Kể lại câu chuyện về cô gái Nam Xương qua lời của Phan Lang - phiên bản đặc biệt nhất, giúp học sinh lớp 9 hiểu rõ nội dung chính và dễ dàng nhập vai Phan Lang kể chuyện.

Phan Lang, cư dân cùng làng với Vũ Nương, làm công việc đầu mục ở bến đò Hoàng Giang. Với bài văn giả mạo thành Phan Lang kể lại câu chuyện về cô gái Nam Xương trong bài viết dưới đây của Mytour, học sinh sẽ trau dồi kỹ năng kể chuyện theo ngôi thứ nhất một cách xuất sắc, từ đó nâng cao kỹ năng viết văn môn Văn 9.
Thể hiện vai diễn của Phan Lang kể câu chuyện về cô gái Nam Xương
Tôi là Phan Lang, một người cùng làng với Vũ Nương. Ngày xưa, tôi làm công việc đầu mục ở bến đò Hoàng Giang. Một đêm, tôi mơ thấy một cô gái mặc áo xanh kêu cầu sự giúp đỡ của tôi. Ngày sau, một người dân mang một con rùa xanh tới, khiến tôi nhớ lại giấc mơ đêm trước và tôi đã thả con rùa đó.
Cuối thời Khai Đại của nhà Hồ, quân Minh dùng cơ hội để đưa Trần Thiêm Bình về nước, nhưng gặp trở ngại tại cửa ải Chi Lăng. Dân chúng trong nước, sợ hãi quá nên chạy ra khỏi biển, tôi cũng vậy. Nhưng không may, tàu tôi bị chìm và tất cả đều đuối. Thân thể tôi được trôi dạt vào một hang động của rùa trên hải đảo. Một người phụ nữ thấy tôi và nói: “- Đây là người đã cứu mạng tôi lúc trước”. Cô ấy lau cho tôi khăn, cho tôi uống thuốc, và tôi nhanh chóng tỉnh lại. Biết mình còn sống, tôi rất vui mừng.
Trong cái cung gấm đài dao lộng lẫy, tôi không nhận ra rằng mình đã vào một cung điện thuỷ tinh. Người phụ nữ đó mặc áo cẩm vân dát ngọc, đi giày màu vàng nạm vàng, cười và nói với tôi: “- Tôi là Linh Phi từ Quy động, phu nhân của Nam Hải Long Vương. Khi còn nhỏ, tôi bị bắt bởi người đi chài sông, và nhờ một giấc mơ, tôi được cứu. Gặp lại ngày hôm nay, liệu có phải là ý trời đã đưa cho tôi cơ hội đền ơn?”.
Tôi nhận ra đó là Linh Phi. Tôi nhớ lại rằng tôi đã từng thả một con rùa xanh. Dù không tin vào ma quỷ linh thần trước đây, nhưng bây giờ tôi không thể không tin vào chúng. Khi tôi khỏe lại, Linh Phi tổ chức một bữa yến ở gác Triệu Dương để mời tôi. Có nhiều phụ nữ xinh đẹp tham dự. Trong số họ, có một người có vẻ ngoài giống Vũ Nương. Tôi nghi ngờ nhưng không dám chắc chắn. Sau khi yến, người đó tiến lại gần và nói: “- Chúng ta cùng làng nhau, nhưng đã lâu rồi không gặp nhau, liệu có coi nhau như người xa lạ không?”. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng đó chính là Vũ Nương.
Cuối cùng, chúng tôi kể cho nhau nghe về sự tình của mình. Tôi biết rằng Vũ Nương bị bồng bếch là thất tiết nên đã tự tử để chứng minh sự trong sạch của mình. Còn Trương Sinh, tôi cũng đã nghe về anh ta trước đó. Anh ta là người con nhà giàu nhưng học vấn không tốt. Tính cách của anh ta không xấu nhưng rất nghi ngờ và tự tin vào thân thế của mình.
Vũ Nương lộ lòng nhớ quê hương, mong muốn trở về nhưng danh dự đã bị hủy hoại, gia đình đau lòng nên phải từ bỏ tuổi trẻ tại cung điện. Nàng nhờ tôi giao lời với Trương Sinh lập một đàn tràng để giải oan cho nàng dưới cung, để lòng nàng được thanh thản và mọi người cũng hiểu rõ tấm lòng cao quý của nàng. Nàng còn gửi tôi một cây trâm sơn vàng làm vật báu. Tôi chấp nhận và hứa rằng tôi sẽ thực hiện điều đó.
Sau đó vài ngày, Linh Phi mang theo một con rùa vàng đưa tôi trở lại thế giới thường. Khi về đến nhà, tôi kể chuyện cho gia đình Trương nghe. Ban đầu, Trương không tin tôi, nghĩ rằng tôi đang nói những câu chuyện vô căn cứ. Nhưng sau khi nhận được bó hoa vàng, hắn mới kinh hãi thốt lên: “- Đây chính là đồ dùng của vợ tôi ngày trước đúng không”. Lúc đó, hắn mới tin tôi.
Trương Sinh nghe lời và tổ chức một lễ tràng giải oan cho Vũ Nương kéo dài ba ngày ba đêm ở bến Hoàng Giang. Một chiều, trong sương khói mờ mịt, mọi người thấy Vũ Nương ngồi trên một chiếc thuyền hoa đứng giữa dòng nước. Sau lưng nàng, hơn năm mươi chiếc thuyền khác, cờ tung bay, rực rỡ trên sông, lúc hiện lúc mất. Trương Sinh gọi, nàng vẫn đứng giữa dòng nói lời từ biệt chân thành rồi dần dần biến mất.