TOP 8 bài Đánh giá nhân vật Đôn Ki-hô-tê trong truyện Đánh nhau với cối xay gió, kèm theo dàn ý chi tiết. Thể hiện sự ngông cuồng, mê muội của hiệp sĩ Đôn Ki-hô-tê.
Trong đoạn trích “Đánh nhau với cối xay gió”, Đôn Ki-hô-tê được mô tả là một cá nhân có lý tưởng cao đẹp, nhưng lại rơi vào tình trạng mê muội với các tác phẩm kiếm hiệp lỗi thời. Hãy tải miễn phí bài viết dưới đây để nâng cao kiến thức văn học cho môn Văn 8:
Dàn ý phân tích nhân vật Đôn Ki-hô-tê
I. Khởi đầu
- Tiểu thuyết “Đôn Ki-hô-tê” là một trong những tác phẩm quan trọng nhất của nhà văn Xéc-van-téc, một trong những danh hào văn học của Tây Ban Nha.
- Giới thiệu nhân vật: Trong đoạn trích “Đánh nhau với cối xay gió”, Đôn Ki-hô-tê xuất hiện với những đặc điểm của một hiệp sĩ giang hồ, mặc dù đó chỉ là một sự mê muội, ảo tưởng và hão huyền.
II. Thân bài
1. Nguồn gốc và vẻ bề ngoại
- Đôn Ki-hô-tê, một lão quý tộc cùng hoàn cảnh nghèo đói vì đam mê truyện hiệp sĩ, khao khát trở thành hiệp sĩ giang hồ.
- Về ngoại hình: gầy gò, cao lênh khênh, cưỡi trên lưng một con ngựa còm Rô-xi-nan-tê.
2. Đặc điểm, tính cách
* Tính dũng cảm của một hiệp sĩ giang hồ, chiến đấu chống lại tà ác và cứu giúp những người bất hạnh
- Khi đối diện với những chiếc cối xay gió, Đôn Ki-hô-tê đã tưởng tượng chúng thành những kẻ khổng lồ hung ác. Vì thế, ông quyết tâm tự mình chiến đấu để 'hủy diệt toàn bộ chúng' và 'xóa sổ lũ xấu xa này khỏi thế gian'.
- Trên hành trình phiêu lưu của mình, Đôn Ki-hô-tê luôn chọn những con đường nguy hiểm bởi chỉ trên những con đường đó mới có thể 'trải qua nhiều cuộc phiêu lưu thú vị hơn'.
- Sau khi thất bại trong trận đấu với cối xay gió, Đôn Ki-hô-tê đã chế tạo một cái giáo từ một cành cây khô và gắn thêm một mũi sắt, sẵn sàng cho cuộc chiến tiếp theo.
=> Tính dũng cảm, sẵn lòng đối mặt với khó khăn, dù những thử thách đó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của Đôn Ki-hô-tê.
* Coi thường những điều bình thường, thực tế của con người
- Mặc cho vết thương sau trận đánh, Đôn Ki-hô-tê không kêu ca, không rên rỉ, điều này chứng tỏ ông, một hiệp sĩ giang hồ, không quan tâm đến những vết thương trên cơ thể, dù chúng có đến mức 'ruột gan rơi ra ngoài'. Có lẽ điều này đã được ông học từ những câu chuyện về hiệp sĩ trong những cuốn sách mà ông đã đọc.
- Đáng chú ý, Đôn Ki-hô-tê không hứng thú với việc ăn uống, uống rượu như những người bình thường, vì đối với ông, đó chỉ là những nhu cầu tầm thường, thực dụng.
=> Đôn Ki-hô-tê khinh thường những nhu cầu bình thường của con người
* Tình yêu sâu đậm và lòng trung thành
- Đôn Ki-hô-tê mê mải với một phụ nữ nông dân, thậm chí gọi chị ấy là công nương Đuyn-xi-nê-a.
- Trong trận chiến với cối xay gió, ông vẫn suy tư về người phụ nữ ấy và cầu mong cô ấy cứu giúp mình khỏi hiểm nguy. Ngay cả khi đối mặt với nguy hiểm, ông vẫn tưởng tượng về người yêu và dùng đó làm động lực để chiến đấu mạnh mẽ hơn.
- Ông thức suốt đêm để nhớ về Đuyn-xi-nê-a.
- Chẳng cần ăn uống vì chỉ cần nghĩ đến người yêu cũng đủ no bụng.
=> Mặc dù chỉ là tưởng tượng theo truyện hiệp sĩ, nhưng cũng thấy được rằng, Đôn Ki-hô-tê là một người yêu thương sâu đậm, trung thành.
III. Tóm tắt kết luận
- Đánh giá lại nhân vật: Mặc dù Đôn Ki-hô-tê có những phẩm chất tốt nhưng lại đại diện cho những người mơ mộng, ảo tưởng, hão huyền, không thực tế.
- Liên kết với việc đánh giá sự thành công trong việc xây dựng nhân vật của nhà văn nổi tiếng Xéc-van-téc.
Phân tích nhân vật Đôn Ki-hô-tê - Mẫu 1
'Đôn Ki-hô-tê' là một trong những tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Xéc-van-téc và của văn học Tây Ban Nha. Đoạn trích 'Đánh nhau với cối xay gió' là một phần quan trọng làm nổi bật tính cách của nhân vật chính: Đôn Ki-hô-tê, một người có lý tưởng cao đẹp nhưng lại mê muội bởi những tác phẩm kiếm hiệp cũ kỹ, dẫn đến những hành động đầy mơ hồ, hài hước.
Trên đường phiêu lưu, hai thầy trò phát hiện nhiều cối xay gió giữa đồng. Đôn Ki-hô-tê hiểu lầm chúng là những kẻ khổng lồ và quyết định chiến đấu. Nhưng khi gió thổi mạnh, cối xay gió quay và ông bị thương nặng. Cuối cùng, hai thầy trò quyết định quay về La-pi-xê, vì Đôn Ki-hô-tê tin rằng 'con đường đó chắc chắn sẽ mang đến nhiều cuộc phiêu lưu thú vị khác'.
