Hôm nay, Mytour sẽ chia sẻ Bài văn mẫu lớp 7: Phân tích suy nghĩ về bài văn Mẹ của tôi, rất hữu ích cho bạn.
Mong rằng với tài liệu này, học sinh lớp 7 sẽ có thêm ý tưởng cho bài viết của mình, hãy tham khảo nội dung chi tiết dưới đây.
Phân tích ý nghĩ về bài văn Mẹ của tôi
I. Mở đầu
Giới thiệu về tác giả và tóm tắt nội dung của văn bản Mẹ của tôi.
II. Nội dung chính
1. Phản ánh của En-ri-cô khi nhận được thư từ bố
Bức thư được bắt đầu một cách trực tiếp:
- Lý do viết bức thư được làm rõ:
- “Sáng nay, khi cô giáo đến thăm, trong lúc nói chuyện với mẹ, tôi đã vô tình lỡ lời thất lễ”.
- Để răn đe En-ri-cô, bố đã viết một lá thư.
- Phản ứng của En-ri-cô khi đọc thư: rất xúc động.
=> Bức thư như “một món quà” mang đến cho En-ri-cô một bài học về cách cư xử nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.
2. Nội dung của lá thư
- Thái độ của bố đối với hành động của con:
- Sự hỗn độn của con là như một lưỡi dao chạm vào trái tim của bố.
- Giận dữ khi nhớ lại hành động của con.
- Ngạc nhiên về thái độ của con: 'Con lại dám xúc phạm đến mẹ con ư?'.
- Hình ảnh của người mẹ của En-ri-cô qua lời kể của bố:
- Thức suốt đêm, gông cùm với trách nhiệm chăm sóc con.
- Sẵn lòng dành cả năm ngày hạnh phúc để giữ cho con không phải chịu đau khổ một phút nào.
- Có thể làm việc vất vả để nuôi con, có thể hy sinh tất cả để cứu sống con.
=> Đó là một người mẹ vĩ đại, có tình yêu thương con vô bờ bến.
- Tưởng tượng về tương lai:
- Khi trưởng thành, dù có khát khao nghe tiếng nói của mẹ, được mẹ ôm vào lòng, nhưng con sẽ tiếc nuối khi nhớ lại hành động hôm nay.
- Con sẽ hối tiếc khi nhớ lại những hành động thiếu suy nghĩ ngày hôm nay.
=> Xác nhận vai trò của gia đình: Tình thương, tôn trọng cha mẹ là mối quan hệ thiêng liêng hơn bất cứ điều gì.
- Lời khuyên cảnh báo của bố:
- “Trước mặt cô giáo, con đã không đối xử lịch sự với mẹ. Hãy đảm bảo rằng điều này sẽ không xảy ra lần nào nữa”.
- “Từ bây giờ, con phải tránh nói những lời cay đắng với mẹ.
- Con phải xin lỗi mẹ.
- “Hãy yêu cầu mẹ hôn con, để cái nụ hôn đó xóa bỏ những lỗi lầm đã làm” .
=> Một lời khuyên mạnh mẽ nhưng thuyết phục, không gây áp đặt hoặc cảm giác gò ép.
3. Ý nghĩa sâu xa của lá thư
- Tôn vinh vai trò quan trọng của gia đình trong cuộc sống.
- Khuyến khích sự biết ơn và lòng biết trân trọng đối với cha mẹ.
III. Kết luận
Nhận định tổng quan về văn bản Mẹ của tôi.
Cảm xúc về bài văn Mẹ của tôi - Mẫu 1
“Mẹ tôi” là một bức thư của nhà văn Ét-môn-đô đơ A-mi-xi gửi cho con trai En-ri-cô. Một lá thư ngắn gọn nhưng chứa đựng biết bao nỗi lo, tâm trạng. Đọc bài văn, lá thư của người cha, chúng ta hiểu và cảm nhận được bài học về tình cảm gia đình, đặc biệt là thái độ của con cái đối với cha mẹ.
