Phân tích bản ngã của Nguyễn Tuân trong đoạn trích Người lái đò Sông Đà tập hợp 9 mẫu văn cực hay kèm theo 2 gợi ý cách viết chi tiết. Bản ngã trữ tình trong Người lái đò Sông Đà được biên soạn rất tốt để hỗ trợ học sinh tự học, nâng cao kiến thức và kỹ năng viết văn.
TOP 9 bài phân tích bản ngã của Nguyễn Tuân siêu hay dưới đây sẽ giúp các em học sinh trau dồi kiến thức và hoàn thiện bài khi ôn tập, rèn luyện và làm bài kiểm tra. Bạn cũng có thể đưa ra nhận xét, ấn tượng cá nhân về bản ngã trữ tình của Nguyễn Tuân trong tác phẩm của ông. Đồng thời, để nâng cao kỹ năng viết văn, bạn có thể xem thêm: cách mở bài của Người lái đò Sông Đà, phân tích cảnh vượt thác sông Đà, phân tích hình tượng người lái đò.
Dàn ý phân tích bản ngã của Nguyễn Tuân
1. Giới thiệu
- Trong tập Sông Đà, tác phẩm Người lái đò Sông Đà của Nguyễn Tuân được xem là một bút tính thể hiện sâu sắc sau Cách mạng tháng Tám năm 1945.
- Điểm đặc biệt hấp dẫn của bài viết này là tính chủ quan, tính trữ tình rất rõ nét, với nhân vật chính là cái tôi của nhà văn.
2. Phần thân bài
Là một nhà văn có phong cách nghệ thuật đặc sắc, văn chương của Nguyễn Tuân thu hút độc giả bởi sự độc đáo của cái tôi, sự tài hoa, uyên bác, giác quan sắc nhọn, tinh tế, và nghệ thuật sử dụng ngôn từ điêu luyện, giàu hình ảnh, cảm xúc. Sự hấp dẫn của bút pháp của Nguyễn Tuân trong bài viết Người lái đò Sông Đà nằm ở sự độc đáo, sự giàu có về ý nghĩa của từ ngữ và sự công phu trong quan sát và lựa chọn từ vựng. Tất cả đều thể hiện rõ nét cái tôi của Nguyễn Tuân.
– 'Cái tôi' tài hoa thể hiện ở những cảm xúc sâu lắng, tình yêu mãnh liệt của nhà văn với vẻ đẹp hùng vĩ và mĩ lệ của thiên nhiên quê hương; ở sự khám phá và khen ngợi phẩm chất tài năng nghệ sĩ của những con người lao động; ở những đoạn văn tinh tế như thơ, như nhạc, như tranh. Nhà văn đã mô tả sông Đà như một sinh thể sống, với tính cách mạnh mẽ và trữ tình, để từ đó sáng tạo ra một bức tranh hoành tráng về con sông dũng mãnh trên đỉnh nguyên; đồng thời biểu diễn những trận vượt thác đầy kịch tính và cũng rất ấn tượng. Nguyễn Tuân đã thể hiện sự hứng thú đặc biệt trong việc khám phá, thể hiện 'vàng mười' trong tâm hồn con người Tây Bắc. Tất cả đều cho thấy sự tài hoa, tinh tế của 'cái tôi' Nguyễn Tuân.
– 'Cái tôi' uyên bác hiển nhiên trong cách nhìn và việc khám phá hiện thực sâu sắc; trong việc áp dụng kiến thức sách vở và tri thức đời sống phong phú, đa dạng; trong việc sử dụng ngôn từ sâu sắc và giàu ý nghĩa. Các thuật ngữ chuyên môn từ các lĩnh vực như quân sự, điện ảnh, thể thao,... được sử dụng linh hoạt để diễn đạt một cách chính xác và ấn tượng những cảm xúc về đối tượng. Bức tranh về sông Đà và người lái đò Sông Đà được tác giả mô tả, tái hiện một cách ấn tượng từ nhiều góc nhìn, với những chi tiết tiêu biểu, đặc sắc; những liên tưởng và so sánh bất ngờ, hấp dẫn. Tất cả là minh chứng cho khả năng quan sát và sử dụng ngôn ngữ điêu luyện của Nguyễn Tuân.
– Tính cách tài hoa và uyên bác của 'cái tôi' chính là một cách thể hiện tình yêu quê hương đất nước, lòng yêu cái đẹp của người nghệ sĩ chân chính; đồng thời cũng cho thấy quan niệm của Nguyễn Tuân: viết văn là để khẳng định sự độc đáo của chính người cầm bút. Phong cách tự do, với đặc điểm của một lối văn 'độc tấu' (từ của Nguyễn Tuân) đã phát huy tối đa hiệu quả của nó trong việc thể hiện 'cái tôi' trữ tình của nhà văn.
3. Phần kết bài
- Đánh giá về tài năng và tấm lòng của người nghệ sĩ trong việc sáng tác văn chương.
- Nêu cảm nhận, ấn tượng cá nhân về 'cái tôi' trữ tình của Nguyễn Tuân trong tùy bút Người lái đò Sông Đà.
Phân tích 'cái tôi' của Nguyễn Tuân trong Người lái đò sông Đà - Mẫu 1
Có một câu nói cho rằng, 'văn chính là con người'. Cá tính, tài năng của một nhà văn luôn được phản ánh qua những trang viết của họ. Nếu Hoàng Phủ Ngọc Tường gợi lên trong lòng người đọc hình ảnh một cây bút đầy trí tuệ và trữ tình, thì Nguyễn Tuân lại để lại ấn tượng bằng hai từ 'tài hoa' và 'uyên bác'. Đặc biệt, trong thể loại tự do như tuỳ bút, Nguyễn Tuân đã đem cả bản ngã của mình vào từng dòng văn. Khi đọc tùy bút 'Người lái đò sông Đà', người đọc như thấy được toàn bộ cái tôi tài hoa và uyên bác của tác giả.
