Văn mẫu lớp 10: Cảm nhận tác phẩm Ánh sáng mới của Lưu Trọng Lư tổng hợp 5 ví dụ đa dạng kèm theo hướng dẫn viết chi tiết. Điều này sẽ giúp các bạn có nhiều gợi ý hơn, hệ thống hóa kiến thức đầy đủ và củng cố kỹ năng cần thiết để học môn Ngữ văn một cách hiệu quả.
Tác phẩm Ánh sáng mới của Lưu Trọng Lư là một tác phẩm nổi bật trong dòng Thơ mới với cách diễn đạt tinh tế và sâu sắc về tình cảm gia đình, đặc biệt là tình yêu thương dành cho người mẹ. Dưới đây là 5 phần cảm nhận Ánh sáng mới tốt nhất để mời các bạn cùng tham khảo. Ngoài ra, bạn cũng có thể xem thêm nhiều tài liệu khác trong phần Văn 10 CTST.
Bố cục cảm nhận bài thơ Ánh sáng mới
a. Khởi đầu:
- Giới thiệu bài thơ Ánh sáng mới => Tác phẩm mang đến cho em nhiều cảm xúc
b. Nội dung chính:
- Phần 1: Lưu Trọng Lư đưa em đến với một cảnh thiên nhiên thanh bình nhưng đầy cảm xúc dưới ánh sáng mới
- Ánh sáng mới là ánh sáng đầu xuân
- Khi ánh sáng mới chiếu vào nhà, tiếng chó sủa => Cảnh vật yên bình nhưng đầy xúc động
=> Cảnh vật đó đã đưa nhà thơ trở về với những ký ức về mẹ
- Phần 2 3: Em cảm nhận được sự nhớ nhung và tình thương mẹ sâu đậm của nhà thơ
- Mỗi khi ánh sáng mới chiếu vào, mẹ sẽ mặc chiếc áo đỏ quen thuộc và mang đồ ra phơi để con được mặc quần áo thơm tho => Nhận thức được niềm vui của tác giả khi có mẹ, ánh sáng mới tràn ngập nơi quê hương như là chia sẻ niềm hạnh phúc cùng tác giả
- Nhà thơ khẳng định hình ảnh mẹ trong lòng mình vẫn mãi không phai nhạt, ông nhớ mẹ ở mọi nơi, luôn bận rộn chăm sóc cho gia đình
- Mẹ của nhà thơ là một người phụ nữ hiền hậu và tinh tế. Với nụ cười đen nhánh, một nụ cười vô cùng dịu dàng và kín đáo => Mẹ là biểu tượng của phụ nữ Việt Nam truyền thống
c. Điểm dứt:
- Bài thơ để lại trong em nhiều cảm xúc. Giúp em nhận thức được trách nhiệm phải hiếu thảo với mẹ và yêu thương mẹ hơn.
Cảm nhận về bài Ánh sáng mới - Mẫu 1
Trong dòng chảy sôi động của trào lưu 'Thơ mới', không lập lòe như Thế Lữ, không cuồng nhiệt như Hàn Mặc Tử, không mê đắm như Xuân Diệu,... Lưu Trọng Lư im lặng trở về quá khứ, trải nghiệm những điều sâu sắc trong lòng. Bài thơ 'Ánh sáng mới' mang hương vị man mác, ngấm ngầm nghĩa tình về người mẹ.
Bài thơ lan tỏa theo dòng cảm xúc xen kẽ giữa quá khứ và hiện tại về người mẹ thân thương của nhà thơ. Trong tiếng gà trưa ồn ào, ánh sáng kèm theo hàng loạt ký ức xưa đột ngột ùa về bên cánh cửa, mang theo một nỗi buồn sâu sắc, chân thành:
'Mỗi khi ánh sáng mới chiếu vào cửa
Tiếng gà trưa ồn ào xao xác não nùng
Tâm hồn nhẹ nhàng đọng lại trong quá khứ
Những ký ức xưa trỗi dậy'.