Khi cô giáo đến, En-ri-cô nói với mẹ đã “lỡ lời thiếu lễ độ”. Người cha đã lưu ý đến điều này và tức giận. Ngay từ đầu bức thư, ông đã cảnh báo: “Con không được tái phạm nữa”. Sau đó, ông diễn tả cảm xúc: “Sự hỗn độn của con như một nhát dao đâm vào tim bố”. Điều này cho thấy lòng đau xót của người cha, thất vọng vì con không đáp lại tình yêu và sự trông đợi của ông. Trái tim ông như đang rỉ máu. Ông đau đớn đến không thể sống.
Dù vậy, người cha vẫn giữ bình tĩnh, dạy dỗ con đúng điều, lẽ phải. Qua lá thư, chúng ta hiểu mẹ của En-ri-cô yêu thương con đến đâu: “Mấy năm trước, mẹ đã thức suốt đêm, gông cùm trên chiếc nôi để giữ cho con không mất đi… Người mẹ sẵn lòng hy sinh tất cả để cứu sống con!”. Rõ ràng, mẹ của En-ri-cô như bao người mẹ khác đã dành tất cả tình thương, sự hi sinh cho con. Tình mẫu tử của con người thật cao cả, thiêng liêng.
Sau những dòng thư kể chuyện, tôn vinh tình yêu mẹ dành cho En-ri-cô, cha của chú bé đã phân tích mối quan hệ mẹ con sâu sắc: “Trong cuộc đời, con có thể trải qua nhiều khó khăn, nhưng khó khăn nhất sẽ là khi mất mẹ. Khi trưởng thành…, con có thể mong được nghe tiếng nói, được mẹ ôm vào lòng. Dù có lớn lên, khỏe mạnh ra sao, con vẫn thấy mình là một đứa trẻ yếu đuối…”. Cha của En-ri-cô đã giả định nhiều tình huống, khẳng định tình mẫu tử, mối quan hệ giữa mẹ và con là vĩnh cửu. Tình yêu, sự chăm sóc, hy sinh của cha mẹ, đặc biệt là mẹ, không thể diễn tả hết bằng lời.
Vì vậy, cha của En-ri-cô đã nghiêm túc nhắc nhở về sai lầm của con trai bằng cách rất cay đắng: “Con sẽ hối tiếc khi nhớ lại những lúc làm mẹ buồn lòng… Lương tâm con sẽ không yên bình…”. Thậm chí ông nói một cách cực kỳ cay nghiệt: “Bố rất yêu con, En-ri-cô ạ… nhưng thà rằng bố không có con, còn hơn là thấy con bội bạc với mẹ…”. Lời thư ôn hòa nhưng đầy cảm xúc, không gắt gỏng, không trách móc, nhưng khi đọc, lòng đau đớn khôn xiết. Điều đặc biệt là những lời dạy bảo quý báu đó cha của En-ri-cô không trực tiếp nói mà gửi qua một lá thư.
Bài văn “Mẹ tôi” đã để lại cho mỗi người độc giả một bài học sâu sắc về tình cảm thiêng liêng trong gia đình.
Cảm nhận về bài văn Mẹ tôi - Mẫu 2
Trong cuộc sống, vai trò của mẹ vô cùng quan trọng và tình mẫu tử là điều quý giá nhất, nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng nhận thức được điều đó. Bài văn “Mẹ tôi” của nhà văn Ét-môn-đô đơ A-mi-xi trong cuốn sách Những tấm lòng cao cả được viết dưới hình thức một lá thư mang lại cho chúng ta một bài học sâu sắc và xúc động về tình mẫu tử.
