Kể lại một trải nghiệm khiến em hối hận mang tới 9 bài văn mẫu, kèm theo 2 dàn ý chi tiết. Điều này sẽ giúp các em học sinh lớp 9 có thêm nhiều từ vựng, rèn luyện kỹ năng kể chuyện một cách thành thạo.
Với đề văn Kể một trải nghiệm khiến em hối hận, các em có thể kể về việc làm khiến người thân buồn, lừa dối, làm thất vọng người thầy cô... Sau đó, cần mô tả cảm xúc và hậu quả của bản thân sau sự kiện. Mời các em cùng tham khảo để nâng cao khả năng viết văn trong môn Văn 9:
Dàn ý kể lại một trải nghiệm khiến em hối hận
Dàn ý 1
1. Bước đầu:
- Tiếp tục về việc đã gây ra nỗi ân hận sâu sắc cho bản thân.
2. Nội dung chính:
- Địa điểm: Tại nhà
- Thời điểm: Buổi sáng thứ hai
- Tình huống xảy ra: Trễ giờ vì ngủ quên, không đi học.
- Cốt truyện:
- Đêm trước, vì chơi game quá lâu nên đi ngủ muộn.
- Sáng hôm sau, không kịp thức dậy để đi học → Đến trễ.
- Biện minh cho mẹ rằng cô giáo bị ốm nên được nghỉ học sớm.
- Mẹ biết sự thật cảm thấy rất đau lòng.
- Tư duy, thái độ của bản thân sau khi mắc lỗi:
- Xin lỗi cha mẹ về lỗi lầm của mình và hứa không tái phạm.
- Cha mẹ tha thứ và nhắc nhở
3. Kết luận
- Phản ánh và rút ra bài học cho bản thân từ câu chuyện.
Dàn ý 2
A. Bước đầu
- Như mọi lần, giờ họp lớp luôn là cơ hội để tự đánh giá, tự định giá.
- Khác với thường lệ, hôm nay tôi cảm thấy bồi hồi, lo lắng khác thường.
B. Phần chính
- Lớp trưởng báo cáo về việc tuân thủ quy định trong giờ học. Cả lớp ngạc nhiên khi Tùng, lớp phó bị gọi tên vì ăn đồ ăn vặt trong lớp. Tùng sẽ bị kiểm điểm, tôi rất lo sợ phải bị kiểm điểm.
- Khi đến phần chuẩn bị dụng cụ học tập và làm bài tập: Nhiều bạn bị gọi tên vì quên sách Giáo dục công dân, tôi cũng quên nhưng không bị gọi tên. Tôi cảm thấy rất may mắn.
- Khi đến lúc bổ sung ý kiến về tình hình này, bạn Sơn tự nhận không làm hết bài tập toán, tôi lại rất lo lắng.
- Nhưng cuối cùng không ai nói gì về tôi, vậy nên tôi không tự nhận và cũng không cảm thấy áy náy về lỗi của mình.
C. Kết thúc
- Khi về nhà, tôi vẫn cảm thấy không vui, và khi ở nhà cũng không có tâm trạng để chơi.
- Sau này dù tôi không bao giờ quên sách vở nữa nhưng tôi vẫn mãi ân hận, mỗi khi nhìn thấy sách Giáo dục công dân làm tôi buồn bã.
Kể lại một trải nghiệm khiến em hối hận - Mẫu 1
Cách đây hai tuần, tôi đã phạm một lỗi lầm mà tôi không bao giờ quên được. Đó là lúc tôi quay cóp tài liệu trong lúc làm bài kiểm tra. Việc đó đã khiến cho cô chủ nhiệm của tôi phải buồn lòng rất nhiều.
