Sọ Dừa - câu chuyện cổ tích sẽ được khám phá trong giáo trình môn Ngữ văn. Mytour mang đến Mẫu văn lớp 6: Thể hiện vai nhân vật Sọ Dừa trong việc kể lại câu chuyện Sọ Dừa.
Tài liệu này gồm có 3 bài văn mẫu lớp 6, diễn vai nhân vật Sọ Dừa kể lại câu chuyện cổ tích Sọ Dừa. Mời bạn tham khảo để biết cách thể hiện nhân vật trong việc kể chuyện.
Thể hiện vai nhân vật Sọ Dừa kể lại câu chuyện Sọ Dừa - Mẫu 1
Tôi là Sọ Dừa. Khi mới sinh ra, tôi không có cánh tay, cơ thể tròn trĩnh giống như quả dừa. Mẹ tôi suy nghĩ vứt bỏ, nhưng tôi đã nói:
- Mẹ ơi! Con là một con người! Đừng vứt bỏ con như thế.
Nghe tôi nói, mẹ quyết định nuôi dưỡng tôi và đặt cho tôi cái tên Sọ Dừa. Dù đã lớn lên, tôi vẫn giống như vậy, lăn lông lốc trong nhà. Mẹ tôi thường nhắc nhở:
- Các đứa trẻ ở nhà người ta cũng phải giúp đỡ công việc gia đình ở tuổi 8, còn mày thì sao?
Tôi liền nói với mẹ:
- Làm việc như chăn bò, con cũng có thể. Mẹ hãy xin phép ông cho con đi chăn bò.
Mẹ tôi kinh ngạc nhưng vẫn đến xin phép ông. Từ đó, tôi đi chăn bò thuê cho ông. Hàng ngày, tôi dẫn đàn bò ra đồng, tối về lại dẫn đàn bò về nhà, đàn bò trở nên khỏe mạnh hơn. Ông phép vui mừng.
Trong mùa vụ, tôi làm hết sức mình, ông phép sai ba cô con gái thay phiên nhau mang cơm cho tôi. Hai cô chị tàn nhẫn thường trêu chọc tôi. Chỉ có cô em út hiền lành, quan tâm đến tôi.
Một ngày nọ, khi đàn bò đang ăn cỏ, tôi nghỉ ngơi và biến thành người, ngồi thổi sáo trên lưng trâu. Bất ngờ, tôi nghe thấy tiếng ồn ào. Biết có người, tôi nhanh chóng biến trở lại hình dạng cũ. Ngày qua ngày, lòng tôi dành cho cô em út ngày càng nhiều.
Cuối mùa thu, tôi quay về khuyến khích mẹ đi xin con gái của phú ông làm vợ. Mẹ tôi rất ngạc nhiên, nhưng khi thấy tôi khẩn khoản, bà cũng đồng ý đi xin hỏi phú ông. Khi quay trở về, bà nói rằng phú ông yêu cầu phải chuẩn bị một chú rừng vàng, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười bình rượu tăm mới chịu gả con gái. Tôi nói với mẹ rằng hãy yên tâm, tôi sẽ tự lo lắng.
Ngày hẹn, mẹ tôi vô cùng bất ngờ khi nhà bỗng tràn ngập những món quà mà phú ông yêu cầu. Không chỉ thế, còn có mười nữ tử đẹp khiêng theo những món quà sang nhà phú ông. Lúc này, phú ông phải hỏi ba cô con gái xem ai đồng ý. Hai cô chị từ chối, nhưng cô út lại đồng ý.
Đến ngày cưới, tôi sắp xếp một bàn tiệc tráng lệ, gia đình chạy ra chạy vào mừng rỡ. Khi rước dâu, tôi biến thành một chàng trai lịch lãm, tươi sáng để đón cô út về. Hai vợ chồng tôi sống hạnh phúc. Tôi cố gắng học hành và thi đỗ trạng nguyên. Nhà vua đã cho tôi đi sứ. Trước khi ra đi, tôi trao cho vợ một viên đá lửa, một chiếc dao và hai quả trứng gà, nhắc nhở phải giữ những thứ ấy bên mình để sử dụng khi cần.
