Truyện cổ tích Vua chích chòe sẽ được tìm hiểu trong chương trình học môn Ngữ văn. Hôm nay, Mytour giới thiệu tài liệu Bài văn mẫu lớp 6: Diễn vai công chúa kể lại truyện Vua chích chòe, rất hữu ích cho học sinh.
Tài liệu này bao gồm 4 mẫu văn lớp 6, hy vọng sẽ hỗ trợ các bạn học sinh khi làm bài văn. Mời xem chi tiết dưới đây.
Thủ vai nhân vật công chúa kể lại câu chuyện Vua chích chòe - Mẫu 1
Ở một vương quốc, có một nàng công chúa xinh đẹp nhưng lại kiêu ngạo. Đó chính là tôi. Do được vua cha ân cần từ nhỏ nên tính tôi như thế và không ai dám phản đối.
Nhiều người đã đến cầu hôn nhưng đều bị từ chối. Tôi chỉ biết chê bai họ. Một ngày, vua cha mời các chàng trai từ khắp nơi đến dự tiệc để chọn vị hoàng tử. Các khách mời được xếp hàng theo thứ tự. Trên cùng là vua các nước, tiếp theo là công tước, ông hoàng, bá tước, nam tước, cuối cùng là những người quý tộc.
Tôi đi cùng cha gặp từng người. Không ai đủ ý. Tôi chê bai họ: ai quá béo; ai quá gầy; ai quá thấp; ai da xanh xao. Đặc biệt, tôi thấy một người có cái cằm hơi cong như mỏ chim chích chòe, liền chê anh ta chẳng khác gì chim chích choè có mỏ. Nghe đồn anh ta được gọi là Vua chích chòe.
Sau khi chê bai hết mọi người, vua cha tức giận và ra lệnh, nếu có người nào đi qua cung điện, vua sẽ gả tôi cho người đó. Tôi lo lắng nhưng nghĩ trong lòng rằng vua cha có lẽ chỉ tức giận tạm thời nên mới nói vậy, chứ không nên gả tôi cho người ăn mày.
Đột nhiên, một ngày kia, có một người hát rong đi ngang qua, đứng dưới cửa sổ và hát vang. Nghe thấy điều đó, vua ban lệnh:
- Đưa người hát rong vào đây!
Vua cha gọi tôi đến để nghe người hát rong biểu diễn. Sau đó, vua cha nói:
- Ta rất thích giọng hát của ngươi, vì thế ta sẽ cho con gái ta lấy ngươi làm chồng.
Khi nghe điều đó, tôi rất hoảng sợ và cầu xin nín thở, nhưng vua cha vẫn giữ quyết định của mình:
- Cha đã thề sẽ gả con cho người đầu tiên đi qua cung vua, và cha muốn giữ lời thề đó.
Ngay lập tức, linh mục được mời đến để làm hôn lễ của tôi với người hát rong. Sau khi hôn lễ được tổ chức xong, vua cha nói với tôi:
- Theo truyền thống, vợ của người hát rong không được ở lại lâu trong cung vua, bây giờ con phải theo chồng ra khỏi cung.
Tôi buộc phải đi theo người chồng mới cưới. Trên đường đi, chúng tôi đi qua một khu rừng rộng lớn. Tôi hỏi:
- Khu rừng này thuộc về ai?
Anh ta nói:
- Rừng này thuộc về Vua chích chòe, nếu nàng lấy ông ta thì chắc chắn rừng này sẽ là của nàng.
Tôi thầm nghĩ:
- Tôi là người rất đáng thương, nên tôi nên lấy Vua chích chòe.
Đi một lúc, chúng tôi đến một thảo nguyên xinh đẹp:
- Thảo nguyên này thuộc về ai?
- Đây là thảo nguyên của Vua chích chòe.
Tôi lại tỏ thái độ buồn rầu:
- Tôi là người thật đáng thương, nên tôi nên lấy Vua chích chòe.
Đi mãi, chúng tôi đến một thành phố lớn, tôi lại hỏi:
- Thành phố này thuộc về ai?
