Tường thuật câu chuyện thần thoại Thần Trụ Trời mang đến 2 mẫu rất hay, ấn tượng và sáng tạo. Giúp bạn hiểu rõ hơn cách kể lại truyện thần thoại và củng cố kiến thức đã học.

Thần Trụ Trời là một câu chuyện đầy phép mầu, giải thích việc hình thành của trời đất, núi sông bằng những sức mạnh của thần linh. Nó cũng ca ngợi sự cần cù và lao động. Hãy đọc tóm tắt và phân tích Thần Trụ Trời để hiểu sâu hơn về tác phẩm này.
Tường thuật truyện thần thoại Thần Trụ Trời
Trong thế giới của các vị thần, tôi chỉ là một khổng lồ tầm thường. Tôi khổng lồ vô cùng: thân hình cao lớn không lối thoát, bước đi băng băng. Mỗi bước đi của tôi qua núi này đến núi khác, từ vùng này sang vùng khác...
Lâu đời trước, khi mà thế gian còn nguyên sơ, u tối và lộn xộn, chưa có dấu vết của loài người và mọi sự sống. Một ngày kia, cảm xúc lạ hiện lên trong tôi. Tôi bỗng đứng dậy, vươn vai, đầu và vai chống lấy bầu trời. Nặng nề vô cùng. Tôi dùng hai tay đào đất, xây dựng một cột lớn để nâng trời lên. Cột cao lên từ từ, đẩy trời cao hơn đến gần mây xanh. Trước mắt, một thế giới kỳ diệu hiện ra: mặt đất rộng lớn như mâm tròn, trời xanh như bát úp mênh mông. Đây chính là phần chân trời, nơi trời đất tiếp giáp.
Khi trời đã cao và khô, tôi dùng sức mạnh của mình, khổng lồ nhưng mỉm cười, phá hủy cột chống trời. Đất đá vụn vỡ, tảng đá rải rác khắp nơi, biến mặt đất từ phẳng trở thành gò đồi, núi non. Vùng đất mà tôi từng đào sâu để xây cột giờ đây trở thành biển cả bao la.
Cột chống trời xa xưa đã không còn tồn tại. Hãy đến Hải Dương, miền Đông Bắc Đại Việt, ngắm núi Thạch Môn, hay còn gọi là núi Kinh Thiên Trụ, nơi tôi để lại dấu tích của mình.
Tôi cảm thấy tự hào về công việc của mình. Nhưng Thần Gió đã nhắc nhở rằng chiến công của tôi chỉ là tầm thường, xếp sau cả bảy vị thần khác. Tôi nhớ lại lời của Thần Gió:
“Ông Đếm Cát - Ông Tát Bể - Ông Kể Sao –
Ông Dao Sông - Ông Trồng Cây - Ông Xây Rú
- Ông Trụ Trời...”.
Kể sáng tạo câu chuyện về Thần Trụ Trời
Trong thế giới chưa có sự sống, trời đất chỉ là một mênh mông tối tăm hỗn độn. Sự hỗn độn đó khiến tôi khó chịu. Vì vậy, một đêm nọ, tôi đứng dậy, vươn vai ngẩng đầu chống lấy bầu trời - lên.
Tôi có thân hình khổng lồ, chân dài không ngừng. Mỗi bước đi của tôi băng qua mọi miền đất, vượt qua mọi núi non. Sau khi đội trời lên, tôi bắt đầu xây dựng một cột đá lớn để chống trời. Cột đá ngày càng cao lên, đẩy vòm trời lên gần mây xanh.
Kết quả là từ đó, trời và đất đã được chia đôi. Đất trở nên bằng phẳng như một cái mâm vuông, trời tròn như cái bát úp. Khoảng cách giữa trời và đất tiếp xúc được gọi là chân trời. Khi trời đã cao và khô cứng đủ, tôi sử dụng hai bàn tay khổng lồ của mình phá hủy cột ấy và ném đất đá ra khắp nơi. Mỗi hòn đá khi bị văng đi biến thành núi hoặc đảo, còn đất khi tung tóe ra mọi nơi biến thành gò, thành đống đất cao. Những nơi mà tôi đã đào sâu để lấy đất đá để xây cột giờ đây biến thành biển cả mênh mông.
Cột trụ trời ngày xưa giờ chỉ còn lại một số dấu vết ở núi Kinh Thiên Trụ, hay còn gọi là cột chống trời. Sau khi tôi chia đôi trời đất, các thần khác tiếp tục công việc xây dựng thế giới. Đó là các thần Sao, thần Sông, thần Biển, thần Núi...
Trong dân gian có một câu hát nói:
“Ông Đếm Cát - Ông Tát Bể - Ông Kể Sao –
Ông Đào Sông - Ông Trồng Cây - Ông Xây Rú
- Ông Trụ Trời...”.