Truyện kể về En-ri-cô, người đã thể hiện thiếu lễ độ với mẹ khi cô giáo đến thăm nhà. Buồn bã và tức giận, cha của cậu đã viết lá thư này. Bức thư thể hiện tâm trạng, tình cảm và quan điểm của cha. Đó là sự phản đối về lỗi lầm của con và lòng kính trọng mà ông dành cho vợ mình và mọi người mẹ. Tác giả khẳng định tình mẫu tử là một điều thiêng liêng. Dù ở bất kỳ đâu, vào bất kỳ thời điểm nào, tình mẫu tử luôn khiến cho cuộc sống trở nên bất diệt.
Tác giả không mô tả cụ thể việc En-ri-cô đã làm gì khi thiếu lễ độ với mẹ, nhưng rõ ràng là cậu bé đã xúc phạm đến mẹ để người bố viết thư nhắc nhở và dạy bảo con trai. Ban đầu, người bố tỏ ra buồn phiền vì cảm thấy sự bất lịch sự của con như một nhát dao đâm vào tim và tức giận vì đứa con đã quên công lao sinh thành và nuôi dưỡng của người mẹ.
Để những lời dạy bảo hiểu sâu hơn, người bố đã nhắc lại lần En-ri-cô bị ốm nặng mẹ đã phải thức suốt đêm chăm sóc, cúi mình trên chiếc nôi ngắm nhìn hơi thở yếu ớt của con, lo sợ, khóc nức nở vì lo lắng có thể mất con!… Ông nhấn mạnh đến tình thương vô hạn của người mẹ dành cho con. Công lao của mẹ với con thật sự to lớn! Cha thương con nhưng nghiêm khắc. Còn mẹ yêu thương con bằng tấm lòng hiền lành, nhân từ. Vì thế, con cái thường quý trọng mẹ hơn. Từ khi mới sinh ra, mẹ đã nuôi con suốt chín tháng mười ngày. Rồi khi sinh con, mẹ phải một mình đối mặt với nguy hiểm không thể đoán trước. Ngày qua ngày, mẹ dành dụm sữa nuôi con đến khi mệt mỏi. Con khỏe mẹ vui, con bị ốm mẹ lo. Mẹ thức trắng đêm chăm sóc cho con từng bữa ăn và viên thuốc. Bằng lời ru dịu dàng, mẹ đưa con vào giấc ngủ say nồng giữa những trưa hè oi ả hay trong những đêm đông lạnh giá. Đứa con lớn dần trong vòng tay bao bọc của mẹ hiền. Mẹ dạy con nói và bước đi đầu tiên. Công lao sinh thành và dưỡng dục của mẹ không kém cạnh biển sâu, dòng sông.
Điều mà người bố không ngờ đó là đứa con đã xúc phạm mẹ, người mẹ sẵn lòng hy sinh một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể đặt tính mạng vào mối nguy để cứu sống con: “Khi đã trưởng thành, khi những cuộc chiến đã làm cho con trở nên dũng cảm, có thể có lúc con sẽ khao khát được nghe lại tiếng nói của mẹ, được mẹ mở lòng đón nhận. Dù con lớn lên, khỏe mạnh ra sao, con vẫn tự cảm thấy mình chỉ là một đứa trẻ yếu đuối, không có ai chở che. Con sẽ hối tiếc khi nhớ lại những lúc đã làm mẹ buồn lòng… Con sẽ không thể yên lòng, nếu làm mẹ phiền lòng. Dù có hối hận, có cầu xin linh hồn mẹ tha thứ… tất cả đều vô ích. Lương tâm con sẽ không một phút yên lặng. Hình ảnh hiền hậu và dịu dàng của mẹ sẽ làm cho tâm hồn con đau đớn. En-ri-cô này! Con hãy nhớ rằng, tình yêu, lòng trọng cha mẹ là tình cảm quý báu hơn cả. Thật đáng xấu hổ và nhục nhã cho ai phạm vào tình thương ấy...”