Buổi tối trước đó, tôi đã xem thời khóa biểu và biết rằng ngày hôm sau không có gì phải làm cả, chỉ có môn Văn là phải học thuộc lại các ghi nhớ, xem lại tất cả các bài tập làm văn cô cho. Nhưng vì có bộ phim rất hay nên tôi mải mê xem phim mà quên không học bài gì cả. Sáng hôm sau, khi vào tiết Văn, tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe cô nói rằng: “Ôn lại bài năm phút rồi lấy giấy ra làm kiểm tra nhé các em”. Lúc đó, trên trán tôi toát cả mồ hôi, ướt cả tóc. Tôi không biết phải làm sao nếu như điểm kém thì sẽ bị bố mẹ la rầy còn các bạn sẽ cười chê mình. Thẫn thờ một lúc lâu thì cô giáo bắt đầu đọc đề. Cô vừa đọc xong thì các bạn chăm chú làm bài, chỉ riêng tôi thì loay hoay hỏi bài nhưng chẳng ai chỉ tôi cả. Nhìn lên đồng hồ, tôi thấy không còn kịp thời gian để ngồi hỏi bài nữa. Tôi đánh liều một phen thử xem sao. Tôi lấy cuốn tài liệu ra và chép lia lịa cho đến hết giờ, cô kêu cả lớp nộp bài. Nộp bài xong, các bạn ríu rít hỏi xem nhau có làm được không, còn tôi chỉ ngồi cười mỉm một mình vì tôi biết chắc rằng mình sẽ được điểm cao thôi.
Ngày hôm sau, khi cô trả bài kiểm tra, tôi đạt được điểm số rất cao. Khi cô kêu đọc điểm cho cô ghi vào sổ thì tôi đã rất tự tin đứng lên nói lớn rằng: “Thưa cô, mười ạ!”. Cả lớp ồ lên tuyên dương tôi, cô thì mỉm cười nói rằng: “Em làm bài tốt lắm!”. Lúc đó, tôi cảm thấy rất vui. Vừa tan học, tôi chạy về nhà khoe với bố mẹ và mọi người trong nhà. Ai cũng khen tôi giỏi, tôi cũng cảm thấy rất hãnh diện vì điều đó nhưng không biết vì sao, tối hôm đó tôi không thể nào ngủ được. Cứ mãi trằn trọc suốt đêm, cứ cảm thấy mình không trung thực với cô, với những người xung quanh đã luôn tin tưởng ở mình. Điểm này không phải là con điểm thật sự do chính thực lực của mình làm, mà nó chỉ do tôi quay cóp mà có. Tôi cứ suy nghĩ mãi, không biết làm sao vì bây giờ nếu nói ra sự thật thì mọi người sẽ nghĩ mình như thế nào? Tôi đắn đo một lúc và quyết định sẽ nói rõ ràng cho cô biết. Sáng hôm thứ hai, tôi đã lấy hết can đảm để gặp cô và nói rằng: “Thưa cô, em xin lỗi cô rất nhiều vì em đã không trung thực trong lúc làm bài. Em đã quay cóp tài liệu mới có điểm mười đó”. Nghe xong, cô giáo không nói gì chỉ im lặng sửa điểm trong sổ. Nhưng tôi biết rằng, thẳm sâu trong đôi mắt cô là sự buồn lòng và thất vọng khi có một học sinh như tôi. Cuối giờ học, cô gọi tôi lên và nói: “Cô mong rằng sẽ không có lần thứ hai em quay cóp tài liệu trong giờ kiểm tra nữa. Đó là việc làm không đúng. Em cần khắc phục. Tuy vậy, cô cũng có lời khen ngợi vì em đã biết trung thực nhận lỗi, đó là điều đáng khen. Em phải hứa với cô sẽ cố gắng học hành chăm chỉ hơn và đừng làm như vậy nữa em nhé!”. Nghe cô nói xong, tự dưng hai khóe mắt tôi cay cav, nghẹn ngào, lí nhí xin lỗi cô mà trong lòng chan chứa bao cảm xúc khó tả. Trong lòng tôi giờ đây đã nhẹ nhõm hơn vì tôi đã can đảm nói ra sự thật.
Qua sự việc này, tôi muốn nói với mọi người rằng: trong cuộc sống đầy bộn bề như bây giờ, chúng ta cần phải biết sống một cách trung thực, đừng làm người khác phải buồn lòng vì mình. Là một học sinh, ngay từ bây giờ, tôi sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, không ham chơi nữa. Tôi sẽ không phải khiến cho các thầy, các cô và mọi người xung quanh mình buồn lòng thêm lần nào nữa.
Kể lại một trải nghiệm khiến em rất hối hận - Mẫu 2
Câu chuyện đó chỉ cách đây một tuần. Tôi đã mắc phải một lỗi lầm mà không dám nhận khuyết điểm.