Người hát rong đáp lại:
- Thành phố này là của Vua chích chòe.
- Tôi rất đáng thương, nên tôi nên chấp nhận lấy Vua chích chòe.
Người hát rong tỏ ra không hài lòng:
- Tôi cảm thấy không hài lòng chút nào, tại sao nàng luôn mong muốn có người chồng khác, liệu tôi không xứng đáng hay sao?
Nghe vậy, tôi không dám nói gì nữa, im lặng bước theo người hát rong. Sau một lúc, chúng tôi đã về đến nhà. Căn nhà nhìn thật nhỏ bé, nghèo nàn. Tôi than thở:
- Ôi trời ơi, căn nhà nào mà nhỏ, thương cảnh thế này?
Chồng tôi trả lời:
- Đây là nhà của chúng ta đấy!
Tôi cúi thấp người bước vào nhà, sau đó hỏi:
- Người hầu của anh ở đâu?
Chồng tôi đáp lại:
- Người hầu nào? Muốn làm gì thì tự mình làm đi. Bây giờ em hãy vào bếp nấu ăn đi, anh mệt lắm rồi.
Tuy nhiên, tôi không biết cách nhóm bếp và nấu ăn, chồng tôi buộc phải tự làm. Sau bữa ăn, tôi mệt mỏi nằm xuống ngủ. Ngày hôm sau, chồng tôi đánh thức tôi dậy để làm việc nhà. Như thế này mấy ngày, tiền ăn dự trữ sắp hết. Chồng tôi nói:
- Tôi ạ, chỉ ngồi ăn không kiếm thêm được gì, sống như vậy mãi chắc không được lâu, có lẽ em nên đan sọt để bán.
Anh ta đi vào rừng lấy tre về, tôi phải chẻ tre đan sọt. Nhưng bàn tay tôi bị cạnh sắc của tre làm rách, máu chảy ra. Anh ta nói lại:
- Thôi thì không được, có lẽ dệt vải phù hợp hơn với em.
Tôi ngồi tập quay sợi, nhưng rồi ngón tay lại bị sợi làm rách, máu chảy ra. Anh ta than thở:
- Em không thể làm được việc gì, sống với em thật là khổ. Giờ chắc ta phải xoay sang buôn bán nồi chảo và bát đĩa. Em sẽ ngồi ở chợ và bán hàng.
Tôi nghe như vậy, trong lòng nghĩ:
- Nếu dân nước mình thấy tôi ở đây bán hàng, họ sẽ cười nhạo tôi thật đáng thương.
Tuy nhiên, tôi vẫn phải đi bán hàng vì không có gì để sống. Ban đầu, có nhiều khách đến mua hàng, trả tiền mà không đòi giá, thậm chí có người trả tiền nhưng không lấy hàng. Cuộc sống của chồng tôi khá ổn định. Nhưng rồi một sự cố xảy ra khi tôi đang ngồi bán hàng như mọi ngày. Bất ngờ, một anh hiệp sĩ phi ngựa lao thẳng vào chợ làm hàng sành sứ của tôi đổ sụp thành hàng ngàn mảnh lớn nhỏ. Tôi hoảng sợ, ngồi ôm mặt khóc lóc:
- Ôi trời ơi, chồng tôi sẽ mắng tôi thật mất lòng!
Sau khi về nhà, tôi kể chuyện cho chồng nghe. Nghe xong, chồng tôi trách móc và nói rằng đã sắp xếp cho tôi làm việc phụ bếp trong cung.
Một ngày nọ, trong cung hoàng đế tổ chức lễ cưới. Tôi tò mò đứng xem. Khi đèn được thắp sáng, cảnh vật lộng lẫy của cung điện hiện ra. Đột nhiên, hoàng đế bước vào, mặc áo lụa vàng óng ánh, trang sức lấp lánh. Ông ấy nhìn thấy tôi, bước tới và muốn tôi nhảy cùng. Tôi sợ hãi và lùi lại.