Đoạn này rõ ràng thể hiện tính cách của Đôn Ki-hô-tê. Do đọc quá nhiều sách kiếm hiệp, anh hiệp sĩ đã tưởng rằng những chiếc cối xay gió là bọn khổng lồ gian ác, sau đó lại nghĩ là phép thuật của pháp sư Phơ-re-xtôn. Vì thế, không ngần ngại, lão đã lao vào để tiêu diệt chúng. Ước mơ và khát vọng của anh không phải là không tốt đẹp và dũng cảm nếu đối thủ là quân gian ác thực sự, nhưng lại là hành động thật hài hước bởi đối thủ của anh lại chỉ là... những chiếc cối xay gió. Tính cách của Đôn Ki-hô-tê còn được thể hiện rõ trong đoạn tiếp theo: anh bị trọng thương nhưng không hề rên rỉ (anh cần phải chứng tỏ mình là một hiệp sĩ giang hồ); anh cũng không quan tâm đến việc ăn uống, ngủ nghỉ vì anh vẫn mơ mộng về... 'tình nương'.
Mặc dù có nhiều điểm tốt nhưng vì đọc quá nhiều truyện kiếm hiệp, Đôn Ki-hô-tê trở thành một nhân vật hết sức hài hước, vừa đáng trách lại vừa đáng thương.
Phân tích nhân vật Đôn Ki-hô-tê - Mẫu 2
'Đôn Ki-hô-tê' là tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà văn Xec-van-tec và văn học Tây Ban Nha. Bằng tài năng của mình, tác giả đã thành công trong việc khắc họa tính cách của nhân vật chính Đôn Ki-hô-tê và những bài học nhân sinh quý giá trong cuộc sống. Đoạn trích Đánh nhau với cối xay gió, mặc dù nhỏ nhưng đã phần nào thể hiện được tính cách điển hình của nhân vật này.
Đôn Ki-hô-tê là một người lớn tuổi, gầy gò, cao lênh khênh, đọc quá nhiều truyện hiệp sĩ đã gây ra tình trạng ảo tưởng. Chính vì thế, ông tự xưng là hiệp sĩ và chọn con ngựa gầy gò làm bạn đồng hành. Không chỉ vậy, để trở thành một hiệp sĩ thực sự, ông còn sử dụng những dụng cụ cổ của tổ tiên như giáo, áo giáp nhưng đã bị han gỉ để mặc lên người. Nhìn bề ngoài, Đôn Ki-hô-tê thật sự là một hình ảnh vô cùng hài hước. Nhưng bên trong sâu thẳm lại chứa đựng mục tiêu cao cả, tốt đẹp, diệt trừ bọn ác, mang lại cuộc sống yên bình, hạnh phúc cho nhân dân.
Bắt đầu đoạn trích, ta thấy sự hài hước của ông đồng thời cũng nhận thấy mục đích tốt đẹp mà ông mang trong lòng. Nhìn thấy những chiếc cối xay gió, Đôn-ki-hô-tê lại nhầm tưởng rằng đó là bọn khổng lồ, thích làm những việc xấu xa. Vì vậy, ông không ngần ngại lao vào chúng và khẳng định “Chớ có chạy trốn, lũ hèn mạt nhát gan kia, bởi duy nhất chỉ có một hiệp sĩ tấn công bọn ta là tôi đây”. Trong câu nói của ông thấy sự kiên gan, dũng cảm, thấy được khí phách của một anh hùng mang trong mình tư tưởng lớn lao, trượng nghĩa. Mục đích của Đôn-ki-hô-tê hết sức đẹp đẽ, mặc dù biết đây là cuộc chiến điên cuồng và không cân sức với những tên khổng lồ, bỏ qua sự can ngăn của giám mã, ông vẫn lao lên để thực hiện lý tưởng của mình.
Tiếc rằng tâm trí của ông quá hoang đường, ảo tưởng nên phải gánh chịu kết quả thảm bại, cả người và ngựa bị văng ra xa. Có lẽ vết thương không hề nhẹ. Mặc dù bị thất bại, ông vẫn kiên quyết không nhận ra mình ảo tưởng, mà cho rằng đó là vì phép thuật của pháp sư thâm thù với ông, đã làm ông thất bại, để tước đi vinh quang mà đáng ra ông sẽ phải được hưởng. Mục đích tuy cao cả tốt đẹp nhưng hành động lại điên cuồng, hoang tưởng, mang tính chất phá phách, cùng với cái thua đau đớn khiến cho người đọc không khoảnh khắc bật cười.
Trong giờ khắc gian nan sau chiến đấu, lại chịu thất bại thảm hại và bị thương, nhưng Đôn-ki-hô-tê vẫn không hề nản lòng, không hề than van, rên rỉ, ngược lại vẫn mang trong mình một niềm tin cháy bỏng vào những hành động trượng nghĩa. Đây quả là bản lĩnh đáng khâm phục mà tất cả chúng ta phải học tập và noi theo.
Vì bệnh hoang tưởng, vì chỉ đọc sách hiệp sĩ mà không căn cứ vào tình hình thực tế, nên sau khi đánh nhau với cối xay gió, ông vẫn giữ trong lòng những ý nghĩa hoang đường, lãng mạn: “Ta không kêu đau là gì các hiệp sĩ giang hồ có bị thương như thế nào cũng không được rên rỉ, dù xổ cả ruột gan ra ngoài”. Chính những người hiệp sĩ trong những cuốn sách kiếm hiệp kia đã động viên, khích lệ tinh thần cho ông. Ông không cần ăn uống gì mà chỉ cần nghĩ về tình nương của mình là đã đủ no rồi.
Nghệ thuật kể chuyện tài tình, đã tái hiện thành công trận chiến điên cuồng và không cân sức giữa Đôn-ki-hô-tê và cối xay gió. Ngoài ra, ngôn ngữ, cử chỉ hành động của nhân vật được miêu tả hết sức kỹ lưỡng. Kết hợp với biện pháp đối lập tương phản đã làm nổi bật tính cách của nhân vật.
Đánh nhau với cối xay gió tuy chỉ là một đoạn trích ngắn nhưng cũng đã giúp người đọc hình dung một cách tương đối đầy đủ tính cách nhân vật. Đằng sau vẻ gàn dở, hoang tưởng khác người là một tâm hồn cao đẹp, yêu tự do, công lý và sẵn sàng chiến đấu vì những lý tưởng mà mình đã đề ra. Đồng thời cũng thấy được bút pháp xây dựng nhân vật, và nghệ thuật kể chuyện bậc thầy của nhà văn Xéc-van-téc.