Chuyện là vào chiều thứ tư có tiết sinh hoạt lớp. Lớp trưởng lên tổng kết về ý thức kỉ luật của từng tổ. Cả lớp đều ngạc nhiên khi biết Tùng, lớp phó, ăn quà vặt trong lớp. Tùng vốn vui tính, sao hôm nay lại buồn bã thế? Đúng vậy, nó sẽ phải viết bản kiểm điểm. Tội nghiệp nó quá. Tôi cũng rất sợ việc này. Tôi nhớ lại lần tôi phải viết bản kiểm điểm vì đi dép lê đến trường; cái giây phút đưa bản kiểm điểm cho bố mẹ kí lần đó thì đến lúc này tôi vẫn thấy như tim còn đập.
Khi đến phần nhận xét về việc chuẩn bị sách vở và làm bài tập, nhiều bạn bị nêu tên vì thứ hai vừa qua quên vở Giáo dục công dân, nhưng bạn lớp trưởng không nhắc đến tôi thì thật là may, vì hôm ấy tôi cũng quên vở. Tôi nhìn sang Sơn lo ngại vì nó biết việc này. Song Sơn vừa rụt rè giơ tay, lại cụp xuống làm tôi thở phào. Tôi hỏi nhỏ Sơn là tại sao nó không nói gì, thì nó chỉ lắc đầu buồn thiu. Tôi vẫn biết tự báo cáo với cô giáo thì hơn, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm. Chợt Sơn lại giơ tay, rồi đứng lên, run run:
– Thưa cô! Hôm qua em đã không làm bài tập toán ạ.
À ra thế! Tôi thấy nhẹ nhõm, không sao cả! Thực sự, sự nhận lỗi của Sơn khiến tôi xấu hổ: Tại sao tôi không đủ can đảm đứng lên như Sơn? Giá mà tôi làm được như vậy. Thế mà tôi vẫn ngồi im thin thít. Tôi do dự vì tôi nghĩ lần trước tôi đã hứa với mẹ là không bao giờ phạm khuyết điểm nữa. Bây giờ nếu tôi không nói là tôi lừa dối cô, dối mẹ; còn nếu tôi nói thì tôi phải viết bản kiểm điểm thứ hai và sẽ bị mắng là không giữ lời hứa phấn đấu, không chừng còn bị “ăn đòn” nữa, bố tôi nóng tính lắm! Tôi đắn đo, thà bị mắng còn hơn là mang tội nói dối. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: Sơn không nói ra, tôi cũng không nói, thì không ai biết tôi nói dối và không bị “ăn đòn”. Thôi ém nhẹ đi để thoát khỏi “đòn” thì cũng đáng.
Hôm đó không ai kể cho cô biết về lỗi của tôi. Nhưng tôi không vui. Tôi thương và ngưỡng mộ Sơn. Thương vì nó sắp bị bố mẹ la mắng, ngưỡng mộ vì lòng dũng cảm của nó. Tôi tự trách mình yếu đuối, không đủ can đảm. Tôi nghĩ sau buổi họp tội sẽ được xóa, nhưng không phải. Về nhà tôi không còn muốn làm gì. Dù sau này tôi không quên sách vở nữa, nhưng vẫn hối hận mãi. Cầm sách Giáo dục công dân làm lòng tôi đau đớn.
Kể lại một việc làm khiến em rất ân hận - Mẫu 3
Trưa hôm qua, tôi đang học bài thì nghe tiếng ai đó ở ngoài cửa gọi: “Cô ơi! Làm ơn bố thêm một ít gạo, một bát cơm”.
Tôi nhìn ra, thấy một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, mặc bộ quần áo rách nát, đội nón lá, vai gánh bị, tay cầm gậy, từng bước chậm chạp đi từ nhà này sang nhà khác để xin tiền.
Tôi ngồi trong nhà, giọng lạnh lùng nói:
– Nhà tôi hết gạo rồi ông ơi, ông hãy đi chỗ khác.
Ông lão vẫn đứng đó, tiếng lẩm bẩm vẫn vang lên:
– Cô làm ơn cho tôi một ít gạo thôi.
Tôi tức giận và ngay lập tức dùng lời nặng nề đuổi ông lão đi:
– Ông này cứ kì thị quá, ông đi đâu đó đi, cô cần học bài.
