Mẫu văn lớp 12: Phân tích vị trí quan trọng thứ mười trong câu chuyện Người lái đò sông Đà của tác giả Nguyễn Tuân bao gồm 8 bài văn mẫu đa dạng cùng 2 gợi ý viết chi tiết. Điều này giúp học sinh có thể tham khảo để nâng cao kiến thức văn học của mình với các bài văn mẫu sáng tạo và thú vị.
TOP 8 bài văn Chất vàng mười đã qua kiểm tra mà Mytour giới thiệu dưới đây sẽ là tài liệu hữu ích cho học sinh trong quá trình học, tự học và đọc để mở rộng sự hiểu biết văn học và cảm nhận sâu sắc hơn. Ngoài ra, hãy xem thêm các bài văn mẫu: phân tích nhân vật Thị, tóm tắt Vợ nhặt, phân tích bà cụ tứ, phân tích nhân vật Tràng.
Dàn ý phân tích vị trí quan trọng thứ mười trong câu chuyện Người lái đò sông Đà
1. Giới thiệu
Nguyễn Tuân là một nhà văn suốt đời dành cho việc khám phá vẻ đẹp. Trước cách mạng, ông tin rằng vẻ đẹp chỉ tồn tại trong quá khứ và tài năng nghệ sĩ chỉ nằm trong những con người xuất sắc của quá khứ. Sau cách mạng, quan điểm của ông đã thay đổi, ông nhìn nhận về hiện tại và đánh giá cao phẩm chất nghệ sĩ có thể tìm thấy ở mọi người dân. Tùy bút Sông Đà là thành quả nghệ thuật tuyệt vời mà Nguyễn Tuân đã đạt được trong cuộc hành trình khám phá miền Tây Bắc rộng lớn của Tổ quốc, nơi ông đã khám phá ra vẻ đẹp tự nhiên và phẩm chất cao quý trong tâm hồn của những người lao động. Hình ảnh ông lái đò trong tùy bút Người lái đò sông Đà là minh chứng sống động cho sự thay đổi quan niệm nghệ thuật của ông.
2. Phát triển ý
a) Tổng quan về phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân:
- Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn tài ba, tinh tế nhất của văn học Việt Nam hiện đại. Cuộc sống sáng tác của ông là một hành trình tìm kiếm vẻ đẹp. Vì vậy, trong mắt của ông, mọi thứ trong tự nhiên và con người tồn tại trên một phương diện thẩm mỹ, với vẻ đẹp làm tiêu chuẩn.
- Sự nghiệp sáng tác của Nguyễn Tuân phân thành hai giai đoạn lớn: trước và sau cách mạng.
- Trước cách mạng, Nguyễn Tuân mê mải với chủ nghĩa lãng mạn, ông từ chối hiện tại và chú trọng vào vẻ đẹp cổ điển của văn học, hoàn toàn bỏ quên cách mạng của chúng ta. Nhưng sau năm 1945, như nhiều nhà văn khác, Nguyễn Tuân bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của cách mạng, ông bắt đầu tìm kiếm ánh sáng, sự sống động của cách mạng trong xã hội. Nguyễn Tuân không sử dụng văn chương để tuyên truyền cách mạng mà thể hiện tình yêu nước thông qua việc tôn vinh vẻ đẹp của tự nhiên và con người. Đó là sự đam mê khám phá vẻ đẹp của quê hương, của dòng sông Đà, của đảo Cô Tô, đảo Bạch Long Vĩ,...
+ Đáp ứng yêu cầu của thời đại, Nguyễn Tuân cũng tham gia vào công việc xây dựng kinh tế sau chiến tranh, hỗ trợ trong việc hàn gắn vết thương do cuộc chiến tranh chống Pháp gây ra. Nguyễn Tuân và các đồng nghiệp không ngần ngại khó khăn, vất vả để đến với miền Tây Bắc, để tìm kiếm và tôn vinh vẻ đẹp tự nhiên của vùng đất này và sự kiên cường, tình yêu quê hương của những người lao động. Cảm hứng chính trong tác phẩm này là sự ca ngợi Tổ quốc, ca ngợi nhân dân, những người vô danh nhưng vĩ đại.
- “Vẻ đẹp tâm hồn của những người lao động”: thể hiện vẻ đẹp tinh thần của những người lao động và chiến đấu trên vùng đất núi non hùng vĩ và lãng mạn. Họ là những người bình dị, bình thường nhưng có ước mơ khao khát và nỗ lực chiến thắng tự nhiên, hòa mình với tự nhiên, góp phần vào công cuộc phát triển kinh tế của đất nước. Vẻ đẹp “qua thử lửa” là những khó khăn, gian khổ mà họ đã trải qua trong hành trình chinh phục tự nhiên, vẻ đẹp này lấp lánh như “vàng mười” của Tây Bắc.
b) Tổng quan về tác phẩm:
- “Người lái đò Sông Đà” được xuất bản trong tập kí “Sông Đà”, đây là một tác phẩm tùy bút có giá trị sâu sắc về văn học và xã hội. Tác phẩm này là sản phẩm của cuộc hành trình lớn mà Nguyễn Tuân thực hiện để tìm kiếm “vẻ đẹp tự nhiên và con người lao động đã trải qua những khó khăn”. Nó cũng đặt nền móng cho nhiều dự án lịch sử - chính trị - xã hội và được coi là một tác phẩm văn chương gần như hoàn hảo.