Phân tích nhân vật Đôn Ki-hô-tê - Mẫu 3
Đôn Ki-hô-tê của Xéc-van-tét (1547 - 1616) là một kiệt tác văn chương của thời đại Phục hưng. Tác phẩm đã ghi lại bao chiến tích của người hùng Đôn Ki-hô-tê mà đỉnh cao là cuộc phiêu lưu đánh nhau với cối xay gió. Sự ngông cuồng của hiệp sĩ Đôn Ki-hô-tê là đỉnh cao của sự mê muội.
Sau trận đánh nhau với bọn lái buôn, vì họ không công nhận công nương Đuyn-xi-nê-a là đẹp nhất trần gian, Đôn Ki-hô-tê bị nện một trận nhừ tử, bị bắt đưa về làng một thời gian, giờ đây lão ta lại ra đi với mộng chiến công. Lần này có thêm quan giám mã Xan-chô Pan-xa theo hầu.
Trận đánh diễn ra vào lúc ban trưa. Từ xa nhìn thấy bốn chục cối xay gió giữa đồng, hiệp sĩ xứ Man-tra reo lên vì vận may đã tới. Quân địch là ba bốn chục tên khổng lồ ghê gớm, mỗi tên có cánh tay dài tới gần hai dặm. Lão quyết tiêu diệt lũ khổng lồ yêu quái này, trước là để thu chiến lợi phẩm mà trở nên giàu sang, sau nữa là để quét sạch lũ xấu xa này khỏi trái đất và để phụng sự Chúa! Mặc dù đã nhìn gà hóa cáo, nhưng mục tiêu chiến đấu của Đôn Ki- hô-tê không kém phần thiêng liêng! Giám mã đã hết lời can ngăn nhưng lão ta bỏ ngoài tai hết. Lão nạt giám mã: “Nếu anh sợ thì hãy lánh ra xa mà cầu kinh…”. Với sát khí đằng đằng, lão già hiệp sĩ thét lớn: “Chớ có chạy trốn”, lũ hèn mạt nhát gan kia, bởi duy nhất chỉ có một hiệp sĩ tấn công bọn mi đây. Lão vung giáo, cảnh cáo: “Dù cho bọn người có vung nhiều cánh tay hơn cả gã khổng lồ Bri-a-rê-ô các ngươi cũng sắp phải đền tội”. Trước khi xung trận, lão ta không quên cầu cứu nàng tình nhân Đuyn xi-nê-a phù hộ cho trong cơn nguy biến này.
Với tư tưởng mê muội và sự ngông cuồng, lão che kín thân bằng khiên, tay cầm chặt ngọn giáo, Đôn Ki-hô-tê lao thẳng vào chiếc cối xay gió gần nhất. Mũi giáo của lão đâm thẳng vào cánh quạt của cối xay. Tưởng rằng tên khổng lồ sẽ rơi vào vòng nguy hiểm. Thế nhưng, gió nổi lên, cối xay gió quay tít, ngọn giáo của hiệp sĩ gãy tan tành. Trên chiến trường, cả ngựa lẫn người văng ra xa. Khi giám mã lao đến cứu thì chỉ thấy chủ tướng nằm yên.
Cảnh đánh nhau với cối xay gió thực sự hóm hỉnh, dí dỏm. Nghệ thuật tái hiện một trận đánh thời Trung cổ một cách tài tình. Ngôn ngữ, cử chỉ và hành động của Đôn Ki-hô-tê phản ánh sự ngông cuồng và mê muội đã đạt đến đỉnh điểm! Nhà văn Xec-van-tex đã thành công trong việc sử dụng thủ pháp tương phản, phóng đại và trào lộng để châm biếm các hiệp sĩ Tây Ban Nha thời Trung cổ đã lỗi thời. Đằng sau nụ cười chế giễu là sự hóm hỉnh, ca ngợi tình yêu tự do, công bằng và lòng trung thành... mang tính nhân văn.
Phân tích nhân vật Đôn Ki-hô-tê - Mẫu 4
Xéc-van-tét là một nhà văn người Tây Ban Nha. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là tiểu thuyết Đôn Ki-hô-tê. Đoạn trích “Đánh nhau với cối xay gió” đã thành công trong việc mô tả hình ảnh của nhân vật Đôn Ki-hô-tê.
Đôn Ki-hô-tê sinh ra trong một gia đình quý tộc nghèo, là một người gầy gò, cao lênh khênh và đam mê đọc tiểu thuyết hiệp sĩ. Chính vì thế, ông cưỡi con ngựa gầy gò là Rô-xi-nan-tê, cùng với bác giám mã Xan-chô Pan-xa thực hiện cuộc phiêu lưu của mình. Đoạn trích “Đánh nhau với cối xay gió” kể lại việc hai thầy trò trên đường phiêu lưu thấy hàng chục chiếc cối xay gió. Đôn Ki-hô-tê tin rằng đó là những tên khổng lồ và quyết định đánh bại chúng bất chấp lời khuyên của Xan-chô Pan-xa. Cuối cùng, cả ông và ngựa của ông đều bị thương nặng. Mặc dù bị thương, Đôn Ki-hô-tê không kêu đau. Không những vậy, chàng còn quyết không ăn uống gì, chỉ cần nghĩ đến tình yêu của mình là đủ no. Xan-chô Pan-xa thấy vậy nên cũng bỏ rượu thức ăn ra, chỉ cắm mình uống. Đôn Ki-hô-tê suốt đêm không ngủ, chỉ nghĩ về người yêu.
Nhân vật Đôn Ki-hô-tê tỏ ra gan dạ, tốt bụng, và can đảm. Anh là một hiệp sĩ đầy dũng cảm, đánh bại bọn gian ác, cứu giúp người dân. Thấy các cối xay gió, Đôn Ki-hô-tê cho rằng chúng là những tên khổng lồ độc ác hại người vô tội. Vì vậy, ông quyết tâm đối mặt một mình với chúng để tiêu diệt và xoá sổ chúng khỏi trái đất. Trên con đường phiêu lưu, Đôn Ki-hô-tê luôn chọn những nguy hiểm vì chỉ ở đó mới có những cuộc phiêu lưu thú vị. Mặc dù cuộc chiến là không đều, với thanh kiếm gỉ sét và con ngựa gầy gò Rô-xi-nan-tê, nhưng ông vẫn quyết đấu mặc kệ lời khuyên của Xan-cho Phan-xa vì ông tin rằng: “Cuộc chiến luôn bất ngờ, không giống như những cuộc khác”. Thậm chí, ông còn chế ra một ngọn giáo từ một cành cây khô, sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo. Can đảm, sẵn lòng đối mặt với khó khăn, mọi thách thức, dù có chỉ là tưởng tượng của Đôn Ki-hô-tê.