Thật đáng thương cho ông cụ ấy, tay cầm gậy run rẩy bước qua nhà khác, bước chân như gánh nặng trên vai. Ông đi rồi, tôi lại cười như làm trò với ông. Tôi lấy sách ra học nhưng lòng cảm thấy hối hận. Tôi nhớ lúc trước, tôi đã khinh bỉ ông cụ, không cho ông mượn gạo và còn làm tổn thương ông bằng lời lẽ thô tục.
Suy nghĩ lại, tôi rất ân hận, tôi không xứng là người có văn hoá. Thầy tôi thường nhắc nhở chúng tôi không được phỉ báng người nghèo mà giờ đây tôi lại làm ngược lại điều ấy. Tôi không đủ can đảm đọc hết trang sách đó, và tôi cảm thấy càng thêm áy náy. Tôi lo lắng ông cụ ấy sẽ ra sao, nếu gặp ai đó như tôi thì sao?
Càng suy nghĩ, tôi càng thấy đáng thương ông cụ. Tôi muốn chạy ra cửa để giúp đỡ ông nhưng đã quá muộn. Tôi vào nhà với tâm trạng buồn bã, tự nhận mình là người tồi tệ nhất trên đời.
Để chuộc lại những lỗi lầm của mình, từ giờ tôi quyết tâm loại bỏ tính kiêu căng và sẵn sàng giúp đỡ mọi người nghèo khổ. Mặc dù giúp đỡ không thể giải quyết được mọi vấn đề, nhưng tấm lòng chân thành của tôi có thể giúp họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Kể lại một việc làm khiến em rất ân hận - Mẫu 4
Tình thương của ông bà, cha mẹ dành cho con cháu là vô hạn. Họ luôn ở bên, tha thứ và giúp đỡ khi con gặp khó khăn nhất. Nhưng tôi lại gây ra một việc làm khiến bố mẹ thất vọng. Tôi hối hận dù đã lâu rồi...
Là con út trong gia đình, tôi luôn được chăm sóc, và từ nhỏ tôi đã nghĩ rằng mình phải được cưng chiều. Một ngày, tôi gặp bà nội mới của mình. Dù trông bà quê mùa và thô kệch, nhưng tôi đã giật mình khi biết đó là bà của mình. Tôi chào bà và lên lầu không nhìn lại.
Khi bà ở nhà, mọi việc đều bị xáo trộn, và tôi cảm thấy như bị giam cầm. Tôi ghét bà vì cảm thấy bị ràng buộc.
Một buổi chiều, bạn gọi điện mời tôi đi ăn kem. Tôi không có tiền và suy nghĩ lấy tiền của ba mẹ. Nhưng khi tôi vào phòng, tìm thấy một tờ tiền năm chục ngàn trên bàn. Tôi lấy nó và đi chơi với bạn.
Khi về nhà, tôi nghe mẹ hỏi về tờ tiền bị mất. Tôi giả vờ không biết và nói dối. Nhưng bố mẹ tôi mắng tôi vì sự lừa dối.
Bà từ trong buồng bước ra và nói: “Đừng trách cứ nhau nữa, đúng là mẹ đã lấy”. Lúc đó, cô giúp việc lên tiếng: “Từ chiều tới giờ, bà đau lưng nằm trong phòng, con xoa bóp cho bà. Chỉ thấy Thi từ trong phòng bước ra”. Tôi lạnh cả người. Bố tôi lạnh lùng quay lại hỏi: “Thi, hôm nay ba mẹ đi hết, không cho con tiền, lấy tiền đâu mà con đi chơi với bạn!”. Tôi sợ hãi không nói nên lời.
Đôi chân tôi run rẩy, mắt rưng rưng, nước mắt tuôn dài. Tôi không khóc vì bị phát hiện, mà vì lời mẹ nói. Nó như hàng trăm mũi kim đâm vào tim tôi. Nhưng tôi nhận ra muộn màng, tôi đã mất lòng tin chỉ trong một phút lầm lỡ.
Bàn tay ấm áp ôm tôi và giọng nói nhẹ nhàng của bà: “Đừng khóc nữa, cháu biết lỗi là tốt rồi”. Bà nói tiếp: “Thi à, bà không giàu tiền bạc nhưng giàu lòng tự trọng. Bà yêu cháu rất nhiều”. Tôi òa khóc, cảm thấy như vừa tìm thấy ánh sáng sau bao lâu ngày lạc trong bóng tối.