- Tập kí “Sông Đà” ra đời vào năm 1960, trong quá trình xây dựng khu vực Tây Bắc sau chiến tranh. Mỗi nhà văn, nhà thơ mang đến cái nhìn riêng về đề tài này. Chế Lan Viên hồ hởi với hành trình tàu lên Tây Bắc, trong khi Nguyên Khải chú ý đến sự thay đổi trong con người. Nguyễn Tuân khám phá và tôn vinh vẻ đẹp của thiên nhiên và con người Tây Bắc như một phần của vẻ đẹp toàn diện của núi rừng. Đó chính là “vẻ đẹp vàng mười” mà nhà văn đang tìm kiếm.
c) Hình ảnh người lái đò sông Đà:
- Hình ảnh người lái đò trong tác phẩm không được mô tả chi tiết về ngoại hình và tính cách, mà chủ yếu là thông qua vẻ đẹp của con người lao động thông thái và tài năng.
- Trong tác phẩm, nhà văn xây dựng hai nhân vật chính là dòng sông Đà và người lái đò trên dòng sông này. Dòng sông là một biểu tượng nghệ thuật tinh tế của sự mạnh mẽ và bất khuất. Nhà văn vẽ nên bức tranh về thiên nhiên hoang sơ, đồng thời tôn vinh sức mạnh và khả năng chinh phục của con người. Do đó, hình ảnh người lái đò sông Đà được miêu tả như một dũng sĩ tài ba, một nghệ sĩ lão luyện trong nghề lái đò vượt thác.
- Bắt nguồn từ lòng núi rừng, người lái đò có mối liên kết sâu sắc với cuộc sống ở địa phương này. Sinh ra ven sông Đà, dòng sông thác lũ đó đã cung cấp nguồn sống cho ông từ thuở nhỏ. Điều này khiến cuộc đời ông luôn liên kết với những chuyến phiêu lưu vượt thác, lênh đênh trên dòng sông. Mối gắn bó giữa con người và thiên nhiên trở nên rất đặc biệt, và ngay khi nghỉ hưu, ông vẫn khao khát nhớ về những trận đánh nước và những dặm đá bên sông.
- Trên dòng sông Đà, người lái đò đã trải qua hàng trăm chuyến đi. Dòng sông với ông 'như một bản nhạc ca hát về những anh hùng', mà ông thuộc đến ngay từ những cảm giác sơ khai, những con sóng và những dòng nước xoáy, đều ghi nhớ trong trí não của ông. Ông hiểu rõ luật lệ của dòng nước, ghi nhớ từng con thác, từng luồng nước, từng cửa, và ông điềm tĩnh, dũng cảm, tự tin như một vị tướng lĩnh giữa trận đại chiến của dòng sông. Ông đã chiến thắng 73 con thác để đến đích an toàn, trở thành biểu tượng của 'vàng mười' dân làm công.
- Người lái đò là biểu tượng của sự dũng cảm và kiên trì. Nguyễn Tuân đã mô tả cuộc chiến đấu của người lái đò trên sông Đà như một trận đấu gay cấn, đầy thách thức. Ông đã miêu tả một cách chân thực và cảm kích hình ảnh của người lái đò, nhấn mạnh sự mạnh mẽ và dũng cảm khi đối mặt với những thử thách nguy hiểm từ sóng thác dữ dội. Cuộc vượt thác và cuộc chiến thủy chiến đầy gian truân đã được miêu tả một cách chi tiết và sinh động, giữa cuộc đối đầu giữa con người và thiên nhiên.
- Người lái đò không chỉ là một người điều khiển thuyền mà còn là một nghệ sĩ tài ba. Sóng thác sông Đà có thể rất khắc nghiệt, nhưng người lái đò này đã biết cách vượt qua mọi khó khăn bằng sự thông thạo của mình. Ông đã biết cách nắm bắt mọi quy luật của dòng sông, và thông qua đó, ông đã chiến thắng. Bằng những động tác mạnh mẽ và chính xác, ông đã vượt qua mọi thử thách, trở thành biểu tượng của sức mạnh và kiên nhẫn của con người trước thiên nhiên.
- Ông lái đò phản ánh hình ảnh của người lao động giản dị: Dù tác giả có cảm nhận khác biệt, việc vượt sông là công việc hàng ngày của ông, ông đã quên nhanh chóng sau mỗi chuyến đi. Dù sông Đà hung dữ, nhưng ông coi nó như một phần của cuộc sống. Ông hiểu và tôn trọng sông, và luôn thấu hiểu những gì nó muốn truyền đạt. Mỗi khi vượt qua, mọi nguy hiểm tan biến: “Sóng thác xèo xèo tan trong trí nhớ”. Cuộc sống của những người lao động trên miền núi Tây Bắc trở nên đẹp đẽ nhờ vào sự bình dị và tận tâm của họ.