'Ánh sáng mới' trở về và mang theo một nỗi buồn sâu thẳm qua hai từ rất tinh tế: “xao xác”, “não nùng”. Lời thơ đơn giản, tự nhiên không hề phô trương nhưng lại có sức chạm vào tận đáy lòng nhà thơ. Ký ức xưa ùa về, đánh thức trong tâm trí nhà thơ toàn bộ một quá khứ tưởng chừng đã phai nhạt. Cái 'mới' dần phai nhạt để nhường chỗ cho cái 'cũ', “những kỷ niệm xưa” liệu rằng có phải là những ngày thơ ấu đáng nhớ của tác giả, liệu rằng có phải quá khứ đó đã đốt cháy trong trái tim nhà thơ nỗi nhớ mẹ không bao giờ phai mờ.
Mạch thơ dẫn đi xa về quá khứ, về đến 'thuở thơ ấu' với mẹ:
'Tôi nhớ mẹ của tôi thời thơ ấu
Khi tôi còn nhỏ, tôi mới mười tuổi
Mỗi khi ánh sáng mới len lỏi vào nhà
Người mẹ đã sớm mang chiếc áo đỏ ra phơi'.
Hình ảnh của người mẹ hiện lên trong việc mẹ đón ánh nắng để phơi áo trước nhà, hình ảnh của mẹ không hiện diện trực tiếp mà chỉ rõ qua chiếc áo đỏ. Đó có thể là hình ảnh đẹp nhất, yêu thương nhất mà nhà thơ vẫn giữ mãi, khắc sâu trong tâm trí. Niềm nhớ thương dâng trào, mẹ đã ra đi, chỉ còn lại những ký ức nhẹ nhàng lưu luyến trong tâm trí ngây thơ của cậu bé mới mười tuổi.
'Hình dáng của mẹ tôi chưa bao giờ mờ đi
Nó vẫn hiện hữu mỗi khi vào ra nhà
Nụ cười ẩn sau tấm áo đỏ
Dưới ánh nắng trưa của những ngày hè tươi đẹp'.
Bài thơ kết thúc với hình ảnh “nụ cười đen nhánh”, như là một nốt nhạc cuối cùng vang vọng mãi mãi. Không phải là “nụ cười” mà là “nét cười” vì cái cười ấy như một cánh hoa nhanh chóng, nhẹ nhàng, kín đáo, dường như chỉ lướt qua trên khuôn mặt mà không kịp trở thành một nụ cười hoàn hảo. Nhưng chính vì điều đó mà nó trở nên duyên dáng như:
'Những cô gái với hàng răng đen
Cười tươi như những ngày thu nắng'.
Hình ảnh người mẹ đã qua đời của nhà thơ chỉ được mô tả qua ba chi tiết: “nắng mới”, “áo đỏ” và “nét cười”. Dù có vẻ đơn giản nhưng mang đậm ý nghĩa, đó là biểu tượng của những người mẹ Việt Nam đầy tình yêu thương, lòng nhân ái.
Về mặt nghệ thuật, bài thơ mang âm điệu nhẹ nhàng, da diết, với việc kết hợp vần liền và vần chân tạo ra âm nhạc cho từng câu thơ. Ngôn từ thơ đơn giản, mang đặc trưng của vùng đồng bằng Bắc Bộ tạo nên sự thân thuộc, gần gũi.
'Nắng mới' cũng thể hiện những cảm xúc đa dạng trong lòng nhà thơ, đó là lòng biết ơn sâu sắc, tình yêu thương đối với người sinh thành, gợi lên hàng loạt cảm xúc trong lòng người đọc: “Thơ của Lưu Trọng Lư không chỉ là một bài thơ, đó không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà còn là tiếng lòng xao xuyến theo tiếng lòng của chúng ta”.