Vòng tay của ba mẹ ấm áp, có lẽ họ đã tha thứ cho tôi. Tình thương tràn đầy cả căn nhà khiến cô giúp việc cũng rơi nước mắt.
Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn hối hận. Đừng bao giờ làm những điều dại dột với người thân yêu của mình, các bạn nhé!
Kể lại một việc khiến em ân hận - Mẫu 5
Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, tôi luôn ghét mẹ mình. Lý do chính có lẽ là vì bà chỉ có một con mắt. Bà trở thành đề tài cho bạn bè trong lớp chế nhạo, trêu chọc tôi.
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi đi học. Một lần, bà đến trường để gặp tôi khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng. Tôi tức giận và lơ bà đi, đưa ra ánh nhìn đầy căm ghét rồi chạy đi. Ngày hôm sau, một trong số bạn trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một con mắt!”.
Tôi xấu hổ, chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi muốn bà biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Khi về nhà, tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn làm con thành trò cười!”.
Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi không quan tâm đến những lời nói đó, vì lúc ấy tôi đầy tức giận. Tôi không quan tâm đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn gì liên quan đến mẹ. Vì thế, tôi cố gắng học hành chăm chỉ và cuối cùng, tôi nhận được học bổng để đi học ở Singapore.
Sau đó, tôi kết hôn, lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà giàu, nhưng tôi giấu bà về quá khứ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hạnh phúc với cuộc sống hiện tại, với gia đình và tiện nghi ở Singapore. Tôi mua một căn nhà nhỏ cho mẹ, thỉnh thoảng vợ tôi gửi ít tiền về biếu bà, tự cho rằng đó là đủ bổn phận của mình. Tôi cấm mẹ liên hệ với tôi.
Một ngày nọ, mẹ đến thăm đột ngột. Nhiều năm trôi qua, bà không gặp tôi, thậm chí còn chưa từng gặp cháu. Khi thấy một bà già đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có người cười nhạo, có người hoảng sợ. Tôi tức giận và hét lên: “Sao bà dám đến làm con sợ thế? Đi ngay đi!”. Mẹ chỉ nhẹ nhàng trả lời “Xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” rồi rời đi. Tôi không liên lạc với bà trong một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã khiến tôi bị bạn bè trêu chọc, bây giờ mẹ lại muốn phá hỏng cuộc sống của con à?
Một ngày, nhận được lá thư mời họp mặt từ trường cũ, tôi nói dối vợ rằng phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua nhà của mẹ. Hàng xóm nói rằng mẹ đã qua đời và được sở an táng chu đáo vì không có người thân. Tôi không kìm được nước mắt. Họ đưa cho tôi lá thư mẹ để lại:
“Con yêu dấu,
Mẹ luôn nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã đến Singapore làm các cháu sợ hãi. Mẹ vui khi nghe con sẽ tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ không thể đến vì sức khỏe. Mẹ hối hận đã làm con xấu hổ trước bạn bè khi con còn đi học.
Con biết không, khi con còn nhỏ, con gặp tai nạn và mất đi một bên mắt. Mẹ không thể chịu nhìn con lớn lên chỉ với một mắt, nên mẹ đã hiến mắt cho con. Mẹ đã bán hết tài sản của mình để có tiền cho cuộc phẫu thuật cho con, nhưng mẹ không bao giờ hối hận về điều đó. Mẹ tự hào vì con đã trở thành người, và mẹ tự hào về những gì mình đã làm cho con. Con đã nhìn thấy một thế giới mới, qua ánh mắt của mẹ, thay cho mẹ...
Mẹ yêu con nhiều lắm, con ạ...
Kể lại một sự kiện khiến em rất hối hận - Mẫu 6
Tôi đã mắc một lỗi mà không chịu nhận sai.
