Truyện Thạch Sanh là một câu chuyện cổ tích mang thông điệp sâu sắc đến với độc giả. Hôm nay, Mytour sẽ cung cấp Mẫu văn lớp 6: Hóa thân thành Thạch Sanh kể lại câu chuyện Thạch Sanh.
Tài liệu được giới thiệu gồm 12 mẫu văn lớp 6 sau đây. Các bạn học sinh có thể tham khảo để có thêm ý tưởng cho bài kể chuyện.
Tham gia vào vai nhân vật Thạch Sanh kể lại câu chuyện
Mẫu văn số 1
Trong một thời gian xa xưa, ở quận Cao Bình tồn tại một cặp vợ chồng đã già nhưng chưa có con. Mặc dù cuộc sống khá khó khăn, họ vẫn luôn giúp đỡ mọi người. Cha tôi từng là Ngọc Hoàng. Ông ấn tượng với lòng tốt của họ, nên đã sai tôi xuống làm con đất.
Khi tôi mới chào đời, cha đã ra đi. Không lâu sau, mẹ cũng rời bỏ thế gian. Tôi phải sống cô đơn dưới tán cây đa. Người dân gọi tôi là Thạch Sanh. Trưởng thành, tôi nhận được sự dạy dỗ của thiên thần về mọi thứ, từ võ nghệ đến phép mà thuật.
Một ngày nọ, sau khi về từ việc mang củi, tôi ngồi nghỉ dưới tán cây đa. Đột nhiên, một người lạ đến và chào hỏi. Anh ta tự giới thiệu là Lí Thông, người kinh doanh rượu. Anh ta thăm hỏi tôi và sau đó đề nghị kết bạn anh em. Tôi, một người mồ côi, vui mừng với sự quan tâm và đồng ý ngay lập tức. Sau đó, tôi chuyển đến sống cùng Lí Thông và mẹ của anh ta.
Buổi chiều ấy, sau khi mang củi về, khi bước vào nhà, tôi bất ngờ nhìn thấy một bàn tiệc rượu đã sẵn sàng. Lí Thông liền nói:
- Đêm nay, anh phải canh giữ miếu thờ. Nhưng mẻ rượu mới vừa cất vẫn chưa xong, nên em hãy thay anh đi, đến sáng thì trở về.
Tôi không do dự mà đồng ý ngay. Đêm đó, khi tôi đang ngủ mơ, bất ngờ thấy một con chằn tinh xuất hiện và tấn công tôi. Tôi đã sử dụng võ thuật để đấu với con quái vật. Không mất nhiều thời gian, chằn tinh đã chết, biến thành một con trăn khổng lồ. Sau khi con quái vật chết, nó để lại một bộ cung tên làm từ vàng. Tôi đã cắt đầu con quái vật và mang về. Khi đó, mẹ và con trai của Lí Thông đang ngủ say. Khi nghe tiếng gõ cửa, họ bừng tỉnh và hoảng sợ. Tôi rất ngạc nhiên và liền giải thích rằng tôi chính là Thạch Sanh, mới về từ việc canh giữ miếu. Khi đó, Lí Thông mới mở cửa. Sau khi vào nhà, tôi đã kể chi tiết về những gì xảy ra. Lí Thông nói với tôi:
- Con vật đó là thú vật của vua. Em giết nó là phải chịu trách nhiệm. Bây giờ em hãy trốn đi, để anh lo liệu mọi chuyện.
Tôi lập tức tin và bỏ trốn về gốc cây đa cũ. Một ngày nọ, khi tôi ngồi dưới gốc đa, tôi nhìn thấy một con đại bàng khổng lồ đang bay trên trời, đuổi theo một cô gái trẻ. Tôi đã dùng cung tên để bắn trúng đại bàng, và sau đó theo dấu máu để tìm ra tổ của nó.
Sau vài ngày, dân làng tổ chức hội hát xướng để nghe tin tức. Tôi cũng tham gia và tình cờ gặp lại Lí Thông. Tôi đã biết về cuộc phiêu lưu cứu công chúa nên kể lại câu chuyện về việc nhìn thấy con đại bàng và xin được đi theo. Khi đến hang động, tôi xuống cứu công chúa nhưng Lí Thông đã lén đóng cửa lại hang động. Khi đó, tôi nhận ra bản chất xấu xa của Lí Thông. Tôi phải tự tìm cách trốn thoát. Trong hang động, tôi đã tình cờ gặp và giải cứu được con trai của Vua Thủy Tề. Sau đó, tôi được mời xuống thủy cung chơi và được tặng một cây đàn thần.
Khi trở về, tôi không hiểu tại sao lại bị bắt và nhốt trong ngục tối. Trong tù, tôi đã đánh đàn để bày tỏ sự oan trái của mình. Nhà vua đã gọi tôi đến để thẩm vấn và tôi đã kể lại toàn bộ sự việc. Lí Thông đã bị trừng phạt đúng mức. Nhà vua còn cho tôi gả công chúa.
Khi lễ cưới diễn ra long trọng, các hoàng tử và quốc vương đưa quân sang xâm chiếm. Tôi đã lấy đàn ra chơi, tiếng đàn vừa vang lên đã khiến quân lính của mười tám nước run sợ và xin hàng. Tôi còn nấu cơm và thịt để đối đãi quân lính, họ ăn mãi không dứt và rồi chúng cảm ơn và quay về nước của mình. Sau này, vì vua không có con trai nên đã truyền ngôi cho tôi.
Mẫu văn số 2
Tôi tên là Thạch Sanh, là con trai của Ngọc Hoàng. Ở quận Cao Bình, có một cặp vợ chồng đã già mà vẫn chưa có con. Ngọc Hoàng thấy họ tốt bụng nên đã sai tôi xuống làm con của họ.
Ngay khi mới sinh ra, cha tôi đã ra đi. Vài năm sau, mẹ tôi cũng ra đi. Từ đó, tôi sống một mình dưới gốc cây đa. Toàn bộ di sản của tôi chỉ là chiếc rìu mà cha để lại. Khi trưởng thành, tôi được thiên thần dạy cho mọi loại võ nghệ.
Một ngày, khi tôi trở về sau khi đi lấy củi, có một người lạ đến thăm. Anh ta tự giới thiệu là Lí Thông, kinh doanh rượu và muốn kết nghĩa với tôi. Tôi đồng ý và chuyển đến sống cùng anh ta. Mỗi ngày, tôi đi lên rừng lấy củi, còn Lí Thông thì đi bán rượu.
Một lần, khi tôi trở về sau khi đi kiếm củi, thấy trong nhà đã sắp đặt sẵn bàn tiệc rượu thịt. Tôi và Lí Thông cùng ăn uống và trò chuyện. Anh ta nói với tôi:
- Đêm nay, đến lượt anh canh giữ miếu thờ, nhưng vấn đề là mẻ rượu vẫn chưa chín. Vậy em hãy đổi lại một đêm thay anh, sáng mai em lại về.