Đôn Ki-hô-tê coi thường những điều bình thường và thiết thực của cuộc sống. Sau khi thất bại trước cối xay gió, ông vẫn không than trách với Xan-chô Pan-xa, vì ông tin rằng: “Hiệp sĩ không nên kêu đau, dù có đau đớn đến cỡ nào cũng không nên rên rỉ, dù gan ruột phải rơi ra ngoài cũng không nên lẩm bẩm”. Đây là bài học Đôn Ki-hô-tê học được từ những cuốn sách hiệp sĩ. Ông không thích ăn uống như Xan-chô, ông ấy 'ngồi thoải mái trên lưng lừa, lôi các thứ trong túi hai ngăn ra, vừa đi vừa ăn, mỗi khi uống rượu làm tay chủ quán ở Ma-la-ga cũng phải ghen tị…”.
Cuối cùng, Đôn Ki-hô-tê cũng là một người lãng mạn và trung thành. Trong trận chiến với cối xay gió, ông không quên nghĩ về người phụ nữ trong tim mình và hy vọng nàng sẽ cứu giúp ông. Dù trong tình thế nguy hiểm nhất, ông vẫn nghĩ về tình yêu và dùng đó làm động lực để chiến đấu. Sau khi trận chiến kết thúc, ông vẫn nằm suy ngẫm về tình yêu của mình. Đó là Đuy-xi-a-na, một phụ nữ không hoàn hảo nhưng ông vẫn yêu. Đôn Ki-hô-tê xuất hiện trong đoạn trích với những phẩm chất tốt đẹp xuất phát từ lòng hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng hành động và suy nghĩ của ông cũng phản ánh sự thiếu thực tế, thậm chí là điên rồ vì đọc quá nhiều tiểu thuyết hiệp sĩ.
Xéc-van-tét đã sử dụng tiểu thuyết Đôn Ki-hô-tê để chỉ trích các tiểu thuyết hiệp sĩ phiêu lưu hão huyền trong xã hội.
Phân tích nhân vật Đôn Ki-hô-tê - Mẫu 5
“Đôn Ki-hô-tê” là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Xéc-van-tét. Nhân vật Đôn Ki-hô-tê đã được tạo ra một cách thành công, mang theo những bài học ý nghĩa. Đoạn trích “Đánh nhau với cối xay gió” mặc dù chỉ là một phần nhỏ trong tác phẩm, nhưng đã khái quát được tính cách của nhân vật này.
Ban đầu, Đôn Ki-hô-tê là một lão quý tộc nghèo, mê tiểu thuyết hiệp sĩ đến nỗi muốn trở thành một hiệp sĩ hành hiệp trượng nghĩa. Với thân hình gầy gò, cao lênh khênh, ông cưỡi một con ngựa còm, mặc áo giáp, đội mũ sắt, vai vác giáo dài, toàn là những thứ han gỉ của tổ tiên. Mang theo lí tưởng làm hiệp sĩ để cứu giúp mọi người, ông quyết tâm tiêu diệt cái ác, cái xấu. Tuy nhiên, thời đại của hiệp sĩ đã qua, ông trở nên lỗi thời và trở thành trò cười của mọi người. Mặc kệ lời khuyên, ông lao vào đánh nhau với những chiếc cối xay gió, thể hiện sự dũng cảm và quyết tâm của mình. Trong cuộc chiến, ông thậm chí còn chế giễu bác giám mã nhát gan: “Nếu sợ, hãy lánh xa ra và cầu kinh trong lúc ta đối đầu với chúng trong một cuộc giao tranh điên cuồng và không cân sức”.
Dù có những hành động và suy nghĩ không thực tế, điên rồ, nhưng sau tất cả, Đôn Ki-hô-tê vẫn mang trong mình lý tưởng cao đẹp: hành hiệp trượng nghĩa. Ông căm ghét cái ác và quyết tâm tiêu diệt nó, thể hiện sự dũng cảm và quyết đoán. Mặc kệ khó khăn, ông vẫn không ngần ngại đương đầu với mọi thử thách: “Chớ có chạy trốn, lũ hèn mạt nhát gan kia, bởi duy nhất chỉ có một hiệp sĩ tấn công bọn mi đây”.
Nhân vật Đôn Ki-hô-tê hiện lên với một cái nhìn toàn diện, với những phẩm chất tốt và cũng có những điều không tốt. Tác giả muốn truyền đạt những tư tưởng nhân văn cao đẹp thông qua nhân vật này.
Phân tích nhân vật Đôn Ki-hô-tê - Mẫu 6
“Đánh nhau với cối xay gió” là một đoạn trích từ tác phẩm đồ sộ Đôn Ki-hô-tê của nhà văn vĩ đại người Tây Ban Nha Xéc-van-tét. Tác phẩm này tập trung vào việc chế giễu những lý tưởng hiệp sĩ phiêu lưu đã trở nên lỗi thời, phê phán sự tầm thường và lối sống thực dụng đang lan rộng trong xã hội. Trong đoạn trích này, chúng ta không thể không nhớ đến nhân vật Đôn Ki-hô-tê, người với những mặt gàn dở cũng mang trong mình nhiều phẩm chất đáng trân trọng khác.
Ban đầu, Đôn Ki-hô-tê là một kẻ gàn dở, cuồng si với tiểu thuyết hiệp sĩ, thậm chí muốn trở thành hiệp sĩ để cứu giúp người khác. Với thân hình gầy gò, cao lênh khênh, ông cưỡi một con ngựa còm, mặc áo giáp, đội mũ sắt, vai vác giáo dài, toàn bộ là những vật phẩm cũ kỹ từ tổ tiên. Mang trong mình ước mơ làm hiệp sĩ, ông đã đối mặt với sự thất bại và trở thành trò cười của mọi người. Trong trận đánh với cối xay gió, sự gàn dở và hoang tưởng của Đôn Ki-hô-tê được bộc lộ rõ. Ông nhầm lẫn những chiếc cối xay gió là những kẻ khổng lồ, và mặc kệ sự can ngăn của Xan-chô, ông vẫn lao vào giao chiến một cách điên cuồng và không cân sức, với niềm tin mù quáng rằng mình đang 'quét sạch cái giống xấu xa này khỏi mặt đất'. Thậm chí sau khi thất bại, ông vẫn trách móc một lão pháp sư đã biến những cối xay gió thành những kẻ khổng lồ để lấy đi công lao của mình. Dù vật lý và tinh thần đều kiệt sức, Đôn Ki-hô-tê vẫn còn mơ mộng về tình nương của mình, không nhận ra sự thật, và tiếp tục sống trong hoang tưởng và sự gàn dở.
