Bài thơ Ông đồ của tác giả Vũ Đình Liên sẽ được học trong chương trình môn Ngữ văn lớp 8.

Hôm nay, Mytour sẽ giới thiệu tài liệu Mẫu văn lớp 8: Nhận xét về bài thơ Ông đồ, bao gồm 8 ví dụ. Hãy theo dõi ngay dưới đây.
Bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên đã để lại trong lòng tôi nhiều suy tư. Hình ảnh ông đồ trong xã hội xưa với vẻ trí thức, tài năng vẫn hiện về rõ nét. Trong quá khứ, mỗi khi Tết đến, ông đồ lại xuất hiện với mực, tàu giấy đỏ trên phố đông người để viết câu đối. Nhưng giờ đây, ông đồ vẫn ngồi đó, nhưng không ai để ý. Các đồ vật quen thuộc như “giấy đỏ buồn không thắm”, “mực đọng trong nghiên sầu” được tác giả nhân hóa để thể hiện nỗi buồn của người nghệ sĩ khi trở nên lãng quên. Câu hỏi cuối cùng “Những người muôn năm cũ/ Hồn ở đâu bây giờ?” giống như lời than trách cho số phận của ông đồ trước sự mai một của những giá trị truyền thống. Bài thơ đã thể hiện tình cảnh đáng thương của “ông đồ”, từ đó toát lên niềm cảm thương chân thành trước một lớp người đang tàn tạ và nỗi tiếc nhớ cảnh cũ người xưa của nhà thơ.
Bài thơ “Ông đồ” của Vũ Đình Liên để lại trong lòng tôi nhiều ấn tượng sâu sắc. Hình ảnh ông đồ từ quá khứ đến hiện tại đã được tác giả khắc họa rất sinh động. Trong quá khứ, ông đồ thường xuất hiện với hoa đào, với mực tàu giấy đỏ để viết câu đối trên phố. Nhưng thời gian trôi qua, ông đồ dần bị lãng quên, không còn được trân trọng như trước. Hình ảnh nhân hóa của “giấy đỏ buồn không thắm”, “mực đọng trong nghiên sầu” gợi lên nỗi buồn của người nghệ sĩ khi trở nên không còn ai biết đến. Câu hỏi “Những người muôn năm cũ/ Hồn ở đâu bây giờ?” như một lời than trách cho số phận của ông đồ trước sự mai một của giá trị truyền thống. Bài thơ đã thể hiện tình cảnh đáng thương của ông đồ và niềm tiếc nhớ cảnh cũ người xưa một cách chân thành.
Tác phẩm “Ông đồ” của Vũ Đình Liên đã gợi cho tôi nhiều suy tư. Hình ảnh ông đồ từng quen thuộc trong xã hội xưa được tác giả khắc họa chi tiết. Trong quá khứ, mỗi dịp Tết đến, ông đồ lại hiện hình trên phố với mực, tàu giấy đỏ để viết câu đối. Nhưng giờ đây, ông đồ không còn được trân trọng như trước. Hình ảnh nhân hóa của “giấy đỏ buồn không thắm”, “mực đọng trong nghiên sầu” thể hiện nỗi buồn của người nghệ sĩ khi bị lãng quên. Câu hỏi “Những người muôn năm cũ/ Hồn ở đâu bây giờ?” như một lời than trách cho số phận của ông đồ trước sự mai một của những giá trị truyền thống. Bài thơ đã thể hiện tình cảnh đáng thương của ông đồ và niềm tiếc nhớ cảnh cũ người xưa một cách chân thành.
Bài thơ “Ông đồ” của Vũ Đình Liên đã để lại cho tôi nhiều suy tư. Hình ảnh ông đồ với tài năng và sự trí thức đã hiện lên rất rõ trong xã hội xưa. Trong quá khứ, mỗi khi Tết đến, ông đồ lại hiện diện với mực, tàu giấy đỏ trên phố đông người để viết câu đối. Tuy nhiên, giờ đây, ông đồ đã dần bị lãng quên. Các đồ vật như “giấy đỏ buồn không thắm”, “mực đọng trong nghiên sầu” được tác giả nhân hóa để thể hiện nỗi buồn của người nghệ sĩ khi trở nên không còn được biết đến. Câu hỏi “Những người muôn năm cũ/ Hồn ở đâu bây giờ?” như một lời than trách cho số phận của ông đồ trước sự mai một của những giá trị truyền thống. Bài thơ đã thể hiện tình cảnh đáng thương của ông đồ và niềm tiếc nhớ cảnh cũ người xưa một cách chân thành.
Bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên để lại trong lòng tôi nhiều cảm xúc. Hình ảnh ông đồ với trí thức và tài năng đã hiện diện mạnh mẽ trong xã hội xưa. Trong quá khứ, mỗi dịp Tết đến, ông đồ lại xuất hiện trên phố với mực, tàu giấy đỏ để viết câu đối. Tuy nhiên, giờ đây, ông đồ đã bị lãng quên. Các đồ vật như “giấy đỏ buồn không thắm”, “mực đọng trong nghiên sầu” được tác giả nhân hóa để thể hiện nỗi buồn của người nghệ sĩ khi trở nên không còn ai biết đến. Câu hỏi “Những người muôn năm cũ/ Hồn ở đâu bây giờ?” như một lời than trách cho số phận của ông đồ trước sự mai một của những giá trị truyền thống. Bài thơ đã thể hiện tình cảnh đáng thương của ông đồ và niềm tiếc nhớ cảnh cũ người xưa một cách chân thành.
