TOP 3 bài Đánh giá về hình tượng Bác Hồ trong bài thơ Viếng lăng Bác xuất sắc nhất, giúp các em học sinh lớp 9 hiểu sâu hơn về tình cảm của người dân miền Nam dành cho vị lãnh tụ yêu quý của dân tộc.
Với những dòng thơ sâu lắng và hình ảnh chân thực, bài thơ đã vẽ nên hình ảnh Bác Hồ vĩ đại và bất tử trong lòng dân tộc. Hãy cùng đọc bài viết dưới đây của Mytour để hiểu thêm về môn Văn lớp 9:
Các bước phân tích hình tượng Bác Hồ trong Viếng lăng Bác
I. Bắt đầu:
- Giới thiệu tác giả và bài thơ, đặc điểm của hình tượng Bác Hồ trong bài thơ Viếng lăng Bác: Được viết về sự cống hiến vĩ đại của Người cho dân tộc Việt Nam, bài thơ “Viếng lăng Bác” của tác giả Viễn Phương đã trở thành một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất.
II. Nội dung chính:
- Bác Hồ như ánh sáng mặt trời chiếu sáng cho cách mạng mang lại sức sống cho toàn dân Việt Nam: Bác Hồ như mặt trời tỏa sáng, là nguồn động viên cho con đường cách mạng của Việt Nam, mang lại hy vọng và niềm tin vào hòa bình, độc lập cho dân tộc.
- Sự ra đi của Bác là nỗi mất mát lớn lao và đau buồn sâu sắc đối với dân tộc: Dù Bác đã ra đi, nhưng trong lòng mỗi người dân Việt Nam, Người vẫn sống mãi như một biểu tượng bất diệt.
- Bác Hồ vẫn hiện hữu mãi trong lòng người dân, tiếp tục gắn bó với sự nghiệp to lớn của quê hương: Dù đã ngàn thu về, Bác vẫn như mặt trăng sáng soi, chứng minh tình yêu dành cho dân tộc không nguôi ngoai.
III. Tổng kết:
- Ý nghĩa sâu sắc của bài thơ: Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là biểu hiện chân thành và sâu sắc nhất từ tâm hồn của người viết, là cảm xúc đầy nghẹn ngào, xúc động trước hình ảnh người cha già yêu dấu.
Phân tích hình tượng Bác Hồ trong bài thơ Viếng lăng Bác - Mẫu 1
Chủ tịch Hồ Chí Minh, người lãnh tụ tài ba, là cha già của dân tộc Việt Nam. Bác đã làm nên lịch sử với cách mạng, mang lại cuộc sống hòa bình và hạnh phúc cho đất nước. Sự cống hiến vĩ đại của Bác với dân tộc không thể phủ nhận. Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là một trong những tác phẩm đáng trân trọng nhất viết về Người.
Bài thơ này thể hiện lòng xúc động của người con miền Nam khi được đến viếng lăng Bác sau bao ngày trông mong. Đó không chỉ là tình cảm riêng tư của nhà thơ mà còn là của tất cả người con miền Nam. Từ sự xúc động ấy, nhà thơ đã khắc họa hình tượng cao quý của Bác Hồ:
“Mỗi ngày mặt trời lên trên lăng
Một mặt trời đỏ lấp lánh sáng soi”
Hình ảnh mặt trời được đề cập hai lần, điều này mang tính chất nghệ thuật. Trong câu thứ nhất, mặt trời là biểu tượng của tự nhiên, mang ánh sáng và năng lượng cho cuộc sống trên trái đất. Tuy nhiên, ở câu thứ hai, mặt trời còn là biểu tượng của Bác. Bác giống như mặt trời tự nhiên, là nguồn sáng soi đường cho cách mạng của Việt Nam, là niềm hy vọng và nguồn sống bảo vệ hòa bình độc lập dân tộc.
Mỗi ngày hàng ngàn người đến thăm nhớ
Tràng hoa nối nguyện bảy mươi chín mùa xuân”
Bác Hồ là người được toàn dân yêu quý, người đã hiến dâng cuộc đời mình cho dân tộc, lo lắng cho tương lai của quê hương. Sự ra đi của Bác là một mất mát lớn lao không thể nào quên của cả dân tộc. Dù Bác đã ra đi mãi mãi, nhưng trong tâm hồn của mỗi người dân Việt, Bác vẫn sống mãi mãi. Mọi người vẫn dành những tràng hoa tươi thắm, biểu tượng cho lòng biết ơn và tôn kính sâu sắc, về phía Bác.