Tuy nhiên, đằng sau những hành động điên rồ đó, Đôn Ki-hô-tê cũng mang trong mình nhiều phẩm chất đáng trân trọng. Ông là người có lý tưởng cao đẹp, luôn phẫn nộ trước sự bất công và quyết tâm loại bỏ cái ác để mang lại công bằng cho mọi người. Mặc dù già và nghèo, ông vẫn kiên định ước mơ trở thành hiệp sĩ để giúp đỡ người khác. Trong cuộc đối đầu với cối xay gió, ông đã chế giễu sự nhút nhát của Xan-chô: “Nếu anh sợ thì hãy lánh xa ra và cầu kinh trong lúc ta đương đầu với chúng trong một cuộc giao tranh điên cuồng và không cân sức”.
Không chỉ có lý tưởng cao đẹp, Đôn Ki-hô-tê còn thể hiện tinh thần dũng cảm, sẵn sàng đối mặt với những thử thách. Trong trận đánh với cối xay gió, không chỉ có sự gàn dở mà còn có sự dũng cảm. Ông muốn loại bỏ cái xấu và không ngần ngại đương đầu với nguy hiểm. Mặc dù tỷ lệ sức mạnh không đồng đều, nhưng ông vẫn quyết tâm ghi danh vào trận đánh: “Chớ có chạy trốn, lũ hèn mạt nhát gan kia, bởi duy nhất chỉ có một hiệp sĩ tấn công bọn mi đây”. Đó chính là tinh thần nghĩa hiệp và trượng nghĩa mà Đôn Ki-hô-tê ẩn chứa sau vẻ ngoài điên cuồng mà mọi người thường chế giễu.
Phân tích nhân vật Đôn Ki-hô-tê - Mẫu 6
Để nhấn mạnh ngoại hình và tính cách của Đôn Ki-hô-tê, tác giả đã tài tình sử dụng kỹ thuật nghệ thuật đối lập, tương phản. Đứng bên cạnh Đôn Ki-hô-tê cao gầy là bác giám mã Xan-chô béo ú; sự dũng cảm của Đôn Ki-hô-tê càng làm nổi bật sự nhút nhát của bác giám mã; tính thực tế của bác nông dân giúp làm rõ những ảo tưởng của người hiệp sĩ già. Ngoài ra, cách miêu tả và kể chuyện sinh động, hấp dẫn kết hợp với lối kể hài hước, hóm hỉnh là những yếu tố góp phần vào thành công của tác phẩm.
Thông qua nhân vật Đôn Ki-hô-tê cũng như đoạn trích “Đánh nhau với cối xay gió”, chúng ta đã thấy được những đặc điểm tính cách tốt và xấu trong nhân vật này. Mỗi người chúng ta đều có một phần của Đôn Ki-hô-tê, luôn mang theo những lý tưởng và hoài bão cao đẹp, nhưng trong quá trình thực hiện cũng gặp phải nhiều lỗi lầm, trở ngại và ngớ ngẩn. Vì vậy, mỗi người cần có sự cân nhắc giữa lý tưởng và thực tế để không rơi vào tình huống giống như Đôn Ki-hô-tê.
Phân tích nhân vật Đôn Ki-hô-tê - Mẫu 7
Xéc-van-tét (1547 - 1616) là một nhà văn vĩ đại, yêu công lý, nhân ái, đã thể hiện những giá trị nhân văn cao quý trong thời kỳ Phục hưng. Ông là tác giả của tiểu thuyết Đôn Ki-hô-tê, một tác phẩm đã làm say đắm hàng thế hệ độc giả trên khắp thế giới. Nhân vật Đôn Ki-hô-tê đã đi vào lòng người suốt hơn ba trăm năm qua. Từ đó đến nay, có rất nhiều thế hệ yêu thích tác phẩm này, đặc biệt là nhân vật ấy, một nhân vật vừa gây cười, lại vừa đáng thương, đáng kính.
Đáng cười và đáng trách, bởi vì Đôn Ki-hô-tê thật sự là một người khác thường. Khác thường thế nào khi một người quý tộc như ông lại cuồng sách kiếm hiệp đến mức điên cuồng. Ông đọc sách từ tối đến sáng, từ sáng đến tối, đọc đến mức thức đêm, và điều đó khiến cho trí óc của ông trở nên cùn kỹ. Ông bán cả một phần của ruộng đang cày để mua sách kiếm hiệp. Tất cả những gì trong sách đều ảnh hưởng lớn đến ông, khiến ông trở nên mê hoặc và mù quáng. Đôn Ki-hô-tê trở nên cuồng tín với sách kiếm hiệp, không còn phân biệt được thực và ảo. Từ suy nghĩ đến hành động, ông đều bị sách kiếm hiệp chi phối. Vì thế, ông thấy mình là một hiệp sĩ dũng cảm và mạnh mẽ, mặc dù thực tế ông chỉ là một quý tộc già yếu, và con ngựa của ông - Rô Xi-man-tê cũng không khá hơn. Cuộc đời của ông đầy những ảo tưởng mà ông tự tạo ra.
Dù có nhược điểm nhưng trong đó vẫn phản ánh những phẩm chất đáng yêu, đáng quý của nhà quý tộc, của hiệp sĩ này. Trong cuộc sống không gì quý hơn lý tưởng, vì nếu không có lý tưởng cuộc sống của con người sẽ trở nên nhàm chán, vô vị. Từ cuộc sống nhàm chán vô vị của gã quý tộc thôn quê, Đôn Ki-hô-tê đã tìm ra cho mình một lý tưởng. Và vì tình yêu lý tưởng, nhà quý tộc này đã đắm đuối vào sách, đọc từng cuốn đến mất ngủ quên ăn. Ông mong ước trở thành một hiệp sĩ giang hồ, một kẻ thương, một ngựa chu du thiên hạ, thực hiện chí nghĩa, bảo vệ kẻ yếu đuối, tiêu diệt bất công, đương đầu với mọi gian nguy trên đời, để lại dấu ấn đẹp đẽ trong lòng nhân loại. Dẫu sao, lý tưởng vẫn là điều quý báu nhất từ xưa đến nay. Lý tưởng đó vượt trội hơn mọi lý tưởng vị kỷ tầm thường.