Tôi nhận ra đó là Vua chích chòe, cố giật tay nhưng không thành công, bị kéo vào giữa phòng. Dây buộc nồi đứt, hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì văng khắp nền nhà. Khách và những người đứng xung quanh đều cười và chế nhạo. Tôi rất xấu hổ, giật mạnh tay khỏi Vua chích chòe, lao ra cửa để chạy trốn, nhưng lại bị một người đàn ông kéo lại. Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra người đó chính là Vua chích chòe:
- Đừng sợ, người hát rong sống cùng em trong căn lều là anh ta. Anh ta cũng là kỵ sĩ đã làm vỡ hàng sành sứ của em. Tất cả chỉ là để sửa chữa tính kiêu ngạo của em.
Nghe xong, tôi không kìm được nước mắt:
- Em không xứng làm vợ của anh.
Tuy nhiên, anh ấy nói với tôi:
- Đừng buồn nữa, mọi chuyện đã qua. Bây giờ em sẽ được sống trong hạnh phúc.
Sau đó, tôi được dẫn vào trong để mặc quần áo lộng lẫy cho lễ cưới. Toàn bộ triều đình đều có mặt để chúc mừng. Vua cũng đến để chúc mừng cho tôi.
Đóng vai nhân vật công chúa kể lại câu chuyện Vua chích chòe - Mẫu 2
Tôi là một công chúa, sống trong cung điện với nhiều người hầu. Vua chỉ có một đứa con duy nhất là tôi nên rất được vua cưng chiều. Vì thế, tôi luôn tỏ ra kiêu ngạo.
Nhiều hoàng tử từ các vương quốc láng giềng đến cầu hôn. Tuy nhiên, ta đã từ chối tất cả. Một lần, vua tổ chức tiệc kén rể, mời các chàng trai từ khắp nơi đến dự. Họ đứng theo thứ tự, với vua các nước đứng trên cùng, tiếp theo là các công tước, các ông hoàng, các bá tước, các nam tước, và cuối cùng là những người quý tộc.
Tôi theo vua cha đi xem xét từng người. Tất cả đều bị tôi chê bai: có người quá mập, có người quá gầy, có người quá thấp, có người khuôn mặt xanh xao... Tuy nhiên, có một người khiến tôi ấn tượng đặc biệt. Anh ta có cằm hơi cong như mỏ chim chích chòe, tôi liền nói anh ta giống như chim chích choè có mỏ.
Tất cả khách mời đều bị tôi chế giễu và chê bai. Điều này khiến vua cha tức giận, và ông đã nói rằng nếu có người ăn mày nào đi qua cung điện, ông sẽ gả tôi cho người đó.
Sau vài ngày, một người hát rong đi ngang qua cung điện, đứng dưới cửa sổ và hát. Vua gọi hắn vào cung. Tôi cảm thấy lo lắng.
Vua yêu cầu hắn hát. Sau khi hát xong, hắn xin một ít tiền thưởng. Tuy nhiên, vua lại nói rằng:
- Tôi thích giọng hát của ngươi, vì vậy tôi quyết định gả con gái cho ngươi.
Nghe vậy, tôi nài nỉ van xin, nhưng vua cha vẫn kiên quyết:
- Cha đã thề rằng sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, và cha muốn giữ lời thề đó.
Sau đó, linh mục được mời tới ngay để tổ chức hôn lễ của tôi lấy người hát rong. Hôn lễ cử hành xong, vua cha nói với tôi:
- Theo truyền thống, vợ của người hát rong không được ở lâu trong cung vua, bây giờ con phải theo chồng ra khỏi cung.
Ta chấp nhận đi cùng người chồng. Khi đi qua một khu rừng rộng lớn, ta tò mò hỏi:
- Rừng này thuộc về ai vậy?
Người hát rong trả lời:
- Đây là rừng của Vua chích choè. Nếu nàng làm vợ ông ta, rừng này cũng sẽ là của nàng.
Ta bày tỏ sự than phiền:
- Thật là khổ cho tôi, nên lấy Vua chích chòe.
Đi một lúc, chúng tôi tới một thảo nguyên xanh tươi, tôi hỏi:
- Thảo nguyên xinh đẹp này của ai vậy?
