Dưới đây là một ví dụ về bài văn mẫu lớp 11: Bàn luận về vẻ đẹp trong thiên nhiên và xã hội. Tài liệu này được tổng hợp và chia sẻ tại đây.
Thiên nhiên và xã hội đều mang vẻ đẹp đặc biệt của riêng mình, là điều mà con người luôn muốn khám phá. Dưới đây là một số mẫu văn nghị luận về vẻ đẹp trong thiên nhiên và xã hội, mời các bạn tham khảo.
Vẻ đẹp trong thiên nhiên và xã hội - Mẫu 1
Trong lĩnh vực nghệ thuật, mọi thứ dường như tồn tại và không tồn tại đồng thời trong thực tại: từ các mối quan hệ kinh tế - xã hội, chính trị, triết học, văn hóa, đạo đức, khoa học, nhân cách, lối sống và cả lời nói, những thành tựu vĩ đại và những chi tiết hàng ngày, từ thế giới bên trong đến mặt bề ngoài, từ cá nhân đến cộng đồng, từ quá khứ, hiện tại đến tương lai...
Nghệ thuật là hiện tượng xã hội sống động, chứa đựng vô số số phận cụ thể mang bản chất của 'tổng hòa những mối quan hệ xã hội' vừa chung vừa riêng, vừa quen vừa mới. Thể nghệ thuật là một bản sao sống động, hoàn thiện của cuộc sống xã hội nhưng vượt ra khỏi mô hình gốc, toả sáng bằng tài năng sáng tạo và thấm đẫm 'tinh thần' đối với con người, với 'đồng bào lao động' mà nghệ sĩ là người đại diện trung thực. Một tác phẩm nghệ thuật có giá trị thẩm mỹ cao là kết quả của sự kết hợp mượt mà của ba yếu tố cơ bản: phản ánh chân thực cuộc sống xã hội, sự sáng tạo độc đáo và quyến rũ với tình yêu nhân đạo, cùng với ý thức xã hội tiên tiến.
Nhu cầu về cái đẹp của con người luôn luôn được khẳng định: con người cần phải đẹp 'cả ngoại hình, cả trang phục, cả tư duy' (Tsêkhôp), và tất cả các mối quan hệ xã hội với những hoạt động cụ thể của chúng cũng cần phải 'tuân theo quy luật của cái đẹp' (Mác). Do đó, cái đẹp có quyền tồn tại và phát triển không giới hạn. Cái đẹp là tiêu chuẩn, là thước đo để đánh giá và hướng dẫn, là lý tưởng thẩm mỹ phổ biến trong mọi lĩnh vực cuộc sống của con người và xã hội. Chỉ qua cái đẹp, ta mới có thể loại bỏ điều xấu, điều giả, điều cũ. Trong nghệ thuật, cái đẹp càng hiển nhiên, càng lôi cuốn và thuyết phục, càng truyền cảm hứng, cảm xúc.
