Mytour kính mời quý độc giả tham khảo Mẫu văn lớp 7: Phân tích bài thơ dân gian Thân em như trái bần trôi.
Hy vọng với dàn ý và 2 mẫu văn, các bạn học sinh lớp 7 sẽ có thêm ý tưởng cho bài viết của mình. Mời quý độc giả tham khảo nội dung bên dưới.
Dàn ý phân tích bài thơ dân gian Thân em như trái bần trôi
1. Bắt đầu
Hướng dẫn, giới thiệu về bài thơ dân gian “Thân em như trái bần trôi”.
2. Phần chính
- Nội dung: Bài thơ dân gian miêu tả cuộc sống bấp bênh, khốn khổ của phụ nữ trong xã hội cổ đại. Họ không có quyền tự quyết định số phận, phụ thuộc hoàn toàn vào người khác.
- Nghệ thuật:
- Hình ảnh so sánh: “thân em - trái bần trôi”: cuộc sống bấp bênh, khốn khổ
- Hình ảnh “gió dập sóng dồi”: biểu tượng cho những gian nan, khó khăn trong cuộc sống đẩy người phụ nữ phải sống trong cảnh phiêu bạt, cực khổ và bị người khác kiểm soát.
3. Tổng kết
Đánh giá lại ý nghĩa của bài thơ dân gian “Thân em như trái bần trôi”.
Phân tích bài thơ dân gian Thân em như trái bần trôi - Mẫu số 1
Ca dao thường thể hiện lòng thương xót đối với số phận của phụ nữ trong xã hội cổ đại. Một trong số đó là bài thơ dân gian:
“Thân em như trái bần trôi,
Gió dập sóng dồi biết tấp vào nơi nào?”
Bài thơ dân gian bắt đầu với hình ảnh quen thuộc - “thân em”. Hai từ này gợi lên cảm giác mềm mại, yếu đuối và khiêm nhường. Đồng thời, “thân em” được so sánh với “trái bần trôi”. Ban đầu, “trái bần trôi” là loại quả dại mọc ven sông miền Nam. Đặc điểm của trái bần thể hiện nhiều đặc tính giống như cuộc sống và thân phận của người phụ nữ. Trái bần có hương vị chua cay, tương tự như cuộc sống đầy gian nan của người phụ nữ xưa. Khi già, trái bần thường rơi xuống sông, bị cuốn theo dòng nước.
Trong ca dao than thân, người phụ nữ đã so sánh chính mình với nhiều hình ảnh khác nhau như “Thân em như giếng giữa đàng”, “Thân em như quả cau khô”, “Thân em như củ ấu gai”... Tất cả những hình ảnh đó đều thể hiện sự khiêm nhường và tầm thấp của người phụ nữ. Và ở đây, “trái bần” cũng mang ý nghĩa tương tự.
Tiếp theo, câu hỏi “Gió đạp sóng dồi biết tấp vào đâu?”. Đây là một câu hỏi tự hỏi, phản ánh sự than thở và trách móc hơn. Giống như trái bần trôi giữa dòng nước không biết đi về đâu, cuộc sống của người phụ nữ cũng như vậy. Trong xã hội phong kiến, nam giới được tôn vinh còn phụ nữ thì bị xem thường. Họ không có quyền kiểm soát cuộc sống của mình, phụ thuộc vào người khác và không được tự do trong tình yêu và hôn nhân.
Bài thơ dân gian “Thân em như trái bần trôi” là lời than thở, trách móc về số phận của người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa.
Phân tích bài thơ dân gian Thân em như trái bần trôi - Mẫu số 2
Trong xã hội phong kiến Việt Nam, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã khiến cho số phận của phụ nữ trở nên đầy gian nan, lận đận. Một trong những câu ca dao thể hiện điều này như sau:
“Thân em như trái bần trôi
Gió dập sóng dồi biết tấp vào đâu?”
Bài thơ dân gian bắt đầu với cụm từ “Thân em” - một biểu hiện quen thuộc trong ca dao. Đó giống như là một lời than thở, trách móc từ người phụ nữ. Chúng ta đã từng nghe những ca dao tương tự như:
“Thân em như dải lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai”
Hoặc như:
“Thân em như mảnh cau khô
Kẻ thanh toán ít, người tham lam nhiều”.
Ở đây, “thân em” được so sánh với “trái bần trôi”. Trái bần thường mọc ven sông miền Nam. Đặc tính của trái bần tương tự với cuộc đời và thân phận của người phụ nữ. Trái bần có vị chua cay. Khi già đi, trái bần thường rơi xuống sông, lênh đênh trôi. Cuộc đời của người phụ nữ cũng như vậy. Họ không có quyền quyết định số phận của mình. Họ phải chịu cảnh “ngồi ở đâu làm ở đó” hoặc tuân theo những quy tắc khắt khe.
Sau đó, câu hỏi “Gió dập sóng dồi biết tấp vào đâu” đánh thức một nỗi đau, sự chua xót về thân phận của người phụ nữ. Hình ảnh “gió dập sóng dồi” là biểu tượng cho những khó khăn trong cuộc sống xô đẩy họ. Điều này khiến họ phải trải qua một cuộc sống đầy gian nan, bị người khác chi phối. Bài ca dao không chỉ là sự cảm thông, chua xót đối với số phận bấp bênh, trôi nổi của người phụ nữ. Mà còn là lời kết án, lên án sắt đá về những thế lực cướp đoạt quyền sống, tự do, hạnh phúc của con người.
Như vậy, bài ca dao miêu tả cuộc đời bấp bênh, lận đận của người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa. Họ không có tiếng nói riêng, không được tự do quyết định cuộc sống mà phải phụ thuộc vào người khác.