- Đây là thảo nguyên của Vua chích chòe.
- Thật là đáng thương cho tôi, nên đồng ý lấy Vua chích chòe.
Sau một hành trình dài, tôi đến được một thành phố lớn và hỏi:
- Thành phố tuyệt đẹp này là của ai?
- Đây là thành phố của Vua chích chòe.
- Tôi thật đáng thương, nên đồng ý lấy Vua chích chòe.
Chồng tôi không hài lòng. Cả hai im lặng bước đi cho đến khi về nhà. Nhà chỉ là một cái túp lều rách nát. Tôi than thở:
- Ôi trời ơi, nhà này nhỏ quá, thật thảm thương!
Chồng tôi đáp lại:
- Đây là nhà của chúng ta đây!
Tôi cúi thấp người bước vào bên trong, sau đó hỏi:
- Người hầu của anh ấy ở đâu?
Anh ta đáp lại:
- Người hầu nào? Bất cứ việc gì em muốn, em tự làm đi. Giờ em hãy vào bếp nấu ăn, anh mệt lắm rồi.
Từ bé đến lớn, dù là việc gì, ta luôn có người phục vụ. Không biết nấu nướng, người hát rong thấy vậy đành phải nhúng tay vào làm việc mới xong. Sau bữa ăn, ta mệt mỏi ngủ say. Ngày hôm sau, anh ta lại đánh thức ta để làm việc nhà. Cứ như vậy vài ngày thì lương ăn dự trữ hết. Người hát rong nói:
- Mình ạ, chỉ ngồi ăn không kiếm được gì cả, như thế này mãi chắc không được lâu, hay là em đan sọt bán.
Anh ta đi rừng lấy tre về, còn tôi phải chẻ lạt và đan sọt. Đôi bàn tay mềm mại bị cạnh sắc của tre gây ra vết thương. Chồng tôi nói:
- Thôi thì không sao, có lẽ việc dệt vải sẽ phù hợp hơn với em.
Tôi ngồi tập quay sợi, nhưng rồi những ngón tay lại bị sợi cắt làm máu. Chồng tôi nói:
- Em không thể làm được việc gì cả, sống với em thật là khó khăn. Giờ thì chắc ta nên đi buôn bán nồi và bát đĩa. Em có thể ngồi ở chợ và bán hàng.
Tôi nghe vậy, thì nghĩ trong lòng:
- Nếu dân của nước mình đến đây mua hàng, nhìn thấy tôi họ sẽ chê cười tôi mất.
Tuy vậy, tôi vẫn phải tuân theo lời chồng của mình. Ban đầu, có nhiều khách đến mua hàng, họ trả tiền mà không cần mặc cả, thậm chí có người trả tiền mà không lấy hàng. Cuộc sống của chúng tôi khá ấm no. Một lần nọ, khi tôi đang ngồi coi hàng thì có một hiệp sĩ từ xa phi ngựa lao thẳng vào chợ làm cho đống hàng sành sứ của tôi đổ vỡ hết ra thành hàng ngàn mảnh nhỏ. Tôi lo lắng lắm, không biết phải làm sao nên chỉ ngồi ôm mặt khóc.
Về nhà, tôi kể cho chồng nghe chuyện không may ấy. Nghe xong, anh ta trách móc tôi. Mấy hôm sau, anh ta về nhà rồi nói đã hỏi được công việc phụ bếp trong cung cho tôi. Công việc cũng không nặng nhọc nên tôi có thể làm được. Một hôm, trong cung vua tổ chức hôn lễ cho nhà vua. Đã lâu rồi tôi mới được nhìn thấy cung điện nguy nga như vậy. Tôi buồn bã và hối hận vô cùng. Bỗng nhiên nhà vua bước vào, lụa là châu báu đầy người, cổ đeo dây chuyền vàng. Nhà vua nhìn thấy tôi, bước tới tỏ ý muốn tôi nhảy cùng. Tôi sợ hãi lùi lại, rồi chạy ra ngoài.