Cảm nhận về bài thơ Nắng mới - Mẫu 2
Trong hành trình đến với thành công, chúng ta thường gặp phải thất bại, gục ngã. Và lúc đó, luôn có một nơi, đôi tay rộng mở đón chúng ta trở về. Đó chính là gia đình. Nhiều tác phẩm đã viết về chủ đề này và đạt được những thành công xuất sắc. Trong đó, bài thơ 'Nắng mới' của Lưu Trọng Lư đã ghi lại nhiều ấn tượng sâu sắc với tôi.
Chủ đề gia đình không còn mới mẻ trong văn học và nghệ thuật. Nhưng với tài năng và cảm nhận đặc biệt, Lưu Trọng Lư đã làm mới và đưa nó vào tác phẩm của mình một cách khéo léo. Ngay từ lời mở đầu của bài thơ, độc giả đã cảm nhận được tình cảm và sự nhớ thương của một người con dành cho cha mẹ: 'Tặng hương hồn thầy me'.
Tác phẩm bắt đầu, đưa người đọc vào không gian thiên nhiên làng quê đơn giản, im lìm nhưng đầy chứa cảm xúc:
'Mỗi khi nắng mới chiếu bên sông.
Xao xác, tiếng gà trưa kêu não nùng,'
Những hình ảnh của 'nắng mới', 'tiếng gà trưa' đều rất quen thuộc, gần gũi. Chúng biểu hiện cho không gian yên bình, thư thả của làng quê nhưng cũng đầy tính thơ mộng. Tuy nhiên, ở đây, tiếng gà trưa lại phát ra những âm thanh 'xao xác', 'não nùng'. Điều này đồng nghĩa với việc những tia 'nắng mới' tươi sáng, tràn đầy sức sống, tạo ra một sự đối lập kỳ lạ. Không gian bây giờ bao trùm bởi màu buồn của tâm trạng con người. Nhân vật trữ tình đã thể hiện ngay nỗi buồn khi nhớ lại những kỷ niệm về quá khứ:
'Trái tim rưng rưng theo dấu thời gian,
Nhìn lại những ngày ấy thời xưa.'
Những kí ức 'thời xưa' hiện hữu trong trái tim người con. Từ từ từ 'trái tim rưng rưng' làm ta nhớ đến những suy nghĩ không liên tục. Kí ức quay về, lúc gần, lúc xa. Tâm trạng của con người cũng dễ dàng thay đổi theo như thế.
Trong dòng kí ức đó, hình bóng người mẹ đã ra đi hiện lên rất chân thực dưới ánh mắt nhung nhớ và tình yêu của đứa con. Nhân vật trữ tình không ngần ngại thể hiện sự nhớ nhung của mình:
'Tôi nhớ mẹ tôi thuở nhỏ,
Khi mẹ còn sống, tôi lên mười;
Mỗi khi nắng mới chiếu bên ngoài,
Mẹ đưa áo trước dậu phơi.'
Tiếng gọi 'mẹ' đơn giản mà đầy tình cảm, gần gũi. Nó làm cho người đọc cảm thấy xót xa vì bây giờ, hình ảnh của mẹ chỉ còn lại trong kí ức. Mẹ đã ra đi, để lại khoảng trống trong lòng của người con cũng như của độc giả. Mẹ hiện lên với công việc quen thuộc hàng ngày: phơi áo trước nhà. Ánh sáng 'nắng mới' và màu đỏ của chiếc áo làm cho không gian trở nên sáng sủa, tràn đầy sức sống. Điều này đối lập hoàn toàn với ánh sáng 'xác xơ' của những câu thơ ban đầu. Có lẽ đó cũng là sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại? Khi còn mẹ, mọi thứ đều tươi sáng, đẹp đẽ. Khi mất mẹ, chỉ còn lại nỗi buồn không dứt.
Không chỉ thế, hình ảnh của người mẹ còn hiện lên với:
'Nụ cười đen nhánh sau tay áo,
Dưới ánh trưa hè, trước nhà phơi.'