- Kết luận: Với cái nhìn sáng tạo, Nguyễn Tuân luôn khám phá những điều mới mẻ về con người và thế giới xung quanh. Tác phẩm của ông là sự tôn vinh cho vẻ đẹp của con người lao động, cho sự anh hùng trong cuộc sống hàng ngày của họ. Ông nhấn mạnh rằng sự dũng cảm và tài năng không chỉ tồn tại ở những nơi chiến trường, mà còn xuất hiện trong cuộc sống thường nhật của mỗi người lao động. Cuộc sống của ông lái đò trở thành một biểu tượng vĩ đại của nền văn hóa nghệ thuật dân gian miền núi Tây Bắc.
d) Đặc điểm nổi bật trong nghệ thuật của Nguyễn Tuân
- Nghệ thuật của Nguyễn Tuân thể hiện sự sáng tạo độc đáo. Ông tài năng và tinh tế trong cách tiếp cận và thẩm mĩ hóa các đối tượng từ nhiều phương diện khác nhau: sông Đà trở thành một tác phẩm nghệ thuật độc đáo, và người lái đò được mô tả với sự trí dũng và tài năng nghệ sĩ.
- Ông sử dụng ngôn từ phức tạp và đa dạng từ nhiều lĩnh vực nghệ thuật khác nhau như hội họa, âm nhạc, điện ảnh, điêu khắc... Ông kết hợp kiến thức từ nhiều lĩnh vực như địa lý, lịch sử, võ thuật, thể thao, quân sự để tạo ra các tác phẩm đặc sắc.
- Sử dụng hình ảnh mới lạ, độc đáo, hấp dẫn.
- Sử dụng các biện pháp tu từ so sánh, nhân hóa, liên tưởng, tưởng tượng để làm cho đối tượng miêu tả trở nên sống động và hấp dẫn hơn.
- Tất cả những kết tinh nghệ thuật như trẽn đều nhằm làm nổi bật vẻ đẹp của dòng sông Đà hùng vĩ, dữ dội nhưng cũng rất đỗi thơ mộng, trữ tình; vẻ đẹp của người lao động trên sông nước rất đỗi bình dị, kỳ vĩ mà lớn lao.
3. Kết bài
Qua hình tượng người lái đò, nhà văn tỏ thái độ yêu mến, tự hào và khâm phục trước những con người lao động bình dị vùng Tây Bắc, những con người mà nhà văn gọi là “chất vàng mười' quý giá của Tổ quốc. Sáng tạo nên hình tượng này, Nguyên Tuân đã mang đến một thông điệp: chủ nghĩa anh hùng không cần phải tìm kiếm xa xôi, nó tồn tại trong cuộc sống hàng ngày của những người lao động bình dị và có trí dũng tài ba, họ có khả năng tạo hình và tạo mẫu cho nghệ thuật văn chương.
Sơ đồ tư duy về 'Chất vàng mười' đã trải qua nhiều khó khăn và thách thức.
'Chất vàng mười' trong tác phẩm 'Người lái đò sông Đà' thật tuyệt vời - Mẫu số 1
Trong văn học hiện đại Việt Nam, không ai được ca tụng nhiều hơn về kỹ năng 'điều khiển chữ nghĩa' hơn Nguyễn Tuân. Ông được xem là 'người thợ kim hoàn rèn chữ', là 'bậc thầy của ngôn từ'. Ông là người có tính cách 'trộn không lẫn', và có vai trò như một 'hòn đá tảng' trong 'cái nền còn mới mẻ của văn xuôi tiếng Việt ta'. 'Người lái đò sông Đà' là một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông, nơi ông đã miêu tả sự quý giá của thiên nhiên và con người lao động.
'Người lái đò sông Đà' là một trong những bài viết tinh túy trong tập 'Sông Đà' (1960) của Nguyễn Tuân. Tác phẩm này là một thành tựu nghệ thuật đẹp mắt, thể hiện sự hòa nhập của ông với đất nước và cuộc sống. Nguyễn Tuân đã khai thác một cách sâu sắc và đa chiều về vẻ đẹp của thiên nhiên và con người trong miền núi sông.
Nói về Nguyễn Tuân là nói về một nhà văn tôn trọng cảm xúc mạnh mẽ. Ông không hài lòng với điều gì thông thường. 'Người lái đò' thể hiện được sự kỳ diệu của con người lao động, vừa là người nghệ sĩ tài ba, vừa là người lao động bình thường, không tên tuổi nhưng đã trải qua nhiều khó khăn và thử thách.
Nguyễn Tuân mô tả một hình ảnh sắc nét về ông lái đò, nhấn mạnh sự gắn kết và chiến đấu của người này với thiên nhiên.
Trong cuộc vượt thác, ông lái đò đã phải đối mặt với những khó khăn đầy nguy hiểm, tuy nhiên, sự dũng cảm và thông minh của ông đã giúp an toàn vượt qua.
Sự đau đớn và sức mạnh của ông lái đò được miêu tả qua những cảm nhận sống động về môi trường xung quanh.
Ông lái đò không chỉ là một chiến binh mạnh mẽ mà còn là một tác giả tài ba, điều khiển cuộc chiến với sự khôn ngoan và mưu trí.
Thách thức cuối cùng trong cuộc chiến với sông Đà thật khốc liệt, nhưng ông lái đò đã vượt qua mọi khó khăn bằng sự dũng cảm và tài năng.
Cuộc vượt thác sông Đà đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc của Nguyễn Tuân, khắc họa về sự dũng mãnh và tài hoa của người lái đò.
Nguyễn Tuân đã vẽ lên bức tranh đẹp đẽ về cuộc chiến vượt thác sông Đà, thể hiện sự cuồng nhiệt của sông và sự tài hoa của người lái đò.