Đây là phần hay nhất, cảm động nhất trong bức thư. Người bố viết cho con trai mình nhưng cũng dành cho hàng triệu người con khác trên thế giới. Khi trưởng thành, các con có thể rời xa mẹ, nhưng trong tâm trí của mẹ thì; Dù lớn lên nhưng vẫn là con của mẹ, Suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn dõi theo con (Chế Lan Viên). Mẹ luôn theo dõi từng bước trên đường của con. Khi con gặp khó khăn, lòng mẹ là nơi an ủi tuyệt vời nhất. Một lời chia sẻ, động viên, khuyên bảo chân thành của mẹ sẽ làm cho tâm hồn con bình yên. Hiểu rõ điều đó, người bố khẳng định sự mất mát và đau khổ nhất trong cuộc đời con người là mất đi mẹ.
Thật hạnh phúc cho những đứa con được ấp ủ, trưởng thành trong vòng tay che chở của mẹ. Mẹ là người luôn bảo vệ, chăm sóc, là nguồn an ủi tin cậy nhất của con trên mọi con đường đời. Nếu có đứa con nào vô tình hoặc cố ý làm tổn thương mẹ, thì đứa đó không xứng đáng được gọi là con người và chắc chắn sẽ phải hối tiếc suốt đời.
Người bố khuyên con bằng lời chân thành: Từ giờ trở đi, con không được phép nói lời nặng nề với mẹ nữa. Con cần phải xin lỗi mẹ, không chỉ vì sợ bố, mà còn vì lòng thành khẩn của con. Con hãy cầu xin mẹ hôn con, để cái hôn ấy làm tan đi dấu vết của lỗi lầm trên trán con. Bố yêu con nhiều lắm, En-ri-cô ạ, con là niềm hy vọng quý báu nhất của đời bố, nhưng bố thà không có con, còn hơn là thấy con phản bội mẹ. Thôi, trong một thời gian, con đừng hôn bố: bố sẽ không thể vui lòng trả lời cái hôn của con được.
Giọng văn ở đoạn này nhẹ nhàng, chân thành, sâu sắc. Người cha lựa chọn từ lời để chỉ trích và từ tình để dạy dỗ, khuyên bảo, khiến cho đứa con không thể không hiểu được. En-ri-cô cảm động thực sự với nội dung bức thư của bố. Cậu tôn trọng cha mẹ rất nhiều nên đã rất hối tiếc về lỗi lầm của mình.
Tại sao người bố không trực tiếp dạy dỗ con mà lại chọn cách viết thư? Bởi vì có những điều tinh tế và phức tạp trong tình cảm không thể nói ra bằng lời nói. Hơn nữa, viết thư mặc dù là cách giao tiếp gián tiếp nhưng lại có tác dụng rất lớn. Nó không chỉ thể hiện được ý định của người viết, mà còn không làm cho người mắc lỗi cảm thấy bị tổn thương. Đây là bài học về cách ứng xử thông minh trong mối quan hệ gia đình và xã hội.
Bài văn nhấn mạnh vào phần quan trọng của việc kính yêu cha mẹ. Tình yêu và lòng hiếu thảo là điều tự nhiên. Trách nhiệm, lòng biết ơn và lòng tôn trọng của con cái đối với cha mẹ là tiêu chuẩn đánh giá phẩm chất đạo đức của mỗi người.
Mẹ luôn chiếm vị trí quan trọng trong ký ức của chúng ta. Mẹ liên kết với những hình ảnh thân thuộc của quê hương như nhà thờ, cây đa, con đò, cây cầu tre, hoa cây, bàn ăn ấm cúng, tình thân mật… Ký ức về mẹ sẽ mãi theo ta suốt cuộc đời. Nếu trong hành trình phía trước, có lúc mệt mỏi, ta hãy hồi tưởng về tuổi thơ, hình ảnh mẹ yêu quý sẽ cho ta sức mạnh vượt qua.
Cảm nghĩ về bài văn 'Mẹ của tôi' - Mẫu 3
Văn bản 'Mẹ của tôi' được lấy từ cuốn tiểu thuyết nổi tiếng 'Những tấm lòng cao cả' của nhà văn tài năng người Ý Ét-môn-đô đơ A-mi-xi.
