Với 5 mẫu văn 'Nhập vai Xiu kể lại Chiếc lá cuối cùng', học sinh sẽ học cách kể chuyện từ góc nhìn cá nhân, làm giàu trí tưởng tượng của mình. Mời bạn đọc tham khảo bài viết dưới đây để có thêm nhiều ý tưởng mới:
Dàn ý thể hiện vai diễn của Xiu khi kể lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng
Dàn ý thứ nhất
I. Bắt đầu:
- Xiu giới thiệu về bản thân: Tôi là Xiu, một nghệ sĩ trẻ nghèo. Sống trong căn nhà cũ kỹ, ẩm ướt cùng với người bạn thân Giôn-xi.
- Thấy Giôn-xi khỏe mạnh và hạnh phúc bây giờ, tôi nhớ lại quãng thời gian cô đã vượt qua, trở về với cuộc sống.
II. Phát triển:
1. Mô tả về nỗi tuyệt vọng của Giôn-xi
- Vào ngày đó, Giôn-xi mắc một căn bệnh phổi nặng nề. Bệnh tình và đói nghèo khiến cô chán nản và không muốn sống nữa. Cô đếm từng chiếc lá còn lại trên cây thường xuân, chờ đợi cho đến khi chiếc lá cuối cùng rụng, khi ấy cô sẽ từ bỏ cuộc sống. Mặc dù biết suy nghĩ của Giôn-xi là quái dị và vô lý, nhưng tôi không thể thuyết phục cô từ bỏ suy nghĩ đó, điều này khiến tôi rất lo lắng.
- Tôi chia sẻ với cụ Bơ-men, một họa sĩ già sống ở tầng dưới cùng khu nhà với chúng tôi, và cụ rất bối rối khi nghe điều này.
- Một buổi sáng sau trận mưa lớn kéo dài cả đêm, tôi kéo rèm lên và nhìn thấy chỉ còn một chiếc lá trên cây thường xuân. Đó là chiếc lá cuối cùng. Giôn-xi thấy chiếc lá cuối cùng đó và muốn chết, tôi bắt đầu lo lắng, không biết khi chiếc lá đó rụng, Giôn-xi sẽ ra sao, mọi thứ của Giôn-xi đều phụ thuộc vào chiếc lá đó. Mặc dù tôi thương cô, nhưng tôi không thể làm gì ngoài việc chấp nhận quy luật tự nhiên.
2. Quá trình phục hồi của Giôn-xi
- Ngày hôm đó trôi qua yên bình, sau một đêm mưa gió và tuyết rơi. Khi bình minh vừa vỡ lên, Giôn-xi bảo tôi kéo mành lên. Ôi! Chiếc lá thường xuân vẫn còn đó, điều này thật là bất ngờ. Khi thấy chiếc lá cuối cùng chưa rụng, Giôn-xi cảm thấy phấn khích, sau đó thú nhận rằng cô đã hư hỏng và muốn tự tử là một hành vi lỗi lạc. Cô yêu cầu ăn cháo, uống sữa, soi gương, và hi vọng có thể vẽ. Bác sĩ đến khám và thông báo rằng tình trạng sức khỏe của Giôn-xi đã cải thiện năm phần mười, chỉ cần chăm sóc thêm một chút nữa là cô sẽ khỏe mạnh. Tôi rất vui mừng với tin này.
3. Sức sống của bức tranh và tác động đến Giôn-xi
- Lúc đó, bác sĩ cũng thông báo rằng cụ Bơ-men đã qua đời sau một cơn bệnh nặng. Tôi hiểu được nguyên nhân của sự ra đi của cụ.
- Tôi đã tiết lộ sự thật về chiếc lá cuối cùng cho Giôn-xi biết.
- Tôi ca ngợi cụ Bơ-men.
- Tôi chia sẻ với Giôn-xi về sự xúc động của mình.
III. Kết luận:
- Khi thấy Giôn-xi đã hồi phục và khỏe mạnh, tôi rất vui và âm thầm cảm ơn cụ Bơ-men.
- Chúng tôi rất tiếc nuối mất đi một người giàu lòng nhân ái như vậy.
- Tôi trong lòng hứa với cụ...