Lúc này, hình ảnh người mẹ trở thành biểu tượng cho người phụ nữ Việt Nam xưa, với nụ cười đen đẹp. Dù che chắn bởi tay áo, nụ cười vẫn không mất đi vẻ đẹp và sự dịu dàng. Dưới ánh nắng chói chang của trưa hè, người phụ nữ thôn quê đó vẫn chăm chỉ làm việc. Một hình ảnh gần gũi và giản dị. Điều này đã in sâu trong tâm trí của nhân vật trữ tình, được củng cố bởi các từ 'chưa phai nhạt', 'vẫn có thể tưởng tượng'.
Các từ và hình ảnh nổi bật trong từng khổ thơ đã thể hiện tình yêu và nỗi nhớ sâu sắc, mãnh liệt dành cho người mẹ kính trọng. Bài thơ không cầu kỳ, không cần những hình ảnh quá lớn lao nhưng vẫn thu hút độc giả. Nó đã phản ánh sự giản dị, nhẹ nhàng và thân thuộc của thơ Lưu Trọng Lư. Đồng thời, nó cũng là một khẳng định về tài năng của nghệ sĩ.
Không chỉ thành công trong việc thể hiện tình cảm gia đình sâu sắc, Lưu Trọng Lư còn chứng minh được tài năng của mình với hình thức nghệ thuật đặc biệt. Ông đã kết hợp những chi tiết về hiện tại và quá khứ, làm nổi bật sự nhớ mãi không phai của người con. Ngôn từ đơn giản, nhịp thơ chậm, giọng điệu ấm áp, nhẹ nhàng phối hợp với những hình ảnh gần gũi và mộc mạc. Tất cả tạo ra một tác phẩm ý nghĩa và dễ tiếp cận. Tác phẩm như một dòng suối tự nhiên của cảm xúc, dẫn dắt người đọc sâu vào trong tâm trí và gợi lên sự đồng cảm.
Với bút pháp tài tình, Lưu Trọng Lư đã mang đến cho văn học Việt Nam một tác phẩm ý nghĩa và giàu ý nghĩa. Dù viết về một chủ đề đã quen thuộc, nhưng bài thơ 'Nắng mới' vẫn truyền đạt những giá trị sống đáng giá. Đó chính là lý do tác phẩm này sẽ luôn giữ vững vị trí trong lòng độc giả.
Cảm nhận về bài thơ Nắng mới - Mẫu 3
Thật sự, tình mẫu tử luôn là một loại tình cảm thiêng liêng, cao cả vì chỉ có cha mẹ mới yêu thương chúng ta vô điều kiện. Mẹ sinh ra, yêu thương, chăm sóc và dạy dỗ con trở thành những người có ích cho xã hội. Tình cảm thiêng liêng đó được thể hiện qua những câu thơ dạt dào cảm xúc, trong đó có bài thơ “Nắng mới” trong tập “Tiếng thu” của nhà thơ Lưu Trọng Lư. Bài thơ nói về nỗi nhớ và tình cảm sâu sắc của người con dành cho mẹ, nhưng chỉ có thể gặp mẹ trong giấc mơ.
Mở đầu tác phẩm, tác giả bày tỏ nỗi niềm tiếc thương sâu sắc đối với mẹ bằng cách sử dụng từ thơ “Tặng hương hồn mẹ”. Mẹ của Lưu Trọng Lư đã ra đi, nhưng tình yêu của bà vẫn còn đọng lại trong tâm trí của tác giả suốt cuộc đời. Khung cảnh thiên nhiên mở đầu chứa đựng những kỷ niệm về mẹ:
“Mỗi lần nắng mới ló dạng bên sông, Gà trưa gáy nhào não nùng, Lòng rượi buồn nhớ về quá khứ, Chập chờn sống lại những ngày xưa.”