Cuộc vượt thác sông Đà đã trở thành một điểm sáng trong văn chương của Nguyễn Tuân, đồng thời cũng là minh chứng cho chủ nghĩa anh hùng mới trong xây dựng chủ nghĩa xã hội.
Với tài năng của mình, Nguyễn Tuân đã tạo ra một tác phẩm vĩ đại về cuộc sống và công cuộc vượt thác sông Đà, để lại nhiều dấu ấn đáng nhớ trong lòng độc giả.
Người lái đò sông Đà - Mẫu 2: Chất vàng mười
Nguyễn Tuân, một tác giả tài năng hàng đầu của văn học Việt Nam hiện đại, đã sáng tạo ra tác phẩm độc đáo 'Người lái đò sông Đà'.
Nhà văn Nguyễn Tuân trong tùy bút 'Người lái đò sông Đà' đã tìm ra và tái hiện chất vàng của dòng sông, mang lại một góc nhìn mới về sự dữ dội và quý giá của thiên nhiên.
Dòng sông Đà, mặc dù hung bạo, nhưng lại mang trong mình sức mạnh và vẻ đẹp hùng vĩ của tự nhiên, là nguồn tài nguyên quý giá của đất nước.
Trong sự dữ dội và manh mối của sông Đà, ta nhận thấy giá trị đích thực của nước, là 'chất vàng' quý giá của thiên nhiên Việt Nam.
Sự quý giá của sông Đà không chỉ nằm ở giá trị vật chất mà còn ở vẻ đẹp tinh tế của nó. Sông Đà được mô tả như một hình ảnh thơ mộng, mềm mại như áng tóc trữ tình, làm say đắm lòng người.
Nhà văn Nguyễn Tuân trong tùy bút 'Người lái đò sông Đà' đã gợi lên hình ảnh quý giá của người lao động Tây Bắc, nhấn mạnh vào sự vĩ đại của người lái đò trong việc chinh phục thiên nhiên dữ dội.
Người lái đò, mặc dù bình thường nhưng qua lao động và chinh phục, đã trở thành biểu tượng của sức mạnh và sự kỳ vĩ của con người trong cuộc sống.
Ông lái đò, như một biểu tượng của người lao động, đã trải qua hàng chục năm làm nghề, thể hiện sự thành thạo và kiên trì trong công việc mặc dù môi trường lao động khắc nghiệt.
Người lái đò không chỉ là một nghề nhân thành thạo mà còn là một linh hồn của sông nước Tây Bắc, thể hiện qua hàng chục năm làm việc không biết mệt mỏi và kiên trì.
Sự kinh nghiệm của người lái đò thể hiện qua việc ông nhớ rõ từng chi tiết của sông Đà với bảy mươi ba con thác, như đóng đinh vào tâm trí, ghi nhớ từng đợt nước của từng con thác nguy hiểm. Sông Đà đối với ông như một trường đấu anh hùng, nơi ông biết từng góc khuất của nó, từ những điểm nguy hiểm đến những con dòng nhỏ.
Nhà văn tài hoa đã chi tiết mô tả về những thử thách và thời gian mà người lái đò phải đối mặt. Điều này là để thể hiện sự kỳ diệu của sự gắn bó và từng trải của người lái đò với sông Đà, như một biểu hiện tinh thần mạnh mẽ sinh ra từ cuộc chiến với sóng thác dữ dội.
Người lái đò được miêu tả là người thông minh và can đảm, vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống hàng ngày. Cuộc đấu tranh trên sông Đà được ví như một trận chiến gian khổ, nơi mà tất cả những phẩm chất và bản lĩnh của con người được thể hiện rõ ràng.
Cuộc chiến trên sông Đà được mô tả như một cuộc vượt thác nguy hiểm, nơi mà người lái đò phải đối đầu với mọi khó khăn, mỗi đoạn sông là một thử thách mới đầy nguy hiểm và khắc nghiệt.
Sông Đà trở thành một trận địa khắc nghiệt, nơi mà mỗi hòn đá, mỗi đoạn sông đều là một thách thức mới đối với người lái đò. Sức mạnh của dòng sông biểu hiện qua việc mỗi hòn đá, mỗi dòng nước đều là một điểm nguy hiểm đối với con thuyền.
Trong trận đấu gay go ấy, người lái đò đã giữ chặt hai tay lên cánh chèo để không bị sóng trận địa đẩy lên người. Khi sông Đà tung ra đòn nguy hiểm nhất là nước bám vào thuyền như một vòi rắn vặn chặt như đang muốn lật ngược thuyền giữa trận nước dữ, ông vẫn giữ bình tĩnh, mưu trí như một vị chỉ huy, lái thuyền qua ghềnh thác.
Ngay cả khi bị thương, người lái đò vẫn nắm chặt cánh lái, mặc kẽo mặt đau nhức như dải sóng đánh nhau, đánh vào thuyền nhưng ông vẫn bám chặt cánh lái, không lùi bước. 'Bẻ xong trùng vi trong trận thủ', ông 'bẻ ngay luôn vòng vây thứ hai'. Ông đã nắm bí quyết của sông Đà, và vượt qua mọi thử thách.
Người lái đò thực sự là một nghệ sĩ tài ba. Ông đã thể hiện sự điêu luyện trong nghề khi vượt qua các thử thách trên sông Đà, và ông là một trong số ít người nắm chắc bí quyết của sông Đà.