Chuyện là vào một buổi chiều thứ Tư, có tiết sinh hoạt lớp. Lớp trưởng tổ chức tổng kết về ý thức kỉ luật của từng tổ. Cả lớp đều bất ngờ khi biết Tùng, lớp phó, đang ăn quà vặt trong lớp. Tùng thường rất vui vẻ, nhưng hôm nay trông nét mặt của nó buồn buồn sao ấy. Đúng là nó sẽ phải viết bản kiểm điểm. Tội nghiệp nó quá. Tôi cũng rất lo sợ cho nó. Tôi nhớ lại khi mình phải viết bản kiểm điểm vì đi dép lê đến trường; chỉ việc đưa bản kiểm điểm cho ba mẹ ký làm tôi cảm thấy như tim đập cực nhanh. Khi đến phần nhận xét về việc chuẩn bị sách vở và làm bài tập, rất nhiều bạn bị nhắc nhở vì quên sách Giáo dục công dân, nhưng lớp trưởng không nhắc đến tôi, may quá, vì hôm ấy tôi cũng quên sách, có lẽ lớp trưởng không biết. Tôi nhìn sang Sơn lo lắng vì Sơn biết việc này. Nhưng Sơn chỉ rụt rè giơ tay, sau đó cúi đầu. Tôi hỏi nhỏ Sơn tại sao không nói gì, nhưng nó chỉ lắc đầu buồn bã. Tôi biết rằng việc tự báo cáo với cô giáo sẽ tốt hơn, nhưng tôi vẫn không đủ dũng cảm. Bất ngờ, Sơn lại giơ tay và đứng lên, run run: - Thưa cô! Hôm qua,... em... em đã không làm bài tập toán ạ. À ra vậy! Điều đó làm tôi nhẹ nhõm, không còn áp lực nữa! Nhưng thực sự, sự thẳng thắn của Sơn làm tôi cảm thấy xấu hổ: Tại sao tôi không đủ dũng cảm như Sơn? Hy vọng rằng tôi có thể làm như vậy. Nhưng thực ra, tôi vẫn ngồi yên lặng, không làm gì cả.
Tôi phân vân vì tôi nghĩ rằng lần trước tôi đã hứa với mẹ là sẽ không bao giờ phạm lỗi nữa. Giờ nếu tôi không nói ra, có nghĩa là tôi đang lừa dối cô giáo và cả mẹ; nhưng nếu nói ra, tôi sẽ phải viết bản kiểm điểm lần thứ hai và bị mắng là không giữ lời hứa, có khi còn bị phạt nữa, bởi bố tôi có tính nóng. Tôi do dự, thà bị mắng còn hơn là mang gánh nặng của việc nói dối. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: Nếu Sơn không nói, tôi cũng không nói, thì ai biết được tôi đã nói dối và tôi sẽ không bị mắng. Thôi thì giữ im lặng để tránh khỏi bị trừng phạt cũng đáng. Hôm đó không ai tiết lộ lỗi của tôi cho cô giáo. Tuy nhiên, tôi vẫn không vui. Tôi thấy thương và trọng Sơn. Thương vì Sơn sẽ bị mắng, trọng vì lòng can đảm chân thành của Sơn. Tôi tự trách bản thân mình, không đủ dũng cảm. Tôi nghĩ rằng sau buổi họp, tôi sẽ cảm thấy thoải mái vì tránh được trách nhiệm, nhưng thực ra không phải vậy. Về nhà, tôi không muốn làm gì cả.
Dù sau này tôi không bao giờ quên sách vở nữa, nhưng tôi vẫn mãi cảm thấy hối hận, chỉ cần cầm đến vở Giáo dục công dân là tôi buồn.
Kể lại một sự kiện khiến em rất hối hận - Mẫu 7
Tôi nhớ rõ, ngày đầu tiên vào trường, tôi được dạy rằng “Nhà trường, lớp học là như ngôi nhà thứ hai, và tất cả thành viên trong lớp đều là như gia đình”, và câu nói này đã ấn sâu vào lòng tôi, cho đến bây giờ, khi tôi đang học năm cuối cấp 2. Năm học này của tôi, có một điều gì đó mới lạ, khi có một học sinh mới chuyển đến. Cậu ta tạo cho tôi một cảm giác khó diễn đạt, có lẽ bởi vì trong lớp học, cậu là một người ít nói, gương mặt lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng kết hợp với chút buồn bã, cậu ta không có nhiều bạn, và tôi may mắn là một trong số đó, khi cậu ta ngồi cùng bàn với tôi. Tôi luôn cố gắng xây dựng một mối quan hệ như gia đình với cậu ta, nhưng dường như mọi nỗ lực của tôi đều bị gió thổi đi. Điều này khiến tôi cảm thấy chán ghét cậu ta, và dần dần, những tình cảm tốt đẹp về cậu ta cũng tan biến trong tôi, thay vào đó là những suy nghĩ không tốt về cậu.