Thì ra, người đó chính là Vua chích chòe từng bị tôi chế giễu. Tôi vội vàng giật tay lại nhưng chẳng ăn thua, vẫn bị người kéo vào tới giữa phòng làm dây buộc nồi đứt, hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì vung ra khắp nền nhà. Khách khứa và những người đứng đó thấy cảnh tượng ấy đều bật cười và chêm pha những lời nhạo báng. Tôi xấu hổ vô cùng, lao thẳng ra phía cửa để chạy trốn, nhưng mới tới được cầu thang lại bị một người đàn ông lôi lại. Tôi nghe thấy người đó nói:
- Đừng có sợ hãi, người hát rong sống chung với tôi trong căn lều lụp xụp chính là anh. Chính anh cũng là kỵ sĩ cho ngựa chạy đổ vỡ hết hàng sành sứ của tôi. Tất cả những việc đó chỉ nhằm uốn nắn tính kiêu ngạo của tôi.
Nghe xong, tôi liền bật khóc:
- Tôi đã làm những điều sai trái, không xứng đáng làm vợ anh.
Nhưng anh đã nói với tôi:
- Đừng buồn nữa, những ngày khổ đau đã qua, giờ chúng ta hãy làm đám cưới.
Tôi nghe theo lời Vua chích chòe, vào thay quần áo. Toàn bộ triều đình đều có mặt để chúc mừng.
Đóng vai nhân vật công chúa kể lại Vua chích chòe - Mẫu 3
Là một nàng công chúa duy nhất của vua cha, vốn xinh đẹp và được chiều chuộng từ nhỏ, tôi trở nên khá kiêu ngạo. Khi đến tuổi lấy chồng, nhiều người đến cầu hôn nhưng đều bị tôi từ chối. Thậm chí, tôi còn chế nhạo và nhạo báng họ. Một lần, vua cha mời các chàng trai từ mọi nơi tới dự tiệc để chọn người phù hợp. Rất nhiều người đến, họ đứng theo thứ tự xã hội, với vua ở trên cùng, tiếp theo là các công tước, các ông hoàng, các bá tước, các nam tước, cuối cùng là những người quý tộc.
Tôi được vua cha dẫn đi xem mắt từng người. Nhưng không ai khiến tôi cảm thấy hài lòng: có người quá mập, có người quá gầy, có người thì quá lùn, có người thì mặt mày xanh xao… Cuối cùng, tôi nhìn thấy một người có cằm hơi cong như mỏ chim chích chòe, tôi nói anh ta trông giống như chim chích choè có mỏ. Từ đó, tôi nghe đồn anh ta được gọi là Vua chích chòe.
Thấy tôi chê bai và châm chọc tất cả mọi người xung quanh, vua cha nổi điên và ban phát lệnh rằng nếu có người ăn mày nào đi qua cung vua, vua sẽ gả tôi cho người đó.
Mấy ngày sau, có một người hát rong đi qua, đứng dưới cửa sổ cất tiếng hát, mong muốn được thưởng vài xu. Nghe thấy vậy, nhà vua ban lệnh:
- Hãy cho người hát rong vào đây!
Người hát rong bước vào cung điện, hát cho vua và tôi nghe, sau đó đưa tay xin tiền thưởng. Vua bảo:
- Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta sẽ gả con gái ta cho ngươi.
Tôi hoảng sợ, van xin nhưng vua cha vẫn cương quyết:
- Cha đã thề rằng sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, và cha muốn giữ lời thề đó.
Dù van xin thế nào, lời thề của vua cha không thay đổi. Linh mục được mời tới ngay để tổ chức hôn lễ của tôi với người hát rong. Hôn lễ cử hành xong, vua cha nói với tôi:
- Theo phong tục, vợ của người hát rong không được ở lâu trong cung vua, vì vậy con phải theo chồng ra khỏi cung.
Tôi buồn bã đi theo người chồng của mình. Đến một khu rừng lớn, tôi hỏi:
- Rừng này của ai vậy?