'Người lái đò sông Đà' là một bài tuỳ bút được in trong tập 'Sông Đà' (1960) của Nguyễn Tuân. Trước Cách mạng Tháng 8, Nguyễn Tuân đặt chân đi chỉ để thoả mãn niềm khao khát khám phá của mình, nhưng hiện thấy sự hài hòa với đất nước và cuộc sống, ông đã tìm thấy 'vàng mười đã trải qua lửa' trong lòng người lao động giản dị. 'Sông Đà' nói chung và tuỳ bút 'Người lái đò sông Đà' nói riêng đã thể hiện rõ phong cách nghệ thuật độc đáo của Nguyễn Tuân sau Cách mạng: tài hoa, uyên bác với kho liên tưởng phong phú và sắc nghệ thuật sắc sảo.
Theo Lê Đạt, 'Mỗi công dân đều có một dạng vân tay, mỗi nghệ sĩ thực sự đều có một dạng vân chữ'. Phong cách của nhà văn chính là cái nhìn độc đáo và không lẫn với hiện thực và nghệ thuật biểu hiện. Mỗi nhà văn nhìn nhận hiện thực ở một khía cạnh khác nhau, từ đó tạo ra nhiều 'hiện thực thứ hai' trong tác phẩm. Khi viết về con sông Đà, Nguyễn Tuân đã nhìn nhận nó ở góc độ văn hóa - thẩm mỹ và khám phá nó từ nhiều khía cạnh khác nhau.
“Chúng thuỷ giai đông tẩu
Đà giang độc bắc lưu'
Cách nhìn của Nguyễn Tuân khác biệt. Tài hoa của ông được thể hiện thông qua việc quan sát con sông và con người ở góc độ nghệ thuật. Ông cũng vận dụng tri thức của nhiều lĩnh vực khác nhau để sáng tạo hình tượng. Đó chính là tính uyên bác trong cái tôi tác giả.
Nguyễn Tuân đã nhìn con sông Đà ở góc độ văn hóa - thẩm mỹ. Khi khám phá con sông ở khía cạnh văn hóa, Nguyễn Tuân không chỉ nhìn nhận nó từ con thuyền mà còn từ trên máy bay. Ông nhìn ngược thời gian lịch sử về đời Lý, Trần, Lê và từ biên giới xuống Chợ Bờ, Suối Rút.
Bên cạnh đó, sự tài năng của Nguyễn Tuân cũng thể hiện qua cách anh nhìn nhận con người từ góc độ tài năng - nghệ sĩ. Anh không chỉ thấy ông là một công nhân, mà còn là một nghệ sĩ trong công việc của mình. Người lái đò hiện ra với hình ảnh của một người già 'đầu tóc bạc trắng' nhưng vẻ ngoài của ông vẫn 'đẹp như một bức tượng điêu khắc từ đá cẩm thạch' với đôi mắt sáng sủa, tầm nhìn xa lắc lư, 'Tay ông như cán câu, chân ông uốn cong như cây chèo trong trí tưởng tượng, giọng nói ồn ào như dòng nước sông Đà, tầm nhìn xa vời vợi như nhìn về một bến bờ xa xôi,…'. Người lái đò hiện ra là một người trưởng thành, anh hiểu biết về sông Đà như hiểu về chính mình, ghi nhớ mọi chi tiết như thể ôm trọn trong lòng mình mọi luồng nước của những con thác dữ dội. Vẻ đẹp nổi bật của người lái đò chính là vẻ đẹp của một nghệ sĩ tài năng, hăng hái trong công việc, là bậc thầy trong nghệ thuật chèo thuyền ngày ngày viết nên những bản ballad không lối thoát về cuộc sống lao động không ngừng.
Nguyễn Tuân đã áp dụng tri thức từ nhiều lĩnh vực văn hóa, nghệ thuật khác nhau để sáng tạo hình ảnh về sông Đà. Thông qua góc nhìn đặc biệt này, ông đã khám phá sâu hơn về sự tồn tại, quan sát sông Đà qua các thời kỳ. Ông không chỉ nhìn từ bên ngoài mà còn đi sâu vào bên trong sự vật để hiểu rõ hơn. Với cách tiếp cận đa chiều như vậy, sông Đà đã được thể hiện một cách đa dạng và phong phú.
Với phong cách mô tả tinh tế của mình, Nguyễn Tuân đã làm cho thiên nhiên và con người Tây Bắc trở nên sống động hơn bao giờ hết. Ông đã thành công trong việc đưa hiện thực cuộc sống vào văn học, với một cách tiếp cận độc đáo và tinh tế.
Tính cách trữ tình trong nhân vật Người lái đò sông Đà được tạo ra một cách tinh tế và sâu sắc.
Trong thời kỳ văn học trước Cách mạng, Nguyễn Tuân nổi tiếng với việc miêu tả về vẻ đẹp của cuộc sống, dù trong bối cảnh nghệ thuật của một thời đã qua. Sau Cách mạng, ông đã chuyển sự chú ý sang cuộc sống mới, và tập trung vào việc miêu tả và phân tích xã hội mới.
Nguyễn Tuân, một nhà văn theo chủ nghĩa xê dịch, đã sử dụng chuyến đi Tây Bắc năm 1960 của mình để khám phá văn hóa và con người địa phương. Trong hành trình đó, ông đã gặp người lái đò trên sông Đà và viết về họ trong bài bút kí 'Người lái đò sông Đà', tôn vinh sự đa tài và độc đáo của con người đời thường.
