TOP 6 Bài Hóa Thân Thúy Kiều Kể Lại Việc Báo Ân Báo Oán Độc Đáo, Sáng Tạo Nhất, Giúp Các Em Học Sinh Lớp 9 Hiểu Rõ Nội Dung Chính, Dễ Dàng Hóa Thân Thúy Kiều Kể Lại Việc Báo Ân Báo Oán Của Mình Thật Sự Sôi Động.
Thông Qua Đó, Còn Giúp Các Em Rèn Kỹ Năng Kể Chuyện Theo Ngôi Thứ Nhất, Cùng Trí Tưởng Tượng Sáng Tạo Ngày Càng Phong Phú Hơn. Vậy Hãy Theo Dõi Các Em 6 Bài Văn Hóa Thân Thúy Kiều Kể Lại Việc Báo Ân Báo Oán Trong Bài Viết Dưới Đây Tại Mytour:
Đề Bài: Hãy Hóa Thân Thúy Kiều Viết Đoạn Văn Kể Lại Việc Báo Ân Báo Oán, Trong Đó Bộc Lộ Trực Tiếp Tâm Trạng Của Kiều Lúc Gặp Lại Hoạn Thư.
Dàn Ý Hóa Thân Thúy Kiều Kể Lại Việc Báo Ân Báo Oán
1. Bắt Đầu
Giới Thiệu Về Bản Thân: Trong Mười Lăm Năm Lưu Lạc, Cuộc Đời Tôi Đã Trải Qua Những Tháng Ngày “Thanh Lâu Hai Lượt Thanh Y Hai Lần”. May Mắn Cuộc Đời Tôi Đã Thay Đổi Khi Gặp Được Từ Hài.
2. Phần Chính
- Tôi Trở Thành Đệ Nhất Phu Nhân.
- Được Từ Hải Tổ Chức Cho Một Phiên Xét Xử Những Người Có Ơn Và Oán Với Tôi.
- Tôi Báo Ơn Những Người Đã Từng Giúp Đỡ Mình:
- Đầu Tiên, Tôi Mời Thúc Sinh, Người Đã Cứu Tôi Ra Khỏi Chốn Lầu Xanh. Tôi Trả Ơn Cho Chàng Bằng Vật Chất “Gấm Trăm Cuốn, Bạc Nghìn Cân”.
- Sau Đó, Tôi Mời Vãi Giác Duyên, Cô A Hoàn, Mụ Quản Gia,.. Những Người Đã Yêu Thương, Giúp Đỡ Tôi Trong Những Ngày Khốn Khó.
- Tôi Báo Oán Những Kẻ Đã Rắp Tâm Hại Cuộc Đời Tôi:
- Trước Hết, Tôi Trả Oán Với Hoạn Thư – Người Vợ Cả Của Thúc Sinh.
- Cuộc Nói Chuyện Của “Kẻ Cắp Gặp Bà Già” Giữa Tôi Và Hoạn Thư Thật Gay Gắt.
- Vì Vốn Tôi Là Người Nhân Từ Nên Đã Tha Cho Hoạn Thư.
- Cuối Cùng Tôi Xử Tội Những Kẻ: Bạc Bà, Bạc Hạnh, Tú Bà, Mã Giám Sinh,…
3. Phần Kết
Tấm Lòng Nhân Hậu, Biết Ơn, Trân Trọng Của Tôi Với Những Ân Nghĩa; Giàu Vị Tha Đối Với Những Oán Thù Để Chứng Minh Cho Mọi Người Thấy Triết Lí “Ở Hiền Gặp Lành, Ở Ác Gặp Dữ” Luôn Đúng.
Hóa Thân Thúy Kiều Kể Lại Việc Báo Ân Báo Oán - Mẫu 1
Hôm Nay, Lòng Tôi Vô Cùng Sung Sướng, Nhờ Từ Công Giúp Đỡ Mà Tôi Có Dịp Đền Ơn Báo Oán Với Mọi Người. Tôi - Vương Thuý Kiều Một Người Đã Gặp Biết Bao Đau Khổ, Tủi Nhục, Đã Từng Làm Tì Thiếp Người Ta, Lại Đã Từng Thân Hoa Gửi Chốn Phong Trần, Nay Tôi Được Đền Ơn Mọi Người Đã Từng Giúp Đỡ Tôi, Được Báo Oán Đối Với Những Người Đã Hãm Hại Mình, Lòng Tôi Tự Xúc Động. Nay Tôi Xin Để Cho Mọi Người Nghe Về Báo Ân, Báo Oán Của Mình.