Dàn ý 2
1. Mở bài
- Giới thiệu về bản thân
- Tôi là một họa sĩ trẻ, tên là Xiu.
- Tôi sống cùng với bạn tôi là Giôn-xi và cụ Bơ-men trong một căn nhà trọ.
2. Nội dung chính
- Về bản thân:
- Tôi sống chung với Giôn-xi.
- Luôn quan tâm, lo lắng cho sức khỏe của Giôn-xi.
- Tình cảm mạnh mẽ dành cho Giôn-xi.
- Chăm sóc Giôn-xi như người chị, người mẹ.
- Luôn chia sẻ mọi niềm vui và nỗi buồn cùng Giôn-xi.
- Hoàn cảnh khó khăn của Giôn-xi
- Giôn-xi, một cô họa sĩ trẻ, mắc bệnh phổi và sống trong hoàn cảnh nghèo túng.
- Vẻ ngoài: đôi mắt mở to, thẫn thờ nhìn ra tấm mành.
- Giọng điệu yếu ớt.
- Suy nghĩ tiêu cực: Khi lá thường xuân rụng hết, cô sẽ kết thúc cuộc đời.
- Điều bất ngờ: Chiếc lá vẫn bám trụ trên cành.
- Sáng hôm sau, chiếc lá vẫn đứng vững ngoài cửa.
- Giôn-xi hồi phục, bệnh tình cải thiện.
- Tôi vô cùng hạnh phúc.
- Biết tin cụ Bơ-men qua đời vì bệnh phổi sưng.
- Tôi và Giôn-xi không kìm được nước mắt khi biết về sự thật về chiếc lá.
- Cụ Bơ-men, với lòng nhân từ, đã cứu giúp cuộc đời của Giôn-xi.
- Chúng tôi rất biết ơn cụ.
3. Tóm tắt
- Dù cụ Bơ-men đã ra đi nhưng tác phẩm kỳ diệu của chiếc lá vẫn tồn tại mãi.
- Chúng tôi, Xiu và Giôn-xi, sẽ cố gắng sống và hoạt động nghệ thuật để ghi nhận lòng hiếu kỳ của cụ.
Đóng vai Xiu kể lại truyện Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 1
Giôn-xi ơi, em dại lắm em có biết không? - Xiu nghĩ trong lòng. Tâm trạng của cô khó diễn tả. Cô tức giận: “Tại sao Giôn-xi lại suy nghĩ dại khờ như vậy? Khi chiếc lá cuối cùng rụng, liệu nó cũng sẽ ra đi chứ?”. Nhìn Giôn-xi nằm trên giường không ăn không uống, cô không kìm nổi nước mắt. Cô yêu thương Giôn-xi quá! Hai người gắn bó như chị em ruột.
Xiu ngồi suy tư. Ngoài trời lạnh buốt, mùa đông đã đến. Bầu trời quang đãng, không một gợn mây. Gió lạnh làm căn phòng của họ thêm u ám. Cô nhìn ra cửa sổ, những chiếc lá thường xuân yếu ớt đang cố gắng giữ lại bản thân, không để gió cuốn đi. Xiu lo sợ. Nếu chiếc lá cuối cùng rơi, thì sao? Cảm xúc lẫn lộn: buồn, thương, lo lắng,... dâng trào trong lòng Xiu, không tìm ra lối thoát.
Xiu quan sát đồng hồ, đã đến năm giờ chiều. Cô chuẩn bị xuống nhà để đi mua thức ăn cho bữa tối. Mỗi bước chân cô đi đều nặng nề, cô từ từ bước xuống tầng hai. Đột nhiên, bác Bơ-men xuất hiện. Ông nói:
- À, Xiu, cháu đây rồi! Vào đây, tôi có điều muốn nói với cháu. Xiu theo ông vào nhà. Mặc dù gọi là nhà, thực tế đây chỉ là một căn phòng chật hẹp, nơi tràn ngập màu vẽ và bút lông... mọi thứ thể hiện cuộc sống cơ cực và nghèo khó.
Xiu nhỏ giọng nói:
- Bác ơi, cháu lo lắm... Giôn-xi... - Ừ, bác biết rồi. Bác cũng giống vậy. Nhưng bác đã nghĩ ra cách giải quyết. Một cảm giác bất ngờ, đầy sửng sốt lướt qua khuôn mặt của Xiu.