Bài thơ Ông đồ chứa đầy hàm súc, là sự tiếc nuối về một nền văn học đã từng rất rực rỡ. Ở hai khổ thơ đầu, tác giả tái hiện không khí ngày tết xưa khi ông đồ còn được trọng dụng. Hoa đào khoe sắc thắm, phố phường đông vui, và ông đồ xuất hiện để viết câu đối truyền thống. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, phong tục này không còn được ưa chuộng, và ông đồ dần bị lãng quên. Hình ảnh của ông đồ vốn gắn với vẻ đẹp truyền thống nhưng giờ đây đã dần phai nhạt. Bài thơ thể hiện sự tiếc nuối và niềm hoài cổ của nhà thơ.
Ông đồ đã in sâu vào tâm trí Vũ Đình Liên và tạo ra một bức tranh thơ giản dị mà sinh động. Trong khổ đầu, từ “mỗi…lại” tuần hoàn, thể hiện sự lặp lại đã trở thành nếp sống quen thuộc. Hoa đào trở thành sứ giả báo tin xuân, nhắc nhở về thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Lời thơ chứa bao yêu thương và sự thán phục, ngợi khen tài của người viết. Ông đồ trở thành trung tâm của bức tranh ngày tết, góp phần tạo nên không khí rộn ràng và ấm áp.
Bức tranh thơ về ông đồ đã được Vũ Đình Liên vẽ nên một cách giản dị nhưng rất sinh động. Từ khổ thơ đầu, ta cảm nhận được sự lặp lại và tuần hoàn của phong tục truyền thống. Ông đồ, với tài hoa của mình, trở thành điểm nhấn trong không gian tết đậm chất văn hóa. Bài thơ gợi lên những cảm xúc sâu lắng và niềm tự hào về truyền thống của dân tộc.
Bài thơ Ông đồ đã in sâu vào tâm trí Vũ Đình Liên và hiện hình thành bức tranh thơ giản dị mà sinh động. Trong khổ đầu, từ “mỗi…lại” xuất hiện tuần hoàn, thể hiện sự lặp lại đã trở thành nếp, quy luật quen thuộc. Hoa đào trở thành sứ giả báo tin xuân, nhắc nhở về thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Lời thơ chứa bao yêu thương và sự thán phục, ngợi khen tài của người viết. Ông đồ trở thành trung tâm của bức tranh ngày tết, góp phần tạo nên không khí rộn ràng và ấm áp.
Bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên thực sự rất sâu sắc. Ông đồ là những người không phải làm quan, mà chỉ ngồi dạy học 'chữ nghĩa thánh hiền'. Ông có những kỉ niệm đẹp về thời gian trước đây. Nhưng thời gian đã thay đổi. Hán học lụi tàn trong xã hội thực dân. Xưa kia phố đông người qua, nay mỗi năm lại trở nên vắng vẻ hơn. Nỗi buồn từ lòng người thấm sâu, tỏa rộng vào không gian cảnh vật. Bài thơ kết thúc bằng một câu hỏi diễn tả một nỗi buồn trống vắng, thương tiếc, xót xa.
Bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên thể hiện sự buồn bã và thương tiếc về sự biến mất của những giá trị truyền thống. Ông đồ dần trở nên lạc lõng giữa xô bồ của thời đại mới. Hình ảnh ông đồ mờ dần và biến mất trong dòng thời gian, gợi lên sự buồn bã, cô đơn và xót xa.
Với giọng kể và lời thơ miêu tả, ông đồ vẫn ngồi đó nhưng cảnh vật xung quanh đã khác biệt so với trước. Ông đồ bỗng trở nên đơn côi, lạc lõng giữa sự ồn ào của nền văn minh đô thị. Giấy đỏ, nghiên mực, hành trang của kẻ sĩ giờ đây cũng trở nên buồn tủi, u uất trong nỗi buồn ế khách của ông. Thủ pháp nhân hóa giúp diễn tả sự buồn bã, cô đơn của ông đồ và lan tỏa ra không gian xung quanh.
Bài thơ Ông đồ đã in sâu vào tâm trí Vũ Đình Liên và tạo ra một bức tranh thơ sâu sắc. Trong bài thơ, ông đồ trở nên lạc lõng giữa sự ồn ào của đô thị hiện đại. Giấy đỏ và nghiên mực giờ đây trở nên buồn bã và u uất trong nỗi cô đơn của ông. Bức tranh xuân nay mang gam màu xám lạnh, u buồn.
Năm nay đào lại nở, nhưng người ta không còn thấy ông đồ già nữa, ông đã trở thành một phần của quá khứ xa xôi. Hình ảnh ông đồ dần mờ nhạt và biến mất trong dòng thời gian. Hai câu kết thúc bài thơ giống như tiếng gọi hồn, thăm thẳm, day dứt: 'Những người muôn năm cũ /Hồn ở đâu bây giờ?'
Viết một đoạn văn tả cảm xúc về bài thơ Ông đồ - Mẫu 8
Bài thơ “Ông đồ” của Vũ Đình Liên đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc. Trong không khí tươi vui của ngày Tết, ông đồ với bút mực và giấy đỏ xuất hiện, gợi lên những kí ức đẹp đẽ. Nhưng thời gian trôi qua, thời Nho học suy tàn khiến hình bóng của ông đồ trở nên cô đơn, buồn bã. Câu hỏi cuối bài thơ như là một lời than thở trước sự mai một của giá trị truyền thống. Bằng ngôn ngữ trong sáng và các biện pháp tu từ tinh tế, bài thơ đã thành công khắc họa hình ảnh ông đồ trong sự suy tàn của thời đại, với hy vọng thế hệ sau sẽ tiếp tục giữ gìn và phát triển những giá trị văn hóa của dân tộc.