Đặc biệt, người lái đò sông Đà được mô tả như một nghệ sĩ tài hoa. Ông đã nắm bí quyết của sông Đà và làm chủ nó, thể hiện sự tự do và sự thành thạo trong nghề nghiệp.
Mặc dù có quy luật khắc nghiệt, ông lái đò vẫn biết cách vượt qua mọi thách thức và đối mặt với nguy hiểm. Ông là một chỉ huy tài ba, thể hiện sự bình tĩnh và sự thông minh khi đối mặt với mọi tình huống.
Ông lái đò thể hiện những phẩm chất cao quý của người lao động hiện đại. Ông giản dị nhưng không kém phần hùng tráng và mưu trí. Đó là con người tự do, làm chủ cuộc đời và thiên nhiên.
Vẻ đẹp của người lái đò được thể hiện qua tài nghệ của một 'tay lái ra hoa'. Trong cuộc chiến trên sông Đà, ông đã dũng cảm và mưu trí để vượt qua mọi thách thức.
Chất 'vàng mười' của người lái đò là sự dũng cảm và tài ba trong nghề lái đò. Họ biểu diễn một nghệ thuật cao cường trên dòng nước hung bạo của sông Đà.
Nhà văn đã phát hiện ra trong người lao động một chất nghệ sĩ tài hoa, dám đương đầu với mọi thử thách để chèo chống con thuyền qua sông. Ông lái đò hiện lên như một anh hùng đích thực.
Cuộc sống hàng ngày có vẻ tầm thường, nhưng nhà văn đã mang lại một thế giới mới tinh khôi và kỳ diệu qua tác phẩm 'Người lái đò sông Đà'. Đó là chân trời của cái đẹp và sự tài hoa.
Mẫu 3 - Chất vàng mười đã trải qua lửa thử.
Là một nhà văn lãng mạn, Nguyễn Tuân đã dành cả cuộc đời để khám phá cái đẹp tinh tế ở cả thiên nhiên và con người. Trong văn chương của ông, cái đẹp không chỉ là vẻ đẹp tự nhiên mà còn là vẻ đẹp của tâm hồn con người.
Tác phẩm 'Người lái đò sông Đà' phản ánh sự tinh tế trong văn chương của Nguyễn Tuân và tình yêu đối với vẻ đẹp của con người lao động. Đồng thời, nó cũng là minh chứng cho phong cách sáng tạo của ông sau Cách mạng tháng Tám.
Từ 'vàng' ở đây không chỉ đơn thuần là kim loại mà là biểu tượng cho tinh hoa của văn hóa và con người Tây Bắc.
Cả thiên nhiên và con người Tây Bắc đều ẩn chứa những giá trị quý báu, được biểu hiện một cách tinh tế. 'Chất vàng mười' không chỉ ám chỉ những giá trị của thiên nhiên mà còn của con người, đã trải qua nhiều khó khăn và thử thách.
Sông Đà, từ xưa đến nay, vẫn giữ vị thế duy nhất giữa vùng núi rừng Tây Bắc, biểu tượng cho sức mạnh và hùng vĩ của tự nhiên. Hai bên bờ sông Đà đứng vững như những thành trì kiên cố, không dễ bị xâm phạm. Những dòng thác nước reo rắt như tiếng oán than của sinh vật trong rừng, chờ đợi lúc tấn công con người. Sông Đà lúc này trở thành biểu tượng của sức mạnh và oai hùng, cùng với những vách đá và tiếng thác nước reo rắt tạo nên một bản hùng ca sông nước.
Sông Đà, thông minh và hiểm ác, đã tạo ra những thạch trận trên dòng sông bằng cách bố trí các tảng đá và ghềnh thác. Cửa sinh và cửa tử luôn được sắp xếp khác nhau ở mỗi vòng để lừa dối những người không quen biết về sông Đà. Sông Đà lúc này trở thành kẻ thù khó đánh bại nhất của người lái đò.
Mặc dù sông Đà thường mang vẻ dữ dội, nhưng đôi khi lại thể hiện sự trữ tình và dịu dàng. Ánh nắng trên sông Đà như màu nắng của tháng Ba, làm cho người ta quên đi vẻ hung ác của nó. Sông Đà có vẻ đẹp dịu dàng của ánh tóc trữ tình và màu trắng của hoa ban, hoa gạo tháng Hai.
Sông Đà đẹp đến ngẩn ngơ, là nét đặc trưng nơi vùng đất Tây Bắc. Nước sông Đà không chỉ đơn điệu màu xanh, mà còn biến hóa theo mùa. Vào mùa xuân, nước sông trở thành màu xanh ngọc bích, còn vào mùa thu, nó lại chuyển thành màu đỏ rực như da mặt người say rượu.
Không chỉ có dòng sông, cả hai bên bờ sông cũng được mô tả một cách thơ mộng và lãng mạn. Bờ sông lúc nào cũng mang một vẻ huyền bí, hấp dẫn, với sự tự nhiên và hoang dã của mình. Sự hiện diện của đàn hươu ngậm cỏ sương đêm làm cho bức tranh thêm phần sống động.
Nhìn vào ông lái đò sông Đà, ta thấy sự kiên cường và sự mạnh mẽ của người dân Tây Bắc, người đã trải qua bao thử thách của cuộc sống. Ông đò, mặc dù không có tên tuổi hay quê hương, nhưng gắn bó với dòng Đà giang suốt mười mấy năm cuộc đời, trở thành biểu tượng của sự gan dạ và can đảm.