Bác Bơ-men tiếp tục nói:
- Ta sẽ... vẽ một chiếc lá mới để thay thế cho chiếc lá cuối cùng. Phải giữ bí mật kỹ lưỡng, không để Giôn-xi biết.
- Vẽ... Nhưng...
- Không vấn đề gì, ta sẽ vẽ. Chỉ cần em giữ bí mật.
- Không được bác ạ. Em sẽ vẽ. Bác đã già rồi, leo lên cao như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Xiu quyết tâm. Đôi mắt mệt mỏi, thâm quầng do thiếu ngủ của cô bỗng sáng lên. Gương mặt cô tỏa sáng, tự tin.
Theo kế hoạch, cô thực hiện ngay lập tức. Cô nhờ bác Bơ-men chuẩn bị bữa tối cho Giôn-xi. Còn cô chuẩn bị bút lông, bột màu. Buổi tối, cô nhẹ nhàng nói với Giôn-xi:
- Tối nay tớ phải ra ngoài nhận tiền bán bức tranh hôm qua. Ông Bơ-men sẽ mang bữa tối lên ngay, em nhé.
Xiu làm như vậy để đảm bảo Giôn-xi không kéo rèm ra. Xiu bắc thang và leo lên. Bút và màu vẽ đã sẵn sàng. Xiu cầm bút nhưng tay run run. Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nhiều ý nghĩ xao lãng làm cô không thể tập trung. Cuối cùng, cô run rẩy vẽ được một chiếc lá. Nhưng nó trông vô hồn và không giống một chiếc lá thật. Xiu thất vọng leo xuống, và chạy vào trong nhà. Trên tầng hai, ông Bơ-men đang chờ. Ông nói:
- Xiu ơi, bình tĩnh đã, cháu ạ...
- Tại sao lại là tớ! Ông ơi, tớ làm hỏng hết rồi. Nó chả giống thật tí nào, Giôn-xi sẽ phát hiện ra ngay thôi! Ông ơi, tớ giết em nó rồi!
- Không có gì, ông sẽ sửa lại chiếc lá đó. Đó là cách duy nhất mà chúng ta có thể làm bây giờ. Còn một tia hy vọng cũng phải quyết tâm mà làm, cháu ạ!
- Nhưng tớ lo lắng, tớ không muốn ông trèo lên cao như thế, nguy hiểm lắm!
- Thì tớ sẽ lấy cái thang nữa, đứng cạnh, cầm đèn và màu cho cậu. Hai chúng ta cùng làm, chắc chắn chúng ta sẽ thành công. Hai bóng người với một cao lớn, một bé nhỏ, bước ra giữa đêm tối. Hai cái thang được bắc lên và họ cùng trèo lên. Gió thổi vù vù, lạnh cóng. Ông Bơ-men nắm chặt chiếc bút trong tay. Ông vẽ rất điêu luyện và thành thạo. Kinh nghiệm nhiều năm trong nghề thể hiện trong từng nét vẽ. Không lâu sau, ông đã “sửa lại” được chiếc lá của Xiu. Chiếc lá thường xuân cuối cùng nằm yên trên tường. Nó có màu xanh, hơi úa vàng. Màu sắc và đường nét trông rất tự nhiên, khó có thể nhận ra là nó đã được vẽ lên. Ông Bơ-men đã dùng hết kinh nghiệm và tình yêu thương để vẽ lên chiếc lá đó. Chỉ sửa lại thôi nên không mất nhiều thời gian, đặc biệt là dưới bàn tay của ông Bơ-men.
Hai người đã hoàn thành công việc vào lúc những hạt mưa bắt đầu rơi lạch bạch vào mái tôn căn gác xép của hai cô gái. Trời rét buốt, dường như chỉ cần một lát nữa là hai người sẽ chết lạnh. Sáng hôm sau, Giôn-xi nhờ Xiu kéo rèm lên.