Trước vẻ đẹp của con người và cuộc sống được mô tả trong tác phẩm nghệ thuật, tình cảm, sự đánh giá và lý tưởng thẩm mỹ của công chúng được kích thích và mở rộng một cách trực tiếp, rõ ràng và có ảnh hưởng. Cảm nhận về cái đẹp là một loại cảm xúc đặc biệt tích cực, niềm hạnh phúc, sự say mê sâu sắc và lâu dài. Thật là kỳ lạ, dù có gặp biết bao nhiêu khó khăn, nhưng vẫn có người xưa ngắm nhìn hoa sen, con chim én, cô Tấm, chàng Thạch Sanh, ông Bụt. Trong những thời điểm xã hội rối ren, cuộc sống đau buồn, nhân dân hy vọng vào nghệ sĩ không chỉ để phê phán thực trạng tối tăm mà còn để khám phá niềm tin vào sức mạnh nhân văn. Những 'kết thúc hạnh phúc', 'đại hội đoàn kết' trong văn học ta có vẻ như là một điều không thể thiếu trong nghệ thuật, một nguyên tắc đạo lý nhằm đáp ứng nhu cầu xã hội - thẩm mỹ, nếu thiếu điều đó, chúng ta sẽ mất đi nơi nương tựa đáng tin cậy trong cuộc sống thực. Ngay cả những nghệ sĩ hiện thực 'phê phán mãnh liệt' về 'nỗi đau của con người' (Dobrôliubôp) cũng nỗ lực tìm kiếm 'con người tốt lành' (Dôxtôiepxki), 'con người mới mẻ' (Tsecnưsepxki), 'niềm tự hào về con người', bởi vì nghệ thuật cần phải 'phù hợp với những người con của cách mạng' (Xtăngđan). Chính những nghệ sĩ đó đã chấp nhận hoặc chưa hoàn toàn chấp nhận tư tưởng dân chủ và xã hội chủ nghĩa của quần chúng lao động, tư tưởng cách mạng trong xã hội hiện nay. Không phải không có sự trùng hợp giữa sự biến đổi sâu sắc của xã hội và nghệ thuật ra đời để đáp ứng nhu cầu của sự biến đổi đó: Cuộc sống mới được tạo ra do chính quần chúng tự giác, tự nguyện 'xóa bỏ hết những mặt nhỏ bé và hẹp hòi của cuộc sống' để hướng tới một thế giới mới rộng lớn. Nghệ thuật nếu tự hào về đám đông, vì đám đông, tất nhiên phải miêu tả 'đúng, chân thực và truyền cảm' (Hồ Chí Minh) vẻ đẹp - anh hùng, vẻ đẹp - cao cả trong phạm vi vĩ mô hơn là chỉ dừng lại, chỉ tập trung vào một phần nhỏ cụ thể. Điều đó được thể hiện qua văn chương công xã Pa-ri, nghệ thuật đồng điệu với cách mạng tháng 10 và Chiến tranh giải phóng quốc gia, nghệ thuật của Việt Nam trong hai cuộc kháng chiến gần đây. Khi khẩu hiệu tương lai dành cho chúng ta sẽ nhắm vào khi hôm nay ta bảo vệ 'thứ văn nghệ ca ngợi' đó bằng súng lục.
Bây giờ, với cuộc cách mạng xã hội sâu sắc và toàn diện, với những yếu tố mới, những kết quả quan trọng ban đầu, những con người thực sự của Chủ nghĩa xã hội đã bắt đầu xuất hiện và trở nên mạnh mẽ hơn. Quần chúng tin rằng nghệ sĩ và nghệ thuật sẽ cùng tiến lên và tiên phong để ghi chú, cổ vũ, dự báo và hướng dẫn. Tuy nhiên, điều này không phải là dễ dàng khi nhận biết và phản ánh vẻ đẹp, sự mới mẻ trong xã hội. Đặc biệt là con người hiện đại, năng động, mở cửa tất cả các khía cạnh của cuộc sống, từ hoạt động thực tế, phong cách sống, nhân cách, từ lời nói đến ý thức, tư duy, tâm lý và tình cảm...
Vẻ đẹp trong tự nhiên và trong xã hội - Mẫu 2
Loài người chúng ta, từ thời kỳ “sống cùng với lông thú” đến thời đại xã hội hiện đại ngày nay, luôn nhận được sự che chở của “mái nhà tự nhiên” để sống hạnh phúc, mạnh khỏe và phát triển không ngừng. Vì vậy, chúng ta luôn cảm thấy gần gũi và yêu thương với tự nhiên. Bởi vì “tự nhiên là bạn đồng hành tốt của con người. Con người cần phải yêu quý và bảo vệ tự nhiên”.
Chân lý đó đã được khẳng định mạnh mẽ thông qua cuộc sống thực tế của chúng ta.
Trước hết, chúng ta cần hiểu rõ tự nhiên là gì? Tự nhiên là tất cả những điều tồn tại bên ngoài con người, xung quanh con người, không phải là do con người tạo ra. Tự nhiên là bầu trời, là rừng, là biển, là sông, là suối, là cây cỏ, là động vật… Tất cả những điều đó luôn ở bên cạnh con người để bảo vệ và hỗ trợ con người.