Anh ta đáp:
- Rừng này là của Vua chích chòe, nếu nàng lấy ông ta thì hẳn rừng này đã thuộc về nàng.
Tôi than thở:
- Tôi là cô gái thật đáng thương, nên là tôi nên lấy Vua chích chòe.
Sau đó, tới một thảo nguyên, tôi hỏi:
- Thảo nguyên xanh đẹp này của ai?
- Đây là thảo nguyên của Vua chích choè.
- Tôi là cô gái thật đáng thương, nên tôi nên lấy Vua chích chòe.
Sau đó, chúng tôi đến một thành phố lớn, tôi hỏi:
- Thành phố đẹp này của ai?
- Đây là thành phố của Vua chích choè.
- Tôi thật đáng thương, nên lẽ ra tôi nên đồng ý lấy Vua chích chòe.
Chồng tôi lập tức bày tỏ:
- Tôi không hài lòng tí nào, tại sao em luôn mong muốn có người chồng khác, liệu tôi không đáng hay sao?
Em không thốt lên lời nào, chỉ im lặng đi theo sau. Khi đến một căn lều, em lại hỏi:
- Ôi trời ơi, căn nhà nhỏ thế này là của ai vậy, thật thương tâm!
Chồng em đáp:
- Đây là nhà của chúng ta đây!
Tôi cúi người bước vào bên trong, sau đó hỏi:
- Người hầu của anh đâu rồi?
Anh ta đáp lại:
- Người hầu nào? Muốn làm gì thì tự làm đi. Giờ em hãy vào nhóm bếp nấu ăn đi, anh mệt lắm rồi.
Nhưng tôi không biết cách nhóm bếp và nấu ăn, chồng tôi buộc phải tự làm công việc mới. Sau khi ăn xong, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, tôi bị chồng đánh thức để làm việc nhà. Lương ăn dự trữ dần cạn kiệt. Chồng tôi nói:
- Mình ơi, chỉ ngồi ăn không kiếm được thêm gì, cứ như vậy mãi thì không đủ sống. Em nên đan sợi tre để bán.
Anh ta đi rừng lấy tre về, tôi phải chẻ tre để đan sợi. Nhưng tay tôi bị cạnh sắc của tre làm rách máu. Chồng nói:
- Thế thì không được, có lẽ dệt vải sẽ hợp với em hơn.
Tôi ngồi quay sợi, nhưng rồi ngón tay bị sợi cắt rách, máu chảy. Chồng tôi nói:
- Em không thể làm được gì, sống với em thật khổ. Chắc ta phải xoay ra đi buôn nồi bát. Em ngồi ở chợ và bán hàng.
Tôi nghe vậy, nghĩ trong lòng:
- Nếu dân nước mình đến đây mua bán và thấy tôi, họ sẽ nhạo báng tôi.
Nhưng tôi vẫn phải nghe theo lời chồng. Ban đầu, có nhiều khách đến mua hàng, trả tiền mà không cần thương lượng, thậm chí có người trả tiền nhưng không lấy hàng. Cuộc sống của chúng tôi khá sung túc. Một lần nọ, khi tôi đang ngồi coi hàng, một hiệp sĩ từ xa phi ngựa lao thẳng vào chợ làm đống hàng sành sứ của tôi đổ vỡ thành hàng nghìn mảnh lớn nhỏ. Tôi sợ hãi, ôm mặt khóc:
- Thật khổ thân tôi, mặt mũi còn nào để nhìn chồng nữa?
Về nhà, tôi kể chuyện đó cho chồng nghe. Nghe xong, chồng tôi trách móc và nói rằng đã hỏi được công việc phụ bếp trong cung cho tôi. Một hôm, trong cung vua tổ chức hôn lễ cho nhà vua, tò mò tôi cũng len vào đứng trước cửa. Khi đèn được thắp sáng, cảnh đẹp lộng lẫy trong cung vua mới hiện ra. Tôi buồn tủi cho số phận của mình, hối hận vì tính kiêu căng đã khiến mình như thế này. Bỗng nhà vua bước vào, lụa và châu báu đầy người, cổ đeo dây chuyền vàng. Nhà vua nhìn thấy tôi, bước tới tỏ ý muốn tôi nhảy cùng. Tôi sợ hãi lùi lại.