Không chỉ là ước mơ, Đôn Ki-hô-tê còn hành động. Anh coi việc cứu giúp người khác như lẽ sống của mình. Anh quyết tâm bỏ lại cuộc sống yên bình, chỉ để đọc sách và hưởng thụ ích kỷ. Anh đã sửa chữa lại vũ khí cũ kỹ, cải tạo cái mũ. Anh đã đặt tên mới cho con ngựa cả khổ cực, gọi là Rô Xi-man-tê. Anh cũng không quên tự đặt biệt hiệu. Cuối cùng, anh mặc áo giáp, cầm giáo ngựa, bắt đầu hành trình hiệp sĩ mặc dù biết rằng con đường đầy gian nguy và thử thách, có thể phải hy sinh cả tính mạng. Hành động của Đôn Ki-hô-tê dù là ảo tưởng, nhưng cũng đẹp đẽ và đầy ý nghĩa.
Nghĩ là làm, Đôn Ki-hô-tê đã quyết tâm đánh bại những tên khổng lồ hung ác, xấu xa, để giải thoát cho mọi người khỏi sự đe dọa đáng sợ. Anh đã tham gia cuộc giao chiến với cối xay gió. Đoạn trích về cuộc đấu với cối xay gió kể về một trong những trận đấu của Đôn Ki-hô-tê. Sự xuất hiện của cối xay gió. Đôn Ki-hô-tê chiến đấu với cối xay gió. Đôn Ki-hô-tê bị thương. Cuộc sống hàng ngày của hai người trên đường đi. Qua đó, tính cách của hai nhân vật được phản ánh rõ ràng. Sự tương phản giữa chủ và tớ đã tạo ra một cặp nhân vật kinh điển trong văn học thế giới. Tính cách của Đôn Ki-hô-tê dù hài hước nhưng vẫn có những ưu điểm. Bác nông dân Xan-chô Pan-xa có những mặt tốt, nhưng cũng có nhiều điểm đáng trách.
Hiệp sĩ Đôn Ki-hô-tê cao gầy, như một bộ xương biết đi. Anh mặc áo giáp, đội mũ sắt, cầm giáo, cưỡi con ngựa già com nhom, tinh thần hăng hái lên đường chiến đấu. Đang di chuyển, họ phát hiện ra một đàn cối xay gió giữa cánh đồng và Đôn Ki-hô-tê chỉ cần nhìn thấy là đã nói với giám mã với bản lĩnh: “May mắn làm cho sứ mệnh của chúng ta trở nên tốt đẹp hơn mong đợi, vì vậy Xan-chô Pan-xa, có khoảng ba chục hoặc hơn tên khổng lồ ghê gớm, chúng ta sẽ chiến đấu và tiêu diệt hết chúng”.
- Lũ lạc loài không có cơ hội chạy thoát! Với ta làm hiệp sĩ, một kiếm một mã, chúng ta sẽ đối mặt với chúng.
Dù bọn ngươi có có nhiều cánh tay hơn cả tên khổng lồ đi chăng nữa, các ngươi vẫn phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Lời này cho thấy quyết tâm của hiệp sĩ rằng dù giám mã có ngăn cản, bảo rằng đó chỉ là một trò đùa, Đôn Ki-hô-tê vẫn mong đợi một kết quả tốt đẹp từ cuộc chiến này: sự sống sót, thành công và sự phục vụ của ý Chúa. Anh muốn thu được chiến lợi phẩm và đồng thời phục vụ ý nghĩa cao cả.
Dù có thể chúng ta cười trước hành động của nhà quý tộc này, nhưng chúng ta cũng phải tôn trọng quyết tâm của anh ta, dù biết rằng những tên khổng lồ này mạnh mẽ hơn nhiều. Mặc dù giám mã đã cố giải thích, Đôn Ki-hô-tê vẫn không tin. Trong mắt anh ta, cuộc chiến này là việc phục vụ ý Chúa. Mục đích của anh ta là tốt đẹp, nhưng chúng ta cần phải hiểu rằng anh ta đã hiểu lầm.
Mặc dù trước mắt chỉ là một cơn gió, nhưng Đôn Ki-hô-tê vẫn tin rằng phía trước sẽ là những tên khổng lồ. Anh ta không nghe giám mã cản trở, và khi gần hơn, anh ta không nhận ra rằng đó chỉ là những chiếc cối xay. Thậm chí, anh ta còn cảm thấy hứng thú với cuộc chiến.
Cuộc giao tranh được tả lại với một phong cách hài hước. Đôn Ki-hô-tê thể hiện quyết tâm của mình: 'Dù bọn ngươi có vung nhiều cánh tay hơn cả gã khổng lồ Bri-a-rê-ô, các ngươi vẫn sẽ phải chịu trách nhiệm'. Anh ấy cầu nguyện cho sự giúp đỡ của nàng Đuyn-xi-nê-a và rồi lao vào cuộc chiến, nhưng cuối cùng thất bại.
Tuy vậy, đó cũng là hành động của một con người dám hy sinh vì lý tưởng, sẵn lòng chấp nhận cuộc đấu tranh không cân sức, chỉ để thực hiện ước mơ cao cả của mình.
Dù độc giả trẻ tuổi có cười trước hành động ngớ ngẩn khi Đôn Ki-hô-tê và ngựa bị cánh quạt của cối xay gió quật ngã, người suy tư sâu xa sẽ cảm thấy thương hại cho hiệp sĩ cao thượng nhưng chiến đấu với một ước mơ quá xa vời.
Xan-chô Pan-xa vội chạy đến cứu, nhưng thấy chủ nằm không cựa quậy. 'Xin Chúa giúp tôi!', Xan-chô nói, không nhắc Đôn Ki-hô-tê phải cẩn thận, rằng đó chỉ là cối xay gió, mọi người đều biết. Trong tình thế đó, Đôn Ki-hô-tê vẫn kiên cường và tự dối lòng bằng những lời hoa mỹ, bịa đặt.
Mặc cho bị thương nặng, Đôn Ki-hô-tê không kêu đau. Sự kiên nhẫn đó rất đáng khen, nhưng lại là do lão cố bắt chước theo sách vở.