Tôi không do dự mà đồng ý ngay. Đêm hôm đó, khi tôi đang ngủ mơ, bất ngờ thấy một con quái vật tấn công. Tôi đã đánh nhau với nó và chiếc rìu của tôi đã cắt đôi con chằn tinh. Con quái vật biến thành một con trăn khổng lồ. Tôi đã cắt đầu nó mang về.
Khi đến nhà, tôi gọi Lí Thông ra mở cửa nhưng đợi mãi không thấy ai. Tôi chỉ nghe thấy tiếng mẹ con anh ta van xin tha mạng. Tôi thấy lạ, liền nói:
- Lí Thông ơi, đây là Thạch Sanh. Mở cửa nhanh lên!
Sau một lúc, Lí Thông mới ra mở cửa. Tôi bước vào nhà và kể lại toàn bộ sự việc. Anh ta nói:
- Đó là con thú nuôi của vua, giết nó là tội ác. Hãy trốn đi trong khi trời vẫn tối. Mọi chuyện để anh lo.
Tôi chào tạm biệt mẹ con Lí Thông và trở về sống dưới gốc đa cũ. Một ngày, khi đang ngồi dưới gốc đa, tôi thấy một con đại bàng khổng lồ đang bắt cóc một cô gái. Tôi lấy cung tên bắn trúng nó, rồi theo dấu máu tìm ra hang của con đại bàng.
Ngày hôm sau, dân làng tổ chức một hội lớn và vui vẻ. Khi tôi đến tham dự, tình cờ gặp lại Lí Thông. Anh ta kể cho tôi nghe về việc tìm đại bàng để cứu công chúa. Tôi nói rằng biết vị trí hang của đại bàng và sẽ dẫn họ đến. Khi đến hang, tôi xuống trước và đánh nhau với đại bàng, cứu được công chúa. Nhưng Lí Thông đã ra lệnh cho quân sĩ lấp đầy cửa hang bằng đá lớn, sau đó cùng nhau rút lui.
Khi đó, tôi mới nhận ra mình đã bị Lí Thông lừa. Tôi phải đi khắp hang để tìm lối ra. Khi đến cuối hang, tôi phát hiện một chàng trai bị giam trong một cái lồng sắt. Tôi dùng cung tên bắn tan lồng sắt để giải cứu chàng trai. Sau này, tôi được mời xuống Thủy cung chơi và nhận được một cây đàn thần từ vua Thủy Tề.
Khi trở về, tôi bị lính canh bắt vào ngục với tội ăn cắp và bị giam cầm trong ngục tối. Trong ngục, tôi lấy cây đàn mà vua Thủy Tề tặng ra đánh. Sau đó, nhà vua giải tôi ra và tôi kể mọi chuyện cho vua nghe. Nhà vua trừng trị Lí Thông và hứa sẽ gả công chúa cho tôi. Nhờ tình cũ, tôi tha cho Lí Thông và cho anh trở về quê cũ.
Trong lễ cưới, khi tôi đem đàn ra gảy, tiếng đàn của tôi đã làm cho quân sĩ từ mười tám nước hoảng sợ và xin hàng. Sau đó, tôi còn sai người nấu cơm thiết đãi binh sĩ. Dù niêu cơm bé xíu, nhưng họ cứ ăn mãi không hết, khiến họ phải thốt lên rằng đã sơ suất. Sau này, vì nhà vua không có con trai nên đã truyền ngôi cho tôi.
Bài văn mẫu số 3
Ngày xưa, ở quận Cao Bình có một cặp vợ chồng già mà vẫn chưa có con. Dù cuộc sống khá khó khăn, họ luôn giúp đỡ mọi người. Ngọc Hoàng thấy họ tốt bụng nên sai tôi xuống đây để làm con cho họ.
Tôi là Thạch Sanh. Cha tôi đã mất ngay sau khi tôi sinh ra và mẹ cũng qua đời không lâu sau đó. Từ đó, tôi sống một mình dưới gốc đa. Khi trưởng thành, thiên thần đã dạy tôi mọi loại võ nghệ và phép thần thông.
Một ngày, Lí Thông, một người bán rượu, đi qua gốc đa và đề nghị kết nghĩa huynh đệ với tôi. Tôi đồng ý ngay lập tức vì cảm thấy có người thân mới.
Chiều hôm đó, khi tôi trở về từ việc kiếm củi, tôi thấy một bàn tiệc rượu. Tôi và Lí Thông cùng nhau ăn uống và trò chuyện. Tôi nhớ nhắc:
- Đêm nay, anh phải đi canh miếu thờ. Nhưng mẻ rượu mới cất vẫn chưa xong, nên anh muốn em thay anh canh miếu đến sáng.
Tôi không do dự mà đồng ý ngay. Đêm đó, khi tôi đang ngủ gục, một con chằn tinh bất ngờ hiện ra, âm mưu tấn công. May mà tôi tỉnh táo kịp thời. Tôi sử dụng võ thuật để chiến đấu với con quái vật. Nó đã chết, biến thành một con trăn khổng lồ, để lại một bộ cung và tên bằng vàng. Tôi chém đầu nó rồi mang về. Khi đến nhà, tôi gọi cửa. Trong nhà, tiếng van xin tha mạng vọng ra. Sau khi tôi vào nhà và kể mọi chuyện, mẹ con Lí Thông mới trở nên bình tĩnh. Lí Thông nói với tôi:
- Con vật đó là thú cưng của vua. Việc em giết nó chắc chắn sẽ gây ra hậu quả. Em nên trốn đi, để mọi chuyện anh sẽ lo lắng.
Tôi nghe và không nghi ngờ gì, liền trốn về gốc đa cũ. Một hôm, tôi đang ngồi dưới gốc đa, thấy một con đại bàng đang cắp một cô gái bay qua. Tôi nhanh chóng dùng cung tên bắn nó và theo dấu vết máu để tìm ra hang của đại bàng.
Trong khi mọi nơi đều mở hội lễ, tôi đã gặp Lí Thông. Nghe anh ta kể chuyện về việc tìm hang của đại bàng để cứu công chúa. Tôi nói rằng tôi biết vị trí của hang và muốn tham gia cứu chúa. Đến hang, tôi xuống trước nhưng bị Lí Thông phản bội, nhốt tôi dưới hang. May mắn là ở đó, tôi cứu được con trai của Vua Thủy Tề, được mời xuống thủy cung và nhận một cây đàn thần làm quà.
Sau khi trở về, không rõ vì lý do gì, tôi bị bắt giữ vì tội trộm cắp. Trong ngục, tôi chơi đàn để diễn tả nỗi oan trái của mình. Sau một thời gian, nhà vua triệu tôi ra. Công chúa đã khỏi bệnh nhờ âm nhạc của tôi. Tôi kể với nhà vua mọi sự việc. Lí Thông bị trừng phạt và tôi được phong công chúa.
