Mẫu văn lớp 8: Kể về bài học đầu tiên của bạn gồm 3 mẫu văn, giúp các bạn học sinh lớp 8 tham khảo, tích lũy kiến thức để nhanh chóng kể lại bài học đầu đời của mình.
Hy vọng rằng với tài liệu này, các bạn học sinh sẽ có thêm nhiều tài liệu học tập để củng cố kiến thức và nâng cao vốn từ, từ đó đạt được kết quả cao trong các bài kiểm tra, bài thi sắp tới. Mời các bạn theo dõi.
Đề bài: Dựa vào cách kể chuyện của nhà văn Tô Hoài trong đoạn trích Bài học đường đời đầu tiên (trích Dế Mèn phiêu lưu kí), hãy kể về 'Bài học đường đời đầu tiên' của bạn để chia sẻ những trải nghiệm đầy thú vị của bản thân và bài học kinh nghiệm mà bạn đã rút ra từ lần trải nghiệm đó.
Kể lại bài học đầu đời của bạn - Mẫu 1
Tôi từng là một đứa con hư. Dù đã ba bốn năm nay tôi không bao giờ làm cha mẹ phiền lòng. Thời gian trôi qua đã khá lâu mà bài học đầu đời vẫn còn nhớ rõ trong tâm trí.
Khi đó tôi đang học lớp 3. Trong gia đình chỉ có mỗi tôi, cha và mẹ. Tôi được nuông chiều hết mực. Nhưng từ đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Gia đình tôi còn có bà nội. Bà luôn nhắc nhở tôi về những thói quen xấu. Bà nói: 'Con phải tự giác hơn, học hành là quan trọng nhất. Điều này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con đấy...'. Mặc dù tôi thường xuyên cãi lại, nhưng sau mỗi lần đó tôi luôn cảm thấy hối hận.
Sáng sớm hôm đó, lũ bạn ồn ào đến trước cổng trường dù còn lâu mới vào học. Nhà em gần trường, vì bố mẹ đi làm sớm, nên hầu như mỗi ngày em tự đi đến trường cùng lũ bạn. Em vội vàng khoác áo, chưa kịp cài khuy, lao ra ngoài để theo lũ bạn về trường chơi. Nhưng khi đến sân trường, bà gọi em lại.
'Khánh ơi! Hôm nay trời sẽ mưa to đấy! Cháu đã mang theo áo mưa chưa?'
Em giật mình nhưng không dừng lại, tiếp tục chạy ra cổng và đáp lại bà:
'Cháu không mang đâu! Cặp cháu nặng lắm! Mưa thì mặc kệ mưa!'
Không ngờ, thật đúng là trời mưa to ngày hôm đó. Tan học, lũ bạn đã về hết và em còn đứng đâu đó một mình. Lúc đó em nghĩ, bố mẹ đi làm đến tối mới về, và bà còn nhắc em, nhưng em lại cãi lại. Bây giờ chắc chẳng ai đến đón em về.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ, em đã thấy bóng ai lướt nhẹ nhàng như bóng bà. Bà đã đến đón em về. Ngày hôm ấy, hai bà cháu cùng đi dưới mưa, lạnh giá. Em không ướt nhưng bà lại bị mưa tạt ướt hết vì che cho em khi gió lớn. Đến tối, bà bị cảm lạnh. Sáng hôm sau, bà đi.
Em đứng trước bàn thờ nội một ngày đầy nín nhịn. Bố mẹ nghĩ em đau xót vì bà ra đi, nhưng họ không biết em đang hối hận về những lỗi lầm của mình. Bà ơi! Giờ đây cháu đã hiểu hết những sai lầm của mình. Bây giờ cháu mới hiểu ý nghĩa của những lời dạy dỗ của bà, mới hiểu sự quan tâm âm thầm của bà dành cho cháu. Nhưng bà ơi! Cháu không kịp xin lỗi bà nữa.
Các bạn ạ! Trong cuộc sống không ai không mắc lỗi. Đặc biệt là ở tuổi chúng ta, lỗi lầm thường đến từ việc không nghe lời. Nhưng có những lỗi lầm có thể sửa chữa, và có cơ hội để rút kinh nghiệm, cũng có những lỗi lầm sẽ ở lại với ta suốt đời.
Từ khi nội mất, tôi đã cố gắng nhưng mỗi khi nhắc về bà, nỗi đau về bài học đầu đời đều quay về. Các bạn ạ! Chỉ vì một lần không nghe lời mà tôi mất đi người bà yêu quý. Nỗi đau ấy thật đau lòng.
Câu chuyện này là điều tôi không thể nói ra mà cảm thấy xấu hổ. Tôi mong rằng qua câu chuyện này, các bạn sẽ không bao giờ gặp phải tình huống giống tôi.
