Viết bài luận thuyết phục từ bỏ quan niệm xem văn chương là phù phiếm đỉnh cao dưới đây sẽ là nguồn tài liệu vô cùng hữu ích, là bạn đồng hành giúp bạn hiểu rõ hơn về cách làm bài, quan sát, liên tưởng, so sánh, chọn từ ngữ thích hợp.
Thuyết phục người khác từ bỏ quan niệm về văn chương là phù phiếm bao gồm bài văn mẫu rất hay kèm theo gợi ý cách viết chi tiết. Điều này giúp bạn có thêm nhiều tài liệu học tập, củng cố kỹ năng làm văn thuyết phục người khác ngày một tốt hơn. Ngoài ra, bạn cũng có thể xem thêm về cách thuyết phục người khác từ bỏ thói quen thức khuya, hoặc bài luận thuyết phục người khác từ bỏ thói quen đi học muộn.
Dàn ý thuyết phục từ bỏ quan niệm xem văn chương là phù phiếm
1. Khởi đầu:
- Trình bày vấn đề cần thảo luận: quan niệm xem văn chương là không có ích.
2. Nội dung chính:
- Giải thích ý nghĩa của văn chương?
+ Văn chương là tổng hợp các tác phẩm văn học, không giới hạn thể loại.
- Nguyên nhân gây ra quan điểm này: do thiếu hiểu biết, suy nghĩ hạn hẹp, chưa có cái nhìn tổng quát.
- Lý do cần từ bỏ suy nghĩ này:
- Văn chương mang lại tri thức và phản ánh cuộc sống hiện thực.
- Văn chương giúp con người nhận biết bản thân và thế giới xung quanh.
- Thúc đẩy những ý tưởng, tình cảm, cảm xúc tốt đẹp trong con người.
- Văn chương là công cụ để bảo tồn và phát triển các giá trị văn hóa của dân tộc.
- Đề xuất một số giải pháp để thay đổi suy nghĩ này:
- Thay đổi quan điểm cá nhân.
- Tham gia tích cực vào các sự kiện văn hóa như hội sách, diễn đàn, thảo luận về văn chương.
- Đọc các bài phê bình văn học trên báo, sách để hiểu sâu hơn về tác phẩm văn học.
3. Kết luận:
- Xác nhận vấn đề cần thảo luận.
Thuyết phục từ bỏ quan niệm xem văn chương là không có ích
Nhà văn Macxim Gorki đã nói: “Văn học là nhân học”. Điều này hoàn toàn đúng, văn chương có vai trò quan trọng trong việc hiểu biết, giáo dục, và hướng dẫn con người đi đúng hướng. Tuy nhiên, trong xã hội hiện nay, nhiều người lại cho rằng văn chương là một thứ xa xỉ, không thực tế.
Văn chương, hay còn gọi là văn học, có ý nghĩa rất rộng lớn, bao gồm tất cả các tác phẩm sử dụng ngôn từ nghệ thuật. Do đó, mọi tác phẩm viết bằng ngôn từ đều thuộc về văn chương.
Nhiều người coi văn chương là không có giá trị vì họ thấy rằng nhiều tác giả viết văn chương thường có tính cách tự do, phóng túng, lúc nào cũng mơ mộng, say mê trong thế giới tưởng tượng. Do đó, tác phẩm của họ thường rất xa lìa với cuộc sống thực tế, thuộc về một thế giới khác hoàn toàn với thực tế.
Tuy nhiên, đây là một quan điểm hoàn toàn sai lầm, cần phải loại bỏ, thay đổi. Khi đọc các tác phẩm văn học, ta không chỉ được lươn lẹo trong những câu chuyện hết sức thú vị, cuốn hút mà còn được học hỏi nhiều điều hay, hiểu sâu hơn về cuộc sống, về con người. Nói một cách khác, văn chương mang lại tri thức và phản ánh sâu sắc hiện thực khách quan qua từng thời kỳ. Đọc các tác phẩm văn học Việt Nam từ thế kỷ X đến nay, ta sẽ nhận ra bối cảnh lịch sử cũng như sự ảnh hưởng của các xu hướng, trào lưu văn học thế giới đối với văn chương Việt Nam. Trong thời kỳ trung đại, đó là tư tưởng nhân nghĩa, yêu nước, thương dân của những nhà hiền triết, những tài danh như Nguyễn Trãi, Nguyễn Du,... hay nỗi niềm u hoài của các nhà thơ, nhà văn trước cuộc sống khốn khó, đói khổ của nhân dân khi đất nước bị phương Bắc xâm lược. Đến thời kỳ cận đại, chúng ta chứng kiến sự nổi bật của phong trào Thơ mới với những thi sĩ nổi tiếng như Xuân Diệu, Huy Cận, Chế Lan Viên,... Cả một giai đoạn đen tối của dân tộc trong những năm đầu khi Pháp thống trị được diễn đạt rõ ràng qua các tác phẩm “Tắt đèn” (Ngô Tất Tố), “Chí Phèo” (Nam Cao), “Vợ nhặt” (Kim Lân),... Hoặc đó còn là tinh thần chiến đấu sôi nổi, không khuất phục trong những bài thơ “Việt Bắc” (Tố Hữu), “Dáng đứng Việt Nam” (Lê Anh Xuân),...