Thấy lễ cưới sôi động, các hoàng tử và quân sĩ từ các nước chư hầu đã mang quân đến tấn công. Tôi mang đàn ra và bắt đầu chơi, tiếng nhạc của tôi đã khiến quân sĩ từ mười tám nước xin hàng. Tôi còn sai người nấu cơm để thiết đãi, và quân sĩ ăn mãi không hết niêu cơm nhỏ bé, sau đó họ cảm ơn và trở về nước. Về sau, vì vua không có con trai nên đã truyền ngôi cho tôi.
Bài văn mẫu số 4
Tôi là Thạch Sanh, con trai của Ngọc Hoàng. Dưới trần gian, ở quận Cao Bình có một cặp vợ chồng đã già mà vẫn chưa có con. Ngọc Hoàng nhìn thấy họ tốt bụng, liền sai tôi xuống để làm con của họ.
Lúc mới sinh ra, cha tôi đã khuất. Vài năm sau đó, mẹ tôi cũng qua đời. Từ đó, tôi sống một mình dưới gốc đa. Tài sản duy nhất của tôi chỉ là chiếc rìu mà cha để lại. Khi trưởng thành, tôi được thiên thần dạy cho đủ loại võ nghệ mạnh mẽ.
Một lần, khi tôi đang ngồi dưới gốc đa, một người lạ tới. Anh ta tự xưng là Lí Thông và muốn kết nghĩa huynh đệ với tôi. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nhưng có người chăm sóc, tôi đã đồng ý dọn đến sống cùng mẹ con Lí Thông. Hằng ngày, tôi đi kiếm củi trong khi Lí Thông đi bán rượu.
Một ngày, khi trở về từ việc kiếm củi, tôi phát hiện trong nhà đã sẵn bàn tiệc với rượu thịt. Hai anh em tôi cùng ngồi ăn uống và trò chuyện. Lí Thông nói với tôi:
- Đêm nay, đến lượt anh phải canh miếu thờ, nhưng vẫn còn mẻ rượu chưa kịp chuẩn bị xong. Em có thể thay anh một đêm không? Sáng mai anh sẽ thay em trở về.
Tôi vui vẻ đồng ý. Đêm đó, khi đang nằm lim dim ngủ, tôi đột nhiên thấy một con quái vật lao đến, sẵn sàng tấn công. Tôi nhanh chóng cầm lấy cây rìu sẵn sàng đánh nhau. Không mất nhiều thời gian, cây rìu của tôi đã cắt xẻo con quái vật làm đôi. Con quái vật lúc này lộ ra hình dạng của một con trăn khổng lồ. Tôi chém đầu nó rồi mang về.
Sau khi về nhà, tôi gọi Lí Thông ra mở cửa nhưng không thấy động靄�ng gì. Tôi chỉ nghe tiếng mẹ con Lí Thông van xin tha mạng. Thấy lạ, tôi nói:
- Anh Lí Thông ơi, đây là Thạch Sanh. Mở cửa giúp em ngay đi!
Sau một lúc chờ đợi, anh Lí Thông mới mở cửa. Tôi bước vào nhà và kể lại chi tiết vụ việc. Ngay sau đó, anh ấy nói với tôi:
- Con vật đó là thú cưng của vua, giết nó là một tội lỗi nghiêm trọng. Bây giờ, trời vẫn chưa sáng, em nên nhanh chóng trốn đi. Các vấn đề còn lại để anh xử lý.
Nghe xong, tôi lập tức từ biệt mẹ con Lí Thông và quay trở lại gốc đa xưa. Một ngày, khi tôi ngồi dưới gốc đa, bỗng thấy một con đại bàng khổng lồ đang cố gắng tấn công một cô gái. Tôi không chần chừ, dùng cung tên bắn trúng nó, rồi theo dấu vết máu để tìm ra hang của con chim.
Mấy ngày sau đó, dân làng tổ chức một hội lớn với sự tham gia đông đảo. Tôi đến tham dự và tình cờ gặp lại Lí Thông. Anh ấy kể cho tôi nghe về việc tìm đại bàng để giải cứu công chúa. Tôi nói rằng tôi biết địa điểm hang của đại bàng và sẽ dẫn họ đến đó. Khi đến hang, tôi là người đi xuống trước. Tôi và đại bàng đã đánh nhau và cuối cùng, tôi cứu được công chúa. Nhưng Lí Thông lại ra lệnh cho quân lính lấp đầy lối vào hang bằng đá, rồi cùng nhau rời đi.
Khi đến thời điểm này, tôi mới nhận ra rằng mình đã bị Lí Thông lừa. Tôi phải đi dạo khắp hang để tìm đường ra. Khi đến cuối hang, tôi phát hiện một chàng trai bị nhốt trong một cái lồng sắt. Tôi dùng cung tên bắn vỡ lồng sắt và giải thoát chàng trai. Hỏi thăm, tôi mới biết rằng anh chàng là con trai của vua Thủy Tề. Sau đó, tôi được mời xuống Thủy cung chơi và trước khi rời đi, vua Thủy Tề còn tặng tôi một cây đàn thần.
Sau khi trở về, dù vẫn chưa hiểu rõ tình hình, tôi đã bị quân lính bắt vào ngục với tội ăn cắp và phải chịu án giam giữ. Lúc đó, tôi lấy cây đàn mà vua Thủy Tề đã tặng ra để đánh. Một lát sau, nhà vua đã cho tôi ra giải. Lí Thông cũng có mặt. Tôi đã kể hết mọi chuyện cho vua nghe. Nhà vua ra lệnh để tôi trừng phạt Lí Thông và hứa sẽ gả công chúa cho tôi. Nhớ đến lòng nhân từ xưa, tôi tha cho Lí Thông được trở về quê nhà cũ.
Trong buổi lễ cưới được tổ chức tại dinh thự, khi hoàng tử các nước chư hầu từ trước đã bị công chúa từ hôn, họ đã mang quân sang đánh. Tôi lấy đàn ra và chơi, tiếng nhạc vang lên đã làm rung chuyển quân lính của mười tám nước, làm họ xin hàng. Tôi đã chỉ đạo nấu cơm để thiết đãi các binh sĩ. Dù thấy niêu cơm bé xíu, họ không một chút coi thường. Dù ăn mãi vẫn chưa hết niêu cơm, họ mới thực sự thấy phục và quyết định rời về nước. Sau này, vì nhà vua không có con trai nên đã truyền ngôi cho tôi.
Bài văn mẫu số 5
Tôi là Thạch Sanh. Ngay từ khi mới sinh ra, tôi đã mồ côi cha. Vài năm sau, mẹ tôi cũng qua đời. Từ đó, tôi sống một mình dưới gốc đa. Gia tài lớn nhất mà tôi có là chiếc rìu cha để lại. Khi trưởng thành, tôi đã được một thiên thần dạy cho nhiều loại võ thuật.