- Từ Hải, Xin Chàng Cho Truyền Gặp Thúc Sinh. Tôi Nói.
- Được, Truyền Thúc Sinh Đến. Từ Hải Đáp.
Thúc Sinh Được Truyền Đến, Mặt Chàng Xám Lại Như Chàm Đổ, Nhưng Vẫn Là Chàng Thúc Năm Xưa Đã Từng Cứu Tôi Thoát Khỏi Chốn Lầu Xanh Phong Trần. Tôi Liền Thưa Với Chàng Rằng:
- Nghĩa Nặng Nghìn Non Mà Chàng Dành Cho Thiếp Hồi Ở Lâm Tri, Thiếp Nào Đâu Dám Quên. Chẳng Dám Trách Chi Sâm Thương Làm Thiếp Chẳng Vẹn Chữ Tòng Cùa Một Người Vợ, Đã Phụ Lòng Chàng Dành Cho Thiếp. Nay Nhờ Ơn Từ Công, Thiếp Chỉ Có Trăm Cuốn Vải Gấm, Nghìn Cân Bạc Đền Ơn Chàng Gọi Là... Mong Chàng Nhận Tấm Chân Tình.
Nhìn Chàng Thúc Nhận Chút Của Cải, Lòng Tôi Lại Bồi Hồi Nhớ Lại Chuyện Xưa Ở Lâm Tri Khi Đã Có Những Tháng Ngày Sống Hạnh Phúc Bên Chàng, Tưởng Rằng Như Đó Là Giấc Mộng Đẹp Cho Đời, Tôi Nào Ngờ Lại Bị Hoạn Thư Gian Trá, Độc Ác Phá Vỡ. Tôi Than:
- Vợ Chàng Rõ Quỷ Quái Tinh Ma, Phen Này Kẻ Cắp Bà Già Gặp Nhau, Thiếp Xin Trả Hết Cho Nàng Ta Tất Cả Bao Ân Oán Mà Nàng Đã Gây Ra Cho Thiếp.
Bất ngờ nhìn thấy Hoạn Thư mặt tái nhợt, tôi run sợ quỳ xuống, mỉa mai cười nhẹ, chào hỏi nàng:
- Ơ kìa, tiểu thư cũng tới gặp tôi bây giờ. Đàn bà có mấy ai không giở trò; đời này mấy kẻ mặt dày, nếu tiểu thư càng cay nghiệt thì sẽ gặp nhiều oan trái hơn. Đó là quy luật tự nhiên.
Hoạn Thư hoảng sợ khấu đầu, lạy lục kêu ca với tôi rằng:
Thưa tôi, việc đàn bà ghen tuông không có gì lạ. Nhớ lại khi nàng ở nhà tôi, tôi đã cho nàng lên gác viết kinh, để nàng gần với Phật pháp. Rồi khi nàng ra đi, tôi không dám níu kéo, để nàng tự quyết định. Tôi cũng chỉ là đàn bà, khi thấy chồng yêu người phụ nữ khác thì không thể tha thứ dễ dàng. Nay tôi nhận ra đã gây chuyện vướng mắc, mong nàng tha thứ cho. Tôi xin nàng suy nghĩ lại.
Khen ngợi Hoạn Thư, thực sự nàng ta rất thông minh, khôn ngoan đến mức khiến tôi phải phân vân. Tôi nghĩ rằng khi tố cáo tội ác của nàng, tôi có thể trừng phạt vì tính ghen tuông tàn nhẫn của nàng. Nhưng nàng lại cho rằng nàng chỉ là nạn nhân của hệ thống đa thê của đàn ông nên việc ghen tuông là điều bình thường. Như một người phụ nữ, tôi hiểu điều đó, nhưng tội ác mà nàng gây ra không thể bị xóa đi. Dù nàng nói mình là ân nhân của tôi, tôi quyết định không tha thứ cho nàng, vì công tôi không thể coi nhẹ như vậy. Tôi không muốn trừng phạt nặng nề mà để nàng mang tiếng xấu. Tôi nghĩ vậy nên tôi nói với Hoạn Thư:
- Khen ngợi sự khôn ngoan của Hoạn Thư, cách nói rất phù hợp và lịch thiệp. Nếu đã thừa nhận lỗi, thì coi như không có lỗi gì cả. Bây giờ Hoạn Thư và Thúc Sinh hãy quay về Lâm Tri sống một cuộc sống đầy nhân nghĩa và làm việc có ích.