Khi “nắng mới” lên, mùa xuân trở lại. Nắng mới dịu dàng, làm tan đi sự lạnh lẽo của mùa Đông nhưng không thể xua tan đi những ký ức xưa. Nắng mới chiếu sáng bên sông, tiếng gà gáy trưa như là một bản nhạc êm dịu, yên bình. Nhưng chính sự yên bình đó lại khiến Lưu Trọng Lư nhớ về quá khứ, nhớ về những ngày bên mẹ:
“Tôi nhớ mẹ của tôi, từ khi còn nhỏ, Khi mẹ còn sống, tôi đã lớn lên mười; Mỗi khi nắng mới ló dạng ngoài cửa, Áo đỏ của mẹ phơi trước hiên. Hình ảnh của mẹ không phai nhạt, Vẫn hiện về trong tưởng tượng: Nụ cười nổi bật dưới tay áo, Trong ánh nắng trưa, trước cửa nhà.”
Nỗi nhớ về mẹ không còn giấu diếm dưới ánh nắng mới, mà được tác giả thẳng thắn thổ lộ “Tôi nhớ mẹ của tôi, từ khi còn nhỏ” Ký ức về mẹ vẫn rõ nét trong tâm trí của nhà thơ, ông vẫn nhớ khi ông còn nhỏ, mẹ vẫn sống. Ông nhớ chiếc áo đỏ rực phơi dưới ánh nắng mới dịu dàng, thoải mái. Hình ảnh mẹ càng rõ nét ở khổ thơ thứ hai. Nhà thơ khẳng định rằng hình ảnh của mẹ “chưa bao giờ phai mờ”, mẹ vẫn hiện hữu như thể mẹ vẫn còn sống cạnh con. Ông vẫn “mường tượng” được khi mẹ bận rộn với công việc nhà, bận rộn chăm sóc con. Dù không có câu thơ nào mô tả hình dáng của mẹ nhưng chỉ với “nét cười đen nhánh” đã đủ để ta tưởng tượng mẹ của nhà thơ chắc chắn là một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, hiền hậu. Và chính điều đó khiến nhà thơ mãi nhớ về mẹ, nhớ cả những điều bình dị mẹ “phơi áo trước giậu”.
“Nắng mới” của Lưu Trọng Lư với từ ngữ giản dị nhưng đã thể hiện tình yêu sâu đậm của con đối với mẹ, từ đó ca ngợi tình mẫu tử cao cả, vẻ đẹp của người phụ nữ Việt truyền thống luôn dành hết lòng vì gia đình.
Cảm nhận của tôi về bài thơ Nắng mới - Mẫu 4
Có người từng nói “Với một người thân đã khuất, chỉ cần chúng ta đi đến đâu có những kỷ niệm với họ thì những ký ức xưa sẽ hiện về”. Đó là sự thật đau lòng. Bao tác giả đã trao nỗi nhớ ấy vào trong thơ. Trong đó, “Nắng mới” của Lưu Trọng Lư chính là lời của con gửi tới mẹ đã khuất.
Mỗi khi nắng mới rọi bên sông,
Xao xác, gà trưa gáy nao lòng,
Lòng rơi buồn theo dòng thời gian,
Chập chờn sống lại những ngày xưa.
Tôi nhớ mẹ của tôi, từ những ngày thơ ấu
Lúc mẹ còn ở bên, tôi còn bé xíu;
Mỗi khi nắng mới ló dạng ngoài hiên,
Chiếc áo đỏ mẹ treo trước sân phơi.
Hình ảnh mẹ của tôi vẫn rõ nét
Trong tưởng tượng mỗi lúc nào, mỗi giờ;
Nụ cười nhẹ sau tay áo màu đen,
Dưới ánh nắng hè, trước hiên thưa thớt.
Chỉ với ba khổ thơ, sự nhớ nhà cùng tình cảm con dành cho mẹ đã hiện lên rõ ràng. Đầu bài đã tạo ra không khí và thời gian, khiến cho nỗi nhớ mẹ của tác giả trở nên hiển hiện.
Mỗi khi nắng mới ló dạng bên cửa,
Gà trưa kêu rộn trong não não,
Lòng rưng rưng với thời gian cũ kỹ,
Sống lại những ngày xưa qua lại.