Một ngày, khi tôi đang vận chuyển củi về nhà và ngồi nghỉ dưới gốc đa, có một người đến và bắt đầu trò chuyện. Anh ta tự giới thiệu là Lí Thông và muốn kết nghĩa anh em với tôi. Vì sống cô đơn không nơi nương tựa, tôi đã chấp nhận ngay. Sau đó, tôi đã chuyển đến nhà sống chung với Lí Thông và mẹ già của anh ấy. Mỗi ngày, tôi đi lên rừng kiếm củi, trong khi Lí Thông đi bán rượu. Tất cả công việc trong nhà, tôi đều tự nguyện làm để giúp đỡ.
Trở về nhà, thấy đã có bàn tiệc sẵn sàng, tôi và Lí Thông ngồi cùng nhau ăn uống và trò chuyện. Lí Thông nói với tôi:
- Đêm nay đến lượt anh đi canh miếu thờ, nhưng mẻ rượu vẫn chưa kịp hoàn thành, vậy em chịu khó thay anh một đêm, sáng mai rồi lại về.
Tôi nghe vậy, không một chút nghi ngờ mà đồng ý. Đêm hôm đó, tôi đang lim dim ngủ, đột nhiên, một con chằn tinh lớn lao đến tấn công tôi. Tôi nắm lấy rìu và chiến đấu với con quái vật, nó biến hóa đủ phép thuật. Tuy nhiên, tôi vẫn kiên định không sợ hãi. Không mất nhiều thời gian, lưỡi rìu của tôi đã xé xác con chằn tinh thành từng mảnh. Chằn tinh biến thành một con trăn khổng lồ và chết đi, để lại một bộ cung tên bằng vàng. Tôi nhặt lên bộ cung tên đó, sau đó chặt đầu con quái vật và mang về.
Sau khi trở về nhà, tôi gọi Lí Thông ra mở cửa, nhưng họ trông có vẻ lo lắng và van xin tôi tha mạng. Khi bước vào nhà và kể lại sự việc, Lí Thông nói:
- Con vật đó là thú nuôi của hoàng đế, giết nó là tội lỗi. Nhân lúc vẫn còn tối, hãy mau trốn đi. Các việc khó khăn, để tôi lo giải quyết.
Tôi bày tỏ lòng biết ơn, chia tay Lí Thông và quay trở về gốc đa cũ. Một ngày, tôi ngồi dưới gốc đa thì chứng kiến một cảnh tượng đại bàng bắt cô gái. Tôi dùng cung tên bắn trúng đại bàng, rồi theo dấu máu tìm ra hang của nó.
Một số ngày sau, tôi thấy dân làng tổ chức hội linh đình. Tò mò, tôi tham gia và gặp Lí Thông. Tôi kể cho Lí Thông nghe về việc tìm hang đại bàng để cứu công chúa và xin được tham gia cùng. Tới hang, tôi tham gia cứu công chúa và sau đó được mời về thủy cung chơi. Trước khi rời, vua Thủy Tề tặng tôi một cây đàn.
Khi trở về trần gian, tôi quay về gốc đa cũ. Tôi bị bắt và giam trong ngục vì tội ăn cắp. Trong ngục, tôi đánh đàn và sau đó được giải thoát. Tôi kể cho vua nghe về sự thật và vua quyết định trừng trị Lí Thông và hứa sẽ gả công chúa cho tôi. Tôi tha cho Lí Thông vì quan hệ xưa cũ.
Lễ cưới của tôi và công chúa diễn ra hoành tráng. Hoàng tử các nước chư hầu bị công chúa từ hôn và tấn công. Tiếng đàn của tôi khiến binh lính xin hàng. Tôi cũng trọng thưởng quân sĩ thắng trận và họ cảm kích bằng cách ăn hết niêu cơm bé xíu. Về sau, nhà vua không có con trai nên truyền ngôi cho tôi.
Tôi tỏ ra biết ơn, chia tay Lí Thông và trở về gốc đa cũ. Một ngày, tôi ngồi dưới gốc đa thì thấy đại bàng bắt cô gái. Tôi dùng cung bắn trúng đại bàng, sau đó theo dấu máu tìm ra hang của nó.
Tôi là Thạch Sanh, mồ côi cha từ khi mới sinh. Sau đó, mẹ tôi cũng ra đi. Từ đó, tôi sống một mình dưới gốc đa với chiếc rìu là di sản duy nhất của cha.
Một ngày, dưới gốc đa, tôi gặp Lí Thông, người muốn kết nghĩa với tôi. Không có nơi nương tựa, tôi đồng ý và đến sống cùng với mẹ con Lí Thông. Hằng ngày, tôi lên rừng kiếm củi, còn Lí Thông đi bán rượu. Tôi tự nguyện giúp đỡ trong nhà.
Một hôm, khi tôi trở về từ rừng, thấy trong nhà đã sẵn rượu thịt. Anh em tôi cùng nhau ăn uống và trò chuyện. Lí Thông yêu cầu tôi thay mình canh miếu thờ đêm nay, và tôi đồng ý.
Tôi là Thạch Sanh. Một ngày, sau khi trở về từ rừng, tôi nhìn thấy trong nhà có rượu thịt đã sẵn sàng. Tôi và Lí Thông cùng ăn uống và trò chuyện. Anh nói tôi phải thay mình canh miếu thờ đêm nay, và tôi đồng ý.
Tên tôi là Thạch Sanh. Cha mất sớm, mẹ cũng vậy. Tôi sống một mình dưới gốc đa. Một ngày nọ, gặp Lí Thông, anh muốn kết nghĩa với tôi. Tôi đồng ý và đến sống cùng với mẹ con Lí Thông. Mỗi ngày, tôi lên rừng kiếm củi, còn Lí Thông đi bán rượu. Tôi tự nguyện giúp đỡ trong nhà.
Tôi không do dự mà đồng ý ngay. Đêm đó, khi đang ngủ say, đột nhiên một con quái vật lao đến, sẵn sàng tấn công. Tôi lấy rìu ra và đánh nhau với nó. Không mất nhiều thời gian, lưỡi rìu của tôi đã xé xác con quái vật làm đôi. Tôi mang đầu nó về.
Sau khi về nhà, tôi gọi Lí Thông ra. Anh ta có vẻ sợ hãi và van xin tôi tha mạng. Tôi ngay lập tức nói:
- Anh ơi, đây là Thạch Sanh đây!
Rồi tôi kể cho Lí Thông nghe mọi chi tiết. Sau đó, anh ta nói với tôi:
- Con vật đó là của vua nuôi, giết nó là tội ác. Nhân lúc trời vẫn chưa sáng, hãy mau trốn đi. Tất cả sẽ do tôi lo giải quyết.
Tôi rất bị ấn tượng, sau khi chia tay với Lí Thông, tôi trở về gốc đa cũ. Một ngày, khi tôi đang ngồi dưới gốc đa, tôi bất ngờ nhìn thấy một con đại bàng khổng lồ đang bắt cóc một cô gái. Tôi không ngần ngại bắn vào nó, làm nó bị thương. Tôi theo dấu vết máu để tìm ra nơi nó ẩn náu.