Thúc Sinh và Hoạn Thư nhanh chóng khấu đầu cảm ơn và rút lui. Mọi người đều vui mừng, khen ngợi tôi đã khoan dung và có lòng nhân từ. Tôi cũng hạnh phúc vì đã được đền ơn từ Thúc Sinh, và cũng đã trừng phạt một cách công bằng và đúng đắn như quan niệm đạo đức của dân tộc đối với Hoạn Thư. Tiếp theo, tôi còn phải đền ơn với nhiều người khác, nhưng những kẻ buôn bán thịt người như Mã Giám Sinh, Tú Bà, Bạc Bà... thì không thể tha thứ, phải xử trừ họ để bảo vệ nhân dân. Vậy là Từ Hải đã đưa ra án chém đầu cho những kẻ đó. Mọi người đều hoan hỉ, đồng ý với quyết định đó. Cuối cùng, cuộc báo ân báo oán đã kết thúc một cách tốt đẹp. Những người tốt được đền đáp bằng gấm, vàng bạc, trong khi những kẻ xấu đã bị trừng trị, giải thoát cho nhân dân.
Trong những năm lưu lạc, vất vả của mình, cuộc báo ân báo oán mà Từ Hải đã dành cho tôi là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi chính là Hoạn Thư. Một người giảo hoạt, đã gây ra những vấn đề nhưng lại rất khôn ngoan, biết cách xử lý và nói chuyện có ý. Thực sự đáng khen!
Đóng vai Thúy Kiều kể lại việc báo ân báo oán - Mẫu 2
Trong mười lăm năm lưu lạc, cuộc đời tôi dường như bị chôn vùi trong những ngày 'thanh lâu hai lượt thanh y hai lần'. Nhưng may mắn thay, đã có lúc tôi được cuộc sống thay đổi, được sự ưu ái của đời. Và những thay đổi ấy là nhờ có Từ Hải, một người đã giúp đỡ tôi trong những lúc khó khăn.
Sau khi trở về bên chàng trong thời gian ngắn, sau những chiến công vĩ đại của chàng, tôi đã trở thành người phu nhân đầu tiên. Chàng hỏi về những người đã từng giúp đỡ tôi và những kẻ đã gây ra khổ đau cho tôi. Sau đó, chàng mời tất cả những người có ơn và những kẻ xấu xa ấy đến, để tôi có quyền xử lý tội phạm. Vào ngày hôm đó, chàng và tôi đã ngồi trên điện xét xử: để báo đáp lòng biết ơn và trả thù. Đầu tiên là Thúc Sinh, người đã cứu tôi khỏi lầu xanh. Chàng Thúc bước vào, mặt đỏ ửng, cảm thấy run rẩy. Tôi nghĩ, chắc chàng cảm thấy rất sợ. Tôi biết chàng là người yếu đuối nhưng tôi không trách móc. Dù vợ của chàng, Hoạn Thư, luôn ghen tuông và hành hạ tôi, nhưng tôi sẽ đề cập đến điều đó sau. Bây giờ tôi phải đền ơn cho chàng. Tôi nói: 'Chào chàng Thúc! Hôm nay tôi mời chàng đến để tôi bày tỏ lòng biết ơn và đền ơn chàng!'
Khi nghe điều này, chàng trả lời: 'Vâng..!'. Tôi tiếp tục: 'Nghĩa của chàng đối với tôi nặng nề đến nghìn non, không thể trả đủ. Đây là một số món quà vàng và bạc để tạ ơn chàng. Mong chàng chấp nhận.. Một người hầu mang lễ ra, chàng nhận lễ với lời cảm ơn. Nhưng tôi nghĩ: 'Tại sao chàng phải cảm ơn, chàng có còn sợ không? Thôi, tôi để chàng đi vì còn nhiều người khác tôi phải đền ơn'. Nhìn chàng, tôi cảm thấy tiếc nuối cho sự đau khổ của Hoạn Thư. Tại sao hai người lại chịu đựng được nhau như vậy! Tôi nói thêm với chàng Thúc: 'Vợ chàng thật quỷ quái, một khi gặp kẻ gian ác thì họ sẽ gặp nhau'.
Chàng rời đi và sau đó tôi đền ơn cho nhiều người khác: vãi Giác Duyên, cô a hoàn, mụ quản gia... những người đã ân cần giúp đỡ tôi trong những thời kỳ khó khăn.