Nguyễn Tuân sinh ra trong một gia đình nho ở thời kỳ xã hội phong kiến đang trải qua nhiều biến động. Trong bối cảnh này, giáo dục phương Tây đang trở nên phổ biến hơn. Những trải nghiệm của ông trong giai đoạn này đã làm phong phú vốn kiến thức của mình từ nhiều lĩnh vực khác nhau, từ đó tạo nên những tác phẩm độc đáo và sáng tạo.
Trong bài kí 'Người lái đò sông Đà', Nguyễn Tuân đã mô tả sâu sắc về dòng sông này, từ sự dữ dội đến sự trữ tình. Ông đã khám phá mọi khía cạnh của sông Đà, từ thác nước nguy hiểm đến vẻ đẹp thơ mộng của nó, đồng thời thể hiện niềm tin vào sự phát triển thông qua việc mong chờ đường tàu sắp được xây dựng qua đây.
Trong bài kí, Nguyễn Tuân đã sử dụng kiến thức rộng lớn của mình từ nhiều lĩnh vực khác nhau để miêu tả sự hung bạo của sông Đà. Ông đã thể hiện sự dũng cảm và tài năng của người lái đò, đồng thời tạo ra một bức tranh sống động về môi trường và cuộc sống xung quanh sông Đà.
Nguyễn Tuân là một tác giả độc đáo trong thời kỳ của mình. Với cái tôi tài hoa và uyên bác, ông đã tạo ra những tác phẩm độc đáo và sâu sắc, khác biệt hoàn toàn với phong cách của những nhà văn khác trong thời đại đó.
Cái tôi của Nguyễn Tuân - Mẫu 3
Niềm hạnh phúc của nhà văn thực sự là hạnh phúc của những người dẫn đường đến với vẻ đẹp. Nguyễn Tuân là một nhà văn như vậy. Ông tin rằng: “Văn chương phải là văn chương, nghệ thuật phải là nghệ thuật, và nếu đã là nghệ thuật, phải có phong cách độc đáo”.
Trong tác phẩm 'Người lái đò Sông Đà', Nguyễn Tuân đã kết hợp sự hài hòa tuyệt vời giữa ngôn từ và hình ảnh, tạo ra một cảm giác mới lạ và độc đáo về vẻ đẹp của thiên nhiên, cũng như tâm hồn của con người Tây Bắc. Nguyễn Tuân - một nhà văn nổi tiếng của văn học Việt Nam hiện đại, đã đạt được thành tựu ấn tượng ở cả hai giai đoạn trước và sau năm 1945. Ông là biểu hiện hoàn hảo của nghệ sĩ: tài năng và cá tính độc đáo.
Nguyễn Tuân là một nhà văn tài hoa với quan điểm rằng cuộc đời là một cuộc hành trình để tìm kiếm và khẳng định vẻ đẹp. Trong tác phẩm của ông, sông Đà hiện lên với những hình ảnh đặc biệt, gợi lên cảm giác mạnh mẽ. Nguyễn Tuân không chỉ nhìn thấy sự tài hoa trong dòng sông, mà còn nhìn thấy sự tài hoa trong người lái đò - một người nghệ sĩ trên dòng sông Đà.
Cái tôi của Nguyễn Tuân là một cái tôi đầy cảm xúc đối với những trải nghiệm sâu sắc, độc đáo. Ông tôn trọng sự dữ dội của cuộc sống (sông Đà hung bạo), đẹp đẽ của thiên nhiên (sông Đà thơ mộng, trữ tình), và tài năng của con người (hình tượng người lái đò). Cái tôi của ông cũng là sự giàu có trong tư duy trước vẻ đẹp của tự nhiên và đất nước.
Nguyễn Tuân thể hiện tài năng của mình thông qua việc sử dụng từ ngữ, hình ảnh và câu văn. Ông vận dụng kiến thức đa dạng về địa lý, lịch sử, văn hóa, và điện ảnh để mô tả sông Đà và người lái đò. Tác phẩm 'Người lái đò Sông Đà' không chỉ có giá trị văn học mà còn là một phản ánh sâu sắc về văn hóa.
Nguyễn Tuân là một tâm hồn đầy bản lĩnh, đầy tự tin trong văn học Việt Nam hiện đại. Với sự cố gắng không ngừng, ông đã khẳng định được phong cách riêng biệt và độc đáo của mình. Theo quan điểm của người xưa: “Văn chương giống như con người”, Nguyễn Tuân là một con người đam mê cuộc sống tự do, thậm chí là hơi phóng túng đôi khi. Ông yêu thích du lịch, khám phá, và không chịu sự chật chội, hạn hẹp. Với tính cách mạnh mẽ, ông đã chọn lựa thể loại tuỳ bút, một thể văn tự do, để thể hiện bản thân mình. Nhà phê bình Vũ Ngọc Phan từng nhận xét: “Nguyễn Tuân là một nhà văn đứng riêng về cả lối viết và tư tưởng”. Điều này được thể hiện rõ trong sự nghiệp sáng tác của ông, và tùy bút “Người lái đò sông Đà” là một minh chứng điển hình cho phong cách đó.
Những ai đã đọc Vang bóng một thời sẽ cảm nhận được sự tinh tế, lịch lãm và tài năng của Nguyễn Tuân khi ông đề cập đến thư pháp, uống trà, và chơi đèn trung thu trong những thời kỳ trước đây. Điều này khiến lòng người thêm thư thái, tự hào về nền văn hóa Việt Nam phản ánh qua hàng nghìn năm lịch sử.
Trong Người lái đò Sông Đà, Nguyễn Tuân đã mang thơ vào dòng nước. Ông đã khám phá vẻ đẹp của sông Đà ở phương diện thẩm mỹ, và mô tả người lái đò như một nghệ sĩ tài hoa. Tác phẩm này không chỉ thay đổi theo mùa, thời gian mà còn biểu hiện sự đa dạng phong phú bằng từ ngữ sáng tạo và tinh tế. Văn của Nguyễn Tuân giống như những giọt mật của con ong yêu hoa - cẩn trọng, sáng tạo, và đầy ý nghĩa.
