Qua mẫu văn này giúp các em học sinh lớp 11 tham khảo, tích lũy thêm kiến thức để viết văn kể chuyện tốt hơn. Chúc các em học tốt.
Diễn vai như Liên kể lại câu chuyện Hai đứa trẻ
Đề bài: Hãy tưởng tượng mình là Liên trong tác phẩm 'Hai đứa trẻ' của Thạch Lam và kể lại câu chuyện.
Không gian ở đây thật quá yên bình! Cảnh đẹp của nơi này đã trở nên quen thuộc với tôi từ lâu. Tiếng trống thu từ xa xa vọng về gần chòi của tôi. Chiều đã sắp buông xuống rồi. Tôi nhìn về phía ánh mặt trời đang dần khuất sau cánh đồng xa. Bầu trời phía tây đỏ như lửa và những đám mây hồng như mảnh than sắp tắt. Dãy tre bên lề đường quanh co dần trở nên đen lại, tạo nên bức tranh rõ nét trên bầu trời.
Chiều tới rồi. Tiếng ồn ào xung quanh dường như tăng lên một chút với tiếng ếch kêu, tiếng muỗi vo ve. Tôi vẫn ngồi yên lặng bên những cây thuốc sơn đen. Tôi không hiểu tại sao, nhưng tôi cảm thấy sự tối tăm ngập tràn trong ánh mắt của mọi người, Cảnh buồn bã của nơi này từng ngày lại tràn ngập tâm hồn tôi. Tôi cảm thấy nỗi buồn man mác trước bóng tối của hoàng hôn. Có lẽ vì tôi đã chìm đắm trong nỗi buồn không tên này. Có phải tôi buồn vì một ngày mới lại kết thúc, cũng như bao ngày khác?
Tiếng An làm gián đoạn suy nghĩ của tôi: - Em hãy bật đèn lên cho chị Liên nhé!
Tôi cảm thấy vẫn còn sớm nên kêu An ra ngoài với tôi để tránh muỗi.
Chị em tôi nhìn ra phố, ánh mắt như quen thuộc. Chúng tôi nhìn thấy những đứa trẻ đang cố gắng lượm nhặt những gì còn lại sau phiên chợ. Nhìn thấy chúng, lòng tôi rất đau xót và muốn giúp đỡ chúng, nhưng sau đó tôi nhận ra: Cuộc sống của tôi cũng không mấy dư dả. Vì vậy, tôi chỉ có thể ngồi im, cầu mong chúng tìm thấy những thứ họ cần.
Một lần nữa, tôi chìm vào suy tư, chạy trốn khỏi hiện thực. Bầu trời dần tối, ánh đèn yếu ớt lung linh. Ánh đèn từ chị Tí và các cửa hàng tạo ra những điểm sáng, làm cho đường phố trở nên rực rỡ hơn. Mùi cát bụi hòa quyện với không khí ẩm ướt, tạo nên một bầu không khí quen thuộc. Tôi cảm nhận được mùi đất, mùi của quê hương này.
Các cửa hàng mà tôi và An thuê nhỏ nhắn, mẹ tôi phải làm thêm xáo hàng, còn chị em tôi trông coi quán. Tôi cảm nhận được nỗi bất hạnh, khó khăn của người dân địa phương. Mỗi ngày, chị Tí phải làm đủ việc từ việc mò cua bắt tép đến việc bán hàng. Còn bác Phở Siêu, mùi thơm của phở nhưng ít ai có đủ khả năng mua. Cụ Thi - một ví dụ cho sự bất công trong xã hội. Ngay cả gia đình tôi, hoàn cảnh cũng không khá hơn.
Đêm dần buông xuống, cảnh vật dần chìm trong bóng tối. Không khí trở nên buồn bã hơn. Ánh sáng dần tắt, làm cho mọi thứ trở nên u ám hơn. Phía trước, những đứa trẻ đang chơi đùa, An cũng muốn tham gia nhưng không thể. Chúng tôi chỉ có thể nhìn chúng và cảm thấy biết ơn mỗi lúc.
Chúng tôi nhìn lên bầu trời, những ngôi sao lấp lánh. Chúng tôi nhìn vào ánh sáng xung quanh chợ, nhưng lại nhớ về Hà Nội. Mùi phở, mùi thơm quen thuộc, gợi nhớ ký ức ngày xưa khi tôi còn ở Hà Nội. Khi nhớ lại, tôi mong muốn quay lại thời gian đó.
Đêm trở nên quen thuộc với tôi. Đường phố vắng vẻ, chỉ còn ánh đèn chiếu sáng một phần nào đó. Mọi người mong chờ một điều gì đó, một chút ánh sáng cho cuộc sống khó khăn của họ.
Dù mệt mỏi, chúng tôi vẫn cố gắng thức khuya hơn một chút. Không phải vì mẹ bảo chúng tôi phải làm thêm việc. Tôi biết rằng họ chỉ mua một số thứ nhỏ nhặt. Tôi thức vì một lý do khác: chờ đón chuyến tàu đêm.
Tôi nhẹ nhàng đánh thức An khi tàu đến. Trên bầu trời, những vì sao lấp lánh, dưới lá cây, những đom đóm đang lẩn trốn. Tâm hồn tôi trở nên yên bình, nhưng cảm xúc vẫn không rõ ràng.
Tiếng trống cầm canh vang lên rồi tan biến trong đêm tối. Bác Siêu thông báo rằng đèn ghi đã sáng, và đoàn tàu sắp đến. Chúng tôi nhìn thấy ánh sáng của đoàn tàu xa xa, làm cho mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Đoàn tàu mang theo một thế giới khác, một thế giới đầy hy vọng.
Đoàn tàu đến, đèn sáng rực trên các toa. Tôi chỉ thấy những toa xe hạng sang, rực rỡ, và đẹp mắt. Chúng tôi nhìn theo đoàn tàu đi qua, mang theo một thế giới mới.
Ánh sáng xanh của đoàn tàu mang lại cảm giác ấm áp, như một tia hy vọng trong đêm tối.
– Hôm nay tàu trống trơn phải không, chị?
Tôi nắm lấy tay An, tâm trạng u ám. Dù tàu hôm nay ít người và tối hơn, nhưng ánh sáng vẫn rực rỡ. Có vẻ như hành khách trên tàu đều từ Hà Nội về. Hà Nội luôn náo nhiệt và vui vẻ. Tôi không còn lo lắng về tương lai xa xôi nữa. Bóng tối bao trùm mọi nơi từ đồng lúa đến con sông. Không gian trở nên yên bình sau khi tàu đi qua.
Cả phố huyện bắt đầu yên tĩnh, chỉ còn tiếng trống và tiếng chó cắn. Mọi người dường như đợi chờ chuyến tàu đi qua, như chuyến tàu mang theo ước mơ về một cuộc sống tốt hơn.
Gió đã lạnh và đom đóm không còn nữa. Tôi ôm An vào lòng, mắt mệt mỏi. Tôi vặn nhỏ đèn và nằm bên An. Những suy tư ban ngày dần tan biến, tôi chìm vào giấc ngủ yên bình, yên bình như đêm bên ngoài, đầy bóng tối.