Trong giấc ngủ yên lành, Bác nằm
Trong lòng người Việt Nam, Bác không bao giờ ra đi, Bác vẫn sống mãi cùng dân tộc, chỉ là Bác đang nghỉ ngơi một giấc ngủ sâu thôi, một giấc ngủ yên bình. Đất nước đã hòa bình, thống nhất và phát triển, nhân dân đều hạnh phúc, giấc ngủ của Bác càng trở nên bình yên hơn. Mặc dù Bác đang nghỉ nhưng Bác vẫn luôn theo dõi dân tộc, tình yêu của người Việt Nam với Bác vẫn mãi không bao giờ phai nhạt như ánh trăng.
Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là lời chân thành và sâu sắc nhất của nhà thơ, là sự xúc động, nghẹn ngào khi được đến thăm người cha già kính yêu. Đồng thời, nhà thơ đã truyền đạt cho người đọc hình ảnh thật đẹp về Bác, hình tượng đẹp ấy sẽ mãi chiếu sáng trong lòng mỗi người con Việt Nam.
Phân tích về hình tượng của Bác Hồ trong bài thơ Viếng lăng Bác - Mẫu 2
Bác Hồ là biểu tượng của tình yêu thương và niềm tin chiến thắng của toàn dân tộc, bởi chỉ có người dẫn đường cho cuộc cách mạng Việt Nam thì chúng ta mới có thể đến được ngày hôm nay. Bác ra đi trong sự tiếc thương của toàn bộ dân tộc. Ngày Bác ra đi, nhà thơ Tố Hữu đã rơi nước mắt thương tiếc Bác với những câu thơ bi thương nhất: “Suốt những ngày dài tiễn đưa/ Đời tuôn nước mắt trời tuôn mưa”. Và khi nhà thơ Viễn Phương có dịp đến thăm lăng Bác, ông ấy đã trải qua biết bao nhiêu cảm xúc nhớ thương, để rồi biến chúng thành những dòng thơ gửi về viếng Bác.
Nhà thơ viết bài thơ đầu tiên để miêu tả cảnh bên ngoài lăng Bác và tình cảm của mình khi từ miền Nam xa xôi ra Bắc viếng thăm Bác:
“Từ miền Nam ra thăm lăng Bác
Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát
Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam
Bão táp mưa sa, thẳng hàng đứng.”
Nhà thơ, một con người miền Nam, khi ra thăm lăng Bác không khỏi bồi hồi trong lòng, nhớ về người cha già của dân tộc. Khi ra thăm lăng Bác, hình ảnh đầu tiên mà nhà thơ chú ý đó chính là hàng tre bát ngát trong sương. Có thể nói nhà thơ đã rất sớm ra đến để gặp được hình ảnh đẹp như vậy. Hàng tre bát ngát xanh tươi của Việt Nam dù có phải đối mặt với bão táp mưa sa vẫn thẳng hàng. Cây tre ấy chính là biểu tượng cho con người trong lăng. Dù cuộc sống phải đương đầu với bao nhiêu gian khó vì dân tộc, Bác vẫn là người vững vàng lái con thuyền cách mạng tự do của dân tộc đến bến bờ cuối cùng.
Nhà thơ không chỉ quan sát dòng người vào lăng viếng Bác mà còn cảm nhận được sự cao cả và vĩ đại của Người:
Mỗi ngày mặt trời trôi qua trên lăng
Thấy một mặt trời đỏ rực trong lăng
Mỗi ngày dòng người đi vào trong tình nhớ thương
Tràng hoa dâng kính bảy mươi chín mùa xuân.
Hai dòng thơ đầu tiên mang đến hai hình ảnh về “mặt trời”, nhưng mỗi từ “mặt trời” lại mang ý nghĩa khác nhau. Trong khi hình ảnh mặt trời ở dòng thơ đầu tiên chỉ đề cập đến mặt trời tự nhiên, thì hình ảnh ở dòng thơ thứ hai ẩn dụ về Bác Hồ. Với dân tộc Việt Nam, Bác giống như một mặt trời chiếu sáng. Nếu mặt trời tự nhiên mang ánh sáng đến cho trái đất mỗi ngày, thì Bác lại mang ánh sáng của độc lập, tự do và hạnh phúc đến cho dân tộc Việt Nam. Sự đỏ của mặt trời thể hiện sự biến mất, nhưng cũng có thể hiểu là dù Bác đã ra đi, nhưng ánh sáng của Người vẫn rực rỡ. Mặt trời tự nhiên chiếu sáng mỗi ngày, cũng như con người đến thăm Bác hàng ngày, tạo thành những tràng hoa dâng lên tưởng nhớ Người.