Ngoại hình cao lớn, chân dài mảnh mai, ông lái đò như một phần của sông Đà, mạnh mẽ và kiên cường. Ông hiểu biết sâu sắc về luồng nước, về mỗi hòn đá, và mỗi ngày đều đối mặt với thử thách để đưa đò về bến an toàn.
Ông lái đò là một tay chèo giỏi, biết cách vượt qua những thách thức của sông Đà mỗi ngày. Sự hiểu biết và am hiểu về dòng sông này góp phần làm nên giá trị vàng mười của người dân Tây Bắc.
Các dân cư Tây Bắc hàng ngày đều phải đối mặt với thử thách của thiên nhiên, nhưng qua ông lái đò, ta nhận thấy sự tài ba và bình thản, một phần của bản tính dũng cảm của họ.
Ông điêu luyện, nắm vững mọi kỹ thuật lái đò, hiểu biết sâu sắc về mỗi chi tiết của sông Đà. Dù đối mặt với những thách thức khó khăn, ông vẫn giữ vững tinh thần và vượt qua mọi trở ngại một cách thông thái.
Ông đò là như một tướng lĩnh tài ba, dẫn dắt con đò vượt qua sóng gió, đưa chúng ta đến bờ an toàn. Mỗi sự thiếu sót, mỗi lỗi nhỏ có thể đánh đổi bằng sinh mạng, nhưng ông đò luôn đối mặt với những thách thức đó một cách dũng cảm. Ông đò khỏe mạnh, thông minh và tài năng, là biểu tượng của những người lao động, người chủ động kiểm soát cuộc sống và thiên nhiên.
“Người lái đò sông Đà” là một bản hùng ca ca ngợi vẻ đẹp kỳ vĩ của thiên nhiên ở Tây Bắc. Đồng thời, tác phẩm cũng phản ánh sự tài năng của Nguyễn Tuân trong việc khai thác vẻ đẹp ẩn sau vẻ ngoài đơn giản của người lao động. Bằng cách miêu tả thiên nhiên với sự hoang dã và trữ tình, tác giả làm nổi bật vẻ đẹp tinh thần của con người trong cuộc cách mạng và kiến thiết đất nước.
Ý nghĩa của 'chất vàng mười' trong 'Người lái đò sông Đà' - Mẫu 4
Trong 'Trường ca mặt đường khát vọng', Nguyễn Khoa Điềm đã viết:
Dòng sông bắt nguồn từ đâu
Khi chảy về quê hương ta, họa sĩ câu hát
Người lái đò hát, chèo, kéo thuyền vượt qua thác
Trăm màu sắc trên dòng sông…
Vẻ đẹp của các dòng sông tại Việt Nam đa dạng và phong phú, từ những con sông trải dài trên đồng bằng với phù sa màu mỡ đến những dòng sông ở vùng núi cao có tiềm năng thủy điện. Nguyễn Tuân, một nhà văn tìm kiếm vẻ đẹp suốt đời, đã bị cuốn hút bởi một con sông đặc biệt: sông Đà. Ông coi vẻ đẹp của sông Đà như là “thứ vàng mười” của vùng núi sông Tây Bắc.
Sông Đà không chỉ đẹp mà còn có giá trị vô cùng quý báu. Có lẽ vì vậy mà Nguyễn Tuân gọi nó là “thứ vàng mười”. Sông Đà đẹp một cách đặc biệt, đầu tiên là ở hướng chảy của nó. Khác biệt với các dòng sông khác, sông Đà chảy về hướng bắc, tạo nên một vẻ đẹp khác biệt. Điều này khiến cho sông Đà có hai nét tính cách riêng biệt: hung bạo nhưng cũng rất trữ tình.
Trong 'Trường ca mặt đường khát vọng', Nguyễn Khoa Điềm đã viết:
Chúng thủy giai đông tẩu
Đà giang độc bắc lưu
Sông Đà là một dòng sông đầy thác nước và ghềnh đá. Sự hùng vĩ của nó được thể hiện qua những tảng đá ven bờ được xây thành những vách đá cao vút. Như Nguyễn Tuân mô tả, “mặt sông chỗ ấy chỉ khi chính ngọ mới có mặt trời”. Nó còn có “chẹt lòng sông như một cái yết hầu”. Tác giả sử dụng biện pháp liên tưởng, so sánh để tái hiện độ cao của vách đá cũng như sự u ám của sông Đà. Tiếng gầm thét của dòng sông thật đáng sợ, “nghe như là tiếng đòi nợ xuýt”, càng làm tăng thêm sự ám ảnh. Con sông Đà dữ tợn với những hút nước chết người, được mô tả bằng các từ như “thở, kêu, ặc, ặc ăc”, làm nổi bật sự khủng khiếp của nó.
Sự hùng vĩ của sông Đà không chỉ nằm ở thác nước mà còn ở những trùng vi thạch trận nguy hiểm. Tác giả chia đá thành ba trùng vi thạch trận, mỗi vòng có nhiệm vụ riêng để chống lại những thách thức của dòng sông. Sông Đà như một thủy quái đầy mưu mô và xảo quyệt, với những loại đá như những binh sĩ hung hăng và hiếu chiến.