So với Đôn Ki-hô-tê, giám mã Xan-chô Pan-xa lại béo lùn, thực dụng và láu cá. Ông nhận làm giám mã với hi vọng được thăng chức sau này, và suốt thời gian phiêu lưu, ông luôn mang theo rượu và thức ăn trong túi.
Trí óc của Xan-chô hoàn toàn tỉnh táo. Khi chủ tuyên bố rằng mấy chục chiếc cối xay gió trước mặt là những tên khổng lồ, bác ta ngạc nhiên hỏi: Tên khổng lồ nào vậy? Sau đó, bác giải thích kỹ lưỡng: Thưa ngài, những tên khổng lồ không phải ở đây mà chỉ là những cối xay gió, và cái gì trông giống cánh tay là những cánh quạt, khi có gió thổi, chúng sẽ quay tròn làm cho cối đá bên trong chuyển động. Chủ vẫn muốn đánh nhau, bác ta cố gắng can ngăn. Khi chủ gặp nguy, bác vội thúc lừa tới cứu và thương tiếc vì chủ bị đau. Hành động đó chứng tỏ tính tốt và lòng trắc ẩn của bác ta. Ngoài ra, bác ta cũng là người rất thực tế. Đoạn mô tả về cách ăn uống rõ ràng thể hiện tính cách ấy: Xan-chô nhắc chủ là giờ ăn. Đôn Ki-hô-tê nói rằng lúc này không cần ăn, nếu Xan-chô đói thì cứ tự nhiên. Được phép, Xan-chô ngồi lại thoải mái trên lưng lừa, lôi ra thức ăn từ túi hai ngăn, vừa đi theo chủ vừa ung dung đánh đến, thỉnh thoảng lại uống rượu một cách sảng khoái khiến người đứng quán rượu dễ thương nhất ở Ma-la-ga cũng phải ghen tị. Khi ăn uống như vậy, Xan-chô không còn nghĩ đến những lời hứa hẹn của chủ và cảm thấy việc tìm kiếm cuộc phiêu lưu này dù có nguy hiểm đến đâu cũng không mệt mỏi nữa, khác biệt... Trong khi giám mã Pan-xa ngủ sâu như chết, Đôn Ki-hô-tê trắng đêm suy nghĩ:... Đêm đó, hai người ở dưới những tán cây và Đôn Ki-hô-tê vẫn thức dậy, không cần ngủ để suy tư về nàng Đuyn-xi-nê-a của mình, bắt chước những hiệp sĩ mà lão từng đọc trong sách trắng đêm ròng ở trong rừng hoặc nơi hoang mạc nhớ về tình yêu...
Ở một chương khác, khi thấy một thiếu phụ ngồi trên chiếc xe, Đôn Ki-hô-tê tin rằng đó là một công chúa, một người tốt bị bọn cướp bắt cóc và đối xử tàn bạo. Chàng hiệp sĩ liền đến ở cùng hai thầy tu, không quan tâm đến hậu quả khủng khiếp sẽ đến với bản thân mình.
Yêu chính nghĩa, mong muốn công bằng, sẵn sàng trừ gian diệt ác, đó chính là tính cách của nhân vật Đôn Ki-hô-tê. Với niềm đam mê lý tưởng, chàng hiệp sĩ đã kiên trì. Không bao giờ chàng nản lòng, chán nản, dù bao lần phải gục ngã vì thương tích. Dù bị thương, chàng không than trách, chỉ chịu đau đớn vì: 'Đã là hiệp sĩ thì dù có bị thương cũng không than trách dù là xước thân gục ngã.
Ngược lại, Xan-chô Pan-xa thì không thể, bởi vì bao tử no căng toàn là rượu và thịt, bác ngủ say và nếu chủ không gọi, thì dù ánh nắng chiếu thẳng vào mặt và tiếng chim hót đón chào một ngày mới có lẽ cũng không đủ để đánh thức bác. Khi tỉnh dậy, bác lấy ra bầu rượu, thấy nó nhẹ hơn so với tối hôm trước nên buồn bã vì có vẻ khó kiếm rượu trên đường này để đổ vào cho đầy.
Nhân vật Đôn Ki-hô-tê có những điều đáng trách, nhưng cũng có nhiều điều đáng yêu. Trong tính cách của nhân vật Đôn Ki-hô-tê có một số điều tốt đẹp như căm ghét bất công và áp bức, sẵn sàng hy sinh và mong muốn thiết lập lại trật tự xã hội, đem lại công bằng cho người nghèo.... Những phẩm chất tốt đẹp ấy chắc chắn xuất phát từ tình yêu của Đôn Ki-hô-tê với Đuyn-xi-nê-a! Bỏ đi những ý tưởng mơ hồ, xa rời hiện thực, và những yếu tố xã hội, kinh tế đã tạo ra, thì Đôn Ki-hô-tê phản ánh ước mơ của con người thời Phục hưng ở Tây Ban Nha thế kỉ 16. Chàng hiệp sĩ xứ Man-tra này theo đuổi một lí tưởng công bằng và nhân ái cao cả, đẹp đẽ, nhưng đã nhầm lẫn kẻ thù và sử dụng cách thức chiến đấu đã lỗi thời dẫn đến thất bại.
Đây cũng là bản chất chung của một phần người trong xã hội hiện nay mà tác giả muốn chỉ trích. Rõ ràng, đấu tranh với những sai lầm của chính mình cũng là một cuộc chiến đầy gian khổ, gian nan.
Hình tượng của Đôn Ki-hô-tê đã sống mãi qua ba trăm năm, được nhiều thế hệ yêu mến. So sánh giữa Đôn Ki-hô-tê và Xan-chô Pan-xa ở mọi phương diện, ta sẽ thấy rõ ràng tác giả muốn tạo ra một cặp nhân vật hoàn toàn tương phản. Đôn Ki-hô-tê mảnh khảnh, cao lênh khênh khi cưỡi ngựa, làm cho anh ta trông cao hơn. Xan-chô Pan-xa lại tròn trịa và ngồi trên lưng lừa, làm cho anh ta trông thấp hơn. Đôn Ki-hô-tê có hoài bão cao cả, Xan-chô Pan-xa chỉ có mong muốn bình thường. Đôn Ki-hô-tê khao khát giúp đỡ cho người khác, Xan-chô Pan-xa chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân. Đôn Ki-hô-tê sống trong thế giới của ảo tưởng và lý tưởng, Xan-chô Pan-xa sống trong thế giới của rượu thịt và thực tế. Đôn Ki-hô-tê dũng cảm, Xan-chô Pan-xa nhát gan... Đặt cùng nhau, mỗi người sẽ làm cho tính cách của người kia trở nên nổi bật.
