳng rời.
Hóm hỉnh nhất là đoạn thơ đầy câu hỏi tự vấn về người yêu của người lính đảo. Họ hát tình ca, yêu đương và nhớ thương chỉ qua trí tưởng tượng, dẫn đến hình ảnh người yêu của mỗi người cũng đa dạng. “Người yêu ơi, em ở nơi nào?”, “Em cao hay thấp?” Thật đau lòng khi không biết bóng dáng nào sẽ đến với họ, là câu hỏi sâu xa, đặt ra trong im lặng, trong cô đơn, mỗi khi đêm về chỉ thấy mây nước âm u:
Người yêu ơi, em ở nơi nào?
Em cao hay thấp? Chỉ trời mới biết được
Bóng dáng nào sẽ đến với chúng ta?
Trông bốn phía chỉ thấy mây nước âm u.
Lãng mạn, hào hoa là thế, nhưng chính phẩm chất lính, sự kiên trì và lòng dũng cảm của người lính mới thể hiện được vẻ đẹp cao quý về tình yêu nước. Hát tình ca để khẳng định lòng trung kiên, để khẳng định chủ quyền quốc gia. Nhà thơ không nói hết, nhưng đó là tiếng nói phản đối chiến tranh, là tiếng nói nhân văn sâu sắc. Lớn hơn, hình tượng người lính đứng giữa trời biển bao la, bảo vệ chủ quyền cho Tổ quốc là trách nhiệm cao cả, thiêng liêng không gì sánh được:
Hát lên cho đêm tối biết
Rằng tình yêu rực sáng trong tim chúng ta ở đây
Chúng ta đứng vững trên đảo xa sóng gió
Tổ quốc Việt Nam bắt đầu từ đây.
Cuối bài thơ, giọng điệu và hình ảnh vẫn sống động, hóm hỉnh và lôi cuốn, mang đậm phong cách thơ Trần Đăng Khoa. Hình ảnh “toàn những đá trọc đầu” khi thuỷ triều rút như một kết thúc bất ngờ và ấn tượng. Đó là một sự quan sát tinh tế, một phút xuất sắc để tạo ra những câu thơ hay:
Điệu tình ca vang lên cao
Bỗng chợt bàng hoàng nhìn lại phía sau
Ngoài mép biển, người tỏ ra đông đảo
Ồ, hóa ra đều là những đá trọc đầu…
Phân tích Lính đảo hát tình ca trên đảo - Mẫu 3
Nếu nói rằng những con chữ là tinh hoa của nghệ thuật, thì những nhà thơ chính là những nghệ nhân. Họ sử dụng từ ngôn ngữ để tạo ra những tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời. Trần Đăng Khoa chính là một nghệ sĩ như vậy. Qua bài thơ Lính đảo hát tình ca trên đảo, những hình ảnh, những con người hiện ra lung linh. Vẻ đẹp ấy càng làm nổi bật ý nghĩa của hành động họ, của nhiệm vụ thiêng liêng bảo vệ đất đảo. Hình ảnh của những người lính được ông mô tả dưới một góc nhìn vừa thơ mộng, vừa thể hiện được sự khó khăn của cuộc sống trên hải đảo xa xôi.
“Gió rát mặt, đảo luôn biến hình dạng
Sỏi cát bay như đàn chim hoang
Cứ để nó! Nào các đồng đội ơi
Chúng ta bắt đầu thôi. Mây nước đã mở màn…”
Ngay từ đầu, người đọc đã cảm nhận được những khắc nghiệt của cuộc sống trên đảo. Nơi này chỉ có nắng và gió, đảo luôn thay đổi hình dạng theo dòng nước. Trên bầu trời vô tận, chim hoang vẫy cánh tạo nên cảnh tượng tiêu điều. Mỗi ngày, cuộc sống của họ đều phải đối mặt với khó khăn ấy. Tuy nhiên, họ vẫn lạc quan và quyết tâm tiến về phía trước, bên cạnh nhau, mặc kệ sự khó khăn xung quanh. Mô phỏng mây nước như một vở biểu diễn, đây là cách liên tưởng độc đáo của tác giả.