En-ri-cô đã có thái độ thiếu lịch sự với mẹ khi cô giáo đến thăm, điều này khiến bố rất bực mình. Do đó, bố đã viết thư cho con để thể hiện sự bực tức và khuyên nhủ. Bố cũng kể lại những việc làm, sự hy sinh và tình cảm mẹ dành cho con. Cuối cùng là lời yêu thương và hy vọng En-ri-cô không tái phạm lỗi lầm.
Hình ảnh của mẹ En-ri-cô hiện lên trong bức thư chỉ với vài dòng văn ngắn gọn, nhưng đã phản ánh một cách tinh tế và đầy cảm xúc tâm trạng của người mẹ. Bà là người yêu thương con cái hết mực, và bố En-ri-cô đã viết những dòng đầy cảm xúc, xúc động khi nhớ lại những kỷ niệm: 'Mẹ đã phải thức suốt đêm, cúi mình trên chiếc nôi trông chừng hơi thở hổn hển của con, quằn quại vì nỗi lo sợ, khóc nức nở khi nghĩ rằng có thể mất con...'. Con là tài sản quý giá nhất của mẹ, là mảnh ghép từ trên trời rơi xuống, con đau, con ốm có lẽ người đau nhất là mẹ. Nếu có thể, mẹ sẽ hy sinh mà không hề oán trách, và mẹ En-ri-cô cũng vậy, đó là 'người mẹ sẵn sàng bỏ một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, người mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hy sinh tính mạng để cứu sống con'. Có thể nói, sự hy sinh của mẹ là không có hồi kết, và ai cũng chẳng thể hy sinh cho con nhiều hơn thế.
Với tư cách là một người con, một người chồng, bố En-ri-cô càng hiểu điều đó hơn bất kỳ ai, và đó chính là lý do khiến ông tức giận và đau đớn 'như một nhát dao đâm vào tim' khi cậu con trai của mình lại hỗn láo với mẹ. Hơn ai hết, ông mong muốn sau khi đọc bức thư này, En-ri-cô sẽ nhận ra lỗi lầm của mình và thể hiện sự hối lỗi đối với mẹ, để En-ri-cô luôn là một đứa con hiếu thảo, không phải là một đứa trẻ lạc quan sẵn sàng quên công lao dưỡng dục của đấng sinh thành. Bằng trải nghiệm của một người trưởng thành, bố En-ri-cô đã viết trong thư một câu nói rất sâu sắc và đầy ý nghĩa: 'Trong đời, con có thể trải qua những ngày buồn thảm nhất, nhưng ngày buồn thảm nhất chắc chắn là ngày mà con mất mẹ'. Có lẽ cậu bé chưa đủ lớn để hiểu điều đó, nhưng bố cậu phải nhắc nhở và cảnh báo cho cậu bé trước khi mọi chuyện đi quá xa.
Bằng tình yêu và sự thấu hiểu, cha của En-ri-cô đã truyền đạt cho cậu bé những lời phân tích, có thể coi như là những dự báo về ngày mà cậu mất mẹ. Giọng văn của cha mang nét buồn bã, day dứt và nghiêm khắc, dễ dàng thấm vào tâm hồn của một đứa trẻ như En-ri-cô, khiến cậu thấu hiểu những nguy cơ mà cha nói có thể trở thành hiện thực nếu cậu tiếp tục phạm sai lầm. Thư cũng chứa đựng những lời nhắc nhở dịu dàng và nhân văn, lưu vào lòng của con: “Con hãy nhớ rằng: Tình yêu thương và tôn trọng cha mẹ là tình cảm thiêng liêng hơn cả. Thật xấu hổ và nhục nhã cho kẻ nào chà đạp lên tình yêu thương ấy”.