- Thật kỳ diệu! — Giôn-xi kinh ngạc và kêu lên. Sau một đêm mưa gió kinh khủng, không ngờ vẫn còn một chiếc lá bé nhỏ vẫn kiên cường bám chặt lấy cành. Nhìn chiếc lá, Giôn-xi bắt đầu yêu đời trở lại, lấy lại niềm tin và mơ ước, đến cuối mùa đông đó, cô đã khỏe trở lại. Xiu và ông Bơ-men đều rất vui. Vào một ngày đầu xuân, khi cái rét cắt da cắt thịt đã qua đi, từng tia nắng ấm áp chiếu vào căn gác xép nhỏ — nơi ba người họa sĩ đang ngồi ăn mừng. Trên bàn ăn đầy những món đơn giản, nhưng đó đã là quá đủ và thịnh soạn so với mọi ngày. Thưởng thức món thịt, Giôn-xi đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Ba người đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên Giôn-xi giật mình:
- Ơ, chiếc lá ấy! Nó vẫn cứ như vậy từ ngày em nhìn thấy, trong khi bao chồi non đã nảy mầm mà nó vẫn yên bình đứng đó, không hề rung động khi gió thổi! Thật là kỳ lạ! Xiu và ông Bơ-men quay đầu nhìn nhau. Sau một khoảnh khắc, Giôn-xi như đã hiểu ra tất cả. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, sau đó cô nức nở, như muốn vỡ òa trong hạnh phúc. Cô ôm chặt lấy Xiu và ông Bơ-men:
- Ôi, đó là hai người đúng không? Cháu không thể nói gì! Cháu yêu hai người nhiều lắm! Cảm ơn bác!... Cảm ơn chị Xiu. Hai người đã mang lại sự sống cho cháu...
Tia nắng nhỏ nhẹ chiếu qua cửa sổ. Không gian căn gác xép yên bình và ấm áp. Mùa xuân mới đã đến, năm mới đã bắt đầu, hứa hẹn mang đến những thách thức mới, niềm vui mới mà cả ba người họa sĩ sẽ cùng nhau vượt qua...
Đóng vai Xiu kể lại truyện Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 2
Bệnh tình của Giôn-xi ngày càng nặng. Tôi và ông Bơ-men đều rất lo lắng, tìm mọi cách động viên, cố gắng giữ cô lại với cuộc sống. Vì Giôn-xi đã rơi vào tinh thần suy sụp và suy nghĩ về cái chết của mình từng ngày, từng giờ như số phận mong manh của chiếc lá thường xuân cuối cùng bên cửa sổ, cô nằm trong đêm mưa tuyết dữ dội.
Buổi sáng hôm đó, khi tôi mới tỉnh dậy, thấy Giôn-xi đang nhìn chằm chằm vào tấm mành đậy kín cửa sổ và thì thầm yêu cầu:
- Kéo nó lên đi, em muốn nhìn.
Tôi lo sợ kéo tấm mành lên. Nhưng, ôi kìa! Sau một đêm mưa tuyết dữ dội, vẫn còn một chiếc lá thường xuân bám chặt trên bức tường gạch. Chiếc lá cuối cùng vẫn chưa rụng.
Giôn-xi nói với tôi: “Em nghĩ rằng trong đêm qua nó đã rơi. Em nghe gió thổi. Hôm nay nó sẽ rơi rồi, và khi đó em sẽ ra đi”.
Tôi sụp đổ cúi xuống bên cạnh Giôn-xi, van nài: “Em yêu dấu, xin em hãy nghĩ về tôi. Tôi sẽ phải làm sao nếu thiếu vắng em?”.
Giôn-xi không đáp lại. Cô đang nghĩ về sự kết thúc sắp đến, đưa cô ra đi.
Ngày đó trôi qua và dù dần bình minh lên, tôi và Giôn-xi vẫn thấy chiếc lá thường xuân đơn độc kìm kẹp lấy cuống trên tường. Rồi đêm buông xuống, gió và mưa tuyết vẫn lao vào cửa sổ nơi Giôn-xi nằm. Tôi tự hỏi số phận của chiếc lá và của người bạn thân yêu sẽ ra sao?…
Hôm sau, khi ánh sáng ban mai ló dạng, Giôn-xi lại yêu cầu kéo rèm lên. Thật tàn nhẫn nhưng... thật khó tin! Tôi không thể tin vào những gì mắt mình đang nhìn thấy! Chiếc lá thường xuân vẫn còn đó!?
