Viết một đoạn văn nhận xét về nhân vật Ông Đồ trong 4 mẫu, giúp các em học sinh lớp 8 có nhiều cảm hứng mới, dễ dàng viết văn tả suy nghĩ của mình về nhân vật Ông Đồ.
Qua hình ảnh bi thương của ông Đồ trong những tháng ngày tản bóng, chúng ta càng đau lòng cho dân tộc mất mát, trở thành nạn nhân của quên lãng theo thời gian. Hãy tham khảo đoạn văn cảm nhận về bài thơ Ông Đồ để hiểu sâu hơn về tác phẩm, học tốt môn Văn 8:
Đoạn văn phản ánh về nhân vật Ông Đồ - Mẫu 1
Còn duyên kẻ đón người đưa
Hết duyên đi sớm, về trưa mặc lòng.
Không hiểu sao, khi đọc bài thơ ông đồ của Vũ Đình Liên, tôi lại bị cuốn hút bởi những giai điệu xa xôi của vùng quan họ. Nhưng câu chuyện còn duyên, hết duyên ở đây lại là chuyện khác, là chuyện về sự tồn tại và mất mát của một thời đại đã qua, thông qua hình ảnh trung tâm: ông đồ, như tác giả đã nói, là di tích của một thời kỳ tàn phá. Ông đồ đã ra đi nhưng linh hồn vẫn còn đọng lại đây. Linh hồn, từ đó gợi lên những gì đã qua nhưng không bao giờ mất, linh hồn là bất diệt, vì tâm hồn là vĩnh cửu, là vĩnh viễn. Linh hồn có thể hiểu là vẻ đẹp tinh thần của dân tộc, là văn hoá Việt với những biến động nhưng vẫn mãi mãi tồn tại. Bài thơ đã động chạm đến những tâm trạng sâu xa thuộc về linh hồn của dân tộc, làm cho chúng ta mãi mãi khắc sâu trong lòng.
Đoạn văn cảm nhận về nhân vật Ông Đồ - Mẫu 2
Vũ Đình Liên - một nhà thơ với “trái tim nhân ái và lòng yêu thương quê hương” đã tái hiện hình ảnh ông đồ trong bài thơ “Ông đồ” đặc biệt. Hoa đào nở đồng nghĩa với sự xuân về, cũng như sự hồn thiên đồng đi cùng ông đồ và mùa xuân. Ông đồ xuất hiện vào ngày Tết như một điều đương nhiên được thể hiện bởi từ “lại” ở đầu dòng thứ hai. Ông đồ là một người có tài năng và khéo léo. Tài năng của ông được miêu tả như một nghệ sĩ tài ba với nét chữ “phượng múa rồng bay” và nhận được sự khen ngợi từ nhiều người. Nhưng dần dần mọi thứ đã thay đổi. Ông đồ vẫn ngồi đó nhưng sự trái tim của con người đã không còn như trước? Mực và giấy từng liên kết với ông đồ giờ đây trở nên u sầu, buồn thiu như vậy, thật là đáng buồn cho một thời đại đã mất đi. Vị trí của ông đồ giờ đây không còn vững chãi như trước... Ông đồ đã từng được chào đón và cũng đã bị lãng quên bỏ lại. Đó không chỉ là sự rời bỏ của một ông đồ mà còn là sự suy tàn của một thế hệ biết trân trọng và yêu quý cái đẹp. Tóm lại, bài thơ đã làm nổi bật sự đẹp và nỗi buồn của ông đồ xưa.
Đoạn văn cảm nhận về nhân vật Ông Đồ - Mẫu 3
Bình ảnh của nhân vật Ông Đồ trong bài thơ của tác giả Vũ Đình Liên là một ông đồ đã già và làm nghề vẽ tranh trên via hè. Năm trước, có rất nhiều người thuê ông vẽ và khen ngợi tài năng của ông. Nhưng mọi thứ dần thay đổi, vào mỗi năm, số người quan tâm đến ông lại ngày càng ít đi. Ông vẫn ngồi bên via hè, nhưng chẳng ai chú ý đến. Ông muốn mang niềm vui đến cho mọi người, nhưng lại bị lỡ làm gió. Cuộc đời ông đồ rất đáng thương khi mọi người đã quên ông, dựa vào bài thơ của Vũ Đình Liên.
Giấy đỏ buồn không thắm.
Mực đọng trong nghiên sầu
Ông ngồi buồn bên hũ mực rồi cứ thế trôi đi mõi năm đào nở đều không thấy ông đồ già mọi người lại coi ông như bụi bay chẳng để ý gì đến ông. Ông muốn mang niềm vui cho mọi người, nhưng mọi người lại không chú ý đến. Người ta coi như gió thoáng ông đành bỏ đi nghề họa. Mọi thứ đã thay đổi, sự ra đi của một nhân vật trưỡng thành và xuất sắc, và sự bị lãng quên của một thế hệ trước.
Đoạn văn cảm nhận về nhân vật Ông Đồ - Mẫu 4
Nhân vật Ông Đồ mang lại cho chúng ta cảm giác xa xăm, thương cảm vô cùng lớn khi nhìn thấy hình ảnh của ông đồ trong tình trạng bị lãng quên bởi thời gian. Trông ông, thân hình gầy yếu dưới gió rét, sương buồn, vẫn cố chờ đợi cho đến khi có ai đó thuê viết. Trong thời k̀ sủng vinh, ông đồ là một người được mội người yêu thích, những dòng bút nhẹ nhàng như rồng bay phượng múa khiến mọi người phải xiêu lòng, nhưng bây giờ mọi thứ đã trở nên xa lạng với mọi người. Thế là năm này qua năm khác, thân già yếu này vẫn ngồi bên đường chờ người đến thuê viết, nhưng không có ai chú ý đến ông, chỉ nhìn thấy sự xa lánh của mọi người. Ông đồ già rồi cũng đã đi rồi, hình dáng gầy gò ốm yếu của ông không còn nữa. Hình ảnh ông đồ đã mãi không còn trong tâm trí mọi người nữa, hình ảnh mà tất cả mọi người đã từng rất kính trọng trước đây.