Tiếp theo là việc trả thù, và người đầu tiên tôi muốn trả thù, trả lại mọi oán hận, chính là Hoạn Thư - vợ của Thúc Sinh. Mụ bước vào và nói: 'Tiểu thư cũng đến chỗ này à?'. Tôi đáp: 'Con người có bao nhiêu tay, từ xưa đến nay đã có nhiều kẻ mưu mô và tinh ranh như bà?'. Mụ vội vàng quỳ xuống, một phần vì nhận ra tôi đang ngồi ở đó, một phần vì thấy rằng xung quanh đầy lính áo giáp, gươm đao. Tôi nghĩ: 'Lần này mụ sẽ hoảng hốt lên, sẽ năn nỉ vì biết mình đã phạm tội. Mụ sẽ hiểu rằng hành động của mình sẽ gặp hậu quả. Tôi tiếp tục: 'Cuộc sống của con người dễ dàng nhưng càng tàn ác thì sẽ gặp nhiều oan trái hơn'. Khi đó Hoạn Thư hiểu ra. Nhưng mụ rất tinh ranh, mụ giữ bình tĩnh và quỳ đầu xin lỗi. Tôi biết mụ sẽ cố gắng bào chữa, sẽ tự giải thoát cho mình. Lúc này tôi có thể tha thứ cho mụ và cho mụ ra đi nhưng tôi muốn nghe mụ nói gì, một phần cũng vì tôi muốn xem mụ có hối cải không. Nếu mụ thực sự hối cải, tôi có thể khoan dung và tha cho mụ. Mụ nói: 'Thưa phu nhân, tôi chỉ là một phụ nữ hèn kém, như bao người khác. Ghen tuông là điều thường tình, và khi nhớ lại ngày xưa tôi để phu nhân lên gác viết kinh, và dù biết phu nhân đã rời đi, tôi không đuổi theo bắt về mặc dù biết rằng đã mất một số đồ quý giá... Nhưng cũng bởi vì tôi đã gây ra những rắc rối, bây giờ tôi chỉ có thể hy vọng vào lòng khoan dung của phu nhân. Xin phu nhân suy nghĩ và tha thứ cho tôi'.
Tôi bàng hoàng, khen ngợi mụ khôn ngoan và lời nói của mụ rất phù hợp. Mụ thật tinh ranh, khôn ngoan, và mạnh mẽ. Nhưng lời nói của mụ thật có ý nghĩa, và tôi cũng là người phụ nữ nên hiểu rõ hơn về tình cảm ghen tuông. Nếu mụ đã nhận lỗi và thừa nhận, tôi cũng sẽ khoan dung và tha thứ cho mụ. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh thêm: 'Hãy hối cải và tạo ra nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống. Nhớ rằng, hành động của chúng ta sẽ đón nhận những hậu quả tương xứng'.
Sau đó, tôi tiếp tục xử trí nhiều tên khác. Tất cả đều là những kẻ tàn ác, xấu xa, không nhân đạo. Trải qua biết bao gian khổ, tôi hiểu thêm câu 'Hồng nhan bạc mệnh'. Nhưng giờ đây, khi tôi được đoàn tụ với gia đình, có cha, có mẹ, có anh em, có người yêu trung thành, cuộc sống còn gì hạnh phúc hơn? Cuộc sống luôn tuân theo quy luật: 'Đằng sau nỗi khổ sẽ có niềm vui'.
Tiếp tục vai diễn Thúy Kiều kể lại câu chuyện báo ân báo oán - Mẫu 3
Sau khi bị Sở Khanh dụ dỗ và rơi vào bẫy của Tú Bà, tôi bị hành hạ tàn nhẫn và không thể chịu đựng được nữa, nên tôi đã tìm đến cái chết để thoát khỏi. Sợ mất cả vốn lẫn lời, Tú Bà buộc phải giả vờ nhân nghĩa, hứa sẽ tìm cho tôi một người chồng xứng đáng. Mụ đưa tôi đến lầu Ngưng Bích, nói rằng để tôi yên tâm trở lại. Nhưng thực ra, mụ muốn giam tôi lại, chờ ngày bán tôi đi.
Tại đây, tôi may mắn gặp được người anh hùng Từ Hải, người nổi tiếng khắp nơi. Chàng đã dũng cảm giải thoát tôi khỏi lầu xanh và cưới tôi làm vợ. Từ một kỹ nữ, tôi được chàng nâng lên vị thế của một bà phu nhân quyền quý. Trong một cuộc trò chuyện với chàng, tôi thốt ra ý muốn được báo đáp lòng biết ơn và trả thù để giải tỏa nỗi khổ trong lòng. Với tính cách hào hiệp, không chịu thấy sự bất công, Từ Hải đã đồng ý giúp tôi thực hiện ước nguyện đó.
