Lor-ca là một nhà văn nổi tiếng ở Tây Ban Nha, ông cũng là một người ủng hộ quyền tự do và đấu tranh cho sự công bằng, nhưng đã bị ám sát vì lý tưởng của mình. Cái chết của ông đã để lại nỗi tiếc thương sâu sắc, và nhà thơ Thanh Thảo đã viết bài thơ Đàn ghi ta của Lor-ca để tưởng nhớ về anh hùng vĩ đại Lor-ca.
Gần kì thi THPT Quốc gia, chúng tôi giới thiệu bài văn mẫu lớp 12: Phân tích nhân vật Lor-ca trong Đàn ghi ta của Lor-ca, tài liệu được tổng hợp và chia sẻ. Bao gồm dàn ý chi tiết và các mẫu bài văn phân tích nhân vật Lor-ca, mời bạn tham khảo.
Dàn bài phân tích nhân vật Lor-ca
I. Khởi đầu:
- Vài điều về tác giả Thanh Thảo: là nhà thơ không ngừng suy ngẫm về việc đổi mới nghệ thuật thơ Việt, thơ ông là biểu hiện của sự suy tư, triết lý về các vấn đề của thời đại.
- Giới thiệu bài thơ và hình tượng Lor-ca: bài thơ mang dấu ấn của sự đổi mới, có tính chất trừu tượng sâu sắc. Lor-ca là nguồn cảm hứng cho tác giả sáng tác bài thơ và cũng là hình tượng trung tâm trong bài.
II. Nội dung chính:
- Lor-ca là một nghệ sĩ-chiến sĩ dành cả cuộc đời cho sự đấu tranh: mở đường cho sự đổi mới nghệ thuật trên nền văn hóa cũ của Tây Ban Nha, đấu tranh chống lại chế độ phát xít độc đoán.
1. Lor-ca - Nghệ sĩ tự do một mình
- “Những âm thanh của dòng suối”: gợi lên hình ảnh về nghệ thuật lấp lánh mà Lor-ca tạo ra, nhưng cũng là biểu hiện của sự mong manh, ngắn ngủi của số phận của những người nghệ sĩ bị bó buộc.
- “Tây Ban Nha với chiếc áo choàng đỏ sặc sỡ”: là biểu tượng cho cuộc đấu tranh giữa dân chủ tự do và phát xít độc tài.
- Tại đó, Lor-ca là một anh hùng tự do, cô độc trên con đường chiến đấu cho sự đổi mới nghệ thuật và cho nền dân chủ.
2. Sự ra đi của Lor-ca - Một cái chết bất công
Lor-ca, người mang trong mình khí phách và niềm đam mê cuộc sống, mênh mông ca tụng tự do trên vùng đất Tây Ban Nha thân yêu của mình.
Cái chết bất ngờ và bi thảm đã ập đến với vị nghệ sĩ vĩ đại, người anh hùng. Cả đất nước Tây Ban Nha đều chung lời than thở, tiếc nuối khi chứng kiến sự ra đi của anh, của một tinh thần nghệ thuật chân chính.
Dù đối mặt với vẻ đẹp đen tối của tử thần, Lor-ca vẫn kiên định, vẫn đắm chìm trong thế giới của nghệ thuật tiên tiến, một thế giới mà anh đã tạo ra như một giấc mơ.
3. Lor-ca - Nghệ sĩ bất tử và nghệ thuật chân chính
'Tiếng ghi ta nâu/ trời cô gái ấy': màu nâu gợi nhớ đến sắc màu của cây đàn, của mảnh đất mẹ, là màu của ánh mắt, mái tóc và làn da của người mà chúng ta yêu thương. Đó là nguồn cảm hứng không thể thiếu trong tác phẩm nghệ thuật của Lor-ca, được thổi hồn bởi tình yêu quê hương và niềm đam mê với nghệ thuật chân chính.
'Tiếng ghi ta lá non': nghệ thuật của Lor-ca kết nối với tuổi trẻ,
'Tiếng ghi ta vỡ tan như bọt nước' và 'tiếng ghi ta ròng ròng/ máu chảy' là biểu tượng của sự mong manh trong nghệ thuật, của sự chết của một nghệ sĩ.
Số phận của nghệ thuật Lor-ca sau khi anh ra đi:
+ 'Không ai chôn ... mọc hoang': hành trình cách mạng trong nghệ thuật của Lor-ca đã không còn ai tiếp tục, và do đó nghệ thuật trở nên hoang phế.