Miễn là trên cõi đời này còn tồn tại 'những tên khổng lồ tàn bạo', còn những người bị ức hiếp, bắt giam, thì Đôn Ki-hô-tê vẫn được yêu mến.
Đôn Ki-hô-tê - Mẫu 8
Trích đoạn văn 'Đánh nhau với cối xay gió' được lấy từ cuốn tiểu thuyết lớn Đôn-ki-hô-tê của nhà văn vĩ đại người Tây Ban Nha Xéc-van-téc. Tác phẩm này tập trung châm biếm những lý tưởng hiệp sĩ phiêu lưu lỗi thời, chỉ trích sự tầm thường và thực dụng đang phổ biến trong xã hội. Trong đoạn văn này, chắc chắn không ai quên được nhân vật Đôn-ki-hô-tê cùng với những điểm yếu, nhưng cũng mang trong mình nhiều phẩm chất đáng khen ngợi.
Đầu tiên, Đôn-ki-hô-tê được biết đến như một kẻ mê mải với tiểu thuyết, nổi điên vì niềm đam mê đó biến thành ý thức muốn trở thành hiệp sĩ để giúp đỡ những người lương thiện. Với hình ảnh gầy gò, cao lênh khênh, cưỡi ngựa còm, mặc giáp áo, đội mũ sắt, vai vác giáo dài, toàn bộ đều là những thứ cũ kỹ từ thời xa xưa. Ôm trọn trong lòng lí tưởng làm hiệp sĩ cứu giúp mọi người, nhưng thời đại của hiệp sĩ đã qua, ước mơ của Đôn-ki-hô-tê trở thành lỗi thời, khiến mọi suy nghĩ, hành động của ông trở nên trò cười cho mọi người. Trận đánh với cối xay gió đã phơi bày rõ sự mê mải, trí óc hoang tưởng của Đôn-ki-hô-tê.
Một người sống trong thế giới tưởng tượng, khi bắt gặp các cối xay gió, Đôn-ki-hô-tê lầm tưởng chúng là những tên khổng lồ hung ác, liều mình tham gia cuộc chiến mà không đắn đo. Dù Xan-chô đã cố gắng ngăn chặn, ông vẫn lao vào muốn 'quét sạch cái giống xấu xa này khỏi mặt đất'. Khi giáo gãy vụt sau khi đâm vào cánh quạt, cả ông lẫn ngựa ngã văng ra xa. Dù thất bại, Đôn-ki-hô-tê vẫn không thừa nhận, vẫn cho rằng thất bại là do pháp sư Phơ-re-xton đã biến cối xay gió thành tên khổng lồ để lấy công lao của mình. Dù già và yếu, chỉ cần nghĩ đến tình nương, ông cũng cảm thấy no đủ. Hành động, suy tư của ông cho thấy ông là người sống trong thế giới tưởng tượng, gàn dở, đáng lên án.
Tuy nhiên, sau những hành động, lời nói dại dột đó, Đôn-ki-hô-tê vẫn chứa đựng những phẩm chất tốt đẹp: lí tưởng cao đẹp, tinh thần anh dũng, can đảm trước những thách thức của cuộc sống.
Đầu tiên, Đôn-ki-hô-tê mang trong mình những lí tưởng cao cả. Ông căm ghét bất công, ngang trái, quyết tâm tiêu diệt ác để mang lại cuộc sống công bằng, nhân ái cho mọi người. Cho nên, dù già yếu, ông vẫn quyết tâm trở thành hiệp sĩ, sử dụng sức mình để giúp đỡ người khác. Trong trận đánh với cối xay gió, khi thấy Xan-chô ngăn cản, ông đã mỉa mai tính nhút nhát của bác: 'nếu anh sợ thì hãy lánh xa ra mà cầu kinh trong lúc ta đương đầu với chúng trong một cuộc giao tranh điên cuồng và không cân sức'.
Không chỉ mang những lí tưởng cao cả, Đôn-ki-hô-tê còn có tinh thần dũng cảm, sẵn sàng đối mặt với thử thách. Trong trận đánh với cối xay gió, ta không chỉ nhìn thấy sự gàn dở của ông, mà còn thấy được sự dũng cảm. Là người nghĩa hiệp, ông muốn 'quét sạch cái giống xấu xa này khỏi mặt đất', ông đối mặt với nguy hiểm một mình, xông lên chiến đấu với những tên khổng lồ đó. Dù chênh lệch sức mạnh rõ rệt, ông vẫn nhận ra, nhưng trước bọn ác ông không ngần ngại ra tay trượng nghĩa: 'Chớ có chạy trốn, bọn hèn nhát ấy, bởi duy nhất chỉ có một hiệp sĩ tấn công bọn chúng đây'. Đó chính là tinh thần nghĩa hiệp, trượng nghĩa trong con người Đôn-ki-hô-tê, ẩn sau vẻ điên cuồng mà mọi người thường chế giễu.
Để làm nổi bật ngoại hình và tính cách của Đôn-ki-hô-tê, tác giả đã sử dụng khéo léo nghệ thuật tương phản. Đứng bên cạnh Đôn-ki-hô-tê cao gầy là bác giám mã Xan-chô béo lùn; tinh thần dũng cảm của Đôn-ki-hô-tê càng làm nổi bật hơn sự nhút nhát của bác giám mã; tính thiết thực của bác nông dân lại giúp ta thấy rõ những ảo tưởng của người hiệp sĩ già. Ngoài ra, cách miêu tả sắc sảo, câu chuyện sống động, kết hợp với giọng kể hóm hỉnh, hài hước là những yếu tố quan trọng góp phần vào thành công của tác phẩm.
Tính cách của nhân vật Đôn-ki-hô-tê đã thể hiện những phẩm chất tốt đẹp cũng như những khuyết điểm trong đoạn trích Đánh nhau với cối xay gió. Mỗi người trong chúng ta đều có một phần của Đôn-ki-hô-tê, luôn mang theo những lí tưởng, khát vọng cao cả, nhưng thường gặp phải những sai lầm, trở ngại và ngu ngốc. Vì thế, mỗi người cần phải cân nhắc giữa lý tưởng và thực tế để không trở thành một phiên bản khác của Đôn-ki-hô-tê.