Chàng chỉ đạo một số đạo quân đi ngay lập tức. Đi từ Vô Tích, vào Lâm Tri, chân truyền cho những người đã giúp đỡ tôi và bắt những kẻ gây ra tội ác với tôi. Sáng hôm sau, Từ Hải mở phiên tòa. Trong số quân lính đông đảo, chàng và tôi ngồi bên nhau xét xử. Khung cảnh của phiên tòa rất trang trọng. Quân lính đã sắp xếp gọn gàng, gươm kiếm sẵn sàng, khiến cho kẻ yếu bóng vía phải run sợ. Từ Hải giao cho tôi toàn quyền xét xử. Tôi quyết định bắt đầu với việc báo đáp lòng biết ơn trước, sau đó mới đến việc trả thù.
Khi Thúc Sinh bước vào phòng, tôi thấy gương mặt chàng tái nhợt, đôi tay run rẩy, không dám nhìn lên ai. Người ta thường nói: 'Cùng nhau trải qua gian nan, thì lòng nên quen biết', huống chi tôi và chàng đã từng là một cặp, dù chỉ trong thời gian ngắn. Tôi lên tiếng nhẹ nhàng chào hỏi trước:
- Chàng ơi! Tôi chào chàng! Ơn nghĩa của chàng với tôi nặng nề như núi. Tôi là người cũ ở Lâm Tri, chàng còn nhớ không? Tại sao phải chia ly ở Sâm Thương? Tại sao tôi phải làm chuyện khiến chàng phụ lòng?! Nhưng đã qua rồi, chuyện cũ đã qua. May mà trời có mắt, tôi vượt qua được khó khăn. Giờ đây, tôi có món quà nhỏ để tặng chàng!
Sau đó, tôi gửi lính mang ra trăm cuốn gấm quý và một ngàn lạng bạc để đền ơn cho Thúc Sinh. Tôi cũng không quên nhắc đến việc sẽ trừng phạt người vợ quỷ quái của chàng, vì những mưu mô tàn ác mà ả đã sử dụng để hành hạ tôi suốt thời gian qua.
Sau đó, sư Tam Hợp, vãi Giác Duyên, bà quản gia, Kiều Nhi... tất cả những người đã giúp đỡ tôi trong thời gian khó khăn đều được mời lên để tôi biểu dương và báo đáp tình bằng lòng. Mọi người đều vui mừng khi thấy tôi thoát khỏi khó khăn. Tôi bảo mọi người đợi lại để thấy tôi báo thù.
Khi lính dẫn Hoạn Thư vào, tôi cố nén cơn giận trong lòng và lấy giọng mỉa mai hỏi ả:
- Chào tiểu thư! Chắc tiểu thư không ngờ sẽ có một ngày đặt chân đến đây, phải không?! Trên đời, hiếm có người phụ nữ nào ghê gớm như tiểu thư. Nhưng thường thì, đời càng cay đắng thì oan trái càng nhiều!
Nhìn thấy trước mặt là Hoa Nô, từng là tớ của mình đến mức bị đau khổ, Hoạn Thư bỗng nhiên thay đổi khuôn mặt, lòng run lạc phách, vội vã xin tha tội. Con quan Lại bộ thượng thư thực sự là kiểu người: Bề ngoài thư thả nói cười, nhưng trong lòng ác độc giết người không dao. Mặc dù run sợ, nhưng ả vẫn đủ bình tĩnh để làm rõ, thanh minh cho nhẹ tội:
- Thưa phu nhân! Tội đã phạm lỗi với phu nhân chủ yếu cũng vì ghen tuông là thói quen thường tình của phụ nữ. Nếu suy nghĩ kỹ, tôi cũng có chút lòng thương xót với phu nhân. Như khi phu nhân rời xa Lăng Tri để ghi kinh, hay khi biết phu nhân bỏ trốn mà không đuổi theo. Thực lòng, tôi rất ngưỡng mộ tài năng và sắc đẹp của phu nhân. Còn chuyện chồng chung thì không phải ai cũng dễ dàng nhường nhịn cho nhau. Nay nhận ra tội lỗi của mình, tôi chỉ xin phu nhân khoan dung tha thứ!
Nghe ả trình bày, tôi cảm thấy ả đã nhận ra lỗi lầm của mình. Giết chết ả để trả thù cũng dễ, nhưng thêm một kẻ nữa không giải quyết được vấn đề gì, tôi quyết định tha cho ả. Chắc chắn, cảnh kinh hoàng hôm nay sẽ mãi ở trong tâm trí ả khi thấy lũ buôn bán thịt người như Tú Bà, Mã Giám Sinh, Sở Khanh và đám đầu trâu Ưng, Khuyển, phải chịu tội chém đầu.