Cuối cùng, cha của En-ri-cô với tư cách là một người cha nghiêm khắc đã nhấn mạnh rằng “con là niềm hy vọng tha thiết nhất của đời bố, nhưng bố thà không có con còn hơn là thấy con bội bạc với mẹ”. Từ điều này, ta nhìn thấy sự quan trọng của tình cảm cha dành cho con, cũng như sự tin tưởng, niềm hy vọng mạnh mẽ của cha. Tuy nhiên, với bản lĩnh của một người đàn ông, cha cho thấy rằng ông không chấp nhận ai làm tổn thương vợ mình. Nếu việc En-ri-cô làm tổn thương vợ của cha, thì đó là minh chứng cho sự thất bại của cha trong việc dạy dỗ con cái và bảo vệ người phụ nữ của mình. Hơn nữa, nếu En-ri-cô tiếp tục phạm lỗi với đấng sinh thành, trở thành một kẻ vô ơn, thì đối với xã hội, điều đó sẽ là một gánh nặng. Ðiều này thể hiện tư duy và trách nhiệm của một người đàn ông từng trải.
Nhìn lại bức thư, có thể thấy En-ri-cô là một đứa trẻ hạnh phúc, được mẹ yêu thương hết lòng và cha hiểu biết và trách nhiệm, luôn theo sát từng bước của con cái. Cha của En-ri-cô là người nghiêm khắc nhưng không cứng nhắc, không sử dụng vũ lực để dạy dỗ con cái, mà thay vào đó, ông sử dụng bức thư, sử dụng những lời chân thành, thuyết phục để đánh thức tâm hồn của đứa trẻ, giúp cậu nhận ra nhiều điều. Đó là một cách dạy con tuyệt vời và rất nhân văn mà nhiều bậc phụ huynh nên học hỏi.
“Mẹ của tôi” là một bức thư cảm động mà người viết gửi đến con trai của mình, trong đó thể hiện được hình ảnh của người mẹ cũng như tâm tư của người cha. Họ có cách yêu thương con riêng, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là mang lại cho con những điều tốt đẹp nhất. Mẹ mang lại sự chăm sóc, âu yếm, trong khi cha mang đến sự giáo dục và những tình cảm sâu sắc.
Cảm nhận về bài văn 'Mẹ của tôi' - Mẫu 4
Văn bản 'Mẹ tôi' của Ét-môn-đô đơ A-mi-xi vinh danh tình cảm gia đình, đặc biệt là tình cảm kính trọng và yêu thương đối với cha mẹ.
Nội dung chính của tác phẩm kể về En-ri-cô có thái độ vô lễ với mẹ khi cô giáo đến thăm, khiến bố rất phiền lòng. Để bày tỏ thái độ và khuyên nhủ con, bố viết thư, kể lại những sự hy sinh và tình cảm của mẹ dành cho con, hy vọng En-ri-cô không tái phạm lỗi lầm.
Bức thư bắt đầu một cách trực tiếp với lý do viết thư được nêu rõ. En-ri-cô cảm thấy xúc động khi đọc thư. Đó như 'một món quà' về bài học ứng xử nhẹ nhàng nhưng sâu sắc dành cho En-ri-cô.
Sau đó, người bố bày tỏ thái độ tức giận và ngạc nhiên trước hành động của con. Người bố kể lại những hy sinh của mẹ dành cho En-ri-cô, thể hiện tình yêu vô bờ bến của người mẹ.
Cuối cùng, người bố đưa ra lời khuyên quyết liệt nhưng thuyết phục: “Trước mặt cô giáo, con đã thiếu lễ độ với mẹ. Việc như thế không được tái phạm nữa”. “Từ nay con không được thốt ra một lời nói nặng với mẹ”.
“Mẹ tôi” thật sự là một lá thư đầy cảm xúc về tình thân gia đình. Sau khi đọc, người đọc sẽ học được những bài học quý giá, thêm yêu thương và trân trọng những người thân yêu của mình.