Cái tôi trầm tư của Nguyễn Tuân - Mẫu 4
Niềm khát khao đóng góp cho nghệ thuật, khát khao khám phá và thể hiện những cảm xúc mạnh mẽ, cùng với tính cách nghệ sĩ tự do và sáng tạo, đã thúc đẩy Nguyễn Tuân tạo ra Người lái đò sông Đà, một tác phẩm văn học nổi tiếng của Việt Nam. Điều này đã làm phong phú thêm văn học Việt Nam với hình ảnh một dòng sông và tạo ra một tác phẩm đáng trân trọng cho những người yêu văn chương. Có thể nói, hình ảnh sông Đà trong tác phẩm này là biểu hiện rõ nét của phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân.
Khi tiếp xúc với văn chương của Nguyễn Tuân, ta cảm nhận được sự sâu sắc, cảm động trong từng trang văn. 'Tôi' của nghệ sĩ đầy nồng nhiệt, khát khao biến những dòng văn thành những bức tranh tuyệt vời, lôi cuốn và thách thức người đọc.
Từ đầu đến cuối tác phẩm, hình ảnh dòng sông Đà được tái hiện từ nhiều góc độ khác nhau. Qua việc khám phá về dòng sông, chúng ta hiểu thêm về nhà văn Nguyễn Tuân, một người luôn tìm kiếm cái đẹp và cái thật trong cuộc sống. Dòng sông Đà không chỉ là biểu tượng của sự dữ dội, hung bạo, mà còn là biểu tượng của sự trữ tình và cảm xúc sâu lắng.
Trong tác phẩm của Nguyễn Tuân, dòng sông Đà không chỉ được miêu tả là một thực thể hung bạo mà còn mang trong mình vẻ đẹp dịu dàng, trữ tình. Đoạn văn mô tả vẻ đẹp của dòng sông như một bản nhạc êm dịu, hoặc một bức tranh thủy mặc, đem lại những cảm xúc tinh tế và nhẹ nhàng. Nguyễn Tuân đã biến dòng sông Đà thành một biểu tượng của tình yêu nghệ thuật và tình yêu thiên nhiên, thể hiện qua từng chi tiết tinh tế trong tác phẩm.
Sự yêu thích cuộc sống, niềm đam mê khám phá về dòng sông, những cây cầu của đất nước cùng sở thích di chuyển... đã làm cho mỗi trang văn của Nguyễn Tuân trở nên phong phú kiến thức, thể hiện sự hiểu biết chi tiết từng phần trong văn của mình. Dòng sông Đà có thể được mô tả rất trữ tình, thơ mộng nhưng cũng có những lúc dữ dội, chính xác trong từng con số. Nguyễn Tuân không chỉ là một nhà văn mà còn như một nhà địa lý khi miêu tả về thượng nguồn sông Đà ở Cảnh Đông tỉnh Vân Nam sau đó chảy vào sông Hồng, trải dài trên đất Việt 500 cây số với tổng chiều dài 883 nghìn thước mét, một cách chính xác và cụ thể về 'những thác nước, những con đập trên sông Đà từ Vạn Yên trở xuôi'. Ông cũng có lúc trở thành một nhà điện ảnh, với 'ngôn ngữ của nghệ thuật thứ bảy', quay những cảnh phim màu, lật ngược máy quay để dựng giếng... Thật sự, khi miêu tả về sông Đà, Nguyễn Tuân đã như là một nhà khoa học: một người nghiên cứu lịch sử khi biết về sông Đà dưới thời Pháp thuộc có tên gọi 'Tây lếu láo'; một nhà chính trị khi biết 'châu Quỳnh Nhai được giải phóng trước tiên ở Tây Bắc', trở thành 'nơi đặt chân ở Tây Bắc' xâm nhập vào lãnh thổ của kẻ thù... Không chỉ thế, Nguyễn Tuân còn sử dụng kiến thức về nhiều môn nghệ thuật khác nhau như hội họa ('con sông Đà tuôn dài...'), điêu khắc ('có những bức tượng vách đá dựng sừng sững bên bờ sông Đà như một tay chặn'...), và ở những lĩnh vực rất xa văn chương, ông cũng rất hiểu biết và linh hoạt sử dụng để tái hiện Đà giang ở nhiều góc độ khác nhau. Nguyễn Tuân đã sử dụng cả kiến thức về võ thuật để tạo ra một trận chiến trên dòng sông: kiến thức thể thao khi mô tả cuộc đấu đấu 'các luồng nước ở chặng này lại đang ở ngay giữa những tảng đá phía sau của con thác'... Nhờ vào những kiến thức này, sông Đà đã được tái hiện một cách sống động, cụ thể, và dữ dội của võ thuật, của hội họa, của văn chương... Nguyễn Tuân đã đạt đến tiêu chuẩn của văn chương: trữ tình, sâu lắng nhưng cũng chính xác, khoa học... Trong quá trình làm sống dậy dòng sông Đà, Nguyễn Tuân không chỉ thể hiện mình là người biết mà còn rất ham hiểu biết, nhiệt huyết khám phá những lĩnh vực mới trong cuộc sống. Trong lịch sử văn học, có lẽ không ai làm nhiều như nhà văn đất Thăng Long khi mỗi lần bay qua dòng sông Đà chỉ để ghi lại những cảnh tượng: 'nhìn say mê mấy đám mây mùa xuân trên sông Đà... vì mỗi cái thu về'.