Với trời trong xanh, việc báo ân báo oán của tôi đã hoàn thành. Tôi bày tỏ lòng biết ơn lớn nhất đời mình đối với người anh hùng Từ Hải. Chàng đáp lại với lời nói thật lòng: 'Việc của nàng cũng là việc của ta, không cần phải cảm ơn gì cả?! Ta chỉ mong từ nay, nàng sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc vì đã gỡ bỏ gánh nặng trong lòng!' Tôi rất xúc động vì chàng đã nói đúng điều mà tôi đang nghĩ.
Thúy Kiều tái hiện sự trả ân và báo oán - Tính thứ nhất
Sau bao ngày đau khổ, uất ức, và nhục nhã trong lầu xanh, may mắn tôi gặp được Từ Hải. Người đã giúp tôi thoát khỏi cuộc sống đầy bẩn thỉu và cũng đã giúp tôi hoàn thành nghĩa vụ trả ân và báo oán. Cảnh trả mọi ân oán đó đã khắc sâu trong tâm trí tôi.
Người đầu tiên tôi mời đến để báo ân lại chính là Thúc Sinh. Tôi nói với Thúc rằng: 'Khi tôi gặp hoạn nạn ở lầu xanh, chính chàng đã có tấm lòng hào hiệp giúp đỡ. Nghĩa ấy làm sao tôi có thể quên được. Dù chúng ta không nên làm vợ chồng nhưng suốt đời tôi sẽ nhớ ơn chàng. Nay tôi mang món quà này để tỏ lòng biết ơn. Còn về vợ chàng, sự tai quái của cô ấy phải trả giá'.
Khi Hoạn Thư bước ra, tôi chào đón cô ấy như lúc trước khi bị buộc phải làm tớ trong nhà cô ấy: 'Tiểu thư cũng đã đến đây. Ngày xưa cô ăn ở độc ác, nay phải gánh chịu. Gieo gió gặp bão, càng cay đắng thì càng oan trái nhiều. Người phụ nữ như cô trên thế gian này thật hiếm.' Nghe tôi nói như vậy, Hoạn Thư bối rối. Nhưng bản tính mưu mô của cô ấy và tính ham muốn thống trị người khác đã khiến cô ấy phản ứng ngay lập tức: 'Tôi chỉ là phụ nữ, và phụ nữ thường ghen tuông. Không ai chịu nhường chồng cho người khác. Tôi cũng yêu quý nàng, kính trọng nàng đã không cho người đuổi theo khi nàng bỏ trốn. Nhưng dù sao tôi cũng đã phạm lỗi và mong nàng tha thứ cho tôi'. Nghe những lời khôn ngoan đó, tôi quyết định tha bổng cho Hoạn Thư.
Thúy Kiều tái hiện sự trả ân và báo oán - Tính thứ hai
'Lạ chi con tạo xoay vần
Đời người lắm nỗi gian truân khó lường'
Cha! Mẹ! Hai em! Chàng! Nếu muốn biết về cuộc đời con sau những năm phiêu bạt, con xin kể về thời kỳ vinh quang nhất của mình. Từ một tấm thân bị ô nhục, con đã trở thành phu nhân của một vị tướng quân, nắm quyền sống chết trên tay của những kẻ bất lương. Hãy lắng nghe chuyện của con: Báo ân, báo oán.
Nhờ sự giúp đỡ của Từ Hải, con đã trở thành một phu nhân tướng quân. Anh đã hỏi về những người đã giúp đỡ con và những kẻ đã hại con. Sau đó, anh mời tất cả họ đến và giao cho con quyền xử tội. Ngày đó, con và anh ngồi trên điện xét xử - báo ân và báo oán. Đầu tiên là Thúc Sinh, người đã cứu con khỏi lầu xanh. Anh ấy bước vào, mặt đỏ bừng, run rẩy. Con hiểu, anh ấy có lẽ lo sợ. Dù vợ anh ấy là Hoạn Thư thường hành hạ con, nhưng chuyện đó đã qua! Bây giờ con phải đền ơn cho anh ấy. Con nói: 'Chào anh Thúc! Hôm nay con mời anh đến để thể hiện lòng biết ơn, xin được đền ơn cho anh!'.