Thời gian trôi đi, và đến lúc phải trở về. Tôi mong chờ được gặp cô út. Khi thuyền tôi đi qua một hòn đảo, tôi nghe tiếng con gà trống gáy ba tiếng:
- Ò… ó… o… Thuyền quan trạng đang đón cô về.
Nghe như vậy, tôi ra lệnh cho thuyền cập bờ, và tôi lại gặp được vợ mình. Hạnh phúc của đôi vợ chồng được thể hiện rõ ràng. Cô út kể hết mọi chuyện cho tôi nghe. Tôi an ủi và đưa cô về nhà. Tôi tổ chức tiệc mừng, mời bà con đến chia vui, nhưng tôi giấu vợ trong nhà không để ai biết. Hai cô em vợ tranh nhau kể về những rủi ro mà cô gặp phải, tỏ ra rất thương tiếc. Tôi im lặng, chỉ khi tiệc đã kết thúc thì tôi mới gọi vợ ra. Khi thấy em vợ yên bình trở về, hai cô chị liền lẩn trốn đi.
Diễn vai nhân vật Sọ Dừa kể lại câu chuyện Sọ Dừa - Mẫu 2
Tôi tên là Sọ Dừa. Ngay từ khi sinh ra, tôi đã có hình dáng không giống ai: không chân, không tay, tròn như quả dừa. Mẹ thấy vậy, quyết định vứt bỏ tôi.
Tuy buồn bã, nhưng tôi vẫn nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con là người đấy. Xin mẹ đừng vứt con đi, thật tội nghiệp!
Nghe như vậy, bà thấy tội nghiệp nên quyết định giữ lại nuôi tôi. Khi lớn lên, tôi nghe mẹ phiền não về việc tôi không thể giúp được gì. Vậy nên, tôi gợi ý mẹ đến xin phép phú ông để tôi đi làm tớ chăn bò. Tôi làm việc chăm chỉ, đàn bò nào cũng no đủ bụng. Phú ông rất hài lòng với tôi.
Khi mùa vụ đến, tôi làm việc cật lực trên cánh đồng. Phú ông sai ba cô con gái mang cơm ra đồng cho tôi. Hai cô chị kiêu căng, thường tỏ ra khinh thường. Chỉ có cô út là tốt bụng, đối xử với tôi rất lịch sự và tử tế.
Cuối mùa ở, tôi yêu cầu mẹ đến nhà phú ông để xin lấy vợ. Mẹ tôi rất ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý, mang theo ít lễ vật đến trao đổi với phú ông.
Sau khi trở về, mẹ nói với tôi rằng phú ông yêu cầu phải chuẩn bị lễ vật mới đồng ý cho cưới vợ. Lễ vật bao gồm một chú rừng vàng, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm. Nghe xong, tôi động viên mẹ hãy yên tâm.
Đến ngày hẹn, mẹ tôi ngạc nhiên khi nhà tràn ngập lễ vật. Còn có cả chục người phụ nữ đẹp mê ly khiêng lễ vật sang nhà phú ông. Phú ông gọi ba cô con gái ra để hỏi, chỉ có cô út đồng ý.
Tôi từng là một tiên trên trời. Bởi vì tôi vi phạm luật lệ của thiên đình, Ngọc Hoàng đã phạt tôi xuống thế gian, biến hình dạng của tôi thành xấu xí. Nhưng nhờ tình yêu của cô út, tôi đã được giải thoát. Đến ngày cưới, tôi được trở lại hình hài người. Khi bước ra, mọi người trong nhà đều ngạc nhiên không thôi. Còn mẹ tôi thì rất vui mừng vì con tìm được hạnh phúc.
Vợ chồng tôi sống hạnh phúc bên nhau. Dưới sự động viên của vợ, tôi nỗ lực học hành. Khi tốt nghiệp, tôi đỗ trạng nguyên và được vua giao phó công việc đi sứ. Trước khi ra đi, tôi tặng vợ một viên đá lửa, một chiếc dao và hai quả trứng gà, nhắc nhở phải mang theo để sử dụng khi cần.