Với tình yêu sâu sắc đối với ngôn ngữ mẹ đẻ, hiểu biết sâu rộng về sự biến đổi của mỗi từ ngữ. Nguyễn Tuân đã trở thành một thần thánh của từ ngữ, sử dụng hàng trăm biện pháp biến hóa mà mỗi biện pháp lại có một tác dụng kỳ diệu, mặc dù suốt cuộc đời, nhà văn chỉ tự nhận mình là 'người viết bằng tiếng Việt' chứ không phải 'nhà văn' hoặc bất kỳ danh hiệu nào khác. Trong tùy bút 'Sông Đà', ông đã dùng hết tài năng và ngôn từ của mình để tái hiện sự dữ dội của dòng sông cũng như vẻ đẹp trữ tình của một cố nhân lâu ngày lặp lại. Với sự hiểu biết rộng rãi của mình, Nguyễn Tuân đã sử dụng từ ngữ từ nhiều lĩnh vực khác nhau để tái hiện hết tất cả các góc độ khác nhau của dòng sông. Có ngôn ngữ của điện ảnh ('Contre - plongée'), có võ thuật ('đấu kịch tính trong vùng nước nơi các đá thác gây chướng ngại cho dòng nước...'), có cả từ ngữ về ô tô ('chuyển số nhanh và đạp ga'...). Những từ ngữ này mang đặc điểm riêng của mỗi lĩnh vực nhưng đều tập trung vào việc thể hiện dòng sông Đà. Với cách sử dụng từ ngữ như thế, nhà văn đã đưa nhiều lĩnh vực tưởng chừng xa vời với văn chương trở nên gần gũi, đã tập trung vào việc thể hiện hình ảnh văn học.
Trong tùy bút 'Người lái đò sông Đà', chúng ta còn thấy nhiều so sánh tưởng tượng thú vị và đầy bất ngờ. Để diễn tả cảm giác lạnh lẽo khi ngồi trong khoang đò qua một phần của sông, Nguyễn Tuân đã 'cảm thấy như đứng ở mép một con hẻm, nhìn lên một khung cửa sổ nào đó trên căn nhà cao lầu nào đó, nhìn chăm chú vào mảnh đất phía trên, không gian đó như đã tắt điện'. Có phép so sánh nào độc đáo và hiệu quả như vậy không? Có những lúc Nguyễn Tuân đã sử dụng lửa để so sánh với nước 'rồi tiếng rống lên như hàng trăm con trâu mộng mị đang náo loạn giữa rừng núi, đang ngựa ngựa mình giữa ngọn lửa, ngọn lửa cùng gầm thét với bầy trâu da cháy hoang hoá'. Hình ảnh so sánh cùng nhịp điệu câu văn ngắn gọn, dồn dập tạo ra cảm giác sóng gió đang cuồn cuộn dâng lên... Phép so sánh 'bờ sông hoang sơ như một bờ tiền sử. Bờ sông nguyên sơ như một câu chuyện cổ tích ngày xưa' tập trung vào việc thể hiện sự trân trọng giá trị văn hóa truyền thống, thể hiện tình yêu thiên nhiên tươi đẹp, đồng thời là một cách cảm nhận cuộc sống sáng sủa, trong ngần như làm từ pha lê của người lính văn hóa.
'Cái tôi' của Nguyễn Tuân - Mẫu 5
Mỗi nhà văn có thể được coi là một loài hoa quý trong rừng ngập mùi hương đặc biệt của văn học đại ngàn. Nguyễn Tuân cũng không ngoại lệ, ông đã mang lại một hơi thở mới mẻ cho văn học Việt Nam qua tác phẩm 'Người lái đò sông Đà' bằng một 'cái tôi' cá nhân độc đáo với tình yêu đặc biệt dành cho thiên nhiên.
Nguyễn Tuân là một nhà văn luôn khao khát khám phá cái đẹp. Phong cách sáng tạo của ông nổi bật với sự độc đáo và phóng túng, cùng với tài năng và ý thức trách nhiệm. Tác phẩm 'Người lái đò sông Đà' là kết quả của hành trình thực tế mà Nguyễn Tuân trải qua khi đến với miền Tây Bắc hùng vĩ. Thông qua tác phẩm này, ông đã thể hiện một 'cái tôi' đặc biệt, là 'cái tôi' tài năng, uyên bác và có trách nhiệm, sẵn lòng đóng góp vào công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội.
Bắt đầu với hình ảnh của dòng sông Đà mạnh mẽ, mạnh mẽ chảy về phía Bắc, Nguyễn Tuân đã thể hiện sự độc đáo của bản thân thông qua ngòi bút tài hoa, uyên bác. 'Cái tôi' tài hoa, uyên bác của ông được thể hiện qua niềm đam mê với vẻ đẹp của thiên nhiên, của đất nước. Ông đã miêu tả dòng sông Đà ở nhiều góc độ khác nhau. Sự hung dữ là đặc điểm nổi bật nhất của sông Đà, và nhà văn đã sử dụng ngôn từ một cách tinh tế để tạo ra một cảm giác mới mẻ về dòng sông. Thông qua việc mô tả sự dữ dội của thác đá và các trùng vi thạch, Nguyễn Tuân đã làm nổi bật sự hùng vĩ, hung dữ của sông Đà.
Dưới bàn tay của Nguyễn Tuân, dòng sông không chỉ là sự hung dữ mà còn mang trong mình vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình do tâm hồn yêu thiên nhiên sâu sắc của ông. Sông Đà đã tạo nên nét đẹp riêng của vùng núi Tây Bắc, 'con sông tuôn dài như mái tóc trữ tình'. Nhà văn đã so sánh dòng sông như một người con gái, làm cho văn bản trở nên mềm mại và phù hợp với tình cảm của người Việt Nam. Sông Đà trở nên thơ mộng qua sự biến đổi của màu nước theo từng mùa. Đồng thời, sông Đà cũng gợi lên hình ảnh của một người bạn trung thành, giúp nhà văn khám phá sâu hơn về chính bản thân mình. Thông qua việc mô tả về sông Đà, Nguyễn Tuân đã sử dụng một cách tài tình những kiến thức từ nhiều lĩnh vực khác nhau để khắc họa một dòng sông mạnh mẽ, dữ dội nhưng cũng đầy trữ tình.