Nắng mới thường là những tia nắng nhẹ nhàng và ấm áp nhất. Nắng mới tỏa sáng qua cửa sổ, ôm ấp tác giả, đem lại cảm giác an ấm như trong vòng tay của mẹ. Không gian xung quanh rộn rã tiếng gà trưa kêu râm ran, đầy nghẹn ngào. Thời gian và không gian đã gợi lên cho Lưu Trọng Lư cảm giác cô đơn trong căn nhà của mình - căn nhà từng tràn đầy yêu thương của tác giả và người mẹ thương yêu. Điều đó khiến cho con người vẫn rơi vào nỗi nhớ về những kỷ niệm xưa.
Nhớ về mẹ của tôi, từ những ngày thơ ấu
Khi mẹ còn sống, tôi còn nhỏ lắm;
Mỗi khi nắng mới ló dạng bên hiên,
Áo đỏ mẹ treo trước sân phơi.
Hình ảnh mẹ của tôi vẫn rõ nét
Mỗi khi tưởng tượng, mỗi khi nhớ;
Nụ cười nhẹ sau tay áo màu đen,
Dưới ánh nắng hè, trước hiên thưa thớt.
Có thể là do đang ở trong một không gian, kí ức về mẹ cùng những kỷ niệm với người mẹ đã hiện lên rất rõ ràng và chân thực. Từ hai câu đầu của khổ thứ hai, chúng ta có thể thấy rằng kỷ niệm về mẹ của tác giả đến từ thời niên thiếu, khi mẹ còn sống, tác giả còn nhỏ. Nắng mới không chỉ làm ấm lòng người mà còn làm cho mọi thứ trở nên thơm tho, tươi mới hơn. Khi nắng mới ló dạng, mẹ thường phơi quần áo ra, để con được khoác lên những chiếc áo thơm mát, dễ chịu.
Hình ảnh mẹ của tôi vẫn rõ nét
Mỗi khi tưởng tượng, mỗi khi nhớ;
Rất nhiều kỷ niệm có thể chúng ta quên lãng, nhưng hình ảnh của mẹ có lẽ là một trong những thứ mà chúng ta không bao giờ quên, ngay cả khi mẹ đã ra đi. Và tác giả cũng như vậy. Dù mẹ ông đã khuất từ thời niên thiếu nhưng hình ảnh của mẹ vẫn hiện hữu rõ ràng và chân thực như thể mẹ vẫn đang ở đó, hình ảnh và nụ cười vẫn hiện hữu ngay trong tâm trí lúc này. Dưới ánh nắng mới trước sân nhà, hình ảnh mẹ phơi quần áo với nụ cười tươi tắn, dường như vẫn ngọt ngào, nhẹ nhàng và ấm áp hơn cả những tia nắng. Tất cả hiện ra một cách rõ ràng và chân thực vô cùng.
Một bài thơ đầy tình cảm, nhưng không kém phần nghệ thuật, đưa ta vào thế giới của người con gửi lời về mẹ xa xôi. Lưu Trọng Lư không ngần ngại sử dụng các kỹ thuật ngôn từ đặc sắc. Khi mô tả thiên nhiên, để làm nổi bật nỗi nhớ và ký ức về quá khứ, ông đã dùng kỹ thuật đảo ngữ, làm thay đổi vị trí của từ ngữ chỉ trạng thái: 'Chập chờn, xôn xao' nhấn mạnh sự cô đơn và nỗi nhớ mẹ. Sự ngắt nhịp và sử dụng dấu câu tạo ra cảm giác gần gũi và bình dị.
Đây có thể chỉ là một trong những tác phẩm nổi bật của Lưu Trọng Lư, nhưng chắc chắn đây là tác phẩm ông dành nhiều tâm huyết và cảm xúc nhất. Bằng bài thơ này, ông thể hiện sự nhớ nhung và tình cảm sâu sắc của một người con xa mẹ. Tác phẩm gửi gắm nhiều cảm xúc cho người đọc, đồng thời tạo ra sự gắn kết, chia sẻ cảm xúc với mẹ.