Một thời gian sau đó, tôi nhìn thấy dân làng tổ chức một hội chợ. Tôi quyết định đến xem. Tình cờ, tôi gặp lại Lí Thông. Biết rằng anh đang đi tìm con đại bàng để giải cứu công chúa, tôi nói rằng tôi biết nơi ẩn náu của con chim và sẽ đi cùng anh. Khi đến hang, tôi đề nghị xuống trước. Tôi và con đại bàng đã chiến đấu, và tôi đã cứu được công chúa. Nhưng Lí Thông đã ra lệnh cho quân lính đóng cửa hang bằng đá và chúng ta rời khỏi.
Sau đó, tôi nhận ra mình đã bị Lí Thông lừa. Tôi phải đi khắp hang để tìm lối ra. Khi đi đến cuối hang, tôi phát hiện ra một chàng trai bị nhốt trong một cái chuồng sắt. Tôi dùng cung bắn tan chuồng để giải cứu chàng trai. Tôi mới biết rằng chàng trai đó là con trai của vua Thủy Tề. Sau đó, tôi được mời xuống Thủy cung chơi và vua Thủy Tề tặng cho tôi một cây đàn thần trước khi tôi về.
Sau khi trở về, dù chưa rõ tội ác của mình là gì, tôi bị bắt và giam trong ngục với cáo buộc ăn cắp. Trong ngục, tôi dùng cây đàn mà vua Thủy Tề tặng để biểu hiện sự oan khuất của mình. Kỳ lạ là, nhà vua đã gửi người giải cứu tôi. Khi vua hỏi, tôi đã kể hết mọi chuyện. Vua quyết định giao Lí Thông cho tôi để trừng trị và hứa sẽ cho tôi gả công chúa. Vì lòng từ xưa, tôi đã tha cho Lí Thông và để anh ta trở về quê nhà.
Lễ cưới của tôi và công chúa đang diễn ra, khi hoàng tử của các nước chư hầu trước kia bị công chúa từ hôn và mang quân sang đánh. Tôi đem cây đàn ra và chơi, âm nhạc từ cây đàn của tôi khiến quân lính của mười tám nước phải chạy tán loạn và đầu hàng. Sau đó, tôi sai người nấu cơm cho quân lính. Dù thấy niêu cơm nhỏ bé, họ không biểu lộ sự khinh thường và tiếp tục ăn. Mọi người đã khâm phục và kéo nhau về nước. Về sau, vua không có con trai nên đã nhường ngôi cho tôi.
Trong vai Thạch Sanh, tôi kể lại câu chuyện về Thạch Sanh.
Bài văn mẫu số 1
Tôi là con trai của Ngọc Hoàng. Khi biết có một cặp vợ chồng già hiền lành nhưng chưa có con, Ngọc Hoàng đã đặt tôi xuống đầu thai để trở thành con của họ. Cha tôi qua đời khi tôi mới sinh ra.
Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi sống nương tựa vào chiếc lều cũ dưới gốc đa. Tài sản duy nhất của tôi là một cái rìu mà cha để lại. Cha tôi đã dùng chiếc rìu đó để kiếm sống cho gia đình. Khi tôi học được cách sử dụng rìu, Ngọc Hoàng đã sai thiên thần xuống dạy cho tôi mọi phép võ nghệ và kỹ năng thần thông.
Một ngày, Lí Thông, một người bán rượu, đi ngang qua nơi tôi đang ở. Thấy tôi mang về một gánh củi lớn, Lí Thông quan tâm và đề nghị kết nghĩa anh em với tôi. Do mồ côi cha mẹ, tôi đồng ý ngay lời đề nghị của Lí Thông. Tôi rời bỏ gốc đa, đến sống cùng với mẹ con Lí Thông.
Một lần, khi tôi trở về từ việc kiếm củi, tôi thấy mâm cơm đã sẵn đầy thức ăn ngon lành. Trước khi tôi kịp hỏi, anh Lí Thông đã đề nghị tôi thay anh canh miếu thờ đêm nay. Tôi đồng ý ngay.
Giữa đêm, khi tôi đang sắp ngủ thiếp đi, một con chằn tinh xuất hiện và tấn công tôi. Tôi nhanh chóng đấu lại với nó bằng búa. Sau một trận chiến khốc liệt, tôi giết được chằn tinh. Phát hiện ra nó biến hình thành con trăn khổng lồ, tôi nhặt được bộ cung tên bằng vàng. Tôi mang quái vật về nhà, nhưng khi gặp anh Lí Thông, họ không hiểu tôi đã làm gì và van xin tha mạng.
Khi tôi kể chuyện cho anh Lí Thông nghe, anh ấy cảnh báo rằng con trăn là thú nuôi của vua. Tôi sẽ bị truy cứu nếu giết nó. Anh khuyên tôi trốn đi trước khi sáng. Tôi về túp lều dưới gốc đa và tiếp tục kiếm củi như mọi ngày.
Một ngày, tôi thấy một con đại bàng tấn công một cô gái. Tôi không ngần ngại bắn nó bằng cung tên vàng. Mặc dù bị thương, con đại bàng vẫn bay về hang. Tôi theo vết máu tìm thấy hang của nó.
Khi nghe về lễ hội, tôi đến tham dự và gặp anh Lí Thông. Anh ấy đã chia sẻ với tôi về việc tìm công chúa. Tôi thì chân thành kể về việc tôi bắn đại bàng và tìm được chỗ ở của nó. Anh Lí Thông yêu cầu tôi dẫn đường đến hang của đại bàng.
Tôi đồng ý xuống hang cứu công chúa. Quân sĩ buộc dây quanh người tôi và dẫn xuống hang. Tại đáy hang, tôi phát hiện đại bàng thực chất là yêu tinh. Dù bị thương, nhưng yêu tinh vẫn hung dữ. Tôi sử dụng cung tên vàng để đánh bại nó và giải cứu công chúa. Tôi giao dây quấn công chúa cho quân sĩ và ra hiệu kéo lên.
Khi tôi đợi dây kéo từ trên xuống, tôi nhận ra rằng cửa hang đã bị lấp. Lúc này, tôi nhận ra Lí Thông đã lừa dối tôi. Tôi cố tìm đường lên. Ở cuối hang, tôi tìm thấy một chàng trai bị nhốt trong cũi sắt. Tôi dùng cung tên vàng bắn cũi sắt tan nát và cứu chàng. Chàng trai là thái tử, con vua Thủy Tề.
Thái tử cảm ơn và mời tôi xuống thủy phủ chơi. Vua Thủy Tề vui mừng gặp lại con và cảm ơn tôi bằng vàng bạc. Tôi chỉ xin một cây đàn và trở về gốc đa.