Cái 'tôi' của Nguyễn Tuân được thể hiện qua việc khám phá và ca ngợi vẻ đẹp tài hoa, nghệ sĩ của con người lao động thông qua hình ảnh ông lái đò. Ông lái đò là một trong những hình tượng nghệ thuật đẹp trong văn của Nguyễn Tuân sau cách mạng Tháng Tám. Ông có ngoại hình và tố chất đặc biệt, với những phác họa về cái tay 'lêu nghêu', cái chân 'khuỳnh khuỳnh', giọng nói như tiếng nước trước mặt ghềnh. Điều đó chính là kết quả của hoàn cảnh sóng nước hung bạo. Ông lái đò hiện diện giữa núi rừng Tây Bắc, bình thường nhưng mang sức mạnh phi thường. Ông hiểu biết tường tận về tính nết của dòng sông và đã chỉ huy các cuộc vượt thác một cách tài tình, khôn ngoan. Đó chính là quan niệm của Nhà văn Nguyễn Tuân về người anh hùng, hiện diện trong cuộc đấu tranh với thiên nhiên.
Tác phẩm của Nguyễn Tuân đã khẳng định vẻ đẹp tồn tại ở mọi nơi trên đất nước, không chỉ ở những con người kiệt xuất như trước cách mạng Tháng Tám. Nhà văn đã phác họa thành công vẻ đẹp của thiên nhiên và con người Tây Bắc bằng ngôn từ điêu luyện và sự am hiểu sâu sắc về môi trường.
'Người lái đò sông Đà' là một tác phẩm xuất sắc của Nguyễn Tuân, làm nổi bật vẻ đẹp ẩn chứa trong dòng sông hung bạo và bên trong con người bình thường. Khi đóng lại cuốn sách, ta vẫn cảm nhận được vẻ đẹp dữ dội và thơ mộng trữ tình, cùng với tài năng của Nguyễn Tuân.
Phân tích cái tôi của Nguyễn Tuân - Mẫu 6
Nguyễn Tuân là biểu tượng của người nghệ sĩ, với quan niệm rằng văn chương phải là văn chương, nghệ thuật phải là nghệ thuật và cần có phong cách độc đáo. Tùy bút của ông phản ánh cái tôi độc đáo, phong phú và tài hoa. Tác phẩm 'Người lái đò sông Đà' đã tôn vinh Nguyễn Tuân là một cây bút độc đáo, tài hoa và uyên bác.
Trải qua những năm tháng ở Tây Bắc, Nguyễn Tuân tìm kiếm 'vàng mười đã trải qua lửa', 'hào quang tâm hồn Tây Bắc' để ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên và con người lao động đang miệt mài xây dựng cuộc sống mới ở vùng cao nguyên này.
Tập Tùy bút Sông Đà nói chung và Người lái đò sông Đà nói riêng là một bức tranh sống động về thiên nhiên và cuộc sống của người dân địa phương, mang theo cảm hứng lãng mạn trong sáng và phản ánh rõ phong cách nghệ thuật độc đáo của Nguyễn Tuân.
Sự độc đáo, tài hoa và uyên bác của Nguyễn Tuân được thể hiện rõ qua cách tiếp cận và khai thác đối tượng từ nhiều phương tiện thẩm mỹ, văn hóa khác nhau. Dòng sông Đà được miêu tả như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, và con người lao động trên dòng sông được tôn vinh như những nghệ sĩ trí thức, dũng cảm trong nghề chèo đò vượt thác.
Dù gặp gian khó, hiểm nguy sau mỗi chuyến đi, Nguyễn Tuân vẫn giữ bình thản và tĩnh lặng. Mọi khó khăn trôi qua như những giọt sương sớm. Sông Đà chỉ như một chiếc lá thu, và ông đối đãi với nó như với một người bạn trung thành, với tất cả những ưu và nhược điểm của cuộc sống. Công việc lao động có thể gian khó, nhưng tâm hồn người lái đò vẫn lãng mạn, chứa đựng nét tài hoa trong nghề chèo đò vượt thác.
Nguyễn Tuân không chấp nhận cái nhìn nông cạn, nhạt nhẽo, yên ổn. Ông là nhà văn của sự phi thường, của những cảm xúc mãnh liệt, của những phong cách nghệ thuật tinh tế, của gió, bão, núi rừng hùng vĩ, thác nước dữ dội... Vì vậy, ông khám phá các đối tượng từ nhiều góc độ khác nhau, mang lại cho độc giả những thông tin phong phú, chính xác và thú vị, sử dụng các kỹ thuật từ hội họa, âm nhạc, điện ảnh, điêu khắc và vận dụng kiến thức từ nhiều lĩnh vực như địa lý, lịch sử, võ thuật, quân sự.
Ông nhìn chằm chằm vào dòng sông, như thấy nó như một sinh vật sống, thét gào, xoay trở trên từng dòng chữ đầy cuốn hút. Hình ảnh của người lái đò tựa như một tướng quân dũng cảm, tài trí, quyết đoán. Tay luôn cầm chặt mái chèo, chân chắc kẹp chặt cuống lái, ông nhớ từng độ chút để điều khiển thuyền đi.
Nguyễn Tuân sử dụng sức mạnh tinh tế của từ ngữ để thổi hồn vào từng khối đá lạnh lẽo, biến chúng thành đội quân thạch tinh hung ác trong cuộc chiến với con người. Mô tả về thiên nhiên hoang dã, dữ tợn chỉ để tôn vinh lòng can đảm, sức mạnh phi thường của con người trong cuộc chinh phục tự nhiên, đồng thời mang lại cho độc giả những trải nghiệm thẩm mỹ mới lạ.