Tôi nhận ra đó là Vua chích chòe, liền giật tay lại nhưng không thành công, vẫn bị kéo vào giữa phòng làm dây buộc nồi đứt, hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì vung ra khắp nền nhà. Khách khứa và những người đứng đó đều cười và nhạo báng. Tôi xấu hổ, giật mạnh một cái khỏi tay Vua chích choè, lao ra phía cửa để chạy trốn, nhưng mới tới được cầu thang lại bị một người đàn ông lôi lại, khi định thần lại được, tôi nhận ra người đó lại chính là Vua chích choè:
- Em đừng sợ hãi, người hát rong sống chung với em trong căn lều lụp xụp chính là anh. Chính anh cũng là kỵ sĩ làm đổ vỡ hàng sành sứ của em. Tất cả những việc đó chỉ nhằm uốn nắn tính kiêu ngạo của em.
Tôi nghe xong liền bật khóc:
- Em đã làm những điều sai trái, không xứng đáng làm vợ của anh.
Nhưng anh chàng đã nói với tôi:
- Đừng buồn nữa, những ngày cay đắng đã qua, giờ chúng ta hãy tổ chức đám cưới.
Tôi nghe theo lời Vua chích chòe, đi thay quần áo. Toàn bộ triều đình đến để chúc mừng.
Đóng vai nhân vật công chúa kể lại câu chuyện Vua chích chòe - Mẫu 4
Tôi là một công chúa xinh đẹp nhưng tính cách kiêu ngạo. Một ngày, vua cha mời rất nhiều chàng trai từ khắp nơi đến tham dự tiệc linh đình để chọn phò mã.
Tôi đến xem mắt từng người nhưng không ai vừa ý. Thậm chí tôi còn phê bình, chế nhạo họ. Trong số đó, có một người có chiếc cằm cong như mỏ chim chích chòe, tôi nói anh ta chẳng khác gì chim chích choè có mỏ. Từ đó, tôi nghe đồn anh ta được mọi người gọi là Vua chích chòe.
Vua cha thấy vậy, tức giận lắm, liền truyền rằng nếu có người ăn mày nào đi qua cung vua, vua sẽ gả tôi cho người ấy. Tôi nghe vậy thì sợ hãi vô cùng, van xin nhưng chẳng có tác dụng. Mấy hôm sau, một người hát rong đi qua, đứng ngơ ngác dưới cửa sổ hát, mong sẽ được thưởng vài xu. Vua cha cho gọi hắn vào:
- Đưa tên hát rong này vào đây!
Người hát rong bước vào cung vua, hát cho vua và tôi nghe, sau đó đưa tay xin tiền thưởng. Nhà vua nói:
- Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta sẽ gả con gái ta cho ngươi.
Tôi vẫn cầu xin nhưng vua cha vẫn kiên quyết:
- Cha đã thề sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, cha muốn giữ lời thề đó.
Linh mục được triệu tập ngay để tổ chức hôn lễ cho tôi lấy người hát rong. Sau khi hôn lễ kết thúc, tôi phải rời cung điện theo chồng.
Trên đường đi, tôi bỗng nhìn thấy một khu rừng lớn:
- Rừng đẹp này thuộc về ai?
Chồng tôi nói:
- Nếu nàng lấy Vua chích chòe, rừng này đã thuộc về nàng.
Tôi tiếc nuối thốt lên:
- Tôi là cô gái đáng thương, nên là tôi đã nên lấy Vua chích chòe.
Một lát sau tới một thảo nguyên, tôi lại hỏi:
- Thảo nguyên này thuộc về ai?
Anh ta đáp:
- Đây là thảo nguyên của Vua chích chòe.
Tôi tiếc nuối thốt lên:
- Tôi là cô gái đáng thương, nên là tôi đã nên lấy Vua chích chòe.