Mặc dù dữ dội, sông Đà cũng có một bên trữ tình. Sau những thác đá dữ tợn, sông trở về bình yên và dịu dàng. Nguyễn Tuân nhìn sông Đà như một người bạn thân thiết, hiểu rõ vẻ đẹp thơ mộng và thanh bình của nó.
Nhìn sông Đà như một người bạn, Nguyễn Tuân thể hiện tình cảm sâu lắng với dòng sông đặc biệt này. Sông Đà không chỉ là một phần của thiên nhiên mà còn là một tác phẩm nghệ thuật cần được tôn trọng và khám phá.
Đọc “Người lái đò sông Đà”, ta hiểu rõ tâm hồn tìm kiếm vẻ đẹp của Nguyễn Tuân và càng yêu quý thiên nhiên, trân trọng vẻ đẹp của núi rừng Tây Bắc.
Chất vàng mười trong Người lái đò sông Đà - Mẫu 5
Tây Bắc hùng vĩ với vẻ đẹp thiên nhiên, nhưng con người vẫn quan trọng hơn khi vượt qua thiên nhiên. Chất vàng mười trong Người lái đò sông Đà được diễn tả thành công bởi việc miêu tả người lái đò.
Nhân vật người lái đò được Nguyễn Tuân xây dựng như một biểu tượng của nhân dân. Họ là những người bình thường, không tên tuổi, không quê quán, sống trong môi trường khắc nghiệt.
Ông lái đò đã gần 70, có vẻ ngoài lêu nghêu, giọng ào ào như dòng sông. Ông hiện lên như một người thạo nghề, giàu kinh nghiệm với cuộc sống sông nước.
Người lái đò, qua bút của Nguyễn Tuân, trở thành linh hồn của sông nước. Ông nhớ rõ từng con thác trên dòng sông, thể hiện sự hiểu biết sâu sắc về môi trường làm việc của mình.
Chất vàng mười trong Người lái đò sông Đà thể hiện qua vẻ đẹp và sự mạnh mẽ của người lao động. Sông Đà như một ca khúc vĩ đại, và người lái đò là tâm điểm của nó. Cuộc sống của họ đầy thách thức, nhưng họ vẫn mạnh mẽ và dũng cảm.
Cuộc vượt thác nguy hiểm như một trận đánh nguy hiểm, yêu cầu sự mưu trí và dũng cảm. Chất vàng mười trong người lái đò sông Đà hiện lên ngay cả khi họ bị thương, vẫn kiên nhẫn và dũng cảm chiến đấu.
Chất vàng mười trong Người lái đò sông Đà thể hiện qua phong thái đĩnh đạc của một nghệ sĩ tài hoa. Người lái đò làm chủ được quy luật khắc nghiệt của con sông, giống như một vị chỉ huy tài ba.
Người lái đò mang vẻ đẹp của những người lao động hiện đại: giản dị, khiêm nhường nhưng mạnh mẽ, tài trí. Thể hiện sự tinh tế và sắc sảo trong ngòi bút của Nguyễn Tuân khi đề cập đến chất vàng mười trong người lái đò sông Đà.
Dòng sông Đà là biểu tượng của vẻ đẹp thiên nhiên Tây Bắc. Sự dữ dội, mạnh mẽ và hùng vĩ của nó thể hiện chất vàng mười trong người lái đò sông Đà.
Sông Đà hiện lên hùng vĩ nhưng đầy hung ác. Nguyễn Tuân thần thánh hóa sông Đà như một con thủy quái nham hiểm và hung dữ.
Ngoài sự nguy hiểm hung ác, sông Đà còn mang vẻ đẹp thơ mộng và trữ tình. Nguyễn Tuân đã nhân hóa dòng sông thành một thiếu nữ Tây Bắc hoang dã và quyến rũ. Đó là sự êm đềm mềm mại của dòng nước, màu sắc đa dạng thay đổi theo mùa.
Chất vàng mười trong Người lái đò sông Đà không chỉ ở vẻ đẹp trữ tình của sông mà còn ở vẻ hiền hòa. “Bờ sông hoang dã như bờ tiền sử, bờ sông rất hồn nhiên như một nỗi niềm cổ tích xa xưa…” và cảnh tươi vui, đầy sức sống ở hai bên bờ.
Chất vàng mười trong Người lái đò sông Đà - Mẫu 6
“Người lái đò sông Đà” là một tác phẩm đẹp của Nguyễn Tuân, tái hiện vẻ đẹp của người lao động trong miền sông nước hùng vĩ và thơ mộng. Thông qua hình ảnh người lái đò, ông tôn vinh sự tài ba và anh hùng của họ.
Trong tác phẩm của mình, Nguyễn Tuân luôn xây dựng nhân vật chính thành những con người đặc biệt, tài hoa. Hình ảnh ông lái đò cũng không ngoại lệ. Khi đọc tác phẩm, ta sẽ ấn tượng với ngoại hình của ông:
“Tay ông giống như cái sào, chân ông luôn khuỳnh khuỳnh như kẹp lấy cuống lái, giọng ào ào như tiếng nước trước mặt ghềnh sông, ánh mắt ông luôn mong một bến xa trong sương mù…”
Sức khỏe của ông không khác gì của một chàng trai trẻ mười tám đôi mươi:
“Gần bảy mươi tuổi, đầu ông bạc phơ nhưng thân hình vẫn cao to và gọn quánh như chất sừng, chất mun… Tuy đã bước vào tuổi già nhưng ánh mắt vẫn trẻ trung. Ai cũng tưởng mình đang đứng trước một chàng trai bên bờ sông”.
