Phân tích 2 phát hiện của nghệ sĩ Phùng trong tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa tổng hợp 15 mẫu văn cực hay kèm gợi ý cách viết chi tiết. Tài liệu được biên soạn nhằm giúp các em học sinh tự học, mở rộng kiến thức và nâng cao kỹ năng viết văn một cách tiến bộ hơn.
Qua phân tích hai phát hiện của nghệ sĩ Phùng, tác giả muốn gửi đến độc giả thông điệp: Cuộc sống chứa đựng nhiều nghịch lý, mâu thuẫn không dễ giải thích. Đánh giá con người không chỉ dựa vào bề ngoài mà còn cần phải tìm hiểu sâu bên trong. Dưới đây là 15 mẫu văn hay nhất mời các bạn đọc. Để nâng cao kỹ năng viết văn, hãy tham khảo phân tích nhân vật Phùng và Chiếc thuyền ngoài xa.
Phân tích 2 điểm đặc biệt của nghệ sĩ Phùng đáng chú ý nhất
- Dàn ý phân tích 2 điểm đặc biệt của nghệ sĩ Phùng (4 Mẫu)
- Sơ đồ tư duy 2 điểm đặc biệt của nghệ sĩ Phùng
- Phân tích hai điểm đặc biệt của nghệ sĩ Phùng một cách ngắn gọn
- Hai điểm đặc biệt của nghệ sĩ Phùng
- Phân tích hai điểm đặc biệt của nghệ sĩ Phùng (2 Mẫu)
- Hai điểm đặc biệt của nghệ sĩ Phùng (4 Mẫu)
- Phân tích 2 điểm đặc biệt của nghệ sĩ Phùng (6 Mẫu)
Kế hoạch phân tích 2 điểm đặc biệt của nghệ sĩ Phùng
a) Giới thiệu
- Tóm tắt vắn tắt về tác giả và tác phẩm
- Nguyễn Minh Châu (1930 - 1989) là một trong những tác giả tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại.
- Truyện Chiếc thuyền ngoài xa là một tác phẩm ngắn nổi bật của Nguyễn Minh Châu, thể hiện rõ phong cách tự sự và triết lí nhân sinh.
- Thảo luận về hai điểm đặc biệt của Phùng: Qua hai điểm nổi bật của nhân vật Phùng trong tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa, tác giả đã truyền đạt được những ý kiến, quan điểm về mối liên hệ giữa cuộc sống và nghệ thuật, giữa người nghệ sĩ và cộng đồng.
b) Phần chính
* Phát hiện thứ nhất: Vẻ đẹp của chiếc thuyền ngoài xa trên biển sớm mờ sương
- Cảnh biển buổi sáng trong sương mờ là một khung cảnh tuyệt vời, như một bức tranh mực tàu vẽ nên.
- Khung cảnh rộng lớn của biển với chiếc thuyền ngoài xa mờ mịt trong sương mù, như 'mái thuyền hòa mình vào bầu trời mờ sương màu trắng, với ánh sáng mặt trời chiếu vào, trên thuyền là vài bóng người ngồi im lìm.'
=> Nhờ đôi mắt tài ba, 'nhà nghề' của nghệ sĩ, đã phát hiện ra vẻ đẹp hiếm có của biển mờ sương, vẻ đẹp mà người ta chỉ gặp được một lần trong đời.
- Niềm hạnh phúc của nghệ sĩ nằm ở việc khám phá và sáng tạo, cảm nhận cái đẹp tuyệt vời.
- Trong một khoảnh khắc, Phùng nhận ra sự hoàn mĩ của cuộc sống, sự hài hòa, lãng mạn của tự nhiên có thể làm sạch tâm hồn nghệ sĩ.
* Phát hiện thứ hai: Cảnh bạo lực trong gia đình của ngư dân
- Trong vẻ đẹp tuyệt vời của biển, Phùng phát hiện ra cảnh bạo lực gia đình, sự khắc nghiệt trong cuộc sống của những người nghèo khổ.
- Trên chiếc thuyền ngư phủ tráng lệ, một người đàn bà mệt mỏi, xấu xí chịu đựng cùng một người đàn ông hung ác, độc ác đánh vợ để giải tỏa nỗi đau.
-> Đây là bức tranh kinh ngạc đằng sau vẻ đẹp hoàn mĩ mà anh vừa chứng kiến trên biển. Nó xuất hiện bất ngờ, gây ngạc nhiên như một trò đùa đầy trớ trêu của cuộc sống.
- Quan sát cảnh người đàn ông đánh vợ một cách tàn bạo, Phùng đã 'kinh ngạc đến mức, trong mấy phút đầu... vứt chiếc máy ảnh xuống đất, chạy tới ngay'.
-> Phùng cảm nhận rõ rằng phía sau vẻ đẹp hoàn mĩ, toàn bích kia là những góc khuất đau thương, đầy ngang trái của cuộc sống.
=> Phùng nhận thức trách nhiệm của một người nghệ sĩ, một người nghệ sĩ thực thụ không chỉ nhìn cuộc sống như một chiếc thuyền ngoài xa mà cần thấu hiểu, khám phá sâu sắc cuộc sống của con người.
* Tính độc đáo của nghệ thuật
- Tình huống truyện lạ lùng độc đáo
- Buổi tiệc trọng đại, sự thay đổi đầy kịch tính, những chi tiết tương phản
- Biến đổi âm điệu linh hoạt
- Ánh sáng suy tư, triết lý sâu sắc, sự suy tư nổi bật
- Lối viết đơn giản, mộc mạc nhưng đậm chất thơ
c) Phần kết
- Tóm tắt ý nghĩa hai phát hiện của Phùng: Thông qua những khám phá về nhân vật Phùng, tác giả Nguyễn Minh Châu đã đặt ra câu hỏi về mối liên kết giữa nghệ thuật và cuộc sống, giữa nghệ sĩ và nhân dân.
Sơ đồ tư duy về 2 phát hiện của nghệ sĩ Phùng
Phân tích ngắn gọn về hai phát hiện của nghệ sĩ Phùng
Để có bức ảnh nghệ thuật, nhiếp ảnh gia Phùng đến vùng biển, nơi từng là chiến trường của anh. Anh không ngần ngại khám phá, và trong một lần, anh đã nhận ra một sự thật khác biệt về cuộc sống. Ẩn sau vẻ đẹp tinh tế là những câu chuyện bi thảm, đau đớn, và không công bằng,… hai phát hiện của nhân vật Phùng cũng là triết lý sâu sắc trong tác phẩm.
Phát hiện đầu tiên: Cảnh một chiếc thuyền lưới vó ẩn hiện trong biển sớm mờ sương, pha chút ánh nắng màu hồng từ bức tranh thiên nhiên. Đó là một “cảnh tặng của trời”. Phùng nhận xét rằng, thật khó có thể ghi lại lần thứ hai. Thuyền như một bức tranh mơ màng, xuất hiện trong sương mù trắng như sữa, với vài bóng người ngồi trên thuyền như tượng, đang hướng về bờ. Ánh sáng mở rộng, thuyền trôi nổi trên biển, không khí êm đềm, yên bình, khiến cho mọi người đều cảm thấy an lành. Một cảnh tượng đẹp mơ màng, lãng mạn và tuyệt vời. Một bức tranh tuyệt phẩm của thiên nhiên.
Ngay lúc đó, nghệ sĩ cảm thấy “bối rối, trong lòng như có cái gì đó bóp chặt”. Anh nhận ra “chân lí của sự hoàn mĩ, cái khoảnh khắc tinh tế trong hồn tâm”. Đó là niềm hạnh phúc cao cả của sự khám phá và sáng tạo nghệ thuật. Vì vậy, anh “bỏ máy lên bánh xích của chiếc xe tăng hỏng, nhấn nút “liên thanh” một hồi, thu vào chiếc Pra-ti-ca khoảnh khắc đẹp lòng, vừa mang lại cho mình niềm hạnh phúc vô biên từ vẻ đẹp tuyệt diệu của cảnh vật”.
Phát hiện thứ hai: Đằng sau vẻ đẹp là một cảnh tượng khác biệt. Một phụ nữ xấu xí, mệt mỏi. Một người đàn ông hung bạo, độc ác, đau khổ,… với những hành động tàn bạo. Người chồng đánh vợ một cách tàn bạo. “Gã không do dự, dùng thắt lưng đánh vào lưng người phụ nữ …”. Còn người phụ nữ kia, vợ của gã thì “đau khổ, không kêu la, không chống đỡ và không thể trốn thoát”.
Đứa con yêu quý mẹ đã đánh trả cha. “Nó dùng khóa sắt vung vào ngực đầy vết thương của cha …”. Sau khi giải cứu, nó “nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mẹ…”.
Cảnh bạo hành dữ dội, một bi kịch đau lòng diễn ra trong tích tắc. Người đàn ông trở về thuyền. Người đàn bà cũng vội đi thật nhanh ra khỏi bãi xe tăng hỏng, đuổi theo lão đàn ông. Cả hai người lại trở về chiếc thuyền. Tất cả lại trở nên yên tĩnh sau phút nó động kinh hoàng. Cái đẹp lại tiếp tục bao phủ len mọi thứ, lung linh, mơ hồ và yên tĩnh. Bãi cát lại trở về với vẻ mênh mông và hoang sơ. Giữa tiếng sóng ngoài khơi dội những tiếng kêu ồ ồ vào cõi im lặng.