Cảm nhận về bài thơ Nắng mới - Mẫu 5
Mẹ ơi, con đã già rồi, nhưng con vẫn nhớ mẹ như một đứa trẻ
Mẹ ơi, con đã già rồi, nhưng con vẫn ngồi nhớ ngôi nhà xưa với vẻ ngơ ngẩn
Những ngày xưa, cha uống rượu, mẹ đan áo
Bên ngoài cửa sổ, mùa đông, cây bàng lá úa màu.
...
Biển vẫn sóng vỗ, ngày nhớ mẹ sóng dữ vỗ bờ xa
Trời gió mây trắng, ngày khóc mẹ sao rơi như sao
Mẹ ơi, thế giới này rộng lớn, rộng lớn không bằng ngôi nhà quê hương
Tuổi thơ như chiếc gối êm, êm dịu cho tuổi già úp mặt...
Có lẽ những dòng nhạc từ bài hát 'Mẹ Tôi' của nhạc sĩ Trần Tiến đúng với tâm trạng của nhà thơ Lưu Trọng Lư khi sáng tác bài thơ Nắng Mới, trích từ tập Tiếng Thu. Bài thơ này là biểu hiện của sự nhớ nhung và tình yêu mẹ của tác giả. Trong vô số chủ đề văn học, tình mẫu tử và mẹ luôn là chủ đề ý nghĩa nhất. Bởi tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trong cuộc sống này. Do đó, những tác phẩm viết về mẹ, về tình mẫu tử luôn thu hút em, và bài thơ Nắng Mới là một trong số đó. Sau khi đọc bài thơ, em có rất nhiều cảm xúc đặc biệt trong lòng.
Bài thơ mở đầu bằng khung cảnh thiên nhiên yên bình, thơ mộng, được bao bọc bởi ánh nắng mới:
“Mỗi lần nắng mới hắt bên song,
Xao xác, gà trưa gáy não nùng,
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không.”
Với em, nắng mới là ánh sáng của những ngày đầu xuân, nhẹ nhàng nhưng đủ để tan chảy cái lạnh của mùa đông. Khi nắng mới chiếu sáng qua cửa sổ, tạo nên một cảnh tượng bình yên nhưng cũng đầy buồn bã. Trong bức tranh của mùa xuân, tác giả đã thể hiện nỗi buồn nhớ về những kỷ niệm xưa cũ, khiến em cảm thấy đồng cảm sâu sắc với tâm trạng của nhà thơ.
Sau đó, em đến thăm lại kí ức xưa, nơi em cảm nhận nỗi nhớ và tình yêu của tác giả dành cho người mẹ đã khuất:
“Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời
Lúc người còn sống, tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ người đưa trước giậu phơi.
Hình dáng mẹ tôi chửa xoá mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào ra:
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè trước giậu thưa.”
Nhà thơ Lưu Trọng Lư đã thể hiện nỗi nhớ mẹ một cách rõ ràng qua câu thơ “Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời”. Khi nhìn lại quá khứ qua ánh nắng mới, tâm trạng nhà thơ trỗi dậy và nỗi nhớ mẹ tràn về. Khi còn sống, mẹ thường mặc chiếc áo đỏ quen thuộc. Khi nắng mới chiếu sáng, hình ảnh mẹ trong kí ức làm nhà thơ hạnh phúc và an lòng. Mẹ của nhà thơ là người phụ nữ dịu dàng và ấm áp. Nụ cười của mẹ, miêu tả bằng “nét cười đen nhánh”, gợi lên hình ảnh một người mẹ truyền thống Việt Nam.
Bài thơ 'Nắng mới' của Lưu Trọng Lư đã mang lại cho em nhiều cảm xúc đặc biệt. Từ đó, em hiểu được tình yêu và nỗi nhớ mẹ của tác giả. Bài thơ này gửi đến em thông điệp về tình mẫu tử ý nghĩa mà Lưu Trọng Lư muốn truyền đạt.