Anh không dám nói gì, nhưng khi nghe con nói, anh đã tỏ ra bớt sợ hãi và nói: 'Vâng..!'. Con tiếp tục: 'Nghĩa của anh với con nặng nề đến không thể nào trả hết. Đây là một số lượng gấm và bạc lớn để thể hiện lòng biết ơn. Mong anh chấp nhận'. Người hầu đưa ra quà, anh lạy nhận. Nhưng con nghĩ: 'Tại sao anh phải lạy nhận, anh còn sợ à?'. Thôi, để anh đi, còn nhiều người phải đền ơn nữa'. Con nói thêm: 'Vợ anh quái đản, lần này kẻ gian gặp kẻ cắp'. Anh ra đi và sau đó con đền ơn cho nhiều người khác.
Tiếp theo là việc báo oán, người đầu tiên con muốn trả thù, trả oán chính là Hoạn Thư, vợ của Thúc Sinh. Cô ta mới bước vào cửa đã nói: 'Tiểu thư cũng đến đây à?'. Rồi con đáp: 'Đàn bà đâu thiếu tay. Từ xưa đến nay, có nhiều kẻ mưu mô, tinh quái như cô'. Cô ta vội vàng quỳ xuống, một phần vì nhận ra con, một phần vì thấy quanh cô đầy lính áo giáp và vũ khí. Con nghĩ: 'Chắc là lúc này cô sẽ hoảng loạn, lạy van xin. Bởi vì biết mình có tội, cô sẽ hiểu thế nào là 'gieo gió gặp bão'. Con nói tiếp: 'Dễ sống thì là kiếp hồng nhan, nhưng càng gian truân thì càng phải chịu nhiều oan trái'. Lúc này Hoạn Thư đã hiểu. Nhưng cô ta tinh ranh, cô ta vẫn bình tĩnh khấu đầu và xin lỗi. Con biết cô sẽ nói như vậy, sẽ giải quyết vụ án của mình. Lúc này con có thể tha cho cô ta, nhưng con muốn xem cô ta sẽ nói gì, và cũng một phần vì con muốn biết cô ta có hối cải không. Nếu có, con có thể tha cho cô ta. Cô ta bắt đầu nói: 'Thưa phu nhân, tôi chỉ là một phụ nữ hèn kém, không khác gì ai. Tôi ghen tuông là chuyện thường tình, và khi tiểu thư ra đi, tôi không dám chửi mắng hay đuổi theo. Và cũng vì chế độ đa thê, một người chồng cho nhiều vợ, không ai dễ dàng chịu nhường cho ai. Nhưng cũng vì kẻ hèn kém gây ra vụ việc này, giờ tôi chỉ mong tiểu thư rộng lượng tha thứ cho tôi. Xin tiểu thư nhớ lòng nhân từ và tha thứ cho kẻ hèn kém này'.
Con bàng hoàng vô cùng, ngợi khen mẹ thông minh đến độ mà nói năng phải lời. Mẹ thật tài ba, thông minh, tinh ranh, ranh mãnh. Nhưng lời nói của mẹ có lý quá, con cũng là phụ nữ nên cần hiểu được tâm tư chung của phụ nữ là: thường ghen tuông. Tha cho mẹ thì có lẽ đời mẹ còn được làm ra thì lại là người nhỏ nhen, lại con đã có ý khoan dung nếu mẹ biết hối cải. Dù chưa thấy hành động nhưng lời nói của mẹ cũng có tình, có lí. Mẹ đã nhận lỗi vào mình thì con cũng khoan dung cho mẹ và chỉ nói thêm: 'Hãy biết hối cải vì sống mà tạo nhiều ơn nghĩa thì sẽ gặp nhiều điều tốt đẹp. Nhớ câu 'ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ'. Sau đó con còn xử trả oán cho nhiều tên khác. Tất cả họ đều là lũ gian ác, độc ác, không nhân từ. Con chỉ kể vậy thôi.
Sau bao nhiêu cay đắng, khổ nhục, con càng thấm thía cái lẽ của cuộc đời: 'Hồng nhan bạc mệnh'. Nhưng giờ đây, khi đã đoàn tụ với gia đình, có cha, có mẹ, có anh em, có người yêu chung thuỷ thì cuộc sống còn gì không hạnh phúc. Cuộc sống luôn theo nghĩa của nó là: 'Gặp nhiều tai ương rồi sẽ có được niềm hạnh phúc'. Con thấy điều đó thật đúng!
Đóng vai Thúy Kiều kể lại việc báo ân báo oán - Mẫu 6
Sau bao nhiêu năm phải chịu đựng biết bao đau khổ, tủi nhục, đày đọa, tôi đã được Từ Hải cứu thoát ra khỏi lầu xanh. Từ Hải không chỉ mang lại cho tôi một tấm lòng tri kỉ mà còn giúp tôi đền ơn trả oán, chàng đã giúp tôi thực hiện ước mơ công lí chính nghĩa mà bấy lâu nay tôi mong muốn.