Chứng kiến tất cả những điều ấy, người nghệ sĩ “kinh ngạc” tột cùng. Khi nhìn thấy gã đàn ông tàn bạo đấm vào người đàn bà, anh quyết liệt: “vứt máy ảnh xuống đất chạy nhào tới”. Anh tỏ ra giận dữ trước sự bạo hành của cái ác. Anh muốn can ngăn và chấm dứt. Thế nhưng, tự nó cũng đã chấm dứt dù anh có can thiệp vào hay không. Như trong câu chuyện cổ đầy quái đản, chiếc thuyền lưới vó đã biến mất sau đó. tất cả lại đi vào quy luật của nó.
Qua tình huống, người nghệ sĩ phùng bỗng phát hiện ra cuộc đời không đơn giản, xuôi chiều mà chứa đựng nhiều nghịch lí, mâu thuẫn. Không thể đánh giá con người, cuộc sống ở dáng vẽ bề ngoài phải đi sâu tìm hiểu, phát hiện bản chất bên trong. Thực sự, mọi thứ có giá trị đều được giấu kín ở bên trong. Anh nhận ra một chân lí khác nữa khi chứng kiến câu chuyện của người đàn bà ở tòa án.
2 phát hiện của nghệ sĩ Phùng
Nguyễn Minh Châu là nhà văn điển hình nổi bật của văn học Nước Ta thời kì thay đổi. Những tác phẩm của ông luôn tiềm ẩn nhiều triết lí nhân sinh thâm thúy. Ông luôn trăn trở về cuộc sống con người và thiên chức của người nghệ sĩ. 'Chiếc thuyền ngoài xa' được xem là tác phẩm tiêu biểu vượt trội cho phong thái văn chương của tác giả. Bằng việc phân tích 2 phát hiện của nghệ sĩ Phùng, ta sẽ thấy được cái nhìn đa chiều của chính tác giả về cuộc sống và con nghệ thuật và thẩm mỹ.
'Chiếc thuyền ngoài xa' được viết vào năm 1983, là một tác phẩm đặc sắc của Nguyễn Minh Châu, thể hiện rõ phong cách nghệ thuật và thẩm mỹ đặc trưng của tác giả trong quá trình tiến hóa. Tác phẩm này kể về hai khám phá của nhân vật Phùng, một nhân vật tự sự, với hai yếu tố mặc dù dường như không liên quan nhưng lại có mối quan hệ sâu sắc. Một là vẻ đẹp tuyệt vời của tự nhiên, mang đến cảm giác thơ mộng, huyền diệu; đối lập với cảnh bạo lực, những góc khuất của cuộc sống hàng ngày. Sự kết hợp này đã khiến cho những người tham gia, cũng như tác giả và người hâm mộ, suy ngẫm về nhiều khía cạnh của cuộc sống, thẩm mỹ và nghệ thuật.
Nghệ sĩ Phùng được biết đến là một nhiếp ảnh gia đầy tâm huyết và lãng mạn. Để ghi lại bức tranh biển tuyệt đẹp nhất, anh quay trở lại vùng biển nơi anh từng trải qua những thời kỳ khó khăn. Một loạt các nỗ lực đã được thực hiện để bắt được khoảnh khắc đẹp nhất. Cuối cùng, anh đã gặp được 'vẻ đẹp' mà có lẽ chỉ xuất hiện một lần trong đời. Với ánh mắt của một nghệ sĩ, cảnh tượng ấy trở nên tuyệt vời 'như một bức tranh mực tàu của một danh họa thời cổ'.
Là một khung cảnh buổi sáng sương mù, xa xa có một chiếc thuyền chài đang thu lưới giữa biển: 'mũi thuyền in một cách mơ hồ, lòe nhòe trong bầu sương mù trắng như sữa... đang hướng mặt vào bờ'. Cảnh này độc đáo, kỳ diệu, gần như chỉ là một ảo ảnh. Từ biển mênh mông đến con người; từ màu sắc, đường nét đến ánh sáng,... tất cả đều hoà quện với nhau một cách hài hòa, tinh tế.
Đứng trước khung cảnh tuyệt đẹp như mơ ấy, nghệ sĩ Phùng trở nên 'kinh sợ', 'trong lòng như có cái gì đó nặng nề áp đến'. Hình ảnh chiếc thuyền ngoài xa đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến tâm trí và tình cảm của nghệ sĩ. Nó thúc đẩy những cảm xúc sáng tạo kỳ diệu mà bất kỳ người làm nghệ thuật và thẩm mỹ nào cũng khát khao. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nhân vật khám phá ra chân lí của sự tuyệt vời, cảm thấy tâm hồn trở nên sâu sắc. Nghệ sĩ như được làm mới tinh thần, dành hàng loạt trái tim và tâm trí để tận hưởng và lưu giữ khoảnh khắc tuyệt vời ấy.
Sau khi say mê với cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, nghệ sĩ Phùng đối mặt với phát hiện thứ hai. Giữa vẻ đẹp lấp lánh và huyền diệu của không gian, cảnh bạo lực gia đình nảy lên, khiến anh giật mình và không biết phải làm gì. Từ chiếc thuyền lưới vó tuyệt đẹp mà anh vừa ngưỡng mộ, bước ra một người phụ nữ xấu xí, cam chịu, sau đó là người đàn ông thô lỗ, dữ dằn, độc ác. Cảnh tượng này đến bất ngờ, khiến nhân vật chỉ có thể 'ngạc nhiên đứng nhìn'. Bởi vì ngay cả anh cũng không thể tin vào sự thô bạo của hiện thực đang diễn ra trước mắt. Anh vừa mới trải qua một trải nghiệm tuyệt vời trong cuộc sống của một nghệ sĩ, khám phá ra sự hoàn hảo; nhưng sau đằng sau vẻ đẹp ấy lại là cảnh bạo lực dã man, tàn ác, không có nhân đạo.
Sau những khoảnh khắc ngắn ngủi, Phân tích 2 phát hiện của nghệ sĩ Phùng để nhận ra nghệ sĩ Phùng đã 'vứt chiếc máy ảnh xuống đất, chạy lao tới' để can ngăn. Là một người lính từng trải qua những trận chiến, anh hiểu và trân trọng sự bình yên của hiện tại. Vì vậy, đối mặt với sự xấu xa trước mắt, anh đã không màng tới thành tựu nghệ thuật và thẩm mỹ mà mình đã phải nỗ lực tìm kiếm để bảo vệ cho sự bình yên đó. Nhưng trước khi kịp can ngăn, anh đã chứng kiến thằng Phác, con trai của người đàn bà xấu xí kia lao ra, giật chiếc thắt lưng từ người đàn ông, 'quật thẳng vào ngực trần nắng cháy vỡ vạm' của cha mình. Rồi nó lại bị cha tát hai cái, 'ngã xuống cát'. Nó nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên gương mặt 'đầy những nốt rạn chằng chịt' của người mẹ. Tình yêu đơn giản và tự nhiên, bản năng của người con đối với mẹ đã làm cho nhân vật Phùng cảm động, thương xót.
Ban đầu tưởng chỉ phải chứng kiến cảnh tượng đó một lần, nhưng bài ngày sau, nghệ sĩ Phùng tận mắt thấy được cảnh bạo lực đó một lần nữa. Lần này, thằng Phác không chỉ lao ra che chở mẹ như trước, mà còn cầm con dao, muốn tấn công cha độc ác của mình. Chị nó, một cô bé yếu ớt, đã lấy đoạn vũ khí đó và đấu tranh với nó để ngăn chặn em làm điều xấu. Mặc dù phải can ngăn em, nhìn mẹ chịu đựng bạo lực nhưng chắc chắn cô bé cũng rất đau đớn, thương xót tột cùng. Không thể để bạo lực tiếp tục, nhân vật Phùng lao ra can ngăn và bị người đàn ông đánh trọng thương. Anh phải đến trạm y tế để băng bó vết thương, chứng kiến thêm sự cam chịu, nhường nhịn của người mẹ ấy.
Sau tất cả, anh nhận ra rằng đằng sau cái vẻ đẹp của tạo hóa mà anh tưởng là rất tuyệt vời và hoàn hảo là hiện thực rất phũ phàng. Mặc dù hòa bình đã trở lại, niềm hạnh phúc của từng người và số phận của họ với những thử thách riêng vẫn còn. Thông qua con mắt của nghệ sĩ nhiếp ảnh, tác giả Nguyễn Minh Châu muốn truyền đạt nhiều triết lí nhân sinh về thẩm mỹ, nghệ thuật và cuộc sống. Nghệ thuật không chỉ là việc nhìn nhận vẻ đẹp bề ngoài mà còn liên quan đến tình thương và hạnh phúc. Chúng ta không chỉ đánh giá vẻ ngoài mà còn cần nhìn nhận bản chất của cuộc sống. Đôi khi đằng sau vẻ đẹp, lấp lánh là những thử thách đau thương. Tác giả cũng muốn nhắc nhở mọi người không nên nhầm lẫn giữa vẻ đẹp bên ngoài và bản chất bên trong của vấn đề mà cần có cái nhìn đa chiều, đa phương về cuộc sống. Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống nhưng cuộc sống luôn thay đổi, đa dạng, không phải lúc nào cũng đẹp và hoàn hảo như nghệ thuật và thẩm mỹ.