+ Mặt khác, dù Lor-ca đã ra đi, nghệ thuật vẫn mãi mãi, tồn tại với thời gian, sống mãi như cỏ hoang.
'Giọt nước mắt' biểu tượng cho sự tiếc thương, 'vầng trăng' là biểu tượng của niềm tin trong nghệ thuật. Dù ở nơi tăm tối, tâm hồn sáng trong của người nghệ sĩ vẫn chiếu sáng cho thế hệ sau.
Lor-ca đã ra đi như 'chỉ tay đã đứt', anh ta rời bỏ cuộc sống hữu hạn để nhập vào thế giới vô hạn thông qua 'chiếc ghi ta' - nghệ thuật.
'Ném lá bùa', 'ném trái tim': đó là cách mà Lor-ca giải thoát sau khi ra đi. Người nghệ sĩ chân chính hiểu rõ rằng 'cái chết' của mình là để tái sinh cho nghệ thuật, để thế hệ sau tiếp tục cách mạng.
+ Ý thức của Lor-ca cũng được thể hiện qua lời đề từ trong bài thơ 'khi tôi chết hãy chôn tôi với cây đàn': đó là sự liên kết sâu sắc của Lor-ca với nghệ thuật, cũng như thông điệp muốn thế hệ sau vượt qua ngôn ngữ nghệ thuật của riêng mình.
'Li la li la ...': tiếng ghi ta bất tử được sử dụng cho người nghệ sĩ đã ra đi, có thể là vòng hoa hương linh viếng cho tinh thần của Lor-ca.
III. Kết luận:
- Đưa ra nhận định về hình tượng của Lor-ca.
- Tóm tắt giá trị nghệ thuật: thể loại thơ tự do, hình thức sáng tạo, thành công trong việc khắc họa hình tượng Lor-ca và âm nhạc, sự kết hợp hài hòa giữa thơ và nhạc, ...
- Bài thơ thể hiện sự tôn trọng, lòng tiếc nuối của tác giả đối với Lor-ca, thể hiện mong muốn cách mạng hóa nghệ thuật của chính mình.
Phân tích nhân vật Lor-ca - Mẫu 1
Tâm hồn của người nghệ sĩ vốn phong phú và sâu sắc, vượt qua cả khoảng cách địa lý và rào cản văn hóa để tìm thấy sự đồng cảm. Trước cái chết đau buồn của Lor-ca, Thanh Thảo đã sáng tác bài thơ 'Đàn ghi ta của Lor-ca' như một bản nhạc du dương, sâu lắng, tiễn đưa người nghệ sĩ tài năng về cõi vĩnh hằng, thoát khỏi gian khổ và bất công trong xã hội Tây Ban Nha. Bằng bút pháp tinh tế và nồng nàn, Thanh Thảo đã lưu giữ sự đau lòng và tức giận với thực tế xã hội đầy bất công, đồng cảm với nỗi bi kịch của con người.
Hồ Thành Công, tên thật của Thanh Thảo, sinh năm 1946 tại Quảng Ngãi, là một trong những nhà thơ nổi tiếng trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Ông nổi tiếng với nhiều tác phẩm như 'Những người đi tới biển', 'Khối vuông ru-bích', 'Những ngọn sóng mặt trời'. Thanh Thảo luôn tìm kiếm sự độc đáo và nỗ lực cách tân thơ việt, từ chối những hình thức thơ cũ kỹ và lạc hậu. Mặc dù bài thơ 'Đàn ghi ta của Lor-ca' mang tính trừu tượng, nhưng giá trị của nó và sự nỗ lực cách tân của Thanh Thảo không thể phủ nhận.
Bài thơ được viết dựa trên cái chết đau buồn của Lor-ca (1898-1936), một nghệ sĩ tài năng và nổi tiếng của Tây Ban Nha. Lor-ca đã dùng tài năng của mình để ca ngợi sự tự do, phản đối chế độ phản động và đòi công bằng cho nhân dân. Cái chết của Lor-ca đã gây sốc và gieo rắc nỗi kinh hoàng không chỉ ở Tây Ban Nha mà trên toàn thế giới. Thanh Thảo đã viết bài thơ như một lời chào biệt, tôn vinh người anh hùng, thể hiện lòng kiên cường và đấu tranh của ông trước kẻ thù. Bài thơ bắt đầu bằng câu thơ 'Khi tôi chết hãy chôn tôi với cây đàn', thể hiện sự quan trọng của cây đàn với người nghệ sĩ. Thanh Thảo đã thông qua câu thơ này để kêu gọi sự tiếc thương và đồng cảm với số phận của Lor-ca.