Cái ngày đó, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được, tôi – một phu nhân – đã chủ trì buổi báo ân báo oán đó. Khi mời Thúc Sinh vào, lòng tôi xao xuyến kì lạ. Cuối cùng, sau bao năm xa cách, tôi đã gặp lại chàng – con người mà tôi đã từng rất cảm kích, quý mến và yêu thương. Chính chàng là người đã đồng cảm với số phận của tôi, mở lòng đón nhận và đưa tôi ra khỏi chốn lầu xanh. Chàng đã mang lại cho tôi những ngày tháng sống bên nhau vui vẻ, hạnh phúc và ấm áp. Dù sao chúng tôi cũng đã từng là một gia đình hạnh phúc. Nhưng khi gặp lại sau bao năm, tại sao chàng lại như vậy chứ? Mặt chàng đỏ như bưởi chín, còn người chàng thì đang run lên. Chẳng lẽ chàng đang lo sợ, hãi hùng đến vậy sao? Chàng có biết không, chàng đang tỏ ra là một người yếu đuối, nhút nhát, thiếu quyết đoán, trước mặt mọi người đấy!
– Thúc Sinh, chàng còn nhớ ta không?
Thúc Lang lại càng sợ hãi hơn, cúi gập người xuống.
– Anh biết, lòng biết ơn của em dành cho anh là vô cùng lớn lao, có lẽ em sẽ không thể báo đền hết trong đời này. Nhưng giống như hai ngôi sao Sâm và Thương, chúng ta mãi mãi cũng không thể gặp nhau. Em không biết phải làm sao nữa, nên em trả ơn anh gấm trăm cuốn, bạc nghìn cân gọi là…
Thật sự, tôi rất biết ơn, trân trọng tấm lòng và tình cảm mà Thúc Lang đã dành cho tôi. Hơn nữa, mọi biến cố giữa chúng ta không phải do anh mà ra, có lỗi do anh, chỉ là anh quá nhút nhát, yếu đuối thôi. Chúng ta đã sống bên nhau, hạnh phúc, ấm êm chưa được lâu, nhưng lại phải chia tay, xa cách mãi mãi. Vết thương lòng trong tôi quá đớn đau, không thể xóa nhòa. Hoạn Thư đã làm tổn thương chúng ta, khinh rẻ thân phận của tôi, khiến cho chúng ta phải xa lìa.
Ngay khi thấy Hoạn Thư, tôi đã giả vờ chào hỏi một cách niềm nở, lịch sự.
– Ôi! Chào tiểu thư! Bất ngờ thế này, tiểu thư cũng phải đến đây sao?
Giọng tôi châm biếm, chế giễu, làm cho Hoạn Thư cay cú, tức giận. Trong lòng tôi, nỗi căm thù, uất ức đã tích tụ lâu dài. Nhìn thấy ả ta run rẩy, lo lắng, tôi cũng dần giảm bớt cơn giận. Tuy nhiên, Hoạn Thư lại ngay lập tức khấu đầu, kêu ca. Cô ta lợi dụng tâm lý chung của phụ nữ để nói dối, tìm cách giả trách nhiệm. Dẫu vậy, phần nào ả cũng nói đúng. Hoạn Thư cũng chỉ là một người phụ nữ, biết yêu chồng, ghen tức khi thấy chồng quan tâm đến người khác mà bỏ qua mình. Hơn nữa, cô ta đã cho tôi tới Quan Âm Các để tĩnh tâm, không bắt tôi quay trở lại. Cô cũng thừa nhận lỗi và mong tôi tha thứ. Cô ta thực sự là một người thông minh, lanh lợi. Lí lẽ của cô khiến tôi xúc động. Giờ thì liệu tôi có thể trừng phạt được không?
Như vậy, tôi cảm thấy mình ích kỷ, không biết tha thứ cho lỗi lầm của người khác. Dù sao, có câu 'Đánh kẻ chạy đi, chứ không đánh kẻ chạy lại'. Hoạn Thư đã nhận lỗi rồi, tôi có thể tha cho cô ta.
Với quyết định đó, tôi ra lệnh tha bổng cho Hoạn Thư. Cuối cùng, ước mơ về công lí và chính nghĩa của tôi đã thành hiện thực, làm được điều mà tôi luôn ước mơ, mong muốn từ lâu cho một xã hội công bằng, trật tự và chính nghĩa.