“Sân khấu lô nhô với những người đầu trọc
Người xem ngạc nhiên với… lính đầu trọc
Nước ngọt hiếm, có nên dùng để gội tóc?
Lính trẻ, lính già đều trọc tóc như nhau
Khi vui vẻ, họ gọi đùa là sư cụ
Thân thiết như bà con xa với bụt ốc
Thôi im lặng đi. Có gì đang nhấp nhô
Hóa ra là sư cụ hát tình ca”
Những câu thơ tiếp theo vẫn tái hiện sự khắc nghiệt của thiên nhiên trên hải đảo. Hình ảnh những người lính trọc đầu, từ trẻ đến già, là do họ cạo trọc tóc để tiết kiệm nước. Trong thế giới của họ, nước là tài nguyên quý báu và phải được sử dụng tiết kiệm. Họ đoàn kết như một gia đình, và bài ca cuối cùng phản ánh sự hòa quện giữa con người và thiên nhiên.
“Giai điệu tự do như gió biển
Nhưng lời ca đầy nỗi nhớ thương
Đêm buông xuống, chúng ta nhìn nhau trong tăm tối
Như đảo đá kể thành lời…”
“Gió ru em, đưa em đi dạo
Gương mặt em tươi như hoa xinh
Mắt chung chiêm ngắm sóng trắng
Và tay mình lại nắm chặt tay mình”
Người yêu ơi, em ở nơi nào?
Em cao hay thấp? Có ai biết được?
Bóng hình nào sẽ tới với chúng ta?
Nhìn xung quanh, chỉ thấy mây nước u ám
Hãy hát lên cho biết mấy người biển
Rằng chúng ta là những con người
Yêu nhau thủy chung hơn cả muối mặn
Dù thư tình chưa gửi đến ai…
Hãy hát lên cho đêm tối biết
Rằng tình yêu sáng ngời trong tim ta
Đứng vững trên đảo giữa sóng gió
Tổ quốc Việt Nam bắt đầu từ đây”
Giọng hát của họ như dòng sông, thể hiện bản lĩnh của những người lính. Giai điệu thổn thức, toàn là những giai điệu đầy yêu thương. Những lời ca kể về niềm vui và khao khát tình yêu của những người lính trẻ. Trong đêm tối, họ mong chờ những giấc mơ hạnh phúc, xa xôi. Cảnh đẹp hòa quện với biển cả, đất đảo, làm cho họ cảm thấy hạnh phúc và thoải mái. “Đứng vững trên đảo giữa sóng gió” là biểu tượng cho sự kiên cường và quyết tâm của họ.
Từ đây bắt đầu Tổ quốc Việt Nam” như một lời thề. Họ sẽ luôn ở đây, bảo vệ từng bước đất đai. Bởi hòa bình, đất nước nguyên vẹn bắt đầu từ sự yên bình trên biển.
“Tiếng ca rộn ràng vang xa
Bỗng đột nhiên nhìn lại phía sau
Bên mép biển, ai đó vội vàng lên đông
Ồ, đó chẳng qua là những đầu trọc…”
Sau giai điệu đầy cảm xúc, tác giả lên cao trong từng cung bậc. Bỗng “bàng hoàng” nhìn lại, như một điều gì đó kích động tác giả. Hóa ra là những “đầu trọc” của đồng đội, như làm mọi người trở về hiện thực và trách nhiệm của mình. Dù vậy, người đọc không cảm nhận được sự khó khăn của những người lính. Họ tận tâm với Tổ quốc thân yêu.
Bằng ngôn từ thơ mộc mạc nhưng như một bản tình ca, Trần Đăng Khoa cũng dùng nhiều từ hình ảnh để người đọc hiểu rõ hơn về cuộc sống và con người ở hải đảo xa xôi. Họ vừa dũng cảm, vừa chứa đựng tinh thần và tình yêu tha thiết. Trang giấy như một cửa sổ, ta có thể nhìn thấy họ, đẹp đẽ và lãng mạn như vậy!