Một ngày, tôi bị quân lính của vua bắt giam vì bị buộc tội ăn cắp. Trong ngục, tôi đánh đàn và tiếng nhạc vang lên đến hoàng cung, khiến công chúa muốn gặp tôi. Trước mọi người, tôi kể lại câu chuyện của mình, từ việc kết bạn với Lí Thông đến việc bị giam trong ngục.
Tôi phát hiện Lí Thông đã lừa dối tôi. Công chúa cũng bị câm sau khi được giải cứu. Chỉ khi nghe tiếng đàn của tôi, cô ấy mới vui vẻ trở lại.
Nhà vua bắt giam mẹ con Lí Thông và giao cho tôi xét xử. Tôi tha cho họ nhưng số phận không tha. Trên đường về, họ bị sét đánh chết và hóa kiếp thành bọ hung. Tôi được gả cho công chúa. Lễ cưới tráng lệ. Các hoàng tử bị từ hôn tức giận, họ hợp kêu binh lính đến đánh. Tôi xin vua đừng động binh.
Tôi đánh đàn thần. Tiếng đàn nói lên điều đúng và sai. Quân lính bủn rủn chân tay, không còn ý định đánh nhau nữa. Hoàng tử phải cởi giáp xin lỗi.
Tôi tổ chức bữa cơm thết cho kẻ thua trận. Một niêu cơm nhỏ khiến quân lính cười khinh. Tôi hứa thưởng cho người ăn hết niêu cơm. Họ ăn mãi nhưng niêu cơm vẫn đầy. Tất cả cúi đầu lạy tạ vợ chồng tôi và rời đi.
Vì không có con trai nối ngôi, nhà vua nhường ngôi cho tôi. Từ đó, tôi làm một vua tốt và dân chúng sống trong yên bình.
Bài văn mẫu số 2
Tôi là Thạch Sanh, sinh ra trong một gia đình nghèo. Bố mất khi tôi mới sinh, và mẹ cũng qua đời sau đó vài năm. Tôi trở thành mồ côi sống cô đơn ở một vùng núi hoang vu. Gia tài bố mẹ để lại chỉ là một căn lều và một chiếc rìu để kiếm sống. Dù cuộc sống khó khăn nhưng tôi không bao giờ chán nản, luôn nỗ lực trưởng thành.
Cuộc sống của tôi dường như trôi qua tẻ nhạt cho đến khi gặp Lí Thông, một tay buôn rượu. Hắn đã dụ tôi về làm giàu cho mẹ con hắn, và chủ động kết nghĩa huynh đệ với tôi. Tôi không biết đến âm mưu của hắn và rất cảm kích vì hắn là người quan tâm đầu tiên sau bố mẹ. Vậy là tôi đi theo hắn, và với sức khỏe của mình, công việc buôn bán của Lí Thông ngày càng phát đạt.
Một lần, mẹ con Lí Thông cố tính dùng tôi để trao cho Xà tinh làm vật nuôi. Tôi đã giết Xà tinh và mang đầu nó về nhà. Lí Thông nhận thưởng mà không nghĩ tới tôi.
Sau khi bị Lí Thông phản bội, tôi trở về túp lều cũ. Một hôm nghe tiếng kêu cứu, tôi cứu được công chúa khỏi đại bàng. Nhưng Lí Thông lại lừa tôi xuống hang động cứu công chúa, rồi phản bội. Tôi chỉ biết lòng dạ thâm độc của hắn.
Sau nhiều biến cố, tôi được vua nhận làm phò mã và mẹ con Lí Thông bị trừng phạt. Cuộc sống của tôi từ đó trở nên ổn định hơn.
Sau đó không lâu, mười tám nước chư hầu tấn công, và nhà vua giao cho tôi trọng trách dẫn quân đánh giặc. Tôi sử dụng cây đàn thần để làm cho ý chí của quân địch trở nên yếu đuối. Sau khi giành chiến thắng, tôi tổ chức một buổi thưởng cho quân lính với niêu cơm thần. Dù quân số lớn nhưng cơm vẫn không bao giờ cạn. Quân chư hầu phục tùng và không dám xâm lược nữa. Từ đó, tôi và công chúa Quỳnh Nga sống hạnh phúc đến hết đời.
Bài văn mẫu số 3
Tên của tôi là Thạch Sanh, và đây là câu chuyện về cuộc đời của tôi. Cha mất khi tôi mới sinh, và sau đó, mẹ cũng ra đi. Tôi trở thành đứa trẻ mồ côi chỉ có một chiếc rìu của cha để lại. Sau này, một vị thiên thần dạy tôi võ nghệ và phép thuật.
Một ngày, Lí Thông, một người buôn rượu, đến gặp tôi và đề nghị kết nghĩa anh em. Tôi đồng ý và sống cùng với anh ta và mẹ của anh ta.
Một lần, tôi thấy mâm cơm trên bàn có rất nhiều món ngon. Không hiểu vì sao, Lí Thông bảo tôi thay thế anh ta canh miếu thờ. Tôi đồng ý ngay.
Đêm nay, đến lượt anh canh miếu thờ, vì anh say rượu nên em thay anh, đến sáng thì anh về.
Tôi không do dự mà nhận lời. Nửa đêm, khi tôi đang sắp ngủ thì một con chằn tinh xuất hiện. Nó chuẩn bị tấn công tôi, nhưng tôi nhanh chóng đấm trả lại. Chằn tinh biến hóa, nhưng tôi không sợ hãi, dùng võ thuật để chiến đấu. Cuối cùng, tôi giết chết chằn tinh và nhặt được bộ cung tên vàng. Tôi mang đầu quái vật về và khi gặp anh Lí Thông, mẹ con anh ta cầu xin tôi.
Sau khi kể lại câu chuyện, anh Lí Thông nói với tôi:
Con trăn đó là của vua, giờ em giết nó, sẽ không tránh khỏi án tử. Hãy rời đi ngay, anh sẽ giải quyết mọi việc.
Tin lời anh, tôi quay trở về túp lều dưới gốc đa. Một hôm, khi ngồi dưới gốc đa, tôi nghe thấy tiếng la hét từ trên cao. Tôi nhìn lên và thấy một con đại bàng đang cố gắng bắt một cô gái. Tôi không do dự, bắn vào con đại bàng và sau đó tìm đến hang của nó để cứu cô gái.
Tôi nghe đồn là Lí Thông đang làm quan, hắn tổ chức hội mười ngày ở gần làng. Tôi đến tham dự, kể cho hắn nghe mọi chuyện. Lí Thông vui mừng và nói cho tôi biết rằng cô gái bị đại bàng bắt chính là công chúa. Tôi đề nghị được cứu công chúa cùng hắn.
Khi đến địa điểm, Lí Thông và lính của hắn sợ chết nên không dám xuống. Tôi quyết định trèo xuống hang một mình. Khi cứu được công chúa, Lí Thông lập tức cho người lấp cửa hang. Phát hiện ra mình bị lừa, tôi tìm cách khác để thoát. Trong lúc khám phá hang, tôi tình cờ cứu được con trai của vua Thủy Tề và được vua ban cho cây đàn thần. Tôi mang đàn thần về túp lều của mình.