Suốt hàng nghìn năm qua, thiên nhiên đã là nguồn sống bất tận của con người: từ thực phẩm, đến nhà cửa, quần áo, và nguồn năng lượng. Đối với một xã hội ngày càng phát triển và tiến bộ, con người đã tự mình tạo ra nhiều sản phẩm, nhưng vẫn không thể thiếu sự giúp đỡ từ thiên nhiên. Điều này khiến cho lợi ích của thiên nhiên ngày càng trở nên quan trọng hơn. Xưa kia, con người chỉ cần mặt trời để sưởi ấm và chiếu sáng, nhưng ngày nay, mặt trời còn là nguồn năng lượng quan trọng cho sản xuất và cuộc sống. Rừng xanh không chỉ cung cấp nguồn lâm sản phong phú và cây thuốc quý, mà còn giữ vai trò quan trọng trong việc điều tiết lũ lụt và cung cấp không khí trong lành cho con người hít thở. Các con suối trong mát, dòng sông cuồn cuộn không chỉ là cảnh đẹp mà còn là con đường giao thông và nguồn tài nguyên thủy sản, cùng với việc cung cấp điện năng khổng lồ.
Hơn thế nữa, thiên nhiên còn có tác động tích cực đối với tinh thần con người. Sau những ngày làm việc căng thẳng trong môi trường công nghiệp hay thành thị ồn ào, con người tìm đến thiên nhiên để tìm lại sự thanh bình và làn gió mới. Thiên nhiên giúp con người phục hồi sức khỏe, tăng cường niềm vui và động lực lao động. Nhìn thấy màu xanh của cây lá, nghe tiếng suối róc rách, hoặc vui đùa trên bãi biển, tất cả đều mang lại cho con người cảm giác thư thái và hạnh phúc. Việc ngắm nhìn hoa nở, ngắm cảnh hoàng hôn cũng giúp con người quên đi những lo âu và phiền muộn, đồng thời mở ra một cảm xúc vô cùng sảng khoái và bình yên. Thiên nhiên đã làm cho tâm hồn con người trở nên cao lớn và rộng mở như bầu trời và biển cả.
Vẻ đẹp của thiên nhiên cũng khơi gợi trong con người những suy nghĩ về cái đẹp và sáng tạo. Cảnh bình minh, cảnh hoàng hôn… làm cho nhiều nghệ sĩ cảm động và tạo ra những tác phẩm thơ, ca, nhạc, họa. Những nhà khoa học cũng lấy cảm hứng từ thiên nhiên để nghiên cứu và phát triển công nghệ phục vụ cho cuộc sống. Thiên nhiên là nguồn cảm hứng cho nghệ thuật, là nguồn kiến thức và sự sáng tạo cho khoa học và công nghệ.
Thiên nhiên có ý nghĩa và giá trị không thể phủ nhận đối với con người. Vì vậy, từ xưa đến nay, con người luôn yêu quý và bảo vệ thiên nhiên như một người bạn đồng hành quý báu. Văn học và nghệ thuật luôn tôn trọng và yêu thương thiên nhiên. Các họa sĩ, nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ đều dành cho thiên nhiên một tình cảm đặc biệt… Những bàn tay tài năng của nghệ sĩ đã làm cho giá trị của thiên nhiên trở nên phong phú hơn. Đọc thơ của các nhà thơ, chúng ta càng hiểu rõ hơn vẻ đẹp và sức sống của thiên nhiên. Như Nguyễn Trãi đã viết:
'Kho tàng phong nguyệt đầy trên mái nhà
Thuyền chở yến nặng lụi càng nặng.'
Trong thơ của Nguyễn Du,
Sắc long lanh dưới làn nước mát
Thành phố xây dựng, khói biếc bay, non xanh mơn vàng.'
Đọc những bài thơ của Hồ Chí Minh, ta lại nhận ra rằng thiên nhiên chính là chính bản thân con người, là người bạn đồng cảm và đồng minh, từ ánh trăng soi vào những cửa sổ phòng giam, cho đến những dãy núi rừng ở Việt Bắc, và những bóng cây cổ thụ, nhành hoa, tiếng suối trong đêm rừng.