Dù là phân tích về thẩm mỹ và nghệ thuật hay về cuộc sống, Phân tích 2 phát hiện của nghệ sĩ Phùng thông qua nhân vật Phùng, chúng ta đều thấy được sự tận tụy với nghề, trái tim ấm áp luôn yêu thương và đồng cảm với con người của tác giả Nguyễn Minh Châu. Đó là 'quá trình tìm kiếm những viên ngọc ẩn sâu bên trong tâm hồn con người' của ông, với những suy tư sâu sắc về cuộc sống và con người, về ý nghĩa của thẩm mỹ và nghệ thuật chân chính. Tác giả Nguyễn Minh Châu thực sự xứng đáng là 'người tiên phong và tài năng của văn học Việt Nam trong thời kỳ biến đổi'.
Phân tích 2 phát hiện của nghệ sĩ Phùng
Nghệ sĩ tài năng Nguyễn Minh Châu từng nghĩ rằng: “Không có công việc nào mà kết quả lại phản ánh chân giá trị của người thực hiện như việc viết văn”. Thực tế, nhiệm vụ của nhà văn không chỉ là viết mà còn là ôm trong lòng cuộc sống, con người thực tế qua từng dòng văn. Với “Chiếc thuyền ngoài xa”, Nguyễn Minh Châu đã thể hiện sâu sắc cái “chân giá trị” đó, mô tả rõ ràng những sự thật, cái chân xác của cuộc sống. Qua hai phát hiện của nhân vật Phùng, Nguyễn Minh Châu đã truyền đạt quan điểm nghệ thuật của mình, mối liên kết giữa cuộc sống và nghệ thuật, giữa người nghệ sĩ và nhân dân.
Nguyễn Minh Châu - một trong những nhà văn mở đường tài năng nhất, luôn quan tâm đến sứ mệnh của một nhà văn, mong muốn khám phá “những viên ngọc ẩn sâu trong tâm hồn con người”, để yêu thương và động viên con người nhiều hơn. Tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa” ra đời năm 1983, thời điểm đất nước bước vào thời kỳ độc lập. Tuy nhiên, cuộc sống bình thường vẫn đầy thách thức. Đằng sau vẻ đẹp của một đất nước trong hòa bình là cuộc sống khó khăn của con người. Tác phẩm không chỉ là cảnh báo mà còn khơi nguồn cảm hứng đời thường, một xu hướng phổ biến trong văn học Việt Nam thời kỳ mới. Đọc lại “Chiếc thuyền ngoài xa”, người ta không thể quên hai bức tranh tương phản: cảnh đẹp của bãi biển sương sớm và hiện thực của người dân làng chài. Nguyễn Minh Châu đã thông minh khi kết hợp hai phát hiện của nhân vật Phùng để thể hiện quan điểm nghệ thuật của mình.
Bước vào câu chuyện của Nguyễn Minh Châu, người đọc sẽ được trải nghiệm bức tranh tuyệt vời của bờ biển sớm mai. Không cần nhiều lời, nhà văn đã đưa người đọc đến với cảm xúc của nhân vật Phùng. Theo yêu cầu của trưởng phòng, Phùng quay trở lại vùng biển nơi từng là chiến trường. Tại đây, anh như hiểu được sự thật của nghệ thuật, vẻ đẹp toàn diện của thiên nhiên. Đứng trước cảnh đẹp, không ai không cảm động và say mê. Trong bức tranh thiên nhiên thơ mộng, hiện lên một hình ảnh hoàn hảo với chiếc thuyền ngoài xa chìm trong sương mù sớm, “thuyền in một cách mơ hồ vào bầu sương mù trắng hồng của ánh mặt trời. Và bóng người lớn và trẻ em ngồi im phăng phắc như tượng trên mui thuyền, nhìn ra bờ.” Phùng đợi ở bờ biển mấy ngày chỉ để chờ đợi cảnh này, không gì hạnh phúc bằng khi anh tìm thấy nó. Phùng cảm thấy bản thân “như một danh họa vẽ nên bức tranh mực tàu của thời cổ”, tạo ra “vẻ đẹp đơn giản và toàn diện”. Trước cảnh đẹp này, anh cảm thấy “một phần của mình được kết nối với đạo đức”.
Nguyễn Minh Châu, với tài năng của mình, đã khiến người đọc tan chảy trong từng cảm xúc của nhân vật, mê mẩn trước vẻ đẹp của biển trong buổi sương sớm. Cảnh đẹp đó không chỉ là nghệ thuật, mà còn là minh chứng cho cuộc sống hòa bình, nhưng con người trong bức tranh đó lại không hề rõ ràng. Phùng đã quên rằng, nơi anh đứng không phải là thiên đường, mà là chiến trường cũ, nơi còn đầy những dấu tích của cuộc chiến. Điều đó thực sự là quan niệm nghệ thuật vị nghệ thuật.
Theo Nguyễn Văn Siêu, văn chương đáng trọng hơn là con người. Chỉ khi nhìn vào con người, Nguyễn Minh Châu mới thực sự hoàn thành sứ mệnh của mình. Kết thúc cảnh biển tuyệt đẹp, con người hiện ra. Đó mới thực sự là nghệ thuật trọn vẹn. Trong vẻ đẹp tuyệt vời đó, cuộc sống con người hiện ra thật tàn nhẫn, với bạo lực trong gia đình hàng chài. Đứng trước sự thực này, Phùng thực sự kinh ngạc.
Khung cảnh yên bình mà Phùng cho là toàn bích, nhưng chỉ khi con người xuất hiện, cuộc sống mới thực sự hiện diện. Chứng kiến điều đó, Phùng hoàn toàn bất ngờ. Khi anh chuẩn bị chạy đến, thì thằng Phác đã lao thẳng vào người đàn ông. Thế là cuộc sống thực sự đằng sau bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp đã lộ diện.
Tất cả những sự kiện đó tiếp tục diễn ra trước mắt Phùng, anh không thể làm gì hơn. Nhưng chính điều này đã giúp anh nhận ra rằng cuộc sống không chỉ là hồng hoang, và vẻ đẹp của thiên nhiên chỉ có ý nghĩa khi con người có thể tận hưởng nó. Cuộc sống của người dân làng chài đầy bi kịch, trái ngược hoàn toàn với vẻ đẹp yên bình trong bức ảnh của Phùng. Nguyễn Minh Châu đã thực hiện sứ mệnh của mình, bênh vực những người không có ai ủng hộ. Cuộc sống không luôn đẹp như nghệ thuật, và người nghệ sĩ cần nhìn nhận nó từ nhiều góc độ.
Nguyễn Minh Châu đã đối lập giữa vẻ đẹp tự nhiên của biển sương sớm và cuộc sống khốn khổ của người dân làng chài. Ông tập trung vào con người và sự thật trong cuộc sống, không chỉ đơn giản là bức tranh nghệ thuật. Điều này đã trở thành sứ mệnh của ông, đào sâu vào bản chất của con người và cuộc sống. Người nghệ sĩ cần nhìn nhận cuộc sống từ nhiều góc độ để thực sự hiểu được nó.
Nguyễn Minh Châu đã lựa chọn tựa đề “ngoài xa” để thể hiện quan điểm của mình. Nghệ thuật chỉ đích thực khi ôm trọn vào lòng con người và hiểu sâu về cuộc sống. Nhà văn cần phải sống và hiểu cuộc sống để tạo ra những tác phẩm ý nghĩa.
Sứ mệnh của Nguyễn Minh Châu đã hoàn thiện một cách trọn vẹn, làm nổi bật sự thật đen tối trong cuộc sống. Tác phẩm của ông chứng minh rằng văn học sống mãi với thời gian và không chấp nhận cái chết.
Phân tích hai phát hiện của nghệ sĩ Phùng
Bài mẫu số 1
Nói về Nguyễn Minh Châu và tác phẩm của ông, Tô Hoài đã nói đúng rằng “Đọc Nguyễn Minh Châu, ta như đọc về cuộc sống. Chặng đường đời và sự sáng tạo nằm trong từng trang sách của tài năng này. Những điều bình thường hàng ngày dưới bút của Nguyễn Minh Châu đều có giá trị tư duy và triết lý”. Đúng thật, những tác phẩm của Nguyễn Minh Châu, đặc biệt là sau chiến tranh, đã đưa ra nhiều triết lý sâu sắc về cuộc sống và nghệ thuật, thể hiện một tầm nhìn đa chiều và sâu xa về xã hội.
Trong câu chuyện của Nguyễn Minh Châu, nhân vật Phùng đã trải qua những biến cố lớn từ làm lính đến trở thành nhiếp ảnh gia. Việc anh phát hiện ra vẻ đẹp tự nhiên trong cuộc sống đã làm thay đổi cả suy nghĩ và cảm xúc của anh về nghệ thuật.