Trong lăng, Bác vẫn nằm yên bình trong giấc ngủ bao la, bên cạnh là những chiến sĩ canh gác giấc ngủ ấy:
“Bác nằm trong giấc ngủ êm đềm
Dưới ánh trăng nhẹ nhàng dịu dàng
Bác biết rằng trời xanh vẫn còn mãi mãi
Nhưng lòng nhà thơ vẫn cảm thấy đau đớn.”
Bác đã ra đi, Bác đã chìm sâu vào giấc ngủ dài, gương mặt Bác thanh thản, yên bình. Bác sống gần gũi với ánh trăng khi còn sống, và khi ra đi cũng vẫn được kết nối với trăng dịu dàng. Có thể nói rằng vầng trăng ấy chính là Bác, gương mặt vô cùng dịu dàng. Nhưng lòng nhà thơ vẫn cảm thấy đau đớn. Có lẽ nhà thơ đang nhớ Bác, hoặc nuối tiếc về việc không thể gặp Bác khi còn sống, hoặc mong Bác sẽ sống mãi mãi, nhưng không thể tránh khỏi vận mệnh. Có thể là tất cả những lý do đó, hoặc nhiều hơn nữa.
Từ những kỷ niệm, từ những cảm xúc về cảnh đẹp tại đây, Viễn Phương đã diễn đạt ước mơ của mình:
“Ngày mai quay về miền Nam, lòng đầy nhớ mong
Ước muốn bay như chim hót quanh lăng Bác
Ước muốn tỏa hương như đóa hoa nơi đây
Ước muốn trở thành cây tre trung hiếu trong này…”
Nhà thơ dùng từ ngữ “ước muốn” để nhấn mạnh mong ước của mình. Ngày mai, nhà thơ sẽ trở về miền Nam, và nhất là nhà thơ muốn làm con chim hót quanh lăng Bác, để giấc ngủ của Người trở nên bình yên hơn. Không chỉ thế, nhà thơ còn ước muốn tỏa hương như đóa hoa, trở thành cây tre trung hiếu ở đây. Có thể nhà thơ muốn bày tỏ lòng biết ơn với vị cha già ấy. Mong muốn của nhà thơ làm cho giấc ngủ của Bác không chỉ yên bình về âm thanh, mà còn thoảng hương thơm dịu. Cây tre là biểu tượng của sự trung hiếu, mong muốn bảo vệ giấc ngủ cho Bác.
Bài thơ như kể về một lần nhà thơ Viễn Phương đến thăm lăng Bác, cũng như lòng thương tiếc của mọi người Việt Nam đối với vị cha già của dân tộc. Nhà thơ như hòa mình vào không gian này, khiến mọi thứ trở nên ý nghĩa. Bác vẫn là người sáng soi cho dân tộc Việt Nam.
Phân tích về hình tượng của Bác Hồ trong bài thơ Viếng lăng Bác - Mẫu 3
Bác Hồ là vị cha già của dân tộc Việt Nam, trái tim Người luôn hướng về dân tộc, về những người con yêu quý đất nước. Chiến tranh chia cắt Nam Bắc, Bác luôn mong chờ ngày hai miền được hòa bình, đất nước thống nhất, nhưng khi đất nước chưa hoàn toàn giải phóng, Bác lại ra đi. Đối với mọi người, Bác luôn được kính trọng, mến yêu vô bờ bến, nên đã có những ca hát, bài văn viết về Người đầy tình cảm yêu thương. Một trong những tác phẩm đó phải kể đến bài thơ 'Viếng lăng Bác' của Viễn Phương, không chỉ làm xúc động người đọc bởi tình cảm chân thành của nhà thơ mà còn bởi hình ảnh thiêng liêng của Bác được nhà thơ mô tả bằng tấm lòng trân trọng, thương yêu nhất.