Sau một thời gian, tôi trở về quê nhà. Trên đường, thuyền của tôi đi qua một hòn đảo. Tôi nghe tiếng gà trống gáy:
- Ò ó o… Thuyền trạng quan, rước cô về.
Tôi cảm thấy lạ lùng, liền cho thuyền cập bờ. Vợ chồng tôi gặp nhau, vui sướng không kìm nén được. Vợ tôi kể chi tiết mọi sự tình. Tôi âm thầm đưa vợ về nhà. Sau đó, tôi tổ chức tiệc mừng. Hai cô chị cũng tham dự. Họ cạnh tranh kể lại những chuyện rủi ro vợ tôi đã trải qua, thể hiện sự thương tiếc. Sau khi tiệc kết thúc, tôi mới đưa vợ ra. Hai cô chị rất xấu hổ và lẻn đi xa.
Diễn vai nhân vật Sọ Dừa kể lại câu chuyện Sọ Dừa - Mẫu 3
Tôi là Sọ Dừa. Mẹ thấy tôi không có chân, tròn như quả dừa. Bà buồn bã, quyết định vứt bỏ tôi. Nhưng tôi đã nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con là người đấy. Xin mẹ đừng vứt bỏ con, thật tội nghiệp!
Thương con, bà quyết định giữ lại nuôi. Khi lớn lên, tôi xin mẹ cho đi chăn bò ở nhà phú ông. Tôi làm việc chăm chỉ, đàn bò nào cũng no đủ bụng. Phú ông rất hài lòng với tôi.
Khi vụ mùa đến, tôi làm việc cật lực trên cánh đồng. Phú ông sai ba cô con gái đưa cơm ra đồng cho tôi. Hai cô chị kiêu căng, thường tỏ ra khinh thường. Chỉ có cô út là đối xử với tôi rất tử tế.
Cuối mùa, tôi nhờ mẹ đến nhà phú ông để xin cưới vợ. Mẹ tôi mang theo buồng cau để trao đổi với phú ông.
Sau khi quay lại nhà, mẹ kể về lễ vật mà phú ông yêu cầu: một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm. Tôi nghe xong, động viên mẹ hãy yên tâm.
Đúng ngày hẹn, khi thấy nhà có đầy đủ lễ vật, mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên. Khi rước dâu về nhà, tôi được trở lại hình dáng người. Thực ra, tôi là một tiên trên trời. Do vi phạm luật lệ của thiên đình, Ngọc Hoàng đã đày tôi xuống hạ giới, biến thành hình dạng xấu xí. Nhưng nhờ tình yêu của cô út mà tôi được giải thoát. Khi bước ra, mọi người trong nhà đều ngạc nhiên. Mẹ tôi thì rất vui mừng vì con tìm được hạnh phúc.
Vợ chồng tôi sống hạnh phúc bên nhau. Dưới sự động viên của vợ, tôi học hành chăm chỉ. Tôi đỗ trạng nguyên và được vua giao phó công việc đi sứ. Trước khi ra đi, tôi tặng vợ một viên đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà, nhắc nhở phải mang theo để sử dụng khi cần.
Sau nhiều ngày đi sứ, tôi trở về quê nhà. Trên đường, thuyền của tôi đi qua một hòn đảo, tôi nghe thấy tiếng kêu:
- Ò… ó… o… Phải thuyền quan trạng, rước cô tôi về.
Tôi đưa thuyền vào xem. Hai vợ chồng gặp nhau, vui vẻ mừng rỡ. Nghe vợ kể lại chuyện bị hai cô chị hại, tôi đưa vợ về nhà mà không ai biết, sau đó tổ chức tiệc mừng với bà con ngày trở về. Hai cô chị thấy vậy mừng thầm, tranh nhau kể chuyện vợ tôi gặp rủi ro ra vẻ thương tiếc lắm. Khi tiệc kết thúc, tôi mới đưa vợ ra. Hai cô chị vô cùng xấu hổ, bỏ đi biệt.