Tôi bị vu oan là tội ăn cắp và bị giam trong ngục. Trong tù, tôi đánh đàn và được nhà vua mời vào diện kiến. Tôi giải thích sự thật với vua. Lí Thông bị trừng phạt và tôi được nhà vua ban cho làm phò mã cùng công chúa.
Bài văn mẫu số 4
Tôi là Thạch Sanh, từ lúc mới sinh đã mồ côi cha. Sau đó, mẹ tôi cũng qua đời. Tôi sống một mình dưới gốc đa, chỉ có một cây rìu là gia sản của cha. Khi trưởng thành, tôi được thiên thần dạy cho nhiều loại võ nghệ.
Một ngày kia, tôi ngồi dưới gốc đa thì một người tên Lí Thông đến trò chuyện và đề nghị kết nghĩa anh em với tôi. Vì không có nơi nào để về, tôi đồng ý và về sống cùng mẹ con anh ta. Một hôm, tôi về muộn và anh Lí Thông bảo tôi:
- Đêm nay là lượt anh canh miếu thờ, em hãy thay anh canh một đêm và về vào sáng mai.
Tôi đồng ý không do dự. Đêm đó, khi tôi đang ngủ, một con chằn tinh xuất hiện và tấn công tôi. Tôi đánh trả và giết chết con quái vật. Tôi mang đầu nó về và kể lại cho anh Lí Thông nghe. Anh ta cảnh báo:
- Đó là con vật nuôi của vua, giết nó là tội. Bây giờ là thời cơ tốt để em trốn đi.
Tôi tuân theo và trở về gốc đa cũ. Một ngày, tôi thấy một con đại bàng đang cố gắng tấn công một cô gái. Tôi bắn con đại bàng làm nó bị thương. Tôi theo dấu máu và gặp Lí Thông, biết rằng anh ta đang đi tìm đại bàng để cứu công chúa. Tôi đồng ý giúp và cùng anh ta đi cứu công chúa. Khi đến hang, tôi xuống trước và giúp đỡ trong việc đánh đại bàng. Chúng tôi cứu được công chúa nhưng Lí Thông lại ra lệnh cho quân lính lấp kín hang lại và quay về.
Nhận ra mình bị đánh lừa, tôi lang thang khắp hang để tìm cách thoát. Ở cuối hang, tôi phát hiện ra một chàng trai bị nhốt trong một cái cũi sắt. Tôi dùng cung tên bắn phá cái cũi để giải thoát chàng trai. Đó chính là hoàng tử Thủy Tề. Tôi được mời xuống thủy phủ để chơi và được tiếp đãi chu đáo trước khi trở về nhà. Trước khi rời, vua Thủy Tề còn tặng cho tôi một cây đàn thần.
Sau khi trở về, tôi lại bị vu oan làm ăn cắp của vua. Tôi bị bắt vào ngục. Trong ngục, tôi lấy cây đàn mà vua Thủy Tề tặng ra đánh để bày tỏ sự oan khuất. Khi được dẫn ra, tôi kể hết mọi chuyện và Lí Thông đã bị trừng trị. Tôi được nhà vua chọn làm chồng cho công chúa.
Khi lễ cưới diễn ra hoành tráng, các hoàng tử từ các nước khác đều bị công chúa từ hôn và dẫn quân sang tấn công. Tôi mang đàn ra gảy, tiếng nhạc của tôi đã khiến quân lính của mười tám nước kinh sợ và đầu hàng. Sau đó, tôi còn tổ chức tiệc mừng, khiến quân lính ăn no và rời đi. Về sau, vì vua không có con trai, ngôi vị đã thuộc về tôi.
Bài viết mẫu số 5
Tôi tên là Thạch Sanh. Tôi là con trai của Ngọc Hoàng nhưng được gửi xuống thế gian để sống trong một gia đình nông dân hiền lành. Cha tôi qua đời từ khi tôi mới sinh, và sau vài năm, mẹ tôi cũng qua đời. Từ đó, tôi sống một mình dưới gốc đa. Tài sản duy nhất của tôi là chiếc rìu mà cha tôi để lại. Tôi cũng được một thiên thần dạy cho các kỹ năng võ công.
Một ngày, tôi ngồi dưới tán cây đa thì có người đến hỏi. Người đó là Lí Thông, nghề bán rượu. Anh ấy đề nghị kết nghĩa huynh đệ với tôi. Mồ côi cha mẹ và thiếu tình thương từ nhỏ, tôi đồng ý ngay. Tôi chuyển đến sống cùng với mẹ con Lí Thông. Hàng ngày, tôi đi lên rừng kiếm củi, còn Lí Thông đi bán rượu. Tôi thường tự nguyện làm việc nhà.
Một ngày nọ, tôi đi kiếm củi về thì thấy trong nhà đã sẵn rượu thịt. Hai anh em tôi cùng nhau ăn uống và trò chuyện. Anh Lí Thông nói với tôi:
- Đêm nay là lượt anh canh miếu thờ, nhưng còn mẻ rượu chưa làm xong. Vậy em hãy chịu khó thay anh một đêm, sáng mai lại về.
Tôi nghe vậy và đồng ý. Đêm đó, tôi đang nằm trong bóng tối, bất chợt một con chằn tinh lao đến để tấn công tôi. Tôi cầm rìu và đánh con quái vật. Không lâu sau, lưỡi rìu của tôi đã cắt đôi con chằn tinh. Con quái vật biến thành một con trăn khổng lồ. Tôi chặt đầu con quái vật và mang về.
Khi tôi về nhà, tôi gọi anh Lí Thông nhưng không thấy ai ra mở cửa. Tôi chỉ nghe tiếng mẹ con anh Lí Thông van xin tha mạng. Tôi cảm thấy lạ và nói:
- Anh Lí Thông ơi, đây là Thạch Sanh. Mở cửa nhanh lên!
Khi đó, Lí Thông ngay lập tức mở cửa. Tôi kể chi tiết lại toàn bộ sự việc. Sau đó, anh ấy nói với tôi:
- Con vật đó là của vua, giết nó là tội lớn. Hãy nhanh chóng trốn đi trong khi trời vẫn tối. Tất cả mọi vấn đề, anh sẽ giải quyết.
Sau lời chào tạm biệt với Lí Thông, tôi trốn về gốc đa cũ. Một ngày, khi tôi ngồi dưới gốc đa, tôi nhìn thấy một con đại bàng to lớn đang bắt cóc một cô gái. Tôi liền dùng cung tên bắn vào làm thương nó, rồi theo dấu máu để tìm ra hang ẩn của đại bàng.