Trong một buổi sáng mưa, Phùng đã gặp một khung cảnh tuyệt vời, và điều này đã thay đổi cả quan điểm của anh về cái đẹp và nghệ thuật. Anh cảm thấy mình đã khám phá ra một phần mới của tâm hồn và sự toàn thiện của thế giới.
Trước cảnh đẹp tự nhiên, trái tim của Phùng được mở rộng và anh cảm thấy hạnh phúc. Anh đã ghi lại khoảnh khắc ấy không chỉ vì vẻ đẹp của nó mà còn vì cảm xúc mà nó gợi lại trong anh.
Đối với Phùng và những người yêu nghệ thuật, việc bắt gặp một cảnh đẹp tự nhiên như thế là một niềm hạnh phúc không thể tả. Chiếc thuyền lưới cá cũ kỹ, cùng với những ngư dân từ từ cập bến, tạo nên một bức tranh tuyệt vời trong mắt của nghệ sĩ. Phát hiện đầu tiên của Phùng là một minh chứng cho sự đẹp đẽ của cuộc sống, và cũng là một phần của triết lý nghệ thuật của Nguyễn Minh Châu.
Phát hiện thứ hai của Phùng là một bài học đau lòng về sự thật của cuộc sống. Trái với mơ ước và niềm vui ban đầu, anh phải đối mặt với sự hủy hoại và bạo lực gia đình. Những hình ảnh đó đã làm tan chảy đi những ước mơ và lý tưởng của Phùng về cái đẹp và tình yêu thương.
Phùng nhận ra rằng, đằng sau vẻ đẹp tự nhiên là sự đau khổ và cay đắng của cuộc sống. Cảnh tượng của cuộc ẩu đả gia đình đã khiến anh nhận ra rằng, không phải mọi thứ đều như những gì anh tưởng tượng. Đôi khi, sự thật có thể đầy đau khổ và khắc nghiệt hơn là những giấc mơ.
Phát hiện của Phùng không chỉ là về vẻ đẹp của cuộc sống mà còn về sự đau khổ và khắc nghiệt của nó. Việc anh phải đối mặt với sự thật đau đớn đã khiến anh nhận ra rằng, trong cuộc sống không có gì là hoàn hảo và mọi thứ đều có hai mặt. Đằng sau vẻ đẹp tự nhiên là sự đau khổ và cay đắng của cuộc sống, và chỉ khi chấp nhận sự thật, con người mới có thể trưởng thành và hiểu được giá trị của sự sống.
Phùng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó, anh không thể tin vào mắt mình. Trước đó, anh đã ngạc nhiên trước cảnh gia đình hạnh phúc trên chiếc thuyền nhỏ vào buổi bình minh. Nhưng những gì diễn ra sau đó khiến anh không thể tin vào sự thật. Gia đình là điều quan trọng nhất, nhưng hiện thực thế giới lại không phải lúc nào cũng như ta nghĩ. Những biến cố này khiến Phùng nhận ra sự đau thương trong cuộc sống.
Phát hiện thứ hai của Phùng qua cảnh tượng khủng khiếp đó đã mở ra một góc nhìn mới về sự đẹp và sự thật trong cuộc sống. Đằng sau vẻ đẹp tuyệt vời, thường còn là những cảnh tượng đau thương. Người nghệ sĩ không chỉ nhìn thấy vẻ đẹp bề ngoài mà còn phải đào sâu vào tâm hồn con người.
Chiếc thuyền ngoài xa là một tác phẩm văn học đầy triết lý và ý nghĩa. Phát hiện của Phùng là một phản ánh sâu sắc về cuộc sống và nghệ thuật. Câu chuyện này khám phá sự liên kết giữa vẻ đẹp và sự thật.
Bài làm mẫu 2
Nghệ sĩ không chỉ là người tạo ra cái đẹp mà còn là người hiểu rõ sâu sắc về sự thật của cuộc sống. Phát hiện của Phùng là một minh chứng cho điều đó. Khi gặp phải sự thật không ngờ, anh đã thấu hiểu được ý nghĩa đích thực của cuộc sống.
Bắt đầu từ yêu cầu chụp ảnh về thuyền và biển cho bộ lịch mới, Phùng được giao nhiệm vụ này để tìm kiếm ý tưởng sáng tạo. Anh quyết định đi tới nơi từng chiến đấu để lấy tư liệu và thăm bạn thân tên Đẩu.
Dù đã dành nhiều ngày trên bãi biển nhưng Phùng vẫn chưa tìm thấy bức ảnh nào đủ ý tưởng. Đến một ngày mưa sương, anh phát hiện một chiếc thuyền đẹp đang tiến lại bờ. Đó là phát hiện đầu tiên của anh trong chuyến đi này, một phát hiện khiến anh ngạc nhiên bởi vẻ đẹp của nó.
Khung cảnh biển rộng lớn, chiếc thuyền lơ lửng trong sương sớm. Vẻ đẹp ấy khiến Phùng thốt lên rằng anh chưa từng thấy một cảnh đẹp như thế. Bức ảnh được so sánh như một tác phẩm nghệ thuật cổ điển, đầy ý nghĩa và quý giá.
Anh cảm thấy xúc động trước vẻ đẹp ấy. Vào khoảnh khắc đó, anh nhận ra ý nghĩa sâu sắc của sự hoàn thiện và tâm hồn. Đó là giây phút mà người nghệ sĩ như anh luôn tìm kiếm, giây phút của tình yêu và lòng rung động.
Đó là một phút giây hiếm hoi trong cuộc đời, một khoảnh khắc tuyệt vời mà Phùng đã gặp được. Anh đã hạnh phúc vì đã tìm thấy vẻ đẹp đích thực, một phần là may mắn, nhưng cũng là nhờ vào tinh thần nhạy bén và sự tinh tế của mình. Phát hiện này là một quan niệm sâu sắc về vẻ đẹp và ý nghĩa của nó trong cuộc sống.
Qua nhân vật Phùng, Nguyễn Minh Châu muốn thể hiện lòng yêu nghệ thuật, lòng mê đắm với cái đẹp, không dung thứ nghệ thuật nông cạn. Ông cũng khẳng định rằng 'cái đẹp chính là đạo đức'. Và người nghệ sĩ chân chính, với đam mê của mình, sẽ thu được kết quả như mong muốn.
Cái đẹp không kéo dài, do đó Phùng quyết định ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc bằng cách sử dụng máy ảnh. Nhưng vẻ đẹp đó lại không đơn giản như anh tưởng. Nó tiết lộ một sự thật đau lòng về số phận của những người lao động nghèo trong làng chài. Đó là phát hiện thứ hai của anh, mở ra một góc nhìn mới về cuộc sống và trách nhiệm của người nghệ sĩ.
Thời gian trôi qua, bức tranh không còn yên bình nữa, mà đầy biến động. Và cái đẹp mà Phùng đã tưởng là 'đạo đức' lại bị phá hủy bởi những hình ảnh đau lòng về cuộc sống thực. So với vẻ đẹp của con thuyền, cảnh tượng đó thực sự 'thảm hại'.
Nhưng điều kinh khủng nhất không phải là những gì Phùng thấy sau vẻ đẹp ấy, mà là cảnh bạo lực hủy diệt. Phùng bị sốc khi chứng kiến cảnh tượng này, đặc biệt khi nó diễn ra ngay sau khi anh đã định nghĩa cái đẹp bằng 'đạo đức'.
Khi chứng kiến cảnh tượng đó, Phùng đã ngạc nhiên đến mức 'đứng há mồm ra nhìn'. Và việc nhìn thấy con trai của người phụ nữ làng chài chạy đến bên mẹ, đâm vào người cha của nó, khiến anh càng ngạc nhiên hơn nữa.
Chỉ mới ngạc nhiên trước vẻ đẹp của thiên nhiên, nhưng giờ đây lại phải đối mặt với cảnh kinh hoàng nhất trong cuộc sống. Dù là một người lính như Phùng, đã trải qua biết bao gian khổ, nhưng những cảnh tượng đau lòng như cha đánh vợ, con đánh cha vẫn cứ diễn ra trước mắt, khiến anh không thể tin được rằng, thậm chí khi đất nước đã bước vào thời kỳ hòa bình.
Tuy chiến tranh đã qua, nhưng nghèo đói vẫn còn đó, không biến mất. Đôi vợ chồng làng chài đã gánh chịu những khó khăn của cuộc sống, khiến họ bị cuộc sống bắt buộc đến mức phải dùng bạo lực để tồn tại, một cảnh tượng mà Phùng phải chứng kiến. Sự kẹt cứng trong vòng luẩn quẩn của đói nghèo không có hồi kết.
Phát hiện thứ hai của Phùng là cảnh bạo lực gia đình, một sự thật đắng lòng mà nhiều người cho rằng đã chấm dứt sau chiến tranh. Từ đó, Nguyễn Minh Châu muốn chỉ ra rằng sau vẻ đẹp tuyệt vời, đôi khi là những cảnh tượng đau lòng. Người nghệ sĩ phải đào sâu, khám phá góc khuất phía sau vẻ đẹp đó, không được phép lơ là. Cái đẹp và sự xấu xa thường chỉ cách nhau một mảng mỏng, và nghệ sĩ phải biết khai thác cả hai để hiểu sâu về con người.