Bắt đầu bài thơ là tiếng đàn vui tươi, sôi động, biểu tượng cho tâm hồn lạc quan và yêu đời của Lor-ca. Đây cũng là biểu tượng của đất nước Tây Ban Nha, nền văn hóa và truyền thống mà tác phẩm liên tục nhấn mạnh:
“âm thanh của đàn với bọt nước
Tây Ban Nha áo choàng đỏ chói lọi
li-la li-la li-la
đi lang thang về miền cô đơn
dưới ánh trăng chói chang
trên lưng ngựa mệt mỏi”
Tác giả sử dụng hình ảnh của tiếng đàn với bọt nước để truyền đạt cảm giác về âm nhạc mong manh và êm đềm, tồn tại và tan biến. Người anh hùng với áo choàng “đỏ chói lọi” như màu sắc sặc sỡ của kỵ sĩ chiến đấu với bò tót - biểu tượng của sự dũng cảm, sẵn sàng đương đầu với nguy hiểm. Tuy nhiên, Lor-ca không chỉ đối mặt với cuộc chiến với bò tót, mà còn phải đấu tranh với chế độ độc tài Phơ – răng - cô. Hình ảnh “trăng chói chang” kết hợp với từ “chói chang” tạo ra cảm giác lạc lõng, không định hướng. Có lẽ người anh hùng đang cảm thấy mệt mỏi, cô đơn và mất phương hướng trên con đường của mình, nhưng vẫn tiếp tục theo đuổi lý tưởng của mình. Trong khổ thơ này, tác giả sử dụng các từ như “lang thang”, “chói chang”, “cô đơn”, “mệt mỏi” để tạo ra hình ảnh u ám, buồn rầu, nhưng cũng thể hiện sự kiên cường và hy sinh của Lor-ca vì lý ideal của mình.
Phân tích nhân vật Lor-ca - Mẫu 2
Cùng với Xuân Quỳnh, Thanh Thảo là một trong những nhà thơ tiêu biểu của thế hệ kháng chiến chống Mỹ, nhưng phong cách thơ của ông có nét riêng biệt. Ông dẫn đầu trong phong trào cách tân thơ Việt, tìm kiếm cách biểu đạt mới thông qua thơ tự do, phá vỡ mọi giới hạn và hình thức cũ. Thanh Thảo theo đuổi phong cách thơ siêu thực, có nguồn gốc từ phương Tây, tương tự như Lor-ca. Bài thơ “Đàn ghi ta của Lor-ca” được lấy cảm hứng từ tập thơ “Khối vuông ru bích”, thành công trong việc khắc họa hình tượng của Lor-ca.
Lor-ca, một nhà văn thiên tài Tây Ban Nha, có ảnh hưởng sâu rộng trong văn hóa và nghệ thuật của đất nước. Ông là một trong những người tiên phong trong phong trào cách mạng nghệ thuật của Tây Ban Nha. Trong chính trị, Lor-ca là một nhà hoạt động chống phát xít nổi tiếng. Cuộc đời và tác phẩm của ông đã trở thành nguồn cảm hứng cho Thanh Thảo trong việc viết bài thơ này.
Bài thơ “Đàn ghi ta của Lor-ca” của Thanh Thảo tuân theo trường phái thơ siêu thực, đòi hỏi người đọc phải sử dụng tưởng tượng để hiểu rõ hơn ý nghĩa của thơ. Thông qua bài thơ, tác giả tái hiện cuộc đời của Lor-ca và cái chết bi thảm của ông. Tuy nhiên, trong lòng Thanh Thảo, Lor-ca vẫn còn sống, thể hiện ông là một nghệ sĩ chân chính, dám hy sinh vì nghệ thuật. Lor-ca là biểu tượng của nghệ sĩ vĩ đại.
Sáu câu thơ đầu của bài thơ Thanh Thảo tái hiện cuộc sống của Lor-ca. Hình ảnh “tiếng đàn với bọt nước” biểu thị sự sống và sáng tạo của Lor-ca, hình ảnh này gợi lên hình ảnh sáng tạo mong manh của ông. “Tây Ban Nha áo choàng đỏ gắt”, mô tả một môi trường đấu tranh căng thẳng, có thể biểu thị môi trường chính trị bức bối ở Tây Ban Nha. Các câu thơ tiếp theo tái hiện hành trình tìm kiếm bản thân và cảm hứng sáng tạo của Lor-ca.