Tôi thấy Giôn-xi nhìn chiếc lá mãi. Sau đó, khi tôi đang bận rộn với việc nấu cháo gà trên bếp vài lúc, cô gọi tôi lại và nói những điều lạ lùng:
- Em thật đúng là một đứa trẻ quậy phá, có phải không chị Xiu ơi? Có lẽ có điều gì đã khiến chiếc lá cuối cùng vẫn còn ở đó, để em nhìn thấy mình đã như thế nào. Muốn tự tử là một tội ác.
Tôi nghĩ xem, Giôn-xi đang nói như một em gái nhỏ cần sự quan tâm của chị:
- Chị có thể cho em ít cháo và sữa pha rượu vang đỏ, rồi cho em cái gương tay và mấy chiếc gối để em ngồi xem chị nấu ăn được không?
Một chút sau, Giôn-xi nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh chưa từng có:
“Chị Xiu dấu yêu ơi, em mơ ước sẽ được vẽ vịnh Na-plơ một ngày nào đó.”
Buổi chiều, bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe của Giôn-xi. Khi ông rời đi, ông nói rằng tình trạng của cô ấy đã cải thiện 'khoảng năm phần mười'; và hôm sau, ông nói với tôi: “Cô ấy đã vượt qua nguy hiểm, chị đã chiến thắng'. Tôi biết công của mình và của bác sĩ, nhưng sức mạnh chính là chiếc lá cuối cùng đã không rụng sau hai đêm mưa tuyết, sau hai lần Giôn-xi kéo rèm lên. Không phải chiếc lá thật mà là bức tranh cuối cùng của cụ Bơ-men - một tác phẩm kỳ diệu để cứu sống cô, mà sau đó tôi mới biết và đã kể cho Giôn-xi nghe.
Tôi đóng vai Xiu kể lại câu chuyện về Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 3
Tôi là Xiu - một họa sĩ trẻ đam mê nghệ thuật. Dù công việc của tôi không giàu có về vật chất, nhưng đó là đam mê và sự sống của tôi. Một trong những tác phẩm nghệ thuật khiến tôi mãi xúc động là chiếc lá cuối cùng mà cụ Bơ-men đã vẽ trên tường nhiều năm trước.
Tôi sống với Giôn-xi, một họa sĩ trẻ khác, trong căn hộ thuê. Phòng dưới là của cụ Bơ-men, một họa sĩ nghèo. Một mùa đông, Giôn-xi mắc căn bệnh nặng, và tôi luôn lo lắng cho cô ấy. Tôi thường kéo rèm xuống cho Giôn-xi ngủ khi cô ấy yếu đuối.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Giôn-xi muốn tôi kéo mành lên để nhìn ra ngoài. Chúng tôi ngạc nhiên khi thấy chiếc lá cuối cùng vẫn còn đó, dù đã có cơn mưa và gió cả đêm.
Chiếc lá dũng cảm ấy vẫn bám trên tường, màu sắc đã phai nhạt. Tôi cảm thấy kỳ diệu và ngưỡng mộ sức mạnh của nó.
Buổi chiều, sau khi bác sĩ khám xong, tôi dẫn bác ra hành lang. Bác sĩ cho biết Giôn-xi đã khỏi 5 phần. Tôi vui mừng cho cô ấy nhưng lo lắng cho cụ Bơ-men, người đang bị phổi sưng và tình hình nguy kịch.
Ngày hôm sau, bác sĩ báo tin Giôn-xi đã vượt qua nguy hiểm và nhắc nhở tôi phải chăm sóc em cẩn thận. Tôi an tâm và đến bên Giôn-xi, thấy em đã hồi phục. Tôi ôm em và kể bí mật về chiếc lá... Hai chị em tôi khóc nức nở, cụ sống âm thầm suốt 40 năm, ai biết được bên trong là một trái tim đầy yêu thương.
Giờ đây, cụ Bơ-men đã yên nghỉ ở thế giới khác. Sự hy sinh của cụ đã thêm sức mạnh và tình yêu nghề cho chúng tôi.