Hai phát hiện của Phùng trái ngược nhau, nhưng đó lại làm nổi bật chủ đề của tác phẩm. Cuộc sống là một bài học mà chúng ta phải tìm hiểu sâu, không chỉ dừng lại ở bề ngoài đẹp mắt. Nghệ sĩ có trách nhiệm khám phá mọi khía cạnh của cuộc sống để hiểu sâu về con người.
Hai khám phá của nghệ sĩ Phùng
Bài thể hiện mẫu số 1
Trong dòng văn học hiện đại của Việt Nam, tác giả Nguyễn Minh Châu được coi là một trong những 'nhà văn mở đường tài năng và tinh anh nhất' (Nguyên Ngọc). Trong các tác phẩm của mình, Nguyễn Minh Châu luôn chạm đến bản chất của cuộc sống con người, từ những sự kiện rõ ràng nhất đến những ẩn dụ sâu xa. Điều này được thể hiện rõ qua tác phẩm 'Chiếc thuyền ngoài xa', đặc biệt là qua hai phát hiện đan xen, nghịch lý của người nghệ sĩ Phùng. Đó là việc phát hiện 'một cảnh đắt giá trời cho' đầy mơ mộng của nghệ sĩ và phát hiện về bạo lực gia đình, một phần của thực tế đời sống của một con người giàu lòng nhân ái, luôn lo lắng về cuộc sống và con người.
Trước hết, phát hiện đầu tiên về cảnh thiên nhiên lãng mạn được mô tả sống động dưới bàn tay tài năng của nghệ sĩ sáng tạo. Sau những trận pháo kích, Phùng đã gặp phải 'một cảnh đắt giá trời cho'. Đó là bức tranh tự nhiên tuyệt đẹp với hình ảnh chiếc thuyền nằm xa xa, lướt trên mặt nước sớm sương mờ. Bằng cái nhìn sắc bén, nghệ sĩ đã phát hiện ra một cảnh đẹp trời ban, một vẻ đẹp mà anh chưa từng gặp qua. Tác giả đã kỳ công vẽ lên một bức tranh tự nhiên hòa mình với con người: 'Chiếc thuyền in một bóng mơ hồ vào bầu trời mù sương trắng như sữa pha một chút màu hồng từ ánh mặt trời. Một vài người ngồi trên mũi thuyền, đôi mắt tương trợ vào bờ cõi, im lặng như tượng khắc trên thuyền, nhìn về phía bờ'. Bức tranh kết hợp giữa thiên nhiên và con người tạo nên sự hài hòa, làm nổi bật vẻ đẹp của 'vẻ đẹp tuyệt đỉnh'. Tất cả những gì được hiển thị trước mắt như 'bức tranh mực tàu của một danh họa cổ' tạo nên 'một vẻ đẹp thực đơn giản và hoàn bích'. Phút giây nắm bắt vẻ đẹp này, nghệ sĩ trở nên 'bối rối' và 'trong lòng như có cái gì bóp chặt'. Phùng đã có 'cảm xúc hạnh phúc tràn đầy' vì vẻ đẹp tuyệt đỉnh của cảnh thiên nhiên. Nghệ sĩ dường như đã tìm thấy 'bí mật chân - thiện - mĩ' của cuộc sống, khiến tâm hồn anh trở nên trong sạch, thanh lọc. Từ đó, chúng ta có thể thấy được triết lý nghệ thuật: Vẻ đẹp của 'vẻ đẹp tuyệt đỉnh' chính là sự giản dị, tự nhiên, và 'vẻ đẹp là đạo đức', làm cho con người trở nên cao quý, thánh thiện, không mờ nhạt.
Tuy nhiên, phía sau phát hiện về bức tranh tuyệt đẹp đó là một cảnh tượng đầy nghịch lý. Đó là phát hiện thứ hai của người nghệ sĩ về cảnh bạo lực gia đình xuất hiện trong khi thuyền bước ra khỏi làn sương sớm. Từ góc nhìn rõ ràng: 'thuyền lao thẳng vào nơi tôi đứng', tác giả đã tái hiện lại hình ảnh chân thực về con người. Từ chiếc thuyền, một người phụ nữ cao lớn, với đường nét mặt thô kệch, khuôn mặt mệt mỏi và tái nhợt, dường như buồn ngủ, lưng áo rách rưới và bẩn thỉ cùng một người đàn ông với lưng rộng và cong, mái tóc tổ quạ, đi chân chữ bát, và một cái nhìn đầy độc hại. Nhưng điều khiến Phùng kinh ngạc là sự cam chịu của người vợ, 'không kêu lên một tiếng, không phản kháng, cũng không cố gắng trốn chạy'. Cảnh bạo hành chỉ dừng lại khi con trai của họ đấu tranh, phản kháng lại cha để bảo vệ mẹ. Đứng trước cảnh tượng đầy nghịch lý này, người nghệ sĩ như 'thẹn thùng', không tin vào những gì đang xảy ra: 'kinh ngạc đến nỗi, trong những phút đầu tiên, tôi chỉ đứng đó mở miệng ngạc nhiên'. Sau đó, anh không thể chịu đựng thêm nữa và không thể làm ngơ trước cảnh bạo lực, Phùng đã 'đặt chiếc máy ảnh xuống đất, chạy đến gần'. Phùng không thể ngờ rằng phía sau phát hiện về một cảnh đẹp tuyệt vời lại là cái xấu, cái ác không thể tin được. Đó là sự hiện thực gai góc, phức tạp, và hoàn toàn trái ngược với vẻ đẹp yên bình của tác phẩm nhiếp ảnh.
Tác giả Nguyễn Minh Châu đã đặt ra hai phát hiện về nghệ thuật và cuộc đời, có vẻ như đầy nghịch lý nhưng lại chặt chẽ kết nối với nhau. Bằng cách xây dựng hai phát hiện này, tác giả đã gián tiếp thể hiện quan điểm triết lý độc đáo về cuộc sống con người: Cuộc sống là một mớ rối loạn, phức tạp. Hiện thực không phải là bức tranh tươi sáng màu hồng mà là một bức tranh phức tạp, sáng tối xen kẽ, với cái đẹp và cái xấu sống chung một nhà. Chỉ khi nhìn sâu vào, đa chiều, chúng ta mới có thể nhận ra những nghịch lý và sự khuất lấp trong cuộc sống phức tạp.
Do đó, hai phát hiện của nghệ sĩ Phùng đã in sâu trong lòng độc giả với những ý nghĩa triết lí nhân sinh độc đáo, đồng thời làm nổi bật quan điểm của tác giả về mối liên hệ giữa nghệ thuật và con người. Điều này cũng là một trong những nền tảng vững chắc để thể hiện giá trị nhân đạo sâu sắc và giá trị thực tế của tác phẩm.
Bài thể hiện mẫu số 2
Nguyễn Minh Châu là một trong những nhà văn có đóng góp quan trọng cho văn học Việt Nam. Trong quá trình sáng tác, ông đã thể hiện sự tài năng vô song và lòng nhiệt huyết sáng tạo không ngừng nghỉ. Bằng cách viết dễ hiểu nhưng sâu sắc, ông đã truyền đạt những tư tưởng sâu sắc về cuộc sống và con người qua các nhân vật của mình. Một trong những tác phẩm thành công và tiêu biểu nhất của Nguyễn Minh Châu là 'Chiếc thuyền ngoài xa', được viết vào năm 1983, mô tả về số phận con người trong những ngày sau cách mạng. Trong tác phẩm này, hai phát hiện độc đáo của nghệ sĩ Phùng được coi là điểm nhấn để tác giả truyền đạt tư tưởng của mình một cách sâu sắc và đầy đủ nhất.
Phùng, một người lính trở về sau cuộc chiến tranh đầy khốc liệt của đất nước. Sau đó, anh chọn nghề nhiếp ảnh. Nhiệm vụ của Phùng là tạo ra một tác phẩm nghệ thuật về thuyền và biển để hoàn thiện bộ lịch của năm sau. Theo yêu cầu đó, Phùng bắt đầu cuộc hành trình của mình, trở lại miền Trung Trung Bộ, nơi anh bắt đầu tìm kiếm một tấm ảnh nghệ thuật quý giá. Từ đây, Phùng đã có những phát hiện mới về nghệ thuật và cuộc sống.
Phát hiện đầu tiên của Phùng là một bức tranh tuyệt đẹp về cuộc sống, giống như 'bức họa cổ thời tàu'. Dưới bàn tay tinh tế và nhạy cảm của nghệ sĩ, Phùng đã phát hiện ra vẻ đẹp tận thiện và tinh tế đó, là cảnh biển với 'Mái thuyền in một bóng mơ hồ vào bầu trời sương mù màu trắng như sữa có chút màu hồng từ ánh mặt trời chiếu vào. Một vài người lớn và trẻ con ngồi yên bình như tượng trên chiếc mũi thuyền, nhìn về phía bờ'. Đó là một hình ảnh vô cùng đẹp đẽ, một khung cảnh “đắt giá” mà khi Phùng nhìn thấy, anh bất ngờ trong niềm hạnh phúc.