Và một ngày nọ, giáo viên của chúng tôi giao cho chúng tôi một bài thuyết trình về môn Hóa, một môn mà tôi yếu nhất, và cũng là môn mà cậu ta đứng đầu trường. Tôi buộc phải đến nhà cậu ta để làm bài này cùng, và điều này đã không ngờ đã giúp tôi và cậu ta trở thành những người bạn thân thiết, thậm chí hơn thế nữa.
Tôi đến nhà cậu vào một buổi chiều thu, khi lá vàng bắt đầu rơi xuống che phủ con đường. Theo hướng dẫn của cậu, tôi tìm địa điểm cần đến trên con phố nhỏ yên tĩnh. Nhà cậu khá lớn và cổ kính, được bài trí với hàng cây kiểng xung quanh, chắc chắn do bàn tay tài hoa tạo nên.
Tôi gõ nhẹ cửa gỗ và cậu bước ra, vẫn lạnh lùng nhưng lịch sự. Bước vào, tôi nhận ra nhà hoàn toàn vắng người thứ ba, được bài trí theo phong cách quý tộc phương Tây, cho thấy sự tinh tế và lãng mạn.
Chúng tôi bắt đầu làm bài, và tôi nhận ra cậu ta thông minh hơn tôi nhiều trong môn này. Khi chuông điện thoại reo, cậu ta phải ra ngoài, và tôi ở lại một mình trong phòng cậu, không thấy gì đặc biệt ngoại trừ một cuốn sổ nhỏ trên bàn.
Tôi tự nhủ không được xem cuốn sổ, nhưng tò mò đã thắng. Những gì tôi đọc khiến tôi ngạc nhiên về cậu bạn học lạnh lùng và ít nói này.
Những trang đầu tiên của cuốn sổ chứa những hàng chữ nhỏ nhắn, khiến tôi rất kinh ngạc.
'Ngày...tháng...năm...
Hôm nay, lần đầu viết nhật ký, và có lẽ cuốn nhật ký này sẽ là bạn đồng hành tâm tình của mình trong thời gian tới. Mẹ đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn giao thông không phải là do bà gây ra.
Mất mẹ, như mất một phần cuộc sống. Ai sẽ đánh thức mình vào những buổi sớm mai, làm những bữa ăn ngon, và ôm mình vào lòng khi cảm thấy yếu đuối...
Mất mẹ, như mất tất cả. Người cha không bao giờ bế đứa con, không bao giờ ôm con vào lòng. Ông chỉ biết gửi tiền về cho mẹ và con, nhưng có lẽ đối với ông, đó là đủ.
Đọc đến đây, tôi không kìm được nước mắt. Tôi là đứa con gái đa cảm, dễ bị xúc động bởi những câu chuyện như thế này. Tôi tiếp tục lật sang những trang nhật ký khác, những dòng chân thành ghi lại cảm xúc sâu trong tôi.
'Hôm nay thật buồn, tại sao mọi chuyện lại diễn ra ngoài ý muốn của mình? Bây giờ, chỉ mong có ai đó ngồi bên cạnh, lắng nghe tâm sự, và một bàn tay để nắm lấy, để tìm thêm chỗ dựa...
Nhưng có lẽ ước mơ này sẽ không bao giờ thành hiện thực'
Tôi tiếp tục, đầy tò mò và lòng thương cho người bạn của mình
'Thật đáng sợ, từ khi nào, tôi đã không còn là chính mình nữa? Tôi cảm thấy xa lạ với bạn bè, trở nên ít nói, và lạnh lùng với mọi thứ xung quanh. Nụ cười và nước mắt đã trở nên xa lạ với khuôn mặt của mình...
Có những lúc, tôi chỉ muốn khóc to nhưng lại không thể. Liệu có gì đau đớn hơn thế này không?'