Đóng vai nhân vật Sọ Dừa kể lại truyện Sọ Dừa - Mẫu 4
Tôi là Sọ Dừa. Khi mới sinh ra, không có chân tay, mình tròn như quả dừa. Bà buồn quá, định vứt tôi đi, nhưng tôi nói:
- Mẹ ơi! Con là người đấy! Đừng vứt con mà tội nghiệp.
Do mẹ thương yêu, tôi được nuôi dưỡng và đặt tên là Sọ Dừa. Lớn lên, tôi vẫn giữ nguyên vẻ ngoài. Mẹ nhắc nhở:
- Con nhà người ta, bảy tuổi đã phải chăn bò, còn mày chẳng có gì.
Tôi đáp lại mẹ:
- Chuyện gì cũng được, con có thể chăn bò. Mẹ cứ xin phú ông cho con đi.
Nghe lời tôi, mẹ liền đến xin phú ông. Từ đó, tôi đến làm việc ở nhà phú ông. Hằng ngày, tôi dẫn đàn bò ra đồng, về nhà khi trời tối. Đàn bò phát triển mạnh mẽ hơn. Tôi thấy phú ông rất vui vẻ.
Trong mùa vụ, tôi ra đồng làm việc hết sức, và phú ông đã sai ba cô con gái đến mang cơm cho tôi. Hai cô chị thường hành xử tàn nhẫn với tôi, chỉ có cô út hiền lành và ân cần.
Một ngày, khi tôi biến thành người, đang ngồi thổi sáo trên lưng trâu, tôi nghe tiếng động nên nhanh chóng hóa lại thành hình dáng cũ. Từ đó, cô út lại chăm sóc tôi nhiều hơn, thậm chí còn bí mật mang thức ăn ngon cho tôi.
Cuối mùa, tôi vội về nhắc nhở mẹ hỏi con gái phú ông làm vợ cho mình. Mẹ tôi rất sửng sốt, nhưng vì tôi năn nỉ mãi nên cuối cùng cũng đồng ý hỏi phú ông. Khi quay trở lại, bà nói rằng phú ông yêu cầu phải chuẩn bị đủ lễ vật mới đồng ý gả con gái. Tôi an ủi mẹ hãy yên tâm.
Đến ngày hẹn, mẹ tôi rất ngạc nhiên khi thấy trong nhà có đủ lễ vật theo yêu cầu của phú ông. Không chỉ thế, còn có nhiều phụ nữ mang theo lễ vật đến nhà phú ông. Phú ông ngay lập tức hỏi ba cô con gái xem ai đồng ý, và chỉ có cô út.
Trong ngày cưới, tôi chuẩn bị một bàn tiệc hoành tráng, gia đình và bà con đều hối hả. Khi rước dâu, tôi hóa thành một người đàn ông điển trai và lịch lãm đón cô út về nhà. Hai vợ chồng tôi sống hạnh phúc. Tôi miệt mài học hành và thi đỗ trạng nguyên. Không lâu sau, tôi được nhà vua cử đi sứ. Trước khi ra đi, tôi trao cho vợ một viên đá lửa, một chiếc dao và hai quả trứng gà, nhắc nhở vợ giữ chúng kỹ để khi cần sẽ dùng đến.
Một ngày, khi thuyền đi qua đảo, tôi nghe thấy tiếng con gà trống gáy ba tiếng:
- Ò… ó… o… Hãy dừng thuyền lại, rước cô về với anh.
Tôi ra lệnh cho thuyền lại gần, và tôi gặp lại vợ mình. Hai vợ chồng gặp nhau trở lại và rất hạnh phúc. Tôi đưa vợ về nhà, tổ chức tiệc mừng và mời bà con đến chia vui, nhưng tôi giấu vợ trong nhà không cho ai biết. Hai chị em của vợ tranh nhau kể về rủi ro mà vợ tôi đã trải qua, tỏ ra rất thương tiếc. Tôi không nói gì, chỉ sau khi tiệc kết thúc mới cho vợ ra ngoài. Nhìn thấy vợ đã trở về an toàn, họ cảm thấy xấu hổ và vội vã rời đi.