Văn học là những sáng tạo, tân tiến của những nghệ sĩ về mặt ngôn từ mà thông qua đó, họ nhận thức về chính bản thân và cuộc sống. Ta thấy một Nam Cao luôn lo lắng về nỗi đau, khốn khổ, về khổ sở bi kịch không lối thoát của con người trước năm 45. Sau khi Cách mạng tháng Tám thành công, ông bỏ hoàn toàn chiếc áo cũ để mặc sự tự do, mạnh mẽ và cứng rắn đi theo Cách mạng. Chẳng phải qua văn chương, ta cũng có cái nhìn mới về những nghệ sĩ phải không?
Đặc biệt, văn chương còn khơi nguồn những ý tưởng, tình cảm, cảm xúc trong trắng, tuyệt vời ở con người. Một tác phẩm văn học không mang lại bài học, ý nghĩa thì chỉ là một tác phẩm chết, không đáng một chút giá trị vì “Tóm lại, ý nghĩa thực sự của văn học là nhân đạo hóa con người” (M.Gorki). Vì vậy, những nhà văn chân chính như Thạch Lam luôn tin rằng: “Với tôi văn chương không phải là cách để đem lại cho người đọc sự trốn tránh hay sự lãng quên; ngược lại văn chương là một loại năng lượng cao quý và mạnh mẽ mà chúng ta có, để vừa chỉ trích và thay đổi một thế giới giả dối, tàn bạo vừa làm cho lòng người đọc thêm trong trẻo và phong phú hơn.”
Ngoài ra, chúng ta cũng phải thừa nhận rằng, văn chương chính là công cụ hiệu quả để bảo tồn, phát huy các giá trị văn hóa tốt đẹp của dân tộc. Những kinh nghiệm, ước mơ của ông bà qua hàng nghìn năm được rút ra thông qua các câu ca dao, tục ngữ, truyền thuyết, cổ tích,... hấp dẫn, hồi hợp. Cuộc sống hàng ngày với những niềm vui, nét đẹp bình dị cũng được phản ánh, tuyệt vời trong một số tác phẩm tinh xảo về mặt ngôn từ như “Chùa Đàn”, “Vang bóng một thời” của Nguyễn Tuân. Hoặc đó còn là nền văn hóa ẩm thực, sự quan tâm, tỉ mỉ trong từng món ăn của nhân dân ở “Băm sáu phố phường” (Thạch Lam), “Thương nhớ mười hai” (Vũ Bằng),...
Cuộc sống tinh thần sẽ trở nên u ám nếu không được thăng hoa, nuôi dưỡng bởi những tác phẩm văn chương xuất sắc. Chính vì thế, mỗi người cần phải từ bỏ, thay đổi quan niệm: văn chương là không có ích. Để thực hiện điều này, trước tiên chúng ta phải thay đổi nhận thức của chính mình. Tiếp theo, mở rộng tầm mắt, thưởng thức văn chương thông qua việc tích cực tham gia vào các sự kiện văn hóa như hội sách, diễn đàn, thảo luận, tọa đàm; đọc những bài phê bình văn học trên các trang báo, sách để hiểu rõ hơn về tác phẩm.
“Văn chương chỉ mở lòng đón nhận những ai biết tìm hiểu sâu sắc, khám phá những điều chưa được khám phá và sáng tạo những gì chưa từng tồn tại…”. Nếu tiếp cận văn chương với tinh thần mệt mỏi, vô cảm, thì mãi mãi, chúng ta sẽ không bao giờ hiểu hết được cái đẹp, cái tốt mà văn học đích thực mang lại cho con người.