Khung cảnh không chỉ ảnh hưởng đến thị giác mà còn ảnh hưởng đến trí tuệ và tâm hồn của Phùng. Lo sợ mất đi khoảnh khắc kỳ diệu đó, Phùng đã vội vã sử dụng chiếc máy ảnh của mình để ghi lại tất cả những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc sống. Khung cảnh đẹp đẽ mà anh đã tìm thấy sau nhiều nỗ lực đã khiến trái tim Phùng rung động và hạnh phúc. Hình ảnh chiếc thuyền ngoài xa giữa không gian mờ sương của biển cả đã làm cho tâm hồn của người nghệ sĩ trở nên trong trẻo, tinh khôi. Trong giây phút đó, Phùng cảm nhận được sự thanh lọc của tâm hồn, anh nhận ra rằng “cái đẹp chính là đạo đức”. Qua phát hiện đầu tiên của mình, tác giả gửi đi một thông điệp sâu sắc về nghệ thuật: Để tạo ra một tác phẩm nghệ thuật ý nghĩa, người nghệ sĩ phải dành thời gian và công sức để tìm kiếm, khám phá, và hy sinh. Tác phẩm nghệ thuật đích thực phải có ảnh hưởng sâu sắc đến tư duy, cảm xúc và tâm hồn của con người, làm cho “con người gần gũi hơn”.
Phát hiện thứ hai của Phùng là khám phá về một cuộc sống đau khổ che giấu sau vẻ hoàn hảo của bức tranh nghệ thuật mà Phùng đã khám phá trước đó. Một sự thật đau lòng được tiết lộ khi chiếc thuyền từ xa tiến lại gần bờ. Một người phụ nữ cao lớn, với ngoại hình thô kệch, khuôn mặt mệt mỏi bước ra từ chiếc thuyền, đi bên cạnh một người đàn ông mái tóc rối, đôi mắt tràn đầy sự giận dữ, độc ác. Họ rời khỏi thuyền, đi nhanh đến bờ, người đàn ông nhanh chóng lấy chiếc thắt lưng để quật tới tấp vào người vợ của mình. Hành động dã man, người đàn ông giằng co lên cơ thể của người phụ nữ những cú đánh đầy hung ác. Mỗi cú đánh là một tiếng rên đau đớn. Tuy nhiên, kỳ lạ là người phụ nữ không phản kháng, không trách móc hay chạy trốn, mà chỉ im lặng chịu đựng.
Đứng trước cảnh tượng đó, Phùng không khỏi ngạc nhiên và bất ngờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Đối với một người từng chiến đấu vì độc lập và hạnh phúc của nhân dân, gặp phải cảnh bất công khiến Phùng không thể chịu đựng được. Phùng không thể chấp nhận một hiện thực đau đớn, cuộc sống và số phận của con người sau chiến tranh lại đầy khổ cực như vậy. Với phát hiện thứ hai, tác giả muốn gửi đi một thông điệp ý nghĩa về nghệ thuật và cuộc sống: Nghệ thuật không nên che giấu những khía cạnh gai góc, đau thương của cuộc sống, mà phải phản ánh chân thực, đặc biệt là từ cuộc sống. Để đạt được điều đó, người nghệ sĩ phải dành tâm huyết và sự sáng tạo của mình cho mỗi tác phẩm. Hình ảnh chiếc thuyền ngoài xa trở thành một chi tiết ý nghĩa trong hai phát hiện độc đáo của Phùng.
Hai phát hiện của Phùng đều liên quan đến hình ảnh chiếc thuyền chải trên biển. Từ xa, trong sương sớm, chiếc thuyền hiện lên vô cùng đẹp, đó là vẻ đẹp của nghệ thuật. Khi tiến lại gần, một hiện thực trần trụi được phơi bày, đó là thực tế của cuộc sống. Nghệ thuật không thể che giấu những góc khuất, nghiệt ngã của cuộc sống, mà phải bắt nguồn từ cuộc sống, phản ánh cuộc sống. Để đạt được điều đó, người nghệ sĩ phải dành tâm trí và sức lực của mình cho mỗi tác phẩm. Hình ảnh chiếc thuyền ngoài xa trở thành một chi tiết ý nghĩa trong hai phát hiện độc đáo của Phùng.
Có thể nói, hai phát hiện của Phùng quyết định và tạo nên tầng giá trị tư tưởng cho truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa. Với vốn sống phong phú và tài năng văn chương của mình, Nguyễn Minh Châu đã làm nên thành công của tác phẩm.
Bài mẫu số 3
Nguyễn Minh Châu là một nhà văn nhiệt huyết, luôn quan tâm đến văn hóa đúng với bản sắc dân tộc và mong muốn của nhân dân. Từ sự tôn kính với thơ ca lãng mạn huyền ảo đã tạo ra vẻ đẹp sáng chói trong các tác phẩm thời kỳ chiến tranh như Mảnh trăng cuối rừng, Dấu chân người lính, Cửa sông, ... ông dần chuyển hướng sang việc tìm hiểu về giá trị nhân bản trong cuộc sống hàng ngày, khám phá bản chất con người trong cuộc sống thực tế, trong hành trình tìm kiếm hạnh phúc và hoàn thiện bản thân. Chiếc thuyền ngoài xa được viết vào năm 1983 là một ví dụ điển hình cho cách tiếp cận cuộc sống từ góc nhìn của nhà văn ở giai đoạn thứ hai của sự nghiệp. Đây là một tác phẩm phản ánh phong cách rõ nét của Nguyễn Minh Châu: truyền cảm - triết lý về nhân sinh. Trong tác phẩm này, nhân vật Phùng đã khám phá ra vẻ đẹp của chiếc thuyền ngoài xa giữa màn sương mù trên biển, cũng như những mâu thuẫn trớ trêu trong cuộc sống của gia đình ngư dân, từ đó truyền đạt những trải nghiệm sâu sắc về nghệ thuật và cuộc sống.
Phát hiện đầu tiên của nhân vật là một trải nghiệm lãng mạn của người nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng. Để tạo ra một bức ảnh nghệ thuật về thuyền và biển theo yêu cầu của trưởng phòng, Phùng đã đến một vùng biển từng là chiến trường mà anh đã từng tham gia. Anh đã lên kế hoạch, chờ đợi mấy buổi sáng. Khi khoảnh khắc đến, đôi mắt chuyên môn của người nghệ sĩ đã phát hiện ra một vẻ đẹp tuyệt vời trên bề mặt biển mờ sương, một cảnh tượng mà có lẽ anh chỉ gặp một lần trong đời. Nó đẹp như một bức tranh tư duy của một họa sĩ tài ba từ thời cổ đại. Chiếc thuyền được vẽ mờ nhạt vào bầu trời sương mù trắng tinh, với một chút màu hồng từ ánh nắng mặt trời. Một vài con người ngồi im phăng phắc như tượng trên mũi thuyền, hướng mặt về bờ. Tất cả các yếu tố từ đường nét đến ánh sáng đều hoàn hảo và hài hòa, tạo ra một vẻ đẹp đơn giản và trọn vẹn. Trước một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, người nghệ sĩ trở nên lúng túng và trong lòng cảm thấy bức bối. Hơn nữa, anh cảm nhận được sự hoàn thiện và cái ngần của tâm hồn. Anh bấm máy với cảm giác hạnh phúc tràn đầy. Đây là sự nhạy cảm của trái tim người nghệ sĩ. Trong hình ảnh của chiếc thuyền ngoài xa giữa biển sương, anh thấy Thiện và Mỹ, tâm hồn trở nên trong sáng và tinh khiết vì vẻ đẹp hài hòa, lãng mạn của cuộc đời. Anh yên tâm rằng ngày mai anh sẽ trở lại. Câu chuyện không có gì đặc biệt ngoài sự thay đổi này.
Phát hiện thứ hai của nhân vật nghệ sĩ nhiếp ảnh lại đầy bi kịch, không mong đợi và đầy trớ trêu như một trò đùa quái gở của số phận. Phùng đã nhìn thấy một ngư phủ đẹp như trong giấc mơ, nhưng từ đó ra một người phụ nữ xấu xí, mệt mỏi và một người đàn ông thô lỗ, hung bạo, xử lý vợ như một phương tiện để giải tỏa cơn giận, nỗi đau: không lời biện hộ, anh ta dùng chiếc thắt lưng để đánh vợ, nguyền rủa cô ta bằng giọng đau đớn: “Mày chết đi. cho ông nhờ, chúng mày chết đi cho ông nhờ”. Khi chứng kiến cảnh này, anh cảm thấy ngạc nhiên đến mức đứng nhìn im lặng. Anh đã trải qua khoảnh khắc hạnh phúc với vẻ đẹp tuyệt vời của cảnh sắc tự nhiên, anh đã trải nghiệm bản thân rằng cái đẹp chính là đạo đức vậy mà cảnh anh vừa chứng kiến không phải là đạo đức, là sự hoàn hảo của cuộc sống. Phùng từng là một người lính chiến đấu để bảo vệ vẻ đẹp thanh bình của đất nước nên anh không thể chịu đựng được khi chứng kiến cảnh một người đàn ông đánh vợ một cách dã man, tàn bạo như vậy. Anh vứt chiếc máy ảnh xuống đất và chạy tới để can ngăn. Nhưng trước khi kịp, Phác - con trai người đàn ông đó đã kịp đến để che chở cho người mẹ đáng thương: bằng cách giành chiếc thắt lưng, đập vào ngực của người cha mình. Rồi nó lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt người mẹ. Hành động này làm ta cảm động trước tình thương của một đứa con.