Bài học đầu đời của tôi - Mẫu 2
Cuộc sống không đơn giản như chúng ta nghĩ, luôn chứa đựng những điều bất ngờ và thách thức không thể đoán trước. Bên cạnh đó, cũng có những nỗi đau, những mất mát mà ta phải trải qua để trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Mỗi người cần những bài học như thế để hiểu biết và quý trọng. Và bài học đầu đời của tôi là học cách sống và học xa gia đình thân yêu.
Để trưởng thành, để có kiến thức cho tương lai, ai cũng phải đi học. Học tập là con đường ngắn nhất, là cách đầu tư hiệu quả nhất cho tương lai, và tôi đã được gia đình đầu tư cho việc này.
Khi tôi 11 tuổi, bước vào cánh cửa trường cấp hai, mọi thứ đều mới lạ với tôi. Từ bạn bè, cô thầy, đến môi trường học tập, mọi thứ đều xa lạ và khó khăn cho việc hòa nhập. Chỉ vài tháng trước đó, tôi còn buồn vì phải rời xa trường cũ, bạn bè và thầy cô. Những kí ức đó vẫn in sâu trong tâm trí, khiến tôi thỉnh thoảng phải khóc, hối hận về những điều chưa làm được. Năm nay, gia đình cho tôi học ở một ngôi trường mới, dù khuôn viên rộng lớn và đẹp đẽ, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn và buồn bã. Tôi nhớ cha mẹ ở quê, tự hỏi họ đang làm gì? Gia đình tôi không giàu có, nhưng luôn cố gắng lo cho tương lai. Anh tôi vẫn đang tìm việc làm, đôi khi tôi cảm thấy mình như một người xa lạ giữa dòng người đông đúc, cảm giác cô đơn và vô vị.
Nhìn xa xa, cha mẹ đưa đón con đi học, họ cười vui vẻ, tôi lại cảm thấy cô đơn, nhỏ bé. Giữa dòng người hạnh phúc, tôi như một kẻ lạc lõng, cảm giác mình không thuộc về thế giới này.
Cuộc đời giảng dạy chúng ta hàng ngàn bài học, mỗi khi gặp trắc trở, chúng ta tự mình đứng dậy, qua đau đớn và mất mát, con người ta mới trưởng thành. Cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đẹp, bên ngoài là thế giới bận rộn và khắc nghiệt, chúng ta có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Khi tuyệt vọng nhất, đau đớn nhất, ta mới nhận ra ai là người thật lòng với mình, ai luôn ở bên ta từng bước đi. Và người đó chính là gia đình, họ cho đi mà không cần nhận lại, ta được nhận tình thương vô điều kiện, dù ta có phạm lỗi đến đâu, họ vẫn yêu thương. Nhưng đôi khi, chỉ cần một chút quan tâm từ mọi người, ta lại cảm thấy áp lực, muốn trưởng thành để thoát khỏi sự bao bọc của họ. Ra ngoài xã hội, ta phải đối mặt với nhiều thách thức, nhưng mỗi thử thách đều là một bài học quý giá. Gục ngã, mệt mỏi mới biết trân trọng những ngày tháng gia đình che chở.
Ở nhà, tôi là công chúa trong lòng cha mẹ, nhưng ra ngoài xã hội, tôi chỉ là một con người bình thường, không quá xuất sắc. Khi thành công, tôi được người khác khen ngợi, nhưng khi thất bại, không ai ở bên cạnh. Có nhiều kẻ chỉ đến với ta khi ta thành công, nhưng không ai thực sự mong cho ta được bình yên. Ngoại trừ gia đình, không ai đứng về phía ta. Đôi khi, tôi không hề sai, nhưng vẫn phải chịu hậu quả, vì không ai lên tiếng bảo vệ. Lúc cô đơn nhất, khó khăn nhất, không có ai bên cạnh. Những nỗ lực học tập của tôi chỉ được đánh giá bằng điểm số, nhưng không ai biết đến những nỗ lực đó. Tôi tự lập khi xa nhà, nhưng cũng phải đối mặt với cô đơn. Những khi mệt mỏi, tôi không kể với cha mẹ vì họ đã đủ lo lắng cho tôi.
Sau này, tôi nhận ra rằng gia đình là nơi an toàn nhất. Bên ngoài, có nhiều cám dỗ, nhưng chúng ta phải tỉnh táo để đạt được thành công. Tôi phải sống kiên cường, vì cha mẹ đã dành cho tôi rất nhiều tâm huyết và cố gắng.
Cuộc sống dạy ta vô số bài học, mỗi vấp ngã là một bài học. Trải qua đau đớn, mất mát, ta mới trưởng thành và nâng niu. Bài học đầu đời của tôi đã dạy tôi sống để yêu thương và trân trọng, sống để đáp lại tình thương vô điều kiện từ gia đình và những người quan tâm mình.
Kể lại bài học đầu đời của tôi - Mẫu 3
Hà Nội, ngày 27 tháng 9 năm.......