Phân tích nhân vật Lor-ca - Mẫu 3
Thanh Thảo, một nhà thơ có nguồn gốc từ Quảng Ngãi, luôn cố gắng cách tân thơ Việt. Ông theo đuổi trường phái thơ siêu thực, tương tự như Lor-ca. Bài thơ “Đàn ghi ta của Lor-ca” thành công trong việc miêu tả hình ảnh nghệ sĩ Lor-ca.
Lor-ca là một nghệ sĩ thiên tài người Tây Ban Nha, tầm ảnh hưởng của ông lan rộng trong cả đời sống chính trị và nghệ thuật của Tây Ban Nha. Trên con đường nghệ thuật, ông đứng đầu trong việc cách mạng hóa nghệ thuật Tây Ban Nha. Trong cuộc sống chính trị, ông là nhà lãnh đạo của cuộc đấu tranh chống lại chế độ độc tài phát xít. Mặc dù bị ám sát vào năm 1936, tầm ảnh hưởng của Lor-ca vẫn lớn mạnh và trở thành biểu tượng của cuộc chiến chống phát xít, bảo vệ văn hóa và nền văn minh. Sự ảnh hưởng của Lor-ca không chỉ kéo dài trong thời đại của ông mà còn hiện hữu đến ngày nay.
Thanh Thảo chọn tựa bài thơ là 'Đàn ghi ta của Lor-ca', đàn ghi ta là biểu tượng âm nhạc truyền thống của Tây Ban Nha, kết hợp với hình ảnh của Lor-ca, tác giả nêu bật nghệ thuật sáng tạo của ông. Lor-ca được mô tả như một nghệ sĩ tài năng, và đàn ghi ta là phương tiện cho sự sáng tạo của ông.
Lời chăng chối cuối cùng của Lor-ca trước khi qua đời, 'khi tôi chết hãy chôn tôi với cây đàn', thể hiện tình yêu sâu đậm của ông đối với đất nước và nghệ thuật Tây Ban Nha. Cây đàn cũng có thể hiểu là biểu tượng cho sự sáng tạo của Lor-ca, ông muốn những đóng góp của mình làm nền tảng cho sự tiếp bước của thế hệ sau.
Bài thơ tuân theo phong cách tượng trưng siêu thực, yêu cầu độc giả phải sử dụng tưởng tượng để hiểu sâu hơn ý nghĩa của thơ. Hình ảnh đầu tiên của bài thơ tái hiện cuộc sống và sự sáng tạo mong manh của Lor-ca. Hình ảnh 'tiếng đàn bọt nước' biểu trưng cho sự sống và sự sáng tạo của ông. Trong khi đó, 'Tây Ban Nha áo choàng đỏ gắt' mô tả môi trường chính trị phức tạp của Tây Ban Nha. Các hình ảnh này kết hợp với nhau để thể hiện cuộc sống đầy thách thức của Lor-ca và sự sáng tạo không ngừng của ông.
Hai khổ thơ tiếp theo của Thanh Thảo tái hiện sự chết của Lor-ca qua những hình ảnh tượng trưng. 'Tây Ban Nha hát nghêu ngao', ở đây Tây Ban Nha là Lor-ca, tỏ ra như tất cả vẻ đẹp của Tây Ban Nha đều hiện hữu trong ông. Lor-ca không chỉ là một cá nhân mà còn là biểu tượng của quốc gia. Thanh Thảo thể hiện sự ngưỡng mộ, kính trọng của mình dành cho Lor-ca. 'bỗng kinh hoàng', tín hiệu của sự rủi ro. 'áo choàng bê bết đỏ', biểu tượng cho việc Lor-ca bị bắn thương. Sau đó là chuỗi hình ảnh liên tục biến đổi của tiếng đàn: 'tiếng ghi ta nâu', 'tiếng ghi ta xanh', 'tiếng ghi ta tròn bọt nước', 'tiếng ghi ta ròng ròng máu chảy'. Sự diễn đạt của Thanh Thảo giúp chúng ta cảm nhận được sự đau đớn, xót xa trước sự mất mát của Lor-ca.
.................
Mời các bạn tham khảo nội dung chi tiết tại file dưới đây!