Vài ngày sau đó, làng mở hội vui vẻ. Tôi tham dự và tình cờ gặp lại Lí Thông. Anh ấy kể cho tôi nghe về việc tìm đại bàng để cứu công chúa. Tôi đã kể lại toàn bộ sự việc cho Lí Thông nghe. Khi đến hang, tôi xin được xuống trước. Tôi chiến đấu với đại bàng và cứu được công chúa. Nhưng Lí Thông đã ra lệnh cho quân lính đổ đá lấp kín lối vào hang, rồi cùng nhau quay trở về.
Nhận ra đã bị Lí Thông lừa, tôi lùng sục khắp hang để tìm lối ra. Đến cuối hang, tôi phát hiện một chàng trai bị nhốt trong cũi sắt. Tôi dùng cung tên bắn tan cũi sắt cứu chàng trai. Sau đó, mới biết chàng là con của vua Thủy Tề. Tôi được mời xuống Thủy cung chơi. Trước khi rời đi, vua Thủy Tề tặng cho tôi một cây đàn thần.
Về đến nơi, không rõ tình hình, tôi bị bắt vào ngục với tội ăn cắp. Trong ngục, tôi đánh cây đàn của vua Thủy Tề. Có lẽ vua nghe thấy tiếng đàn, nên đã giải tôi ra. Lí Thông cũng có mặt. Tôi kể mọi việc cho vua nghe. Nhà vua trừng trị Lí Thông và hứa sẽ gả công chúa cho tôi. Nhưng vì lòng tốt với Lí Thông, tôi tha cho anh trở về quê cũ.
Lễ cưới được tổ chức huy hoàng, hoàng tử các nước chư hầu trước kia bị công chúa từ hôn và mang quân sang đánh. Tôi đánh đàn, âm nhạc khiến quân lính mười tám nước xin hàng. Tôi sai người nấu cơm thiết đãi quân sĩ. Ban đầu họ coi thường, nhưng sau khi ăn cơm mãi không hết, họ mới phục và quay về nước. Sau này, nhà vua không có con trai nên truyền ngôi cho tôi.
Bài văn mẫu số 6
Tôi tên là Thạch Sanh, là thái tử con của Ngọc Hoàng. Ở quận Cao Bình, có một cặp vợ chồng già không có con. Ngọc Hoàng thấy họ tốt bụng, đã sai tôi xuống làm con cho họ.
Cha tôi đã khuất khi tôi mới ra đời. Khi tôi trưởng thành, mẹ tôi cũng ra đi. Từ đó, tôi sống lẻ loi dưới gốc đa, chỉ có một chiếc rìu là gia tài cha để lại. Khi tôi bắt đầu học cầm rìu, Ngọc Hoàng sai thiên thần dạy tôi mọi loại võ nghệ và phép thần thông.
Một ngày nọ, có một người bán rượu tình cờ đi qua gốc đa. Anh ta đến và đề nghị kết nghĩa huynh đệ với tôi. Với tình cảm mồ côi cha mẹ, tôi rất vui mừng và chấp nhận lời đề nghị. Sau đó, tôi dọn về sống cùng với mẹ con Lí Thông.
Một lần, khi tôi trở về từ việc kiếm củi, tôi thấy nhà đã sẵn rượu thịt. Lí Thông gọi tôi lại. Hai chúng tôi vừa ăn uống vừa trò chuyện. Anh ta nói:
- Đêm nay, lượt anh phải canh miếu thờ. Nhưng vẫn còn mẻ rượu chưa cất xong, vậy em phải thay anh canh giữ, rồi sáng mai quay trở lại.
Tôi không suy nghĩ gì nhiều mà đồng ý ngay lập tức. Nửa đêm hôm đó, khi tôi đang ngủ say, một con chằn tinh xuất hiện, sẵn sàng tấn công tôi. May mắn, tôi đã kịp lấy chiếc búa. Tôi sử dụng mọi kỹ năng võ nghệ để chiến đấu với con quái vật. Chỉ sau một thoáng, con quái vật đã chết. Chằn tinh hiện hình thành một con trăn khổng lồ, nó chết và để lại một bộ cung tên bằng vàng. Tôi mang đầu con quái vật về. Khi đến nhà, tôi gọi cửa nhưng nghe thấy tiếng van xin của mẹ con Lí Thông. Sau khi tôi giải thích, anh ta mở cửa cho tôi. Nghe tôi kể sự việc, Lí Thông nói:
Con trăn mà em giết là con nuôi của nhà vua đã lâu. Giờ em giết nó là vi phạm pháp luật. Hãy mau trốn đi, chờ đến khi trời sáng, anh sẽ lo mọi chuyện.
Tôi không do dự, ngay lập tức từ biệt mẹ con Lí Thông, quay trở lại gốc đa cũ và tiếp tục kiếm củi để sinh sống. Một ngày, ngồi dưới gốc đa, tôi bắt gặp một con đại bàng khổng lồ đang cố quắp một cô gái. Ngay lập tức, tôi dùng cung tên bắn trúng con vật. Nó bị thương nhưng vẫn cố sức bay đi. Tôi theo dấu máu để tìm hang của nó nhưng không thành, sau đó quay về.
Trong một lần đi xem hội, tôi gặp lại Lí Thông. Anh ta kể về việc tìm công chúa, tôi kể về việc bắn trúng đại bàng. Lí Thông mừng rỡ và nhờ tôi đưa đến hang của đại bàng. Tôi đồng ý và đến hang, tôi xuống cứu công chúa. Tôi chiến đấu với đại bàng, cuối cùng cứu được công chúa. Lí Thông và quân lính lấp kín cửa hang. Khi tôi phát hiện ra mình bị lừa, tôi cố tìm lối ra. Khi đến cuối hang, tôi phát hiện một chàng trai bị nhốt trong cũi sắt. Tôi dùng cung tên bắn cũi sắt để cứu chàng trai. Hóa ra đó là con trai của vua Thủy Tề. Tôi được mời xuống thủy cung và sau đó được trở về nhà. Khi chàng trai về, vua Thủy Tề biếu nhiều vàng bạc nhưng tôi chỉ xin một cây đàn.
Sau khi trở về, tôi bị kết án về tội ăn cắp và bị giam vào ngục. Trong đêm tối, tôi đánh đàn. Nhà vua mời tôi vào và hỏi về sự việc. Tôi kể lại mọi chuyện. Nhà vua hiểu và tỏ ra tức giận. Tôi tha cho mọi người về quê, nhưng trên đường, mẹ con Lí Thông bị sét đánh chết và hóa thành bọ hung.
Nhà vua gả công chúa cho tôi. Lễ cưới được tổ chức hoành tráng, nhưng hoàng tử của các nước chư hầu từ chối khi công chúa từ hôn, tức giận và dẫn quân đến chiến. Tôi đánh đàn, âm nhạc của tôi khiến mọi người kinh sợ và xin hàng. Sau đó, tôi cử người nấu cơm thiết đãi quân lính. Họ coi thường nhưng sau khi ăn, họ phải kính trọng rồi về nước. Về sau, vì nhà vua không có người thừa kế nên đã nhường ngôi cho tôi.