Thưa mẹ thân yêu!
Mẹ có hiểu con yêu mẹ rất nhiều không? Từ khi mẹ cho con tự do theo đuổi ước mơ - một ước mơ có phần xa xôi, con biết mẹ đã cảm thấy đau lòng. Con cũng biết không chỉ lần đó mà còn nhiều lần khác, con làm mẹ buồn. Trong đó, có một lần con nói dối mẹ, đó đã trở thành Bài học đầu tiên của con.
Con cảm thấy mình là đứa con xấu - con luôn tự trách mình như vậy mẹ ạ, dù đã rất nhiều lần con cố gắng để không làm mẹ phiền lòng. Nhưng mỗi khi nhớ lại Bài học đầu tiên ấy, con lại thấy lòng đau đớn. Mẹ ơi, con nhớ rõ ngày ấy, là thứ bảy, buổi sáng con đi học và buổi chiều con được nghỉ ở nhà. Con biết mình nên quét nhà hoặc giặt giũ để giúp mẹ nhưng con lại trốn ra ngoài chơi. Con cố gắng ra cổng nhẹ nhàng, nhưng bỗng con nghe tiếng mẹ gọi từ sau lưng:
- Con yêu quý vào quét nhà giúp mẹ nhé!
Con rất hoảng sợ vì bạn bè đang chờ đợi nhưng mẹ lại bảo con vào quét nhà. Vì muốn đi chơi quá nên con đã bịa ra một câu chuyện để dối mẹ, con ấp úng nói:
- Hôm nay cô giáo bảo con đi học thêm để bù cho tiết trước cô nghỉ, mẹ ạ!
Mẹ thắc mắc hỏi lại:
- Con đi học thêm môn gì vậy con? Sao không mặc đồng phục mà lại mặc quần áo như đi chơi thế này?
Tôi nhanh nhẹn đáp:
- Con đi học thêm chứ không phải đi học chính đâu mà phải mặc đồng phục, mẹ ạ!
- Ừ, nhưng hôm nay trời mưa to đấy, con vào lấy áo mưa rồi đi, kẻo tối về bị ướt.
Thay vì nghe lời mẹ, con lại cáu gắt:
- Sao hôm nay mẹ nhiều chuyện thế nhỉ? Chuyện của con thì con biết đường giải quyết. Trời đẹp thế này, không mưa đâu, con đi đây.
Vừa nói xong con đã chạy ra khỏi cổng. Khuôn mặt mẹ lúc đó thoáng có nét buồn nhưng con chẳng màng để ý vì cuộc vui đã thúc giục con nhanh chân. Con vui chơi cùng các bạn mà không nghĩ gì đến mẹ. Con không biết rằng mọi việc đều có giá của nó. Khi cuộc vui tan, chúng con trở về nhà. Trên đường, trời bắt đầu mưa, may mà con tìm được cái mái hiên của một ngôi nhà để trú tạm. Trời mưa ngày càng lớn và chưa có dấu hiệu tạnh. Các bạn đều có áo mưa và đã về hết, còn mỗi mình con và trời đang dần tối. Con bắt đầu thấy sợ hãi, gò má đã ướt đẫm nước mắt. Bỗng trong làn mưa trắng xóa, ẩn hiện một bóng người mặc áo mưa tiến về phía con. Thì ra là mẹ, mẹ đến đón con về. Trên đường về nhà, con cứ áy náy mãi không dám nói câu nào với mẹ.
Về nhà, con thay đồ và ngồi ăn cơm. Con nghĩ mẹ chưa biết gì vì đó là đoạn đường đến trường nên con không quan tâm, mẹ cũng không nói gì về vấn đề đó. Sau khi ăn xong, con lên phòng học và đi ngủ như không có chuyện gì. Sáng hôm sau, khi xuống nhà, con mới biết mẹ bị cảm nặng và nghe từ hàng xóm mẹ đã đi tìm con từ nhà này đến nhà khác. Mẹ đã tìm con trong mưa, con hối hận. Mẹ hiểu con hơn ai hết, mẹ cảm nhận được khi con nói dối. Nhìn mẹ đau ốm, con hối hận. Bố hỏi:
- Mẹ sao lại ốm nặng thế, con gái?
Con không dám trả lời. Cả ngày đó con giúp mẹ hết việc nhà, nhiều lần muốn xin lỗi mẹ nhưng không dám. Con cảm thấy ân hận vì mẹ đã khổ cực vì con. Con quyết định xin lỗi. Mẹ ôm con, con khóc và biết mẹ không giận.
Sau lần nói dối đó, con có được bài học đầu tiên, nỗi ân hận vẫn còn. Con trưởng thành, mẹ già đi, con mong mẹ vẫn sống vui vẻ. Con yêu mẹ!
Con gái yêu của mẹ
Nàng Tiên