Hóa thân vào vai Bê-li-cốp để tái hiện lại câu chuyện ngắn 'Người trong bao' một cách sinh động. Đây sẽ là cách tuyệt vời giúp bạn có thêm ý tưởng, kiến thức để tạo ra những bài văn đầy ý nghĩa. Hãy xem thêm văn phân tích truyện ngắn 'Người trong bao' để có thêm kiến thức.
Thủ vai Bê-li-cốp kể lại 'Người trong bao' một cách ngắn gọn
Tôi là Bê-li-cốp, một giáo viên dạy tiếng Hi Lạp cổ. Tôi thấy sợ hãi với thế giới bên ngoài nên luôn mặc kín đáo, thích nhét mọi thứ vào trong bao. Khi đến nhà đồng nghiệp hoặc bạn bè, tôi thường chỉ ngồi im nhìn mọi thứ xung quanh, không nói năng gì rồi rời đi. Tôi thích ngủ kín mít dưới chăn, đóng kín cửa, và không thích giao tiếp với hàng xóm. Tôi cảm thấy không thoải mái khi bị ai đó vẽ châm biếm tôi hoặc Va-ren-ca, người phụ nữ mà tôi yêu thương, vì vậy tôi tìm sự giúp đỡ từ Co-va-len-ca. Tôi nghĩ rằng việc sống phải tuân thủ quy tắc, và hành động của mình phải cẩn thận. Tôi thấy tức giận khi thấy Va-ren-ca, người con gái tôi yêu, lái xe mà không an toàn, nên tôi đã góp ý với cô ấy. Nhưng không ngờ thằng bé tôi đẩy tôi ngã xuống cầu thang, và lúc đó Va-ren-ca quay về và nhìn thấy tôi, cô ấy chỉ biết cười. Tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Hóa thân thành Bê-li-cốp để kể câu chuyện 'Người trong bao'
Tôi là Bê-li-cốp, một giáo viên dạy tiếng Hi Lạp cổ tại một trường Trung học tỉnh lẻ. Tôi có thói quen mặc áo bành tô cốt bông và đi giày cao su cùng với cái ô. Tất cả các vật dụng như đồng hồ, dao gọt bút chì thậm chí cả cái ô tôi cũng nhét vào trong bao. Tôi luôn che giấu mặt mình với áo cổ đứng, kính râm và bông tai. Khi đi xe ngựa, tôi yêu cầu kéo mui xe lên để che chắn kín đáo.
Tôi mắc phải căn bệnh sợ hãi, luôn tự bảo vệ bản thân bằng cách trốn vào 'bao' để không chịu ảnh hưởng từ cuộc sống bên ngoài gây ra sự khó chịu và lo sợ cho tôi. Tôi kinh tởm cuộc sống hiện tại và thường ca ngợi quá khứ. Ngôn ngữ Hi Lạp cổ mà tôi giảng dạy cũng là một 'bao' vô hình giúp tôi trốn tránh hiện thực xung quanh.
Trước mặt mọi người, tôi luôn giấu kín suy nghĩ của mình. Nếu có giáo viên nào đến nhà chơi, tôi kéo ghế ngồi, nhìn xung quanh rồi chỉ đơn giản là chào hỏi. Đó là cách duy trì mối quan hệ với đồng nghiệp mà tôi cho là hiệu quả nhất. Nhưng không hiểu sao, giáo viên trong trường không thích tiếp xúc với tôi và thậm chí có vẻ sợ hãi. Ngay cả hiệu trưởng cũng vậy. Tôi luôn bị xa lánh ở bất cứ đâu, thậm chí các bà, các cô cũng không dám diễn kịch tại nhà tôi vào tối thứ bảy vì sợ tôi phiền. Người ta gọi tôi là 'người trong bao' với ý châm biếm, giễu cợt.
Ảnh hưởng của tôi đối với làng xã này là rất lớn. Sau mười lăm năm làm giáo viên ở đây, mọi người đều trở nên sợ hãi mọi thứ: sợ nói lớn, sợ gửi thư, sợ giao tiếp, sợ đọc sách, sợ học chữ, sợ giúp đỡ người nghèo...
Sống cùng Birkin, tôi biết mọi hành động của anh ta. Những điều bình thường đối với tôi lại lạ lùng với Birkin. Ví dụ, tôi thường đóng cửa kín trước khi đi ngủ để tránh sự xâm nhập từ bên ngoài, nhưng Birkin lại cảm thấy kỳ lạ với điều này. Suốt đêm, tôi thường mơ thấy những điều kinh hoàng, khiến tôi mệt mỏi khi thức dậy vào buổi sáng.
Một giáo viên mới tên là Cô-va-len-cô đã gia nhập trường. Sự xuất hiện của chị gái cậu ta, Va-ren-ca, làm sôi động không khí ở làng lẻ. Tôi cảm thấy quan tâm đến Va-ren-ca và bắt đầu nghĩ đến việc kết hôn. Nhưng bất ngờ, tôi nhận được một bức tranh châm biếm với dòng chữ “Một kẻ tình si”. Tôi quyết định nói chuyện với cậu em của Va-ren-ca về việc đi xe đạp, nhưng phản ứng của Cô-va-len-cô khiến tôi bất ngờ.
Tôi bị Birkin đẩy xuống cầu thang và trở thành trò cười cho thiên hạ. Sự cười chê của Va-ren-ca khiến tôi cảm thấy sợ hãi và cô đơn. Tôi mong muốn chết đi để kết thúc sự cô đơn và trống vắng trong cuộc sống của mình.
Trong tâm trạng buồn bã và cô đơn, tôi mong muốn rời khỏi cuộc sống này. Quan tài sẽ là nơi yên bình cho tôi, một nơi tôi có thể trốn chui và không bao giờ phải đối diện với thế giới bên ngoài nữa.