Trong cảm xúc sâu nặng, nhà thơ Viễn Phương không chỉ thể hiện sự xúc động, tình yêu thương, sự kính trọng của mình khi đến thăm lăng Bác mà còn tóm tắt cảm nhận về Bác qua hình ảnh ẩn dụ đẹp đẽ:
'Mỗi ngày, mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ'
Mặt trời là một phần của tự nhiên, mang lại ánh sáng kỳ diệu cho con người, ánh sáng đó thúc đẩy sự sống trên trái đất. Nếu không có mặt trời, thế giới sẽ chìm vào bóng tối, không có sự sống tồn tại. Từ ánh sáng của mặt trời mỗi ngày đi qua lăng, tác giả gợi nhớ về Bác - mặt trời rực rỡ của dân tộc Việt Nam. Bác là mặt trời của dân tộc, là nguồn sáng của cách mạng, của cuộc chiến giải phóng dân tộc khỏi ách nô lệ. Điều đó được minh chứng trong cuộc đời cách mạng của Bác, luôn đấu tranh cho đất nước, tìm cách đưa ra chiến lược chiến đấu. Nhiều nhà văn thường ví mặt trời như biểu tượng của sự sống, là niềm hy vọng, là khát khao về vẻ đẹp hay những ý tưởng trừu tượng khác, và ở đây, Viễn Phương chọn một cách so sánh đầy độc đáo, cụ thể và đầy hình ảnh, mặt trời chính là Bác Hồ vĩ đại. Ánh sáng của Bác Hồ luôn tỏa sáng, chiếu rọi trong tâm hồn của mọi thế hệ dân tộc.
Bước vào lăng Bác, nhìn thấy Người nằm trong giấc ngủ yên bình, tâm trạng tác giả trở nên trầm lắng hơn.
'Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền,
Vẫn biết trời xanh là mãi mãi,
Mà sao nghe nhói ở trong tim'
Cảm xúc buồn thương, xót xa và đau đớn trước vẻ đẹp của Người. Vầng trăng dịu dàng đến bên Người, là bạn đồng hành, là tri kỷ của Người. Trong cuộc sống, Bác luôn dành một tình cảm không giới hạn cho trăng, tất cả những bài thơ của Người đều gắn liền với hình ảnh của trăng, và ngày nay, vầng trăng và Người vẫn chung thủy với nhau. Ánh sáng của vầng trăng dịu dàng, trong trẻo và tinh khôi tựa như tâm hồn và trái tim của Bác, luôn dịu dàng, thanh cao mà cũng đầy lòng từ bi, bao dung. Bác luôn quan tâm đến mọi người, đến chiến sĩ, đến những người già yếu, trẻ em và toàn dân tộc. Trái tim của Bác luôn mở rộng với tất cả mọi người, với tất cả mọi điều trong cuộc sống.
Bác như trời xanh kia, vĩnh viễn, bất tử trong thời gian. Dù có bao lâu đi chăng nữa, Bác vẫn là nguồn sống, là niềm tự hào của dân tộc. Mỗi khi nhớ đến Bác, lòng đau đớn trước sự thật khắc nghiệt là phải chấp nhận Bác đã rời bỏ, niềm thiếu vắng không thể bù đắp được:
'Mà sao nghe nhói ở trong tim'
Bác Hồ là điều tuyệt vời nhất mà trời đã ban tặng cho Tổ quốc Việt Nam. Với Người, dù ở lại hay đi xa, dân tộc vẫn luôn tôn trọng, nhớ ơn và lấy Bác làm gương mẫu. Vì thế, mỗi ngày, con cháu về lăng, đến bên Người thắp nén hương thể hiện sự kính trọng và biết ơn:
'Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân'
Những bông hoa tươi thắm và lung linh nhất, được con cháu của Người thu thập lại và sắp xếp thành tràng hoa yêu thương dâng tặng cuộc đời Người bảy mươi chín mùa xuân. Mỗi người đến đều bất ngờ và xúc động, khi rời đi, họ đều tiếc nuối không muốn xa lìa Người, chỉ muốn ở mãi bên Người thôi:
'Mai về miền Nam, lòng trào nước mắt
Muốn làm con chim hót vang quanh lăng Bác
Muốn làm bông hoa thơm phảng phất khắp nơi
Muốn làm cây tre trung hiếu bên đây.'
Thương Bác, lòng nghẹn ngào, nước mắt tuôn trào. Làm sao có thể ngừng khóc, ngừng thương một vĩ nhân của thế giới, một con người với phẩm cách cao quý, một anh hùng cách mạng dâng hiến cả cuộc đời cho dân tộc. Không lòng nào chấp nhận xa lìa, chỉ mong ước trở thành con chim hót vang, bông hoa thơm phảng phất, cây tre trung hiếu bên cạnh Người mãi mãi không rời xa.
Dù tác phẩm không dài nhưng với tinh thần thơ đầy cảm xúc, những hình ảnh đơn giản nhưng ẩn chứa sự vĩ đại đã tạo nên hình tượng của Bác Hồ, vừa cao quý, vừa bất tử giữa thiên nhiên và con người.