Người lái đò sông Đà đã đạt đến đỉnh cao nghệ thuật trong thể loại tùy bút, và ở đó, Nguyễn Tuân đã thể hiện một cái tôi độc đáo, tài năng, uyên bác và phóng túng. Ông đã mang đến cho độc giả những dòng văn thấm đẫm vẻ đẹp tinh khiết của tự nhiên. Vẻ đẹp ngôn ngữ trong văn bản như mê hoặc độc giả, dẫn họ vào mê cung của cảnh vật sông Đà đẹp mê hồn và những con người lao động bình dị trên dòng nước.
Phân tích cái tôi của Nguyễn Tuân - Mẫu 7
Nguyễn Tuân là một nghệ sĩ tài hoa, với sự nghiệp văn chương, ông có những đặc điểm tiêu biểu không phải ai cũng có được, những vẻ đẹp trong phong cách nghệ thuật riêng biệt và độc đáo. Phong cách sáng tạo của ông được thể hiện rõ qua tác phẩm 'Người lái đò sông Đà'.
Nguyễn Tuân là một nghệ sĩ tài ba, suốt cuộc đời ông dành hết sức mình để khám phá những điểm độc đáo và vẻ đẹp riêng trong phong cách nghệ thuật của mình. Trong bài viết 'Người lái đò sông Đà', ông đã thể hiện rõ điều đó. Bằng chính tài năng và phẩm hạnh của mình, ông đã sáng tác ra những tác phẩm đầy ý nghĩa này, với cái nhìn sâu sắc về dòng sông, không chỉ là biểu tượng của sức mạnh con người mà còn là dấu tích lịch sử. Với phong cách độc đáo, ông đã tạo ra những tác phẩm cổ điển mang dấu ấn riêng, không ngừng khám phá và tôn vinh vẻ đẹp của tự nhiên.
Hình ảnh của người lái đò sông Đà được tái hiện sống động qua nghệ thuật của Nguyễn Tuân. Ông sử dụng sáng tạo nghệ thuật để mô tả con người và dòng sông quê hương một cách mạnh mẽ. Hình ảnh của dòng sông đã in sâu trong tâm trí tác giả, và ông thể hiện điều đó rất rõ trong sáng tác của mình. Những chi tiết mô tả dòng sông tạo ra ấn tượng mạnh mẽ, đồng thời tạo cảm hứng cho việc viết tác phẩm này. Ông không ngừng sáng tạo, mang lại cho độc giả những trải nghiệm sâu sắc và mới mẻ.
Tài năng sáng tạo của Nguyễn Tuân được thể hiện rõ trong việc miêu tả dòng sông và nhân hóa nó để thể hiện tính cách của nó. Mô tả về dòng sông này không chỉ mạnh mẽ về hình tượng mà còn sâu sắc về cảm xúc. Ông sử dụng những cụm từ và hình ảnh đặc sắc để tạo nên một bức tranh sắc nét và sinh động về dòng sông. Ông đã tạo ra những hình ảnh đầy mê hoặc và độc đáo, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
Nguyễn Tuân có trí tưởng tượng phong phú và ông tận dụng các kỹ thuật điện ảnh và hội họa để thể hiện một cách sinh động. Ông cũng nhân hóa dòng sông để tạo ra các tình huống và cảm xúc đặc biệt. Mô tả về dòng sông này thể hiện sự mạnh mẽ và sâu sắc của tác giả, đồng thời tạo nên những hình ảnh đầy ấn tượng và độc đáo.
Hình ảnh của dòng sông hoang dã và hung dữ được tái hiện sâu sắc trong tác phẩm của Nguyễn Tuân. Ông sử dụng tài năng của mình để mô tả và truyền đạt cảm xúc về dòng sông này. Ông đã tạo ra những hình ảnh đặc sắc và đầy cảm xúc, để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng người đọc. Những mô tả này không chỉ mạnh mẽ về hình tượng mà còn sâu sắc về cảm xúc và tầm nhìn về cuộc sống.
Nghệ thuật xây dựng hình tượng người lái đò của Nguyễn Tuân là điển hình, thể hiện không khí hùng vĩ và man dại qua mắt nhà văn. Ông tạo ra hình ảnh dòng sông với chi tiết chân thực và không khí đầy mạnh mẽ và phấn khích. Sự sâu sắc và phong phú trong cách quan sát của tác giả đã tạo ra những tác phẩm đầy ấn tượng và trang nghiêm, mang lại cái nhìn mới lạ về quê hương và tình yêu đối với nó.
Với tài năng và sự tinh tế trong sử dụng ngôn ngữ, Nguyễn Tuân tạo ra những câu văn tinh tế và thể hiện tình cảm đặc biệt đối với dòng sông Đà. Dưới bàn tay tài ba của ông, hình ảnh trở nên mỹ lệ và cuốn hút. Ông diễn đạt sự tươi đẹp của thiên nhiên và chi tiết rõ nét về người lái đò, ví nhưng thiên nhiên Tây Bắc như một kho báu quý giá và tác giả có cái nhìn sắc sảo về nó.
Với tài năng và nghệ thuật sử dụng ngôn ngữ, Nguyễn Tuân mang lại cái nhìn toàn diện về phong cách sáng tạo của mình. Ông không chỉ là một nghệ sĩ tài ba mà còn là một người có cái nhìn sâu sắc về cuộc sống.
Phân tích cái tôi của Nguyễn Tuân - Mẫu 8
'Người lái đò Sông Đà' trong tập tùy bút Sông Đà của Nguyễn Tuân, viết năm 1960. Đây là kết quả của chuyến đi thực tế của tác giả vào Tây Bắc năm 1958. Phong cách và con người Tây Bắc được mô tả sống động, phản ánh niềm vui và sự trữ tình trước vẻ đẹp kì vĩ và lạ lùng của vùng đất này.
Tác phẩm tập trung vào người lái đò nhưng thực ra là tác giả chia sẻ cảm xúc, quan sát, và sáng tạo của mình về Sông Đà. Ông mô tả cuộc sống từ nhiều góc độ khác nhau, thể hiện tình cảm của mình đối với con sông biểu tượng cho thiên nhiên và con người Tây Bắc.
Với phong cách của Nguyễn Tuân, Sông Đà trở thành biểu tượng của tác giả. Đó là con sông chứa đựng lịch sử, tạo ra những anh hùng đặc biệt. Sông Đà được miêu tả một cách tài tình, độc đáo, thể hiện sự gắn bó sâu xa với đất nước trong tâm hồn của tác giả.
Sông Đà dữ dội và anh hùng, đó là bản chất của nó. Sự tài ba của nhà văn làm nổi bật bản tính đó. Sông Đà dữ dội ở những nơi có thác dữ, những phần sông hẹp giữa hai vách núi cao hay những chỗ có xoáy nước khủng khiếp, dẫn tới cái chết.
Ở đây, tác giả kết hợp chi tiết chính xác với cảm xúc và sự trữ tình. Sông Đà có thể dữ dội, nguy hiểm nhưng cũng có những phần huyền bí và thơ mộng. Tác giả sử dụng từ ngữ sống động để mô tả sự hung bạo và tính cách đa dạng của con sông.
Tất cả mọi thứ về Sông Đà đều dữ dội. Cát, gió, đá, thác ghềnh, sóng nước tạo ra một cảm giác khủng khiếp và ám ảnh. Tiếng nước và tiếng sóng gợi lên những hình ảnh kinh hoàng, đầy ma mị. Sự biểu cảm của tác giả khiến cho Sông Đà trở thành một thế giới sống động và đầy sức mạnh.
Tiếng nước dữ, sức nước mạnh hơn cả sự sợ hãi. Mặt sóng như đường kạn, đi vào là bị giật xuống rồi bị trồi lên. Thuyền nếu vào luồng nước là chết ngay, hoặc nếu không trúng vào tâm luồng cũng có thể là sự chấp nhận tử thần. Sự hiểm nguy của Sông Đà giống như kẻ thù số một của con người: hung dữ, xảo quyệt, và đầy nguy hiểm.
Sông Đà thật dữ như lời đồn. Cát, đá, nước, gió, sóng hòa quyện tạo nên một cảnh tượng nguy hiểm. Nguyễn Tuân sử dụng từ ngữ đa dạng để mô tả các hình ảnh, vượt qua cả những cách thức truyền thống để tạo ra những bức tranh sống động về Sông Đà.
Mặc dù Sông Đà rất dữ dội nhưng cũng có những bề mặt trữ tình. Những đoạn nước êm đềm nhìn từ trên cao giống như mái tóc dài, đẹp tựa những đám mây ở Tây Bắc.
Màu sắc của nước Sông Đà thay đổi theo mùa: mùa xuân là dòng nước xanh biếc,... mùa thu thì chuyển sang màu đỏ rực. Trên sông, những chiếc thuyền then đuôi én trôi dọc theo làm cho Sông Đà trở nên thơ mộng hơn. Đối với Nguyễn Tuân, Sông Đà giống như một người bạn cũ, một người thân thiết đã lâu gặp lại.
Nhà văn tập trung miêu tả người lái đò, sản phẩm của Sông Đà. Hình ảnh ông lái đò cố gắng vượt qua thác nước Sông Đà rất sống động và ấn tượng.
Để leo thác, người lái đò phải dùng sào để chống. Trên vai họ, đầu sào găm sâu vào da thịt, đó là hình ảnh thực tế. Tác giả còn viết thêm: Việc giải cứu các con đường của sông cũng là một loại huân chương quý giá, tặng cho những người lái đò Sông Đà. Họ là những người dũng cảm, thông minh đã đánh bại được sức mạnh dữ dội của thiên nhiên. Trong người lái đò này, có gì không phải là kết quả của Sông Đà? Đối với họ, Sông Đà như một trường đấu anh hùng, nơi họ đã ghi dấu từ những chấm câu nhỏ nhặt cho đến những đoạn nước sâu, họ trở thành nghệ sĩ tài hoa trong việc vượt qua thác ghềnh. Nguyễn Tuân gọi họ là những người lái ra hoa.
Khi đọc văn của Nguyễn Tuân, đặc biệt là tùy bút, một số người cảm thấy như đang nhìn vào một ống kính đầy màu sắc. Thực ra, ngòi bút của tác giả không chỉ có bảy mà còn có hàng ngàn màu sắc khác nhau. Nguyễn Tuân đi sâu vào bản chất của mọi sự vật, sự việc, con người để khám phá và hiểu rõ nhất có thể, bắt kịp được cốt lõi, tinh túy và hồn của chúng. Ông kết hợp trí tuệ sâu sắc với phong cách làm việc nhanh nhạy, tỉ mỉ và khoa học, đồng thời thể hiện cảm xúc sâu sắc và trữ tình thông qua ngôn ngữ sáng tạo độc đáo, đặc trưng của Nguyễn Tuân, không thể nhầm lẫn với ai khác.
Tùy bút Sông Đà chứng tỏ sức mạnh văn chương giàu kinh nghiệm cùng phong cách nghệ thuật đặc trưng của Nhà văn Nguyễn Tuân - một cây bút đa tài của văn học Việt Nam hiện đại.
...............
Tải File tài liệu để xem thêm phân tích về cái tôi của Nguyễn Tuân.