Và khi đến những trang cuối cùng của cuốn nhật ký, tôi không kìm được nước mắt, vì đã hiểu lầm người bạn của mình
'Ngôi trường mới, lớp học mới, bạn bè mới,...tất cả đều muốn trở nên thân thiện với tôi, nhưng tại sao tôi không thể cười đùa và hòa đồng với mọi người, có lẽ vì đã quên cười như thế nào từ lâu rồi.
Đặc biệt là đối với cô bạn cùng bàn, đôi khi, tôi cảm thấy không phải khi từ chối mọi cố gắng của cô ấy, nhưng không biết phải làm thế nào nữa....'
Những dòng nhật ký này, như lời tâm tình của một người bạn thân, thật tha thiết, chân thành và đầy những suy nghĩ của cậu ta, hình ảnh về cậu ta trong tâm trí tôi dần thay đổi qua từng trang nhật ký. Đọc xong, tôi lặng lẽ khóa cửa lại, và bước về nhà trong một tâm trạng khó diễn tả. Kể từ lúc đó, tôi đã cố gắng hơn rất nhiều để trở thành người có thể chia sẻ mọi điều với cậu ta, và dường như cậu ta cũng nhận ra điều đó, từ đó một mối quan hệ bạn bè đã được tạo ra, và có lẽ còn sâu đậm hơn. Giờ thì ai còn nói đọc trộm nhật ký người khác là xấu đâu, mọi việc đều có hai mặt của nó thôi.
Kể lại một việc làm khiến em rất ân hận - Mẫu 8
Trong cuộc sống, mọi người đều từng mắc phải sai lầm, đặc biệt là khi còn trẻ. Đó có thể là những sai lầm đối với thầy cô, cha mẹ, ông bà hoặc những người thân yêu che chở chúng ta mỗi ngày. Và tôi cũng đã trải qua một sai lầm như thế. Đó là khi tôi làm buồn cô giáo chủ nhiệm của mình.
Cô Thanh là người giáo viên chủ nhiệm của tôi khi tôi học lớp sáu. Trong tâm trí của tôi, cô là một người phụ nữ với mái tóc đen dài mượt mà, thường mặc áo dài trắng tinh khôi với hoa văn đáng yêu. Tôi từng là một trong những học sinh giỏi nhất môn lý của cô, nhưng sự tự mãn của tôi đã gây ra rắc rối.
Một buổi sáng, trong tiết học vật lý của cô Thanh, tôi không làm bài tập như mọi khi. Thậm chí, khi cô gọi tên tôi để làm bài kiểm tra miệng, tôi cũng không chuẩn bị gì cả. Tôi phải đối diện với hậu quả của sự lơ là của mình.
Khi bài kiểm tra bắt đầu, tôi hoảng sợ và lo lắng vì không học bài. Tôi cố gắng xem bài mẫu trong quyển vở để vượt qua. Nhưng cô giáo đã phát hiện ra hành vi của tôi và sau đó, tôi không nhận được điểm nào cho bài kiểm tra đó.
Cuối giờ học, cô đã nói chuyện với tôi và đó là một trong những lần tôi cảm thấy hối hận nhất. Cô thể hiện sự thất vọng và buồn bã về hành vi của tôi, thậm chí cô còn hỏi tôi liệu có phải đang gặp vấn đề gì hay không.
Những tình cảm mà cô dành cho tôi khiến tôi cảm thấy hối tiếc. Mặc dù cô không trách móc sau này, nhưng tôi đã học được bài học quý giá là không nên lơ là với việc học hành.
Nhớ lại một sự việc khiến tôi hối tiếc - Mẫu 9
Năm nay tôi học lớp 9. Dù nhà tôi không giàu có nhưng tôi luôn được cha mẹ quan tâm. Cuối năm lớp 7, tôi làm mẹ buồn.
Một buổi sáng, khi tôi bực tức vì không có cơm để ăn, tôi đã làm mẹ buồn. Tôi hối hận về hành động của mình.
Sáng hôm sau, tôi cố gắng làm bài kiểm tra và may mắn đạt được 5 điểm. Tôi cảm thấy xấu hổ vì làm lớp phó học tập mà lại có điểm kém như vậy.
Tôi hối tiếc vì đã gây đau lòng cho mẹ và lãng phí công sức của thầy cô đã dành cho tôi. Tôi cam kết sẽ không lặp lại lỗi lầm nữa.