Những dòng này không chỉ miêu tả ngoại hình mà còn ca ngợi tình yêu và sự gắn bó sâu sắc với nghề. Điều đó làm nên phong cách độc đáo của Nguyễn Tuân, nén câu văn nhiều ý nghĩa, mỗi từ đều ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa.
Trong ông lái đò không chỉ có ngoại hình mà còn chứa đựng rất nhiều kỷ niệm đặc biệt và kinh nghiệm của một người thạo nghề. Ông là linh hồn của dòng sông này. Sự kỷ niệm và kinh nghiệm đó được thể hiện qua trí nhớ xuất sắc của ông, từ việc nhớ tỉ mỉ 73 con thác đến những chi tiết nhỏ nhất của sông. Đối với ông, sông Đà như một trường thiên anh hùng ca mà ông thuộc lòng từ đầu đến cuối. Dù đã nghỉ hưu nhưng ông vẫn tự tin với bản lĩnh kiên cường của mình.
Trận thủy chiến với sông Đà đã làm nổi bật vẻ đẹp sức mạnh của ông lái đò, phản ánh lòng dũng cảm và gan dạ của người lao động trước thiên nhiên hung bạo.
Với bút pháp tinh tế và hiểu biết sâu sắc về nhiều lĩnh vực, Nguyễn Tuân đã biến câu chuyện bình thường thành một trường ca hùng tráng, vinh danh phẩm chất anh hùng và nghệ sĩ của ông lái đò.
Chất vàng mười trong Người lái đò sông Đà - Mẫu 7
Trong biển văn chương rộng lớn, những nghệ sĩ nhỏ bé như bụi bay lượn, tìm kiếm chất vàng trong cuộc sống. Đối với Nguyễn Tuân, chất vàng mà ông tìm thấy là sự tinh túy của thiên nhiên, là sự kiên định và quý báu của những người lao động. Qua tác phẩm 'Người lái đò sông Đà', ông đã vẽ nên hình ảnh rực rỡ của 'vàng mười' trong tâm hồn họ.
Văn chương là dòng suối cảm xúc bất tận trong lòng nghệ sĩ, là sự biến hóa của những cảm xúc ấy khiến họ phải lặn sâu vào biển lớn cuộc đời. Như Nguyễn Tuân, qua bút vàng của mình, ông đã khai phá những trang kỳ diệu của văn chương, vẽ nên bức tranh sáng tạo của người lái đò, một hình ảnh đặc biệt, đầy cảm xúc.
'Vàng mười' ở đây là vẻ đẹp tâm hồn của người lao động, chủ nhân của những nụ cười và nỗi buồn, đó chính là người lái đò. Được Nguyễn Tuân tô điểm qua con mắt tinh tế, họ trở nên sống động, độc đáo, kỳ diệu giữa thế giới thiên nhiên mênh mông.
Tác phẩm 'Người lái đò sông Đà' không chỉ là câu chuyện về sự đấu tranh của con người với dòng sông hung bạo, mà còn là cuộc hòa nhập tinh tế giữa người và thiên nhiên. Nguyễn Tuân vẽ nên bức tranh sống động về sự đối lập giữa người lái đò và con sông Đà, là sự hoàn hảo của sự kết hợp giữa sức mạnh và tài nghệ.
Sự kiên cường và quyết đoán của người lái đò trong trận thủy chiến với sông Đà đã được tô điểm rõ ràng. Qua bút pháp của Nguyễn Tuân, hình ảnh người lái đò trở nên sống động, đầy cảm xúc, là biểu tượng của sức mạnh và tinh thần quyết tâm vượt qua khó khăn.
Dẫu là người lái đò, nhưng ông như một vị thần trên dòng sông, biết mỗi luồng nước, mỗi tảng đá như lòng bàn tay của mình. Không gì có thể làm khó khăn ông, dù sông Đà có hung dữ đến mấy. Sau những trận đánh gay go, ông lái đò vẫn bám chặt mái chèo, như một tướng lĩnh dẫn dắt quân đội. Ông vượt qua những rào cản, nhưng không quên vẻ đẹp tinh tế của người lao động Việt Nam.
Nguyễn Tuân không chỉ miêu tả 'vàng mười' trong người lái đò qua tài nghệ của họ, mà còn tìm thấy nét đẹp tinh tế trong nghề chèo đò. Qua những dòng văn của ông, chúng ta nhìn thấy sự oai hùng và sức mạnh của con người, cũng như sự kích thích của thiên nhiên.
Người lái đò không chỉ là người với nghề chèo đò, mà còn là nhà nghệ sĩ thực thụ. Họ là biểu tượng của sự kiên trì và sức mạnh, và Nguyễn Tuân đã vẽ lên họ như những vị thần trên dòng sông.
Nét đẹp của người lái đò được Nguyễn Tuân vẽ lên như một bức tranh sáng tạo, nét đẹp mềm mại nhưng vô cùng mạnh mẽ. Đó là sự kết hợp hài hòa giữa con người và thiên nhiên, là sự hiện diện của 'vàng mười' trong cuộc sống hàng ngày.
..................
Tải tệp tài liệu để đọc thêm bài văn mẫu