Biết Phùng đã chứng kiến sự tàn bạo của cha mình nên thằng nhỏ Phác nuốt lời hận thù anh. Ba ngày sau, Phùng lại chứng kiến cảnh bố đánh mẹ, cảnh chị gái tước đoạt con dao mà thằng em định dùng làm vũ khí để bảo vệ mẹ. Chị thằng Phác, một cô bé yếu đuối nhưng dũng cảm, đã phải chiến đấu để lấy lại con dao từ tay em trai để không để nó sử dụng nó làm vũ khí. Có lẽ trong lòng cô bé đau đớn khi nhìn thấy bố đang hành hạ mẹ nhưng cũng không thể để em làm một việc ngu ngốc. Cô bé đã trở thành một trụ cột đáng tin cậy cho mẹ, đã đối phó đúng cách để ngăn chặn hành động ngu ngốc của em trai. Sau khi chứng kiến những sự việc đó liên tiếp, Phùng đã thể hiện bản chất của một người lính không thể phớt lờ trước sự tàn bạo của cái ác và đã can ngăn, bị người đàn ông đánh đến trạm y tế của tòa án huyện. Tất cả những sự kiện đó đã làm cho Phùng nhận ra rằng, sau vẻ đẹp toàn diện đó là những điều không đoán trước, xấu xa và những trò trêu đùa của cuộc sống. Chiếc thuyền nghệ thuật thì xa xôi, nhưng sự thực của cuộc sống lại gần gũi hơn nhiều. Bi kịch của gia đình thuyền chài đã như một loại thuốc rửa kỳ quái, khiến những bức ảnh tuyệt vời mà anh đã chụp trở nên rùng rợn và đáng sợ.
Chiếc thuyền ngoài xa trên biển sớm mờ sương thật đẹp, đầy mơ mộng với vẻ đẹp tự nhiên, phù hợp để tạo ra một bức ảnh nghệ thuật về thuyền và biển. Phùng thực sự cảm động, ngạc nhiên trước vẻ đẹp tinh khiết của thuyền và biển dưới ánh bình minh. Là một người lính từng trải qua những trận đánh, Phùng không chịu đựng được sự bất công và áp bức, sẵn lòng đấu tranh cho sự công bằng và đạo đức. Một người nhạy cảm như anh không thể giấu đi sự tức giận khi phát hiện ra rằng, sau vẻ đẹp của chiếc thuyền ngoài xa là sự tàn bạo của con người.
Qua tác phẩm này, Nguyễn Minh Châu muốn truyền đạt đến độc giả những suy tư sâu sắc: mỗi người, đặc biệt là những người nghệ sĩ, không nên đơn giản hoá cuộc sống vì cuộc sống rất phong phú và phức tạp. Nó không chỉ có những khía cạnh tươi đẹp mà còn có những điều xấu xa, độc ác. Trước khi là một nghệ sĩ cảm nhận vẻ đẹp, hãy là một con người có khả năng yêu ghét, cảm thấy vui buồn trước mọi biến cố, và hành động để trở thành một con người xứng đáng.
Bài mẫu số 4
Nguyễn Minh Châu là một nhà văn chân thành với sứ mệnh khám phá những giá trị ẩn sau tâm hồn của con người Việt Nam. Trong tác phẩm 'Chiếc thuyền ngoài xa', ông muốn truyền đạt ý kiến rằng văn học cần phải gần gũi, thấu hiểu cuộc sống. Nhân vật Phùng, một nghệ sĩ nhiếp ảnh đam mê nghệ thuật, trong chuyến đi của mình, đã khám phá được hai phát hiện độc đáo về nghệ thuật và cuộc sống.
Đầu tiên là phát hiện của Phùng về cảnh đẹp trong nghệ thuật. Đó là cảnh mũi thuyền mơ hồ trong sương mù trắng như sữa với chút màu hồng từ ánh mặt trời. Với người nghệ sĩ như anh, cảnh tượng ấy như một bức tranh hoàn hảo của nghệ thuật. Từ đường nét đến màu sắc đều hài hòa và đẹp mắt khi nhìn qua mắt lưới. Cái đẹp được cảm nhận qua lăng kính chủ quan của người nghệ sĩ với niềm đam mê, làm cho vẻ đẹp ấy càng thêm lung linh, huyền ảo. Đứng trước cảnh đẹp ấy, Phùng đã có sự xúc động sâu lắng, khiến anh thực sự hạnh phúc khi tìm kiếm được cái đẹp để sáng tạo cho nghệ thuật.
Phát hiện thứ hai của người nghệ sĩ Phùng chính là phát hiện về sự thật cuộc đời. Sự thật cuộc sống của người dân hàng chài được hiện ra khi chiếc thuyền tiến sát vào bờ với hình ảnh người đàn ông và người đàn bà lam lũ. Họ lầm lì bước từ thuyền xuống, và người đàn ông lập tức trở nên hùng hổ, đánh người phụ nữ. Với Phùng, đây là một câu chuyện cổ đầy kì quặc.
Để có được phát hiện thứ nhất, người nghệ sĩ phải trăn trở tìm kiếm và lựa chọn, cảnh đẹp ở rất xa nhưng vì niềm đam mê và khát vọng cống hiến cho nghệ thuật nên phải đi tìm kiếm. Phát hiện thứ hai lại ở rất gần, nhưng lại là sự thật trần trụi và thô kệch. Đôi khi ta cứ mải miết theo đuổi những thứ xa xôi mà bỏ qua những sự thật ngay trước mắt. Ở cả hai phát hiện đều có hình ảnh chiếc thuyền, khi ở xa, chiếc thuyền là vẻ đẹp của nghệ thuật lung linh, huyền ảo, khi về gần cũng là lúc sự thật cuộc đời hiện ra.
Như vậy, qua hai phát hiện của nhân vật Phùng, ta đã thấy được mối quan hệ chặt chẽ giữa nghệ thuật và cuộc sống mà chiếc thuyền chính là biểu tượng. Nghệ thuật phải gần gũi với cuộc sống, ngược lại cuộc sống là nguồn cung cấp cho nghệ thuật để rồi nghệ thuật lại làm đẹp cho cuộc đời.
Phân tích hai phát hiện của nghệ sĩ Phùng
Bài mẫu số 1
Nguyễn Minh Châu là một nhà văn quân đội, ông là một nhà văn sử thi có cái nhìn lãng mạn trữ tình. Sau năm 1975, ông chuyển hướng sang viết về những vấn đề đạo đức và triết học nhân sinh. Ông được xem là một trong những nhà văn hàng đầu của văn học Việt Nam trong thời kỳ đổi mới. 'Chiếc thuyền ngoài xa' là một trong những tác phẩm quan trọng nhất của ông.
Truyện ngắn “Chiếc thuyền ngoài xa” được Nguyễn Minh Châu viết vào năm 1983, được in lần đầu trong tập “Bến quê” năm 1985, sau đó được tác giả chọn làm tên chung cho tuyển tập truyện ngắn in năm 1987. Dưới đây là hai phát hiện của nhân vật Phùng được Nguyễn Minh Châu mô tả rõ ràng.
Phát hiện đầu tiên, câu chuyện được Phùng kể lại, một nghệ sĩ nhiếp ảnh được giao chụp ảnh cho bộ lịch tết về thuyền và biển. Anh đến một làng chài ven biển – nơi anh đã từng chiến đấu. Sau nhiều ngày chờ đợi, Phùng đã chụp được “một cảnh đắt giá”, cảnh một chiếc thuyền ngoài xa trong biển sớm mờ sương: “Trước mặt tôi là một bức tranh hoàn hảo của nghệ thuật. Mũi thuyền mơ hồ lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha chút màu hồng từ ánh mặt trời. Vài bóng người lớn lẫn trẻ con ngồi yên bình như tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ. Tất cả khung cảnh ấy nhìn qua những cái mắt lưới và tấm lưới nằm giữa hai chiếc gọng vó hiện ra dưới hình thù y hệt cánh một con dơi, toàn bộ khung cảnh từ đừng nét đến ánh sáng đều hài hòa và đẹp…”.
Đoạn văn vẽ lên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, thể hiện sự nhạy cảm trước cái đẹp của một con người tài hoa, am hiểu sâu sắc về hội họa. Câu đầu tiên là ước lệ, là cảm nhận chung về “bức tranh nghệ thuật” có cận cảnh là “những mắt lưới”, viễn cảnh là “chiếc thuyền ngoài xa”. Tiếp theo là hình ảnh chi tiết với mũi thuyền trôi trong bầu sương mù, có bóng người lẫn trẻ con, có những tấm lưới… Cảnh huyền ảo với “bầu sương mù trắng như sữa”, tinh khiết với “màu hồng” của ánh mặt trời, vừa tĩnh tại với bóng người “yên bình”, vừa sống động với “mũi thuyền” đang hướng vào bờ. Các từ láy “lòe nhòe”, “màu hồng”, “yên bình”, “khum khum” khiến cho khung cảnh thêm huyền ảo như thực. Các so sánh “trắng như sữa”, “yên bình như tượng” tô đậm chất tạo hình của bức tranh. Tất cả tạo nên cái đẹp tuyệt đỉnh mà tạo hóa ban tặng.