Khi chúng tôi đến một thành phố lớn, tôi lại hỏi:
- Thành phố này là của ai?
- Đây là thành phố tươi đẹp của Vua chích chòe.
Lúc này, tôi nuối tiếc không thôi, rồi bật khóc:
- Tôi thật đáng thương, nên đã nên lấy Vua chích chòe.
Chồng tôi tỏ ra bực bội, nói:
- Tôi không thích khi nghe nàng nói như vậy, liệu tôi không xứng đáng với nàng sao?
Tôi không nói gì mà chỉ lặng lẽ đi theo sau, tới một cái lều, tôi liền hỏi:
- Cái nhà này thuộc về ai vậy?
Chồng tôi đáp bình thản:
- Đây là nhà của chúng ta!
Tôi cúi xuống bước vào trong, rồi hỏi:
- Vậy người hầu ở đâu?
Anh ta đáp lời:
- Không có người hầu đâu, chúng ta phải tự làm mọi việc.
Sau khi nói xong, anh ấy yêu cầu tôi tham gia nhóm bếp và nấu ăn. Nhưng tôi không biết làm việc này. Cuối cùng, anh ấy phải tự làm mọi việc.
Hôm sau, anh ấy đánh thức tôi dậy và nói:
- Chúng ta không thể ngồi yên, phải làm gì đó để kiếm sống. Em có nên đan sọt để bán không?
Tôi chỉ có thể tuân theo. Chồng tôi đi rừng lấy tre về, tôi phải chẻ lát để đan sọt. Nhưng tôi đã từng làm việc này bao giờ chứ?
- Hoặc là em dệt vải đi - Chồng tôi đưa ra gợi ý.
Tôi nghe theo, nhưng không thành công.
- Em chẳng thể làm được việc gì. Giờ thì phải đi buôn nồi bát. Em ngồi ở chợ và bán hàng.
Tôi ra chợ bán hàng theo lời chồng. Lúc đầu, có khá nhiều khách mua, trả tiền mà không mặc cả, thậm chí có người trả tiền mà không lấy hàng. Một hôm, khi tôi đang bán hàng bình thường, một anh hiệp sĩ từ xa lao vào chợ làm đổ hết đống hàng sành sứ của tôi. Tôi hoảng sợ và khóc lóc, sau đó về kể cho chồng nghe. Chồng tôi trách móc và nói rằng đã xin được công việc phụ bếp trong cung cho tôi.
Một lần, trong cung tổ chức hôn lễ cho nhà vua. Tôi lén vào xem, nhìn thấy khung cảnh hoàng cung nhưng lại nhớ lại cuộc sống trước đây. Tôi cảm thấy tiếc nuối và hối hận. Bỗng nhiên nhà vua bước vào, lụa và châu báu trang trí trên người. Nhà vua nhìn thấy tôi, bước tới rồi muốn tôi nhảy cùng. Tôi sợ hãi và lùi lại.
Tôi nhận ra đó là Vua chích chòe, cố chạy trốn nhưng bị kéo vào và bị buộc dây nồi đứt. Hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì văng ra khắp nền nhà. Khách khứa xung quanh cười chê, khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ. Tôi nhanh chóng chạy ra ngoài. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy một tiếng nói quen thuộc:
- Đừng lo lắng, anh chính là người hát rong sống bên em. Anh cũng là kỵ sĩ cứu ngựa của em khi ngựa gặp sự cố, làm hỏng toàn bộ hàng sành sứ của em. Tất cả những việc đó đều nhằm chỉnh đốn tính kiêu căng của em.
Nghe xong, tôi khóc ngay lập tức:
- Em đã mắc nhiều lỗi, không xứng đáng làm vợ anh.
Tuy nhiên, chàng đã nói với tôi:
- Em đừng trách mình nữa, mọi khó khăn đã qua, giờ chúng ta hãy sống hạnh phúc bên nhau.
Tôi tuân theo lời của Vua chích chòe. Trong ngày đó, hoàng cung đã tổ chức một buổi tiệc linh đình. Toàn bộ triều đình đến dự để chúc mừng cho chúng tôi.