'Tiếng suối thảo, như tiếng hát xa xăm
Trăng sáng chiếu cả cây cổ thụ, bóng hoa dịu dàng.'
Mỗi người chúng ta đều nhận thức được tầm quan trọng của thiên nhiên trong cuộc sống hàng ngày, và vì vậy, chúng ta cần phải có trách nhiệm bảo vệ và giữ gìn thiên nhiên như một người bạn đắc lực. Vì thế, chúng ta càng phải thực hiện nhiệm vụ quan trọng hơn bao giờ hết: “Hãy bảo vệ thiên nhiên”, để tạo dựng một môi trường sống tốt đẹp hơn, trong không khí trong lành của thiên nhiên.
Một Diễn Đàn về Sắc Đẹp
Tsernushevski đã nói rằng: 'Khái Niệm về Vẻ Đẹp của người nông dân thường không giống với những người có học thức trong xã hội'. Điều này cho thấy rằng, với mỗi người, Vẻ Đẹp không hoàn toàn giống nhau. Mâu Thuẫn này là điều hiển nhiên. Câu chuyện sau đây là minh chứng rõ ràng cho điều này: 'Một gia đình nghèo có ba chị em. Chị Kiều Diễm làm người mẫu khoả thân cho một họa sĩ. Anh Tài Tử thích bức tranh nên ăn cắp mang về treo tại nhà. Anh Chính Trực tố cáo anh mình nhưng hiểu sai. Họa sĩ tặng bức tranh cho chị Kiều Diễm. Chị về nhà và phát hiện bức tranh vẽ hình thân thể mình, cảm thấy xấu hổ và đốt nó.' Bạn nghĩ ai chịu trách nhiệm trong câu chuyện này? Và liệu Vẻ Đẹp ở đây có thực sự đẹp không?
Gia Đình Nghèo…Lại là chị cả nên việc chị Kiều Diễm bươn chải kiếm tiền là một hành động đẹp. Việc kiếm tiền của chị xuất phát từ tình thương dành cho 2 em và muốn giúp bố mẹ. Mục Đích của chị vô cùng cao quý! Tuy nhiên, chị đã chọn nghề làm người mẫu khoả thân – một nghề bị xã hội phê phán. Vì sao chị không chọn nghề khác? Có thể vì công việc này phù hợp với chị, cũng có thể vì nó kiếm được nhiều tiền… Nhưng quan trọng nhất, khi chấp nhận làm một người mẫu khoả thân, chị đã phơi bày nét đẹp của cơ thể cho hàng ngàn, hàng vạn người xem. Chị có hiểu điều này không? Mặc dù chị có cái đẹp trong sáng và tình thương gia đình, nhưng dường như, chị vẫn chưa hiểu hết về công việc chị đang làm.
H.de Balzac đã gọi nghệ sĩ là 'Người Thư Ký của Thời Đại'. Vì vậy, chúng ta có thể hiểu rằng, nghệ sĩ chính là người biến cái đẹp của hiện thực thành cái đẹp vĩnh cửu. Trong câu chuyện của chúng ta, người họa sĩ cũng là một nghệ sĩ. Nếu như vậy, chắc chắn ông ấy đã rất yêu cái đẹp, muốn nó được trường tồn? Có thể, nhưng chỉ là một phần. Vì cuộc sống với nhu cầu cơ bản như thức ăn, áo mặc, và những lo âu đời thường, đã giữ người nghệ sĩ lại không thể sống trong giấc mơ và hoài bão. Vậy nên, có thể họa sĩ vẽ chị Kiều Diễm vì ông yêu cái đẹp, yêu đường cong mềm mại của người phụ nữ – hoặc chỉ vì tiền bạc. Dù thế nào đi chăng nữa, họa sĩ vẫn làm việc của một nghệ sĩ: tôn vinh cái đẹp nghệ thuật.
..................
Mời các bạn tham khảo nội dung chi tiết trong tập tin bên dưới!