Xiu đóng vai kể lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng - Mẫu 4
Là một họa sĩ, tôi thường đi khắp nơi để tìm cảm hứng. Khi tôi đang vẽ, một chiếc lá rơi xuống giấy, nhắc tôi về câu chuyện của Chiếc lá cuối cùng từ mấy năm trước.
Hồi đó, khi còn trẻ, tôi và Giôn xi đến bên buồng cùng cụ Bơ-men, nhìn cây thường xuân im lặng. Trong lòng tôi đầy cảm xúc, lo lắng về chiếc lá cuối cùng. Tôi sợ Giôn xi sẽ ra đi. Tôi không biết phải làm gì để cứu vãn em. Tôi chỉ biết an ủi và động viên Giôn xi để em suy nghĩ lại.
Khi tôi tỉnh giấc, thấy Giôn xi thức giấc, nhìn ra cửa sổ và yêu cầu tôi kéo mành lên che mặt em hốc hác, nhưng em không chú ý tới tôi. Tôi cầu nguyện để chiếc lá cuối cùng vẫn còn, và thật kỳ diệu, chiếc lá đó vẫn treo đậu chống chọi với thời tiết khắc nghiệt. Tôi nhìn Giôn xi, cảm nhận sự thay đổi trong tâm trí em.
Khi Giôn xi tỉnh lại, em nói với tôi. Tôi hạnh phúc ôm lấy em. Khi bác sĩ đến kiểm tra, tôi lo lắng nhưng vui mừng khi biết tin tốt. Nhưng sau đó, khi nghe tin cụ Bơ-men qua đời, tôi lại sốc. Tôi ôm Giôn xi và kể bí mật về chiếc lá... Hai chúng tôi khóc, nhớ về cụ sống âm thầm, và biết đến tấm lòng cao cả của cụ.
Giờ đây cụ Bơ-men đã yên nghỉ ở thế giới khác. Chúng tôi đã trưởng thành và quyết tâm phục vụ nghệ thuật để tôn vinh sự hy sinh của cụ.
Cảm ơn cụ Bơ-men đã cho chúng tôi bài học nhân văn sâu sắc, và đã cống hiến cho nghệ thuật. Chúng tôi sẽ tiếp tục truyền bá nghệ thuật để phục vụ cuộc sống con người.
Xiu kể về quá trình kì diệu của Giôn-xi trong việc hồi phục sức khỏe
Tiễn bác sĩ về, tôi nghẹn ngào. Dù đã cố gắng hết sức, bác sĩ không thể giúp Giôn-xi chiến thắng bệnh viêm phổi. Bệnh của Giôn-xi ngày càng nặng, làm tôi xót xa. Tôi lo lắng về những ước mơ chưa thực hiện và những cảnh đẹp chưa vẽ.
Dù thế nào, tôi vẫn khuyên Giôn-xi nghỉ dưỡng tốt nhất. Nhưng tinh thần của em không tốt. Em nghĩ đến cái chết của mình và cho rằng cuộc đời liên quan đến chiếc lá cuối cùng.
Thời gian trôi qua, Giôn-xi luôn nhìn về cây thường xuân. Tôi và cụ Bơ-men động viên em. Mưa kéo đến nhưng chiếc lá cuối cùng vẫn cứng bám trên tường. Giôn-xi nhận ra muốn chết là một tội.
Một đêm nữa trôi qua, mưa tuyết đập vào cửa sổ. Hôm sau, chiếc lá vẫn còn đó. Giôn-xi nhờ chiếc lá, thay đổi suy nghĩ và tìm lại niềm tin.
Giôn-xi mong một ngày sẽ đến vẽ vịnh Na-plơ. Bác sĩ kinh ngạc trước quá trình phục hồi của Giôn-xi và không dám tin vào điều đó.
Chiếc lá thường xuân cuối cùng, vẽ bởi cụ Bơ-men trong đêm mưa bão, đã cứu sống Giôn-xi. Đó là kiệt tác cuối cùng mà cụ để lại cho cuộc đời.
Sức mạnh kỳ diệu của chiếc lá đã tái sinh Giôn-xi, là một sự hi sinh cao cả và đáng khâm phục của cụ Bơ-men.