Trước vẻ đẹp hoàn mỹ của thiên nhiên, nghệ sĩ Phùng cảm thấy lòng rung động mạnh mẽ, 'trong trái tim như có cái gì bóp thắt vào'. Anh nhận ra rằng 'cái đẹp chính là đạo đức', nó giúp con người 'khám phá được cái hoàn thiện, cái toàn vẹn', có tác dụng làm sạch tâm hồn để con người trở nên trong sáng, thánh thiện. Phùng 'ấn liên thanh hết một phần tư cuốn phim' để lưu giữ mãi cảnh tuyệt vời đó.
Niềm hạnh phúc của nghệ sĩ Phùng là niềm hạnh phúc của sự khám phá và sáng tạo, của việc cảm nhận cái đẹp tuyệt vời. Để đạt được niềm hạnh phúc đó, nghệ sĩ phải kiên nhẫn, vượt qua khó khăn, đam mê hết mình với nghệ thuật. Và cái đẹp kỳ diệu thường đến với người nghệ sĩ vào những thời điểm không ngờ ngợt nhất. Đó là cái đẹp tự nhiên, kỳ lạ, hòa hợp giữa cảnh vật và con người, đơn giản và hoàn mỹ.
Bước vào phát hiện thứ hai, đó là cảnh bạo hành trong gia đình người phụ nữ làm nghề thủy thủ. Phùng bàng hoàng khi chiếc thuyền tưởng chừng đẹp đẽ lại đưa đến một cảnh tượng đau lòng: một người đàn ông hung bạo đánh vợ mình với sự tàn nhẫn không thể tưởng tượng được. Cảnh tượng này khiến Phùng chứng kiến sự phũ phàng, gây sốc, khiến anh đứng nhìn nhưng không biết phải làm gì.
Điều đặc biệt là người phụ nữ đó không hề kêu la, không chống trả hoặc cố gắng chạy trốn. Phùng càng bàng hoàng hơn khi thấy đứa con trai của họ, Phắc, lao vào bảo vệ mẹ, nhưng lại bị cha đánh và ngã xuống đất. Toàn bộ tình huống trở nên như một vở kịch không lời, đầy nghịch lý và đau đớn, khiến Phùng cảm thấy bất lực và chứng kiến một mặt đen tối của cuộc sống.
Tất cả những gì Phùng chứng kiến chỉ là phần nổi của tảng băng gây nên bởi cảnh đẹp tuyệt vời mà anh đã ghi lại. Tuy nhiên, anh lại phải đối mặt với một hiện thực đau lòng, lành lạnh: bạo hành trong gia đình của những người làm nghề thủy thủ. Là một người lính, Phùng không thể làm ngơ trước điều ác, anh đã can dự và bị thương. Điều này khiến anh nhận ra rằng, dù có bao nhiêu cảnh đẹp, thực tế cuộc sống vẫn còn rất nhiều khía cạnh tối tăm và đau lòng.
Từ những phát hiện của nghệ sĩ, nhà văn muốn truyền đạt thông điệp: Cuộc sống luôn phức tạp, đầy những nghịch lý, mâu thuẫn khó hiểu. Để hiểu rõ con người, không chỉ cần nhìn bề ngoài mà còn cần khám phá bản chất bên trong.
Trong văn học tiền cách mạng, nhân cách được đánh giá chủ yếu dựa trên sự hi sinh cho cách mạng, là các chuẩn mực đạo đức được thể hiện chủ yếu qua mối quan hệ với đồng bào, đồng chí và kẻ thù. Sau cách mạng, văn chương quay trở lại đời sống thường nhật và Nguyễn Minh Châu là một trong số những nhà văn đầu tiên của thời kỳ mới đã sâu sắc khám phá cuộc sống từ góc độ đạo đức xã hội. Truyện 'Chiếc thuyền ngoài xa' của Nguyễn Minh Châu là một phát hiện về đời sống và con người theo hướng đó.
Phát hiện đầu tiên của nhà nghệ sĩ nhiếp ảnh là một vùng biển từng là chiến trường, nơi anh đã “phục kích” mấy buổi sáng để “chụp” được một cảnh đẹp. Giây phút ấy, anh đã phát hiện vẻ đẹp tuyệt vời trên biển mờ sương, một vẻ đẹp mà anh chỉ có thể gặp một lần trong đời. Niềm hạnh phúc của anh chính là khám phá và sáng tạo, của việc cảm nhận cái đẹp tuyệt diệu. Nhưng sau đằng sau cái đẹp ấy là những thứ đen tối, xấu xa mà anh không thể ngờ tới.
Phát hiện thứ hai của nghệ sĩ nhiếp ảnh lại đầy nghịch lý, nó bất ngờ và trớ trêu như trò đùa quái ác của cuộc sống. Phùng đã từng có những khoảnh khắc hạnh phúc bởi vẻ đẹp tuyệt vời của biển, nhưng đằng sau cái đẹp đó là bản chất xấu xa, bất công của cuộc sống. Anh đã chứng kiến cảnh ác mà anh không thể chịu đựng được, và anh đã can dự vào việc ngăn chặn nó. Nhưng sau cùng, anh nhận ra rằng, dù có bao nhiêu nỗ lực, cuộc sống vẫn đầy những nghịch lý và thách thức.
Câu chuyện về người phụ nữ làm nghề chài đánh máy ở tòa án huyện là câu chuyện về bản chất của cuộc sống, giúp những người như Phùng và Đẩu hiểu được nguyên nhân của những điều tưởng chừng như không hợp lý. Mặc dù bề ngoài cô là một người phụ nữ quá kiên nhẫn, cam chịu, bị chồng đánh đập thường xuyên, nhưng thực tế là cô vẫn gắn bó với người chồng độc ác đó vì tình yêu thương vô hạn dành cho con cái.
Tư tưởng nghệ thuật đó của Nguyễn Minh Châu được thấm sâu trong hầu hết các nhân vật của truyện ngắn: người phụ nữ ở vùng biển, người đàn ông tàn ác, chị em thằng Phác, và người nghệ sĩ nhiếp ảnh.
Tác giả không đặt tên cụ thể cho 'người phụ nữ' kia, nhưng số phận của cô lại được tập trung thể hiện và gây sự quan tâm nhất trong truyện. Mặc dù cô không trẻ trung, xinh đẹp, nhưng cuộc sống khó khăn và mưu sinh đã khiến cho cô trở nên mạnh mẽ và kiên cường. Cô chịu đựng mọi khổ đau để bảo vệ gia đình, và đó là điều đáng tôn trọng.
Cuộc sống khốn khổ và nghèo nàn đã biến người đàn ông ngày xưa hiền lành thành một người chồng vũ phu, một lão đàn ông tàn bạo. Mỗi khi cảm thấy bất mãn, ông ta lại đánh vợ như một cách để giải tỏa cơn giận và uất ức.
Trong một gia đình mà cha mẹ sống trong mối quan hệ xung đột, đứa trẻ là những nạn nhân thực sự. Chị em thằng Phác phải đối mặt với nhiều khó khăn và cảm thấy đau đớn khi phải chứng kiến bố đánh mẹ. Tuy nhiên, họ vẫn giữ vững lòng kiên nhẫn và yêu thương mẹ của mình.
Phùng, một người lính chiến, luôn phê phán mọi sự bạo hành và bất công, sẵn sàng chiến đấu cho điều thiện và công bằng. Anh đã cảm động trước vẻ đẹp của bình minh trên biển nhưng cũng đau lòng khi phát hiện ra sự đau khổ và ác độc ẩn sau cảnh đẹp đó. Hành động của anh đã thể hiện sự dũng cảm và quyết đoán.
Trong tác phẩm này, Nguyễn Minh Châu đã tạo ra những tình huống mang tính khám phá về đời sống và con người. Phùng, trước đây chỉ nhìn cuộc sống bằng con mắt của một nghệ sĩ, nhưng sau khi chứng kiến sự bạo hành, anh đã có cái nhìn sâu sắc hơn về cuộc sống.
Ngôn ngữ trong truyện cũng rất đặc biệt. Từ cách diễn đạt của lão đàn ông đến lời nói dịu dàng của người phụ nữ, từ lời nói của Đẩu đến cảm xúc của Phùng, tất cả đều được tác giả tạo ra một cách linh hoạt và sáng tạo.
Cảm hứng của Nguyễn Minh Châu trong tác phẩm này là khám phá bản chất con người. Anh không chỉ nhìn vào thế giới nội tâm mà còn nhìn ra cuộc sống xung quanh, và từ đó, truyện đã trở thành một bài học quý giá về cách nhìn nhận cuộc sống.
...........
Tải tài